Tầng ngầm dưới mặt đất của bệnh viện nối thông qua vài khu nhà lớn, tác dụng chủ yếu là để làm kho chứa đồ và phòng để xác, cho dù là dưới tình hình bình thường cũng đủ để khiến người ta sởn tóc gáy. Kiều Mịch và Khương Cố Bình cùng đi theo sau Mạnh Tĩnh Nguyên vào tầng ngầm tràn ngập mùi máu.
Khương Cố Bình trước khi trở thành bác sĩ nhất định phải tiếp xúc với không ít ‘thứ kinh khủng’, tự nhận là sức chịu đựng rất mạnh, nhưng chỉ dựa vào ánh sáng trắng toát lạnh lẽo nhìn thấy không gian giống như địa ngục này lại không thể khiến chân bớt cảm giác nhũn ra nữa, dù sao anh là bác sĩ chứ không phải đồ tể. Cố nén cảm giác muốn nôn, Khương Cố Bình chuyển tầm mắt khỏi đống máu thịt dưới đất, chỉ là dù không đặt lực chú ý lên tường trắng tung tóe đầy màu đen hoặc là ánh đèn trên cao khiến lòng người lạnh giá cũng không thể nào xua tan đi sợ hãi trong lòng anh, bước chân anh bất tri bất giác chậm dần, cũng giữ khoảng cách ‘an toàn’ với bóng người ở đằng trước.
Bởi vì tạo thành tất cả những điều này, chính là tên lưu manh kia.
Kiều Mịch cẩn thận né tránh mấy khối thi thể trên mặt đất, đi sát theo sau lưng Mạnh Tĩnh Nguyên, anh để ý đến Khương Cố Bình rớt lại phía sau liền cố ý nhắc nhở:
“Bác sĩ Khương, đừng để bị lạc mất.”
Kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, Khương Cố Bình ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với Kiều Mịch, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khổ còn khó coi hơn cả khóc, trong đó còn càng có nhiều lo lắng về Kiều Mịch yếu đuối và đơn thuần này hơn, sau khi ậm ừ nửa ngày lại quanh co tỏ vẻ quan tâm:
“Tôi nghĩ cậu có lẽ vẫn nên đi đến cạnh tôi này, tôi đỡ cậu đi.”
Kiều Mịch cho dù mệt mỏi khó chịu những vẫn chưa đến mức không đi được, vì vậy mỉm cười nói:
“Tôi vẫn khỏe, không sao đâu.”
Ngay lúc Khương Cố Bình sắp phát điên thì Mạnh Tĩnh Nguyên đi ở đằng trước chợt cười nhạo một tiếng, trong không gian tràn ngập hơi thở chết chóc này lại đặc biệt khiến người khác sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
Kiều Mịch không hiểu gì cả, trong lòng tràn đầy tò mò hỏi Mạnh Tĩnh Nguyên:
“Cậu cười gì?”
“Cười gì?”
Mạnh Tĩnh Nguyên ngoái đầu lạnh lùng liếc nhìn hai người sau lưng, ngữ điệu mang theo cười cợt mỉa mai:
“Cười anh chà đạp lên khổ tâm của lang băm.”
“Chà đạp?”
Kiều Mịch càng hoang mang hơn, quan sát thái độ thờ ơ và đề phòng của hai người rồi nhận thua:
“Đừng như vậy nữa, chúng ta còn phải cùng đi tiếp nên đừng giống như gà chọi thế.”
Có lẽ là vì hình dung rất khiến người khác không vui này, Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu mày quay mặt đi còn Khương Cố Bình thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ Khương, anh làm sao thế?”
Kiều Mịch quyết định bắt tay vào giải quyết vấn đề từ bác sĩ Khương có vẻ nhiệt tình hơn.
