Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

quyển 2 chương 66: người lên trời cũng là người người xuống dưới cũng là người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Liên quay đầu, hỏi: "Sao lại nói thế?"

Mộ Tình đáp: "Có cả đám trẻ con không có nhà sống lưu lạc trong hoàng thành thường xuyên đến gần nhà ta xin ăn, ta quen hết, nhưng chưa từng gặp đứa nhỏ này."

Đứa bé kia nhìn Mộ Tình không nói. Phong Tín hoài nghi hỏi: "Chúng tìm ai để xin ăn? Ngươi sao? Ngươi chịu cho á?"

Mộ Tình trừng cậu ta, nói: "Chúng quấn dữ lắm, không cho thì không còn cách nào khác?"

Phong Tín không thể tưởng tượng được cảnh đó, không mở miệng, nói: "Ờm."

Tạ Liên nhìn bọn họ nói chuyện mà thấy tức cười. Mộ Tình lại nói: "Hơn nữa trên quần áo nó có vài miếng vá, mà đường may này chắc chắn được người lớn mới may, nhà nó ít nhất phải có một người lớn. Có thể gia cảnh chẳng ra gì, nhưng tuyệt đối không phải ăn mày."

Tất nhiên Tạ Liên cũng chưa bao giờ để ý đến một miếng vá cả, cũng không biết có phải người lớn may hay không, nhưng Mộ Tình đã từng làm tạp dịch trong Hoàng Cực Quan, cũng làm nhiều công việc nhà, nhìn kỹ thì y chang như câu ta nói, hỏi: "Nhà của đệ có người lớn không?"

Đứa bé kia lắc đầu, Mộ Tình đinh ninh: "Khẳng định có. Thấy nó không quay về, có lẽ người nhà đang cuống quít tìm nó."

Đứa bé đáp: "Không, không hề! Không có ai cả!" Dường như nó sợ bị đưa về đó, nói xong liền giang hai tay ra hình như muốn ôm Tạ Liên. Người y vẫn đầy máu me bùn đất đen ngòm, Phong Tín không nhìn nổi nữa, nói: "Thằng nhóc kia có biết mình vừa làm gì không?Chưa tính tình thế cấp bách lúc trước, giờ còn không hiểu chuyện sao. Đây là Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ đó, ngươi hiểu không?"

Đứa bé kia lập tức rút tay về, nhưng vẫn nhìn Tạ Liên, nói: "Mâu thuẫn gia đình, bị đuổi khỏi nhà. Đi rất lâu nhưng không biết đi đâu."

Ba người hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Phong Tín lên tiếng: "Giờ làm sao đây?"

Một ngự y kiến nghị nói: "Nếu Điện hạ nghĩ không ra thì có thể để nó ở lại đây, tìm vài cung nhân chăm sóc là được."

Trầm ngâm một lát, Tạ Liên khẽ lắc đầu.

Tóm lại là hắn vẫn sợ Thích Dung chưa từ bỏ ý định, còn muốn chuồn ra gây sự, nói: "Ta thấy rằng nên để ta chăm sóc đến khi vết thương đệ ấy lành lại. Nhìn đệ ấy sợ nhà như vậy xem ra ép về cũng không phải là cách. Phong Tín đi giải quyết những sạp hàng mà Thích Dung đâm hỏng đi, tiện thể dẫn vài người điều tra cha mẹ đứa bé ở đâu, báo họ một tiếng để họ đừng lo lắng."

Phong Tín gật đầu: "Được."

Hắn buông lỏng một tay, tay còn lại bế đứa bé lên. Tạ Liên cười nói: "Đệ còn phải dưỡng thương, nên đi thôi."

Phong Tín lại không để bụng, nói: "Bẻ gãy cái tay còn lại của ta cũng chẳng sao cả. Dù cho hai tay gãy hết, dùng hàm răng cắn cổ áo nó ta cũng có thể đưa nó cho ngài mang lên núi."1Mộ Tình âm thầm trợn trắng mắt, nói: "Thôi, để ta." Nhưng cậu ta mới đi được một bước, thì đứa bé kia nhảy khỏi giường, nói: "Ta có thể tự đi."

