Triệu Quan đưa tay đỡ Lý Họa My, hỏi: “Lý cô nương, hắn có làm cô nương bị thương không?”
Cùng lúc, Trương Lỗi và năm sau bang chúng nghe tiếng chạy tới thấy trong phòng tối tăm thì vội mang đèn lồng đến. Trương Lỗi thấy Triệu Quan đứng giữa phòng, lại đang ôm sư muội trong tay thì giận mờ mắt, quát to: “Tên tiểu tử không biết tốt xấu, nửa đêm nửa hôm ngươi vào phòng sư muội ta làm gì?” Rồi không đợi Triệu Quan phân bua, quăng luôn ba lưỡi phi đao tới.
Triệu Quan vung đao gạt rơi, tiến lên đánh rớt luôn ba lưỡi phi đao trong tay Trương Lỗi, chỉ đơn đao vào ngực hắn mắng: “Con mẹ nó, còn không mau dừng tay cho ta! Có thích khách đến bắt sư muội ngươi, không thấy sao?”
Trương Lỗi kinh hãi, ngoảnh nhìn sang hỏi Lý Họa My: “Sư muội không sao chứ?”
Lý Họa My đã hết cơn kinh hoảng, đáp: “Muội không sao, Giang đại ca, huynh thụ thương ư?”
Triệu Quan sờ lên tay trái biết có một mũi ngân tiêu cắm trêи đó, may mà gã kịp thời tránh đi nên không sâu lắm. Gã thò tay rút mũi ngân tiêu ra, Lý Họa My thấy chảy máu thì kinh hãi: “Mau ngồi xuống để muội xem nào.”
Gã trả lời: “Không đáng ngại.”
Lý Họa My vội vàng lấy vải bố băng bó vết thương lại.
Trương Lỗi trơ mắt nhìn sư muội trị thương cho tình địch, trong lòng không hiểu có mùi vị gì, quay lại mắng thủ hạ: “Còn không mau đuổi theo thích khách?”
Triệu Quan ngẩng phắt đầu dậy bảo: “Không cần đuổi theo.”
Trương Lỗi ngạc nhiên, Triệu Quan đứng dậy nói: “Người này rất khó đối phó, để tại hạ tự đuổi theo. Trương hương chủ, huynh chỉ huy huynh đệ ở lại phòng thủ.”
Tuy họ Trương không phải là thủ hạ của Triệu Quan nhưng gã hạ lệnh với thân phận đàn chủ, hắn hận cùng cực cũng không dám trái lời, ra ngoài phòng lớn tiếng hò hét, lệnh cho thủ hạ phòng thủ nghiêm cẩn hơn.
Lúc đó Triệu Quan sợ thích khách sẽ làm Lý Họa My bị thương mới xuất ra độc môn binh khí Hạt vĩ tiên có bôi kịch độc của Bách Hoa môn. Gã không muốn người trong Thanh Bang phát hiện mình dùng kịch độc nên mới tự thân đuổi theo. Độc lực của Hạt vĩ tiên cực mạnh, chạm vào da thịt thì ăn đến xương ngay, vết thương sẽ bốc lên mùi khó ngửi. Triệu Quan ra cửa hậu, cúi xuống lần tìm dấu chân của thích khách, dựa vào mùi vị mà đuổi theo về hướng tây mười dặm, đến một khe suối nhỏ. Bên bờ suối có một bóng người đang quỳ, gã dừng bước, lạnh lùng thốt: “Chất độc này đã ngấm vào rồi, ngươi chỉ còn sống được nửa thời thần rồi sẽ niệm Phật mà quy Tây.”
Toàn thân người đó chấn động, từ bên bờ suối đứng dậy, trừng mắt nhìn gã hỏi: “Là người của Chu Tiên phái sao?”
Triệu Quan ha ha cười rộ đáp: “Chu Tiên phái tính làm gì?”
Người nọ lại hỏi: “Là môn hạ của Lương đảo chủ Ngũ Độc đảo?”
Gã hỏi lại: “Ngũ Độc đảo là cái gì?”
Người nọ ngẩn ra, a lên một tiếng rồi run giọng: “Là… là môn hạ của Tiên Dung Thần Hủy?”
Gã cười lạnh: “Ngươi biết được danh đầu của môn chủ cũng coi là có chút kiến thức. Nếu ngươi không muốn nửa thời thần nữa toàn thân nứt toác mà chết thì mau báo danh.”
Người nọ kêu lên thảm thiết, sắc mặt xám xịt như tro tàn, một lúc sau đột nhiên vung đao chặt vào cổ tay phải. Triệu Quan tiến tới giữ tay trái hắn lại, lạnh lùng nói: “Chặt đứt cổ tay cũng vẫn vong mạng. Ta có giải dược, ngươi báo danh mau, đừng đợi đến lúc chết vẫn chịu nổi đau đớn.”
Toàn thân người nọ run cầm cập như muốn tan ra, thở dốc nói: “Ta... họ Tôn tên Tam, Ngưu đàn chủ phải ta đến bắt Lý đại tiểu thư. Xin… xin các hạ cho ta giải dược.”
Triệu Quan lôi một cái hộp nhỏ trong ngực áo ra bảo: “Cầm lấy, bôi vào vết thương.”
Tôn Tam vội vàng bắt lấy, bôi thuốc cao lên cổ tay, cơn đau như ngàn vạn con trùng cắn xé lập tức tan biến, hắn thập giọng nói: “Đa tạ các hạ giúp đỡ.”
Triệu Quan hỏi: “Ngưu Thập Thất hiện ở đâu?”
Tôn Tam đáp: “Đàn chủ đang ở Hiếu Cảm, ngày mai sẽ đến Vũ Hán.”
Triệu Quan lại hỏi: “Còn ai đi với hắn nữa?”
Tôn Tam đáp: “Còn có hơn mười bang phái, Đại Đao hội ở Xuyên Tây, Miêu gia ở Lĩnh Nam, Côn Lôn thần kiếm… tại hạ nhất thời không nhớ được.”
Triệu Quan nói: “Những kẻ giúp Ngưu Thập Thất đông gớm nhỉ?” Đột nhiên nghe thấy dưới chân có tiếng động lạ bèn tuốt đơn đao khỏi vỏ chém xuống mặt đất liền ba đao, giết chết ba con thanh xà.
Tôn Tam biến sắc, quay người định chạy trốn, đột ngột cảm thấy chân đã bị dây thừng trói chặt, chính là sợi Ngô Công tác của Triệu Quan. Gã cúi người xuống nhặt nửa khúc thanh xà, bước tới lạnh lẽo thốt: “Ngươi còn quên nói một chuyện. Ngươi là đệ tử của Xích Luyện Khách ở Thanh Xà động?”
Tôn Tam sợ đến mặt cắt không còn hột máu, định mở miệng cầu xin nhưng không nói thành tiếng. Triệu Quan bảo: “Có ân thì trả có cừu thì báo, thủ đoạn cay độc, ngươi cũng giống hệt sư phụ. Ta cho ngươi giải dược, ngươi lại tặng ta ba con độc xà. Hừ, ngươi quả nhiên lớn mật, đã biết lai lịch của ta mà còn dám dùng trò vặt vãnh này đối phó với ta sao?”
Tôn Tam thấy gã thừa nhận là người trong Bách Hoa môn, biết rằng không tránh khỏi tử vong nên hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Triệu Quan cười mỉm: “Ồ, vừa nãy không phải ngươi đã nói ra danh hiệu của ta à?”
Tôn Tam ngây ngẩn, kinh hãi hỏi: “Ngươi…ngươi là…”
Triệu Quan đáp: “Không sai. Ngươi đúng là có kiến thức, ta để ngươi chết không phải chịu nhiều đau khổ.” Gã vung đao lên, Tôn Tam lập tức xong đời.
Gã giết Tôn Tam diệt khẩu xong, thình lình nghe thấy trong bụi cỏ sau lưng có tiếng thở rất khẽ liền bất ngờ tung người nhảy lui lại, vung đơn đao lên, đặt ngay vào cổ người đó. Người đó hô khẽ lên, là giọng con gái, gã vội thu đao lại hỏi: “Lý cô nương ư?”
Quả nhiên là Lý Họa My, cô lo lắng cho Triệu Quan một mình đuổi theo địch nên bám theo, nghe thấy giọng gã nói mới trốn ra phía sau, không dè bị gã phát hiện. Cô hỏi: “Giang đại ca, huynh không sao chứ?”
Triệu Quan nhìn gương mặt cô dưới ánh trăng, tịnh không trả lời, chỉ lắc lắc đầu, lòng nghĩ: “Vừa nãy đại tiểu thư nghe được bao nhiêu?”
Lý Họa My hỏi: “Thích khách đâu?”
Triệu Quan đáp: “Bị tại hạ giết rồi.”
Lý Họa My gật đầu: “Huynh có hỏi được gì không?”
Triệu Quan kể lại tin tức Tôn Tam khai ra, Lý Họa My lấy làm lo lắng vô cùng: “Ngưu Thập Thất lôi kéo được ngần ấy môn phái bàng môn tả đạo, không dễ đối phó đâu. Họ Ngưu vốn là kẻ gian trá, lắm mưu nhiều kế, giờ này đa phần là đã phái người đến tổng đàn ám sát bang chủ.”
Triệu Quan thấy thần thái của cô, biết cô chưa nghe được lai lịch của mình mới hơi yên tâm. Hai người sóng vai đi về phân đàn, Triệu Quan hỏi han tính tình, thực lực, những điều vụn vặt về Ngưu Thập Thất, Lý Họa My nhất nhất trả lời. Gần về đến phân đàn, gã đã có quyết định, ngừng bước nhìn Lý Họa My rồi nói: “Lý cô nương, mong cô nương phái người thông báo với tổng đàn, lưu ý Tứ gia chuyện Ngưu Thập Thất sai sát thủ đến. Ngày mai, tại hạ sẽ dẫn mười huynh đệ đến Vũ Hán, hàng phục họ Ngưu này.”
Lý Họa My kinh hãi: “Huynh chỉ mang theo mười người thôi à? Không được, quá nguy hiểm.”
Triệu Quan mỉm cười: “Có cô nương nhớ nhung, bao nhiêu nguy hiểm đều phùng hung hóa cát hết.”
Lý Họa My ửng hồng khuôn mặt: “Giang đại ca, muội đi cùng huynh.”
Triệu Quan nói: “Cô nương là thiên kim chi thể, làm sao có thể cùng tại hạ đi mạo hiểm được?”
Lý Họa My chậm rãi lắc đầu: “Muội hiểu rất rõ Ngưu Thập Thất, có khi giúp gì được cho huynh cũng nên. Hơn nữa, nếu lần này bọn phản loạn thành công, cha khó lòng tránh khỏi bị hại. Muội còn lo nghĩ đến bản thân nữa ư?”
Triệu Quan trầm ngâm: “Cô nương muốn đi theo tại hạ cũng không sao nhưng e là sư huynh cô nương sẽ giận thì sao?”
Lý Họa My nhíu mày: “Trong lúc khẩn cấp này, ai hơi đâu mà quản đến huynh ấy được?”
Triệu Quan cười mỉm: “Được rồi. Cô nương muốn đi theo thì phải nghe lời tại hạ.”
Lý Họa My đáp: “Tất nhiên phải thế rồi.”
Triệu Quan cười cười, đột nhiên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên má cô. Lý Họa My kinh ngạc, ư khẽ một tiếng rồi cho gã một bạt tai giòn tan.
Triệu Quan bật cười: “Đánh hay lắm! Hảo!”
Lý Họa My đỏ ửng mặt, vừa bực gã khinh bạc mình vừa cảm thấy không nên không phải, hồi lâu mới nói: “Đa tạ huynh hôm nay xuất thủ cứu muội!” Rồi quay người đi vào phân đàn.
Triệu Quan thấy dáng vẻ đáng yêu của cô lúc bị khinh bạc, thầm nhủ: “Lý cô nương như thế này mà gả cho sư ca thì khác nào một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu?”
--- Xem tiếp hồi ----