Nhưng đối mặt với gương mặt ngây thơi tràn đầy hoang mang này, khóe môi Khương Cố Bình lại không thể kiềm chế được run rẩy, nghẹn lời hồi lâu không thể nói được gì, ngược lại Mạnh Tĩnh Nguyên còn lên tiếng trách móc:
“Hắn sợ tôi sẽ xé anh ra thành mảnh nhỏ giống như mấy thứ trên mặt đất này.”
Một cái đầu lâu bị Mạnh Tĩnh Nguyên tùy ý đá một cái liền lăn đi nhanh như chớp, bộ phận vốn dính ở trên cổ kia không có chướng ngại vật cản lại nên lăn đi rất yên ổn, cái đầu xấu xí lăn về phía bọn họ, ngũ quan dữ tợn vặn vẹo đông cứng lại cùng vẻ thống khổ tuyệt vọng trước khi chết.
Thứ đó thu hút sự chú ý của hai người, một người đẩy kính mắt lên còn một người thì nghẹn họng.
“Quả thực rất đẫm máu.”
Kiều Mịch gật đầu:
“Chẳng lẽ không thể không chảy máu được à? Ít nhất cũng không làm bẩn quần áo.”
Khương Cố Bình hơi khuỵu chân, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất dinh dính bẩn thỉu, thật vất vả mới đứng vững được.
Mạnh Tĩnh Nguyên kìm không được đưa tay lên day nhẹ thái dương, lẩm bẩm nói một mình:
“Đúng là một tên ngu ngốc, anh có hiểu những thứ này là gì không hả?”
“Ừm, quái vật.”
“…”
Kiều Mịch tự nhận đáp án của mình không hề quá đáng, chỉ là một lúc lâu sau Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không đáp lại, anh cũng cảm thấy có lẽ là mình thật sự rất ngu ngốc nên đành khiêm tốn hỏi han:
“Mà này, vì sao cậu lại xé nát chúng thành mảnh nhỏ? Chẳng lẽ… Cậu không ăn chúng sao?”
“…. Anh đúng là đồ không bình thường.”
Mạnh Tĩnh Nguyên không hề quay đầu lại, trong giọng nói lại lộ ra ý cười:
“Tôi có thể ăn chúng nhưng hương vị sẽ không được ngon.”
“Vậy thì….. Không đói bụng cũng đừng ăn, đã không cần ăn thì chẳng lẽ không thể đổi cách giết khác sạch sẽ hơn?”
Nghe hai người dùng ngữ điệu bàn về bữa tối để nói đến đống đẫm máu này, Khương Cố Bình không khỏi ôm trán rên rỉ, cũng không bận tâm đến nỗi sợ với Mạnh Tĩnh Nguyên mà bước lên vài bước:
“Hai người đừng nói nữa được không?”
Mạnh Tĩnh Nguyên chợt nhếch mép lên thành một nụ cười ác ý, Kiều Mịch lại lấy làm lạ mà nhìn thẳng Khương Cố Bình.
“Bác sĩ Khương, tôi nghĩ anh…” Thật không thể hiểu được tính cách kỳ quái của Mạnh thiếu gia.
Nửa câu sau chưa kịp nói ra, quả nhiên đã nghe thấy Mạnh Tĩnh Nguyên bất chợt nhiệt tình giải thích:
“Những thứ này có thể là đồ ăn của tôi, về phần chúng có trở thành đồ ăn của tôi hay không về mặt nào đó chúng còn phải thể hiện ra thuộc tính giống tôi nữa. Hai con quái vật một mạnh một yếu đụng độ nhau, anh cho rằng thực lực cách xa nhau mà quyết đấu thì sẽ yên bình chắc? Chỉ cần kéo nhẹ một cái chúng đã biến thành mấy miếng thịt, ấn nhẹ một cái sẽ biến thành thịt băm, lại kéo cái nữa ruột cũng rơi luôn xuống đất… Ừm, Kiều Mịch, tôi muốn ăn thịt hầm tương.”
