Lăng Hạo Thiên dĩ nhiên nhận ra, chợt xoay lại xuất thủ chụp lấy cổ tay Thạch Chiêu Nhiên đoạt trường kiếm, quát: “Thật ra vì sao ngươi muốn lấy mạng ta?”
Thạch Chiêu Nhiên lớn tiếng: “Lão phu muốn giương cao chính nghĩa cho chính phái võ lâm, trừ đi mối hại.”
Lăng Hạo Thiên nổi giận: “Đổ oan cho ta giết Thạch Đĩnh là nêu cao chính nghĩa?” Cổ tay gã dụng lực, Thạch Chiêu Nhiên đau buốt, nghiến răng sợ y bẻ gãy cổ tay, võ công cả đời sẽ tan biến, lão nên giành lấy danh dự trước mặt võ lâm đồng đạo chính phái hay giữ lấy ba mươi năm công lực? Cân nhắc nhanh chóng, lão đành cầu xin, ấp úng cất tiếng: “Lão phu không muốn lấy mạng thiếu hiệp, lão phu… chỉ muốn thấy qua kiếm thuật, võ công của thiếu hiệp. Xin… xin thiếu hiệp tha cho lão phu.”
Lăng Hạo Thiên thả tay lão ra: “Thạch Đĩnh có tình có nghĩa, vì ta mà chết, ta thật có lỗi với huynh ấy. Ngươi đi đi!”
Thạch Chiêu Nhiên thở hắt mấy hơi, ôm cổ tay lùