Sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, bên ngoài phòng Triệu Quan đã vang lên tiếng con gái quát tháo. Đinh Hương đang lơ mơ, hốt hoảng mở cửa, thấy một thiếu nữ mặt mày giận dữ đứng ngoài quát: “Tiểu tử họ Giang đâu? Gọi hắn ra đây!”
Đinh Hương ngẩn người, thầm nhủ: “Thiếu gia tối qua có ra ngoài đi dạo, sao lại chọc vào vị đại cô nương này.” Bèn đáp: “Xin cô nương đợi một chút, tôi đi gọi thiếu gia.”
Triệu Quan dã nghe tiếng, vùng dậy mặc y phục, bước ra ngoài cửa, thấy ngay Trần Nhược Mộng. Trường kiếm của nàng loáng lên chỉ vào ngực gã, lạnh lùng nói: “Tiểu tử họ Giang kia, ngươi được lắm! Tối qua ngươi nói gì với em gái ta, lừa nó tin ngươi như vậy? Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi còn dám nói với nó thêm một câu, ta cắt lưỡi ngươi ngay.”
Triệu Quan thấy dáng vẻ hung hãn của nàng, tức thì tỉnh ngủ hẳn: “Trần đại cô nương, tại hạ sao dám dối gạt lệnh muội? Bảy năm trước tại hạ quả thật đã gặp lệnh muội ở Tô Châu, cũng từng gặp qua lệnh tôn lệnh đường.”
Trần Nhược Mộng lạnh lùng: “Dựa vào mấy câu nói vớ vẩn của ngươi làm sao khiến ta tin được? Ngươi còn kéo cả vợ chồng Lăng trang chủ vào, đúng là không biết ngượng! Lăng trang chủ ẩn cư đã lâu, ngươi gặp hai vị ấy bằng cách nào? Ngươi chẳng qua là chó săn của Tây Xưởng!”
Đinh Hương chen vào: “Thiếu gia nhà ta là vị anh hiệp nổi danh trêи giang hồ, hà cớ gì liên quan đến Tây Xưởng? Cô nương đừng ăn nói lung tung!”
Trần Nhược Mộng liếc xéo Đinh Hương, cười lạnh: “Anh hiệp nổi danh? Giang Hạ, Giang Hạ, chưa từng nghe qua nhân vật này.”
Triệu Quan đột thi triển Thố Nhị cầm nã thủ, chộp vào cổ tay Trần Nhược Mộng, nàng ta thất kinh, dụng lực giật ra, trường kiếm vòng lại chém vào eo lưng đối phương. Tay trái Triệu Quan theo sát đoạt luôn thanh trường kiếm, gã ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, lại xuất kỳ bất ý, Trần Nhược Mộng trong lúc bất ngờ liền thất thủ, bị đoạt mất kiếm. Nàng ta kinh hãi lùi lại mấy trượng, thấy gã vẫn đứng yên, không đuổi theo công kϊƈɦ mình, thầm nhủ: “Người này chắc không có ác ý?”
Triệu Quan lên tiếng: “Trần đại cô nương, tại hạ quả thật không phải là người của Tây Xưởng, chuyện tại hạ từng nói với lệnh muội là thật, vợ chồng Y Hiệp có ân với tại hạ, lệnh tôn lại là huynh đệ kết nghĩa với Y Hiệp, tại hạ sao có thể xuôi tay đứng ngoài? Cô nương không muốn nhận ân tình, tại hạ cũng phải tận lực tương trợ.” Rồi đưa trường kiếm cho Đinh Hương, ra hiệu cô trả lại cho Trần Nhược Mộng.
Trần Nhược Mộng đưa tay đón lấy trường kiếm, vẫn còn nghi ngờ, một lúc sau mới nói: “Ngươi muốn theo chúng ta đến Quan Trung, cứ tự nhiên, ta chỉ không đồng ý cho ngươi nói chuyện với em gái ta.”
Triệu Quan mỉm cười hỏi: “Nếu lệnh muội bắt chuyện với tại hạ thì sao?”
Trần Nhược Mộng đang định trả lời, chợt nghe tiếng bước chân vang động, Trần Như Chân hấp tấp chạy tới, thấy tỷ tỷ đang ở ngoài cửa phòng của Triệu Quan bèn nói: “Tỷ tỷ chưa làm Giang đại ca bị thương chứ? Giang đại ca, huynh có sao không?”
Triệu Quan không nén được mỉm cười.
Trần Nhược Mộng hừ một tiếng: “Muội tử, còn không mau đi chuẩn bị? Chúng ta lên đường thôi.”
Trần Như Chân nhìn sang Triệu Quan, hỏi: “Giang công tử có đi cùng chúng ta không?”
Trần Nhược Mộng đáo: “Kệ hắn, tỷ quản sao được?” Rồi quay người bước đi, Trần Như Chân theo sau.
Triệu Quan vào phòng, Đinh Hương phục thị gã rửa mặt thay áo, lắc đầu nói: “Thiếu gia đúng là thần thông quảng đại, đêm qua ra ngoài có chút xíu đã khiến một cô nương hận hết mực, một cô nương lại quan tâm như vậy.”
Gã cười nụ: “Đại cô nương hung dữ quá, tiểu cô nương lại vô cùng khả ái.”
Đinh Hương cười: “Ha ha, quả nhiên thiếu gia chấm trúng tiểu cô nương. Thiếu gia nói năng với đại cô nương hết sức nghiêm chỉnh, tôi đã biết thiếu gia không có ý gì với nàng ta.”
Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh nhẹn chuẩn bị, dắt ngựa ra cửa, đã thấy chị em họ Trần dắt hai thớt hắc mã ra, chuẩn bị lên đường. Trần Nhược Mộng không thèm để ý đến gã, Trần Như Chân hình như bị tỷ tỷ dạy dỗ nghiêm khắc, không dám bắt chuyện với gã. Da mặt gã vốn dày, cũng không lấy đó làm phiền lòng, dẫn Đinh Hương cùng lên đường với hai chị em.
Bốn người đi về phía Tây được nửa ngày, ai nấy cắm cúi phi ngựa, không nói câu nào. Ăn trưa xong, Đinh Hương cùng chị em họ Trần trò chuyện, hai chị em tỏ ra rất thân thiết với cô, ba thiếu nữ thì thì thầm thầm rất vui vẻ, ngược lại bỏ mặc Triệu Quan ngồi lạnh lẽo một bên, gã nhìn dung nhan yêu kiều của Trần Như Chân si dại, thần thái ngây thơ khả ái đó dấy lên trong lòng gã cảm giác xung động, chỉ muốn bất chấp tất cả bảo vệ nàng, không để nàng bị tổn thương, hệt như nàng vẫn là cô nhóc bơ vơ, cô khổ năm xưa, cơ hồ quên mất nàng là con gái của bậc đại hiệp, đã học được một thân võ công, vung kiếm giết người không run tay.
Đến chiều, bốn người lại lên đường, Trần Như Chân được Đinh Hương đưa đẩy, rốt cuộc cũng chịu mở miệng với Triệu Quan, tức thì bao nhiêu lời có cánh được gã đem ra bằng sạch, khiến Đinh Hương và Trần Như Chân cười nói không ngừng. Trần Nhược Mộng mấy phen lên tiếng nhắc nhở, thật ra bản thân không nén được, lại đổ cho em gái bắt chuyện với “hắn”.
Bốn người vừa đi vừa nghỉ, không đến một ngày đã tới Trần phủ ở Quan Trung, vợ chồng Trần Cận Vân chưa về đến nhà, chị em họ Trần vội đến gặp gia gia, báo cáo chuyện đám lạt ma định vây bắt, an bài cho gia gia đi trốn tránh. Trần gia là dòng họ có thế lực lớn ở Quan Trung, rất được người địa phương kính trọng, ngày nay bị gian thần bức hại phải bỏ nhà chạy nạn, người nhà thu vén của nả, dắt díu nhau, rối tinh cả lên. Triệu Quan thu hết cảnh tượng vào mắt, lòng trỗi lên cảm giác đau xót.
Chị em họ Trần tính toán hành trình của đám lạt ma áo đỏ, đoán rằng phải hai ngày nữa mới đến nơi, quyết định ngày mai sẽ đưa cả nhà đi lánh nạn trong núi Tần Lĩnh.
Triệu Quan cùng mấy vị võ sư canh gác ở ngoài cửa tán gẫu, gã chợt nghe cho tiếng vó ngựa vang động, liền biến sắc, đứng dậy. Một người hỏi: “Công tử, có chuyện gì vậy?”
Triệu Quan đáp: “Có người đang phi ngựa đến, phải mấy chục người! Tất cả mau cầm binh khí, canh phòng chặt chẽ các cửa.” Ai nấy thất kinh, hiểu rằng kẻ đến rất có thể là quan binh vây bắt Trần gia, vội tản đi chuẩn bị. Triệu Quan nóng lòng, không ngờ đám lạt ma lại đến nhanh thế nên không kịp mời Thanh Bang tương trợ. Đinh Vũ đàn thiết lập ở Hàm Dương, đàn chủ cũ là Ngưu Thập Thất bị gã và Lý Họa My tập kϊƈɦ mà thúc thủ chịu trói trêи Vũ Trượng Nguyên, chức đàn chủ bị cách, một vị họ Mã được đưa lên thay. Gã từng nghĩ đến việc nhờ Đinh Vũ đàn trợ giúp nhưng trong lúc bình nội loạn Thanh Bang đã đấu với Ngưu Thập Thất, trở thành kẻ địch của đàn này, lại không quen biết Mã đàn chủ, đành phải bỏ ý nghĩ đó đi. Không ngờ địch nhân đến nhanh thế này, già trẻ Trần gia chưa kịp đi trốn, vợ chồng Trần Cận Vân lại chưa về, những người biết võ công trong phủ chỉ có chị em Trần Như Chân, tám võ sư, mình và Đinh Hương, đối phương gồm đến mấy chục tên, đồng loạt đến vây công, tình thế vô cùng nguy hiểm.