Mặt Khương Cố Bình tái nhợt nghiêm lại, cũng may nhờ có kinh nghiệm tiếp xúc lúc học y mới có thể giúp anh tránh được cảnh xấu hổ nôn mửa tại chỗ.
Kiều Mịch trước nay luôn dễ dàng bỏ qua điểm quan trọng, hoàn toàn không để ý đến chuyện thịt hầm tương với máu tanh đầy đất:
“Cho nên mới nói cậu không phải cố ý nhưng vì sao lại thành ra kết quả thế này? Ai, được rồi, cậu tiếp tục đi, muốn ăn gì đợi ra ngoài rồi nói tiếp.”
Mặt Khương Cố Bình đen đi một chút:
“Kiều Mịch, đây không phải là trọng điểm.”
“Kiều Mịch, anh có thể ngốc hơn chút nữa không?”
Mạnh Tĩnh Nguyên quay đầu lại hung hăng liếc nhìn Kiều Mịch, rất hoài nghi trong đầu người này thực ra chỉ mọc toàn cỏ chứ không hề có chút tế bào não nào.
“Hử?”
Kiều Mịch đưa tay lên đẩy kính, nhíu mày tự hỏi câu trả lời của mình không đúng ở chỗ nào.
Bị Kiều Mịch quậy như vậy Mạnh Tĩnh Nguyên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà bắt nạt Khương Cố Bình nữa, cầu thang dẫn đến trung tâm cấp cứu đã ở ngay trước mắt, bọn họ dừng chân ngẩng đầu xem xét cầu thang hơn mười tầng này.
“Ở ngay trên đó.”
Khương Cố Bình ôm chặt bình cứu hỏa vào trong ngực.
Hai tay Kiều Mịch nắm chặt cái rìu sắt nhỏ, khẽ cắn môi dưới:
“Chúng ta làm gì đây?”
Mạnh Tĩnh Nguyên thờ ơ nhìn hai người lù lù ở phía sau, tùy ý thả lỏng mười ngón tay:
“Đi theo là được rồi.”
Dứt lời, cũng không đợi hai người kịp phản ứng lại Mạnh Tĩnh Nguyên đã bước lên bậc thang, bọn họ đành phải đuổi kịp.
“Chúng ta phải đi tìm mắt trận ở đâu?”
Khương Cố Bình hỏi, trong lòng anh vô cùng bất an, bất kể là khả năng quái vật xuất hiện hay là tên nhóc tàn khốc trước mặt này.
Tốc độ của Mạnh Tĩnh Nguyên không hề giảm bớt chỉ thờ ơ trả lời:
“Tìm trong toàn bộ khu nhà.”
“Hả?!”
Khương Cố Bình sững người, rất hy vọng lỗ tai mình không hề nghe được tin tức khủng khiếp này.
Kiều Mịch bất chợt bỏ thêm một câu:
“Mạnh thiếu gia, tôi từng mơ thấy cậu.”
“Hửm?”
Mạnh Tĩnh Nguyện ngược lại đã quen với mấy hành động bất chợt của Kiều Mịch, có chút hứng thú trêu chọc:
“Mộng xuân à?”
So với sự chán ghét của Khương Cố Bình, Kiều Mịch cũng quen với mấy lời nói ác độc của Mạnh Tĩnh Nguyên hơn, không thèm để ý nói:
“Không phải, có thể xem như một cơn ác mộng.”
Cùng ngồi xe lửa lao thẳng lên trời, dù thế nào cũng không thể tính là giấc mơ đẹp, tuy rằng Kiều Mịch không thể phủ nhận mình vô cùng khát vọng giấc mơ ấy có thể trở thành sự thật.
Mạnh Tĩnh Nguyên nghiến răng quay đầu lại.
Khương Cố Bình phụt cười, dáng vẻ có chút hả hê:
“Có vài người chỉ có thể làm đề tài cho ác mộng.”
“Khi đó tôi vẫn chưa biết cậu.”