Vẻ mặt lộ vẻ kháng cự, khiến Mộ Tình do dự bước bước thứ hai, không biết có nên làm tới hay không. Tiểu bằng hữu này đã gãy mất năm cái xương sườn với một chân, thế mà vẫn còn sinh long hoạt hổ*, Tạ Liên thật không biết nên cười hay nên đau lòng, nói: "Đừng chạy loạn a!" Nói xong, hắn cúi người bế y lên.

( *khỏe mạnh hoạt bát)

Ba người dẫn một hài tử ra cửa cung. Bởi Thích Dung mới gây chuyện, quấy nhiễu người đi đường, đâm đổ không ít sạp hàng, Tạ Liên cảm thấy rất chột dạ, không còn mặt mũi nào để nhìn bá tánh, đoàn người đều xám xịt, không dám xuất đầu lộ diện, toàn chọn đường nhỏ để đi. Dọc đường, đứa bé ngồi trong khuỷu tay Tạ Liên rất ư là ngoan, bảo y im lặng y liền im ru, Phong Tín trừng mắt nói: "Tiểu tử này hôm qua đá ta, hôm nay thành bộ dạng như vầy, thật làm người khác thương hại."

Mộ Tình tiếp lời: "Hiển nhiên là vì Thái Tử điện hạ, nó muốn được ngài ấy thương hơn người thường."

Không biết vì sao câu này của cậu ta có thể tính là lời khen, nhưng câu từ có chỗ khiến người khác không thoải mái. Phong Tín lập tức không để ý đến cậu ta nữa. Đi được một lúc, Phong Tín nói: "Không được. Ta vẫn nghĩ điện hạ ngài không thể cứ bế một thằng nhóc không rõ lai lịch trước mặt người khác được."

Tạ Liên hỏi: "Có gì sao?"

Phong Tín nói: "Ngài chính là Thái Tử điện hạ!"

Vừa dứt lời cậu ta nhìn sơ qua chiếc xe đẩy tay nằm ở đầu ngõ đằng trước, nói: "Để thằng nhóc lên xe rồi kéo đi!"

Mộ Tình lập tức bảo: "Ta nói trước, ta sẽ không kéo thứ này lên núi đâu."

Phong Tín nói: "Không ai nhờ ngươi cả." Nói xong liền vươn tay ra, túm lấy đứa bé trong ngực Tạ Liên. Vừa đến tay cậu ta, đứa bé lại bắt đầu giãy giụa, Tạ Liên nói: "Dừng, dừng. Nói không chừng xe này có người xài!" Chưa gì hết Phong Tín để y lên xe. Đúng lúc này, một người đứng gần đó bỗng nhiên nói: "Ngài đây là...... Thái Tử sao?"

Lập tức có người hét lớn: "Đúng đúng đúng! Đó chính là Thái Tử! Ngày hôm qua mặt nạ ngài ấy rơi xuống, ta đã tận mắt thấy mặt ngài! Chính là ngài!!!"

"Bắt lấy ngài ấy!!!"

Trong lòng ba người đều lộp bộp thành tiếng. Tuy Tạ Liên không nghĩ rằng buổi tế thiên du trung hôm qua là hắn sai, nhưng đâu ai biết người khác có nghĩ giống hắn không. Vai Duyệt Thần Võ bị gián đoạn dấu hiệu của điềm vô cùng xấu, các quý tộc hoàng thất kiêng kị, hôm qua bá tánh hưng phấn quá độ, sau khi qua việc rồi, nơi nơi ai cũng hỏi chút chút sự cố ngoài ý muốn rốt cuộc đại biểu cho cái gì, đại khái cũng sẽ khó lòng tha thứ. Hơn nữa hôm nay Thích Dung nháo sự trên đường, chọc dậy tiếng oán than, nếu bây giờ bị bao vây hơn phân nửa đã không tốt rồi. Chưa kịp nghĩ thì Mộ Tình mạnh tay túm hắn, hét: "Điện hạ, chạy!"

Phong Tín cũng kéo xe đẩy tay giục hắn: "Điện hạ, ta gãy một cánh tay rồi, không cản được bạo dân đâu, đi!"

Nhưng các bá tánh trên đường cái ngoài ngõ nhỏ đã kích động ùa tới, chặn mất lối đi. Bốn người không đường thối lui, mở to mắt nhìn dòng người đổ xô đến, Tạ Liên căng da đầu nghĩ: "Cùng lắm thì bị hành hung một trận, ta không chống trả là được!"