Gã vội gọi Đinh Hương, hỏi xem cô mang theo bao nhiêu mê vụ. Đinh Hương đáp: “Đủ đối phó với hơn mười người, muốn hạ hai ba chục người cũng tạm đủ.” Triệu Quan đang lúc gấp gáp, hai người đi xa chuyến này không mang theo đủ dược vật để đối phó với nhiều địch nhân, đang lúc nghĩ ngợi thì chị em họ Trần chạy tới, mặt mũi đều nhợt nhạt. Lúc đó bên ngoài phủ tiếng vó ngựa vang lên rõ mồn một, ngói lợp cũng chấn động, mấy người cùng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: “Làm sao đây?”
Triệu Quan hít sâu một hơi: “Trần cô nương, một trong hai vị bảo vệ lệnh tổ đi trốn, một vị cùng theo tại hạ ra ngoài chống địch. Chúng ta tuy ít người, đối phương cũng không có cao thủ nên tạm thời ứng phó được một phen.”
Trần Như Chân lên tiếng: “Tỷ tỷ, xin tỷ mang gia gia đào tẩu.”
Trần Nhược Mộng lắc đầu: “Không, muội tử, muội hộ tống gia gia đào tẩu, tỷ chống lại địch nhân.”
Trần Như Chân gạt đi: “Bảo vệ cho gia gia rất quan trọng, kiếm pháp của muội không bằng tỷ, để muội ở lại.”
Trần Nhược Mộng nắm chặt tay em gái, trong lòng tuy không nỡ nhưng cũng biết không thể dùng dằng, dầu gì nàng cũng là con gái của Trần đại hiệp, bèn nghiến răng: “Được, muội tử, cẩn thận nhé.”
Đúng lúc đó một lão nhân tóc bạc phơ từ nội đường bước ra, Trần Như Chân kinh hãi: “Gia gia, sao ông lại ra đây?”
Trần lão trượng đã hơn tám mươi tuổi, từng được Lăng Tiêu truyền cho cách dưỡng sinh mà nhiều năm nay thân thể khang kiện, tuy già mà không suy nhược. Ông nhìn ra ngoài đại môn, thần tình tỏ ra kϊƈɦ động: “Chúng đến chưa? Để chúng bắt ta là xong, một lão già như ta chúng làm gì được, cùng lắm là mất một mạng!”
Trần Như Chân bước lên nói: “Gia gia, ông mau theo tỷ tỷ đi trước, đợi cháu đánh lui quan binh sẽ đến gặp.”
Trần lão trượng thở dài một hơi, nắm chặt tay tôn nữ: “Cả đời ta, không ngờ đến lúc già lại gặp tai ương! Đại bá, nhị bá của con cũng vậy, yên lành bao nhiêu năm giờ lại bị tống giam, bị chặt đầu, bắt cả nhà, có dễ chịu gì đâu? Hài tử, đừng liên lụy mọi người nữa, để chúng bắt ta là xong.”
Trần Nhược Mộng lắc đầu: “Gia gia, ông không biết bọn người này hung ác thế nào đâu. Bọn chúng bắt ông rồi sẽ bắt cả nhà, buộc cha mẹ phải bó tay chịu trói, chúng ta phải chống lại, may ra mới có sinh cơ.” Rồi không nói gì nữa, cõng gia gia chạy theo cửa sau, gọi gia đinh dắt hai thớt hắc mã đến. Nàng nhìn qua cửa sau thấy chừng năm chục lạt ma đang chặn, vừa kinh hãi vừa nóng ruột, biết rằng không thể liều xông qua, nghe thấy ở cửa trước có tiếng huyên náo, không hiểu có phải người em gái giao thủ với địch nhân không, vội gọi mấy võ sư đến bảo vệ gia gia, tự mình chạy ra.
Lúc đó Triệu Quan đã nhìn rõ ràng, tổng số phải hai trăm người đến bao vây Trần phủ, đông hơn nhiều số đã gặp trêи đường, một nửa là lạt ma, nửa còn lại là binh sĩ. Gã biết đám quan binh không đáng ngại, đám lạt ma đa phần đều biết võ công, chỉ cần một hai cao thủ cầm chân mình cùng Đinh Hương và Trần Như Chân là những tên khác có thể xông vào trong phủ chém giết, ý niệm cấp tốc xoay chuyển trong lòng, phải làm thế nào mới thắng được trong tình huống địch nhâu nhâu như đàn ong? Lúc đó Trần Nhược Mộng quay lại tiền môn, gọi lớn: “Không ổn rồi, cửa sau cũng bị chặn, tặc nhân dùng cung tên trấn giữ, không thể xông qua.”
Gã nhíu mày: “Chúng ta chỉ đành đón tiếp trực diện.” Quay qua nói với Đinh Hương: “Muội mau hạ Tuyệt Mệnh Hồng khắp các cửa, không để cho địch nhân xông vào.”
--- Xem tiếp hồi ----