Kiều Mịch nhún ai:
“Vậy có lẽ thực sự là báo trước tương lai, xem đi, tôi gặp được nhiều chuyện rất khó hiểu.”
“Cho nên?”
Sắc mặt Mạnh Tĩnh Nguyên âm trầm, giọng nói lộ ra vài phần khàn khàn giống như lúc nào cũng có thể hành động.
Khương Cố Bình cuối cùng cũng không vui mừng nổi nữa, hơi nghiêng người về phía trước muốn bảo vệ Kiều Mịch dù có phải đối mặt với người anh mà sợ hãi.
“Cho nên tôi thật may mắn.”
“….”
Không chú ý đến hai người đàn ông bị đáp án này hù dọa đến mức gương mặt không ngừng run rẩy, Kiều Mịch nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng:
“Thì ra nỗi nghi ngờ rốt cuộc vì sao mình được sinh ra, vì sao mình lại chết đi lại là ở trong này.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhìn gương mặt tươi cười của Kiều Mịch dò xét một lượt từ trên xuống dưới, Kiều Mịch ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu, trong trời đất này giống như chỉ còn lại hai người bọn họ, Khương Cố Bình lại khổ sở vì không thể nào thoát khỏi trạng thái bị cô lập này.
“Bây giờ thì sao? Anh đã hiểu được?”
“Vẫn chưa, nhưng tôi còn cơ hội để hiểu được đúng không?”
“Cho nên anh mới không sợ hãi.”
Đôi môi mỏng khêu gợi của Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch lên tạo thành nếp nhăn khi mỉm cười:
“Bởi vì anh cho rằng có lẽ trải qua những chuyện này rồi mới có thể tìm được đáp án? Thật khờ, anh sẽ hối hận đấy.”
Kiều Mịch cũng cười:
“Tôi vẫn còn tương lai nên mới không sợ hãi hiện tại.”
“Ừ, anh đúng là tên ngu ngốc dũng cảm.”
Mạnh Tĩnh Nguyên vứt lại một câu rồi quay người đi về phía phòng cứu hỏa ở tầng một, sau khi mở ra không hề ngoài dự đoán nhìn thấy đủ loại quái vật đang chen vai chạy đến đây, mà bước chân của cậu ta cũng không hề dừng lại, thậm chí còn bình tĩnh dặn dò:
“Hai người trốn ở sau cửa trước đi.”
Người vướng chân tự nhiên không thể cản trở thêm, Khương Cố Bình và Kiều Mịch trốn ở phía sau cánh cửa, dòm qua khe cửa nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên vung chân đá thẳng một cái mở màn trận chiến. Thân mình thon dài giống như chứa đựng sức mạnh vô hạn tung ra đủ loại kỹ thuật chém giết, đối diện với đám quái vật số lượng kinh người nhưng lại giống như sói lao vào bầy cừu, dùng khí thế vạn quân chém giết tạo ra một con đường toàn máu, khiến hai người đứng sau cửa nhìn thấy mà trợn mắt há hốc miệng.
Đối diện với Mạnh Tĩnh Nguyên, đám quái vật này quả thực còn nát nhanh hơn đậu hũ, đánh lên cao thì đầu lâu tung bay, đánh xuống thấp thì tay chân đứt đoạn, đánh vào giữa thì màu sắc càng rực rỡ hơn, đám quái vật vốn đã có diện mạo đáng sợ khóc thét, hoàn toàn biến thành xương cốt xấu xí.
“Cậu ta còn là người hả?”
Khương Cố Bình cố nén cơn buồn nôn, không dám tin thấp giọng lẩm bẩm:
“Người bình thường đều không thể chịu được.”
Kiều Mịch không nói gì, chỉ là khi nhắc đến chuyện đồ ăn của Mạnh Tĩnh Nguyên lại đột nhiên cảm khái:
“Tôi ăn ngon hơn chúng.”
“Cái gì?!”
Khương Cố Bình cực kỳ hoài nghi rằng lỗ tai mình có vấn đề.