Ai ngờ, tuy rằng đám đông hùng hổ tiến lên nhưng lại không giống như sắp đi đánh hội đồng, mà thập thất bát đôi tay duỗi thẳng ra, tung hắn lên trời, cùng hoan hô kêu to: "Thái Tử điện hạ!"2

Tạ Liên bị tung lên rơi xuống mấy lần, như vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh. Mọi người năm mồm mười miệng hô: "Thái Tử điện hạ, hôm qua ngài biểu diễn trên Thần Võ trên đường cái thật sự vô cùng xuất sắc!"

Có người tán thưởng: "Ngài nhảy rất hay oa! Thật sự thật sự là lúc ấy ta tưởng rằng Thần Võ Đại Đế đích thân tới, nổi hết cả da gà!"

Có người khẳng định: "Điện hạ cứu tiểu hài tử là không sai! Mạng của người khác cũng là mạng, mạng của tiểu hài nhi nghèo khổ kia không phải là mạng sao? Nếu là ta thì cũng sẽ làm như vậy!"

Có người căm giận: "Đúng vậy. Hôm nay ta nghe được có người nói ngài phá hư đại sự, ta đã không đồng tình, nếu người ngã xuống chính hoàng thân quốc thích, e là người đó sẽ không dám nói như thế đâu. Điện hạ ngàn vạn đừng để ý loại người này a!"

"Điện hạ đã làm những gì chúng ta nghĩ......"

Lúc đầu thì hắn chột dạ ra đến giữa đường thì ngu người, rốt cuộc thì mặt hắn đã ăn theo tính nhiệt tình của dòng người. Đám người vây quanh Tạ Liên đưa hắn lên đường cái, càng lúc càng nhiều người tụ lại. Phong Tín, Mộ Tình và đứa bé bị đẩy ra vòng ngoài, hoàn toàn không thể chen vào, chỉ có thể theo tuốt đằng sau dòng người, du hành (đi chơi). Biển người nhiều hơn núi này nhưng nhỏ hơn buổi tế thiên du phô trương hôm qua. Mỗi khi Tạ Liên trốn đi, đều bị mạnh mẽ nhét trở lại, rồi lại bị tung lên cao không cho xuống.

Tạ Liên nhịn không được thấy buồn cười, nhưng cũng an tâm: "Quan điểm của các bá tánh với các quốc sư hoàn toàn tương phản, xem ra ta đã đúng rồi."

Khi trở về Thái Thương Sơn, nắng chiều vẫn gay gắt như cũ.

Xuyên qua sơn môn cao lớn là sơn đạo trải đá xanh rất dài, nơi nơi đều có mấy thùng nước do các đạo nhân gánh nước vác củi để lại rồi chạy xuống, nhất thiết phải tiếp đón nhóm Tạ Liên, không ít người ngạc nhiên nhìn nhìn đoàn bốn người một xe kì lạ này. Phong Tín một tay kéo xe, giống như một con hắc ngưu mới tráng niên* cần cù, chăm chỉ. Tạ Liên và Mộ Tình lúc đầu còn sợ chết khiếp mà âm thầm cười, sau cũng không đổi được nên tùy tiện.

(*Nói đàn ông đang ở tuổi sung sức nhất)

Bánh xe lăn chầm chậm trong rừng lá phong. Khi lên núii, Tạ Liên đẩy chiếc xe từ đằng sau. Nhân lúc tâm tình hắn đang rất tốt, thuận miệng hỏi đứa bé kia một câu: "Tiểu bằng hữu, đệ rốt cuộc có tên là gì? Cái gì Hồng?"

Đứa bé kia nhìn chăm chú vào hắn, nhỏ giọng nói: "Ta...... ta không có tên."

Tạ Liên ngẩn ra, hỏi: "Mẫu thân đệ chưa cho đệ lấy tự sao?"

Đứa bé lắc lắc đầu, nói: "Mẫu thân ta mất rồi."

Lòng Tạ Liên xót, dịu dàng hỏi: "Vậy mẫu thân hồi đó gọi đệ là gì?"

Đứa bé chần chờ một lát, đáp: "Hồng Hồng Nhi."

Tạ Liên cười một chút, nói: "Nhũ danh của đệ rất đáng yêu, ta sẽ gọi đệ như vậy nha."

Hồng Hồng Nhi làm như nói với hắn câu gì là thẹn thùng câu đó, cúi đầu. Lúc này, chiều hôm đã buông xuống, trên các ngọn núi xa xa, từng ngọn đèn dầu được thắp sáng trong các ly cung. Trong đó, nơi tỏa sáng nhất chính là đỉnh núi tối cao trên Thái Thương Sơn, núi Thần Võ.

Thần võ điện ngự trị trên núi Thần Võ, sáng rực như ban ngày, sao trời điểm thêm Minh Quang đăng hội về đỉnh núi. Tạ Liên nhìn nó rồi thở dài một hơi.

Hắn thở dài không phải vì mệt não, mà bởi vì khung cảnh này quá hoa mỹ và đồ sộ. Mỗi một Minh Quang đăng kia, đều là một chiếc đèn sáng lên đều để cung phụng trong Thần Võ Điện. Mỗi một chiếc đèn, đều là một tín đồ thành tín nhất kỳ nguyện. Trong Thần Điện thì rất nhiều trường minh đăng, vị thần quan này pháp lực cường thịnh. Nếu muốn dâng một chiếc đèn cho Thần Võ Điện của Hoàng Cực Quan, thiên kim khó cầu. Có tiền, có quyền, có khả năng, có tình, có duyên, năm thứ phải có trong một người thì mới có thể dâng đèn. Nhưng mà, trên đời năm thứ đó có rất nhiều nhưng lại không có ai.

Bốn người nghỉ chân, đều xuất thần nhìn toàn Thần Võ Điện vẫn huy hoàng như ngày nào, thần sắc không giống nhau. Lúc này, chợt nghe giọng có chút quen tai hô: "Thái Tử điện hạ!"

Tạ Liên quay đầu lại thì thấy một người bạch diện thanh niên vội vàng chạy về phía hắn, là đạo nhân thủ vệ ở Tứ Tượng Cung, nghiêm mặt nói: "Chúc sư huynh, sao lại vội vàng vậy?"

Chúc sư huynh thấy Mộ Tình đứng sau hắn, sắc mặt hơi xấu hổ, làm bộ không thấy cậu ta, nói: "Quốc sư cho mời ngài, đã tìm hồi lâu, hiện tại đang chờ ngài ở Thần Võ Điện."

Tạ Liên nghe vậy sửng sốt, trong lòng biết hơn phân nửa là vì sự cố ngoài ý muốn trong buổi tế thiên du hôm qua, bảo: "Hảo, làm phiền sư huynh."

Lệnh Phong Tín và Mộ Tình cứ mang Hồng Hồng Nhi về Tiên Lạc cung trước, Tạ Liên một mình đi lên núi Thần Võ.

Ngoài đại điện, mây khói lượn lờ sinh ra từ hương đỉnh bọc quanh cả tòa Thần Võ Điện giống như ảo cảnh. Hương đỉnh nằm hai bên sườn, từng hàng trường minh đăng* treo không đung đưa, xếp đều đặn như đèn tường. Trên mỗi chiếc trường minh đăng đều chữ viết đoan chính viết trên đèn với tên của người họ cùng kỳ nguyện. Vào điện, hai bên đều treo một loạt trường minh đăng giống hệt nhau. Chiếc trường minh đăng nằm trong Thần Điện còn trân quý hơn số ở ngoài điện.+

(Bamboo: *Loại đèn được thắp suốt ngày đêm)

Trước Thần Điện to lớn, đại quốc sư như đang phụng hương Thần Võ Đại Đế, ba vị phó quốc sư quỳ sau ông ta, đồng loạt bái phục (quỳ lạy) tượng thần.

Sau khi Tạ Liên, không suy nghĩ đã lên tiếng gọi: "Quốc sư."

Vài vị quốc sư bái xong rồi mới quay đầu lại, ý bảo hắn tiến lại đây. Vì thế Tạ Liên cũng qua đi, lấy hương, thành kính dâng lên.

Sau một lúc lâu, quốc sư mới nói: "Thái Tử điện hạ, chúng ta mấy cái thương lượng một lần về chuyện tế thiên du kia, chỉ có hai cách giải quyết."

Tạ Liên nói: "Quốc sư xin hãy nói."

Quốc sư bảo: "Cách thứ nhất, tìm tiểu hài nhi phá hỏng tế điển, ta chờ khai đàn tác pháp, ít nhất phải cho nó một trảm, bắt nó chuộc tội."

Truyện Chữ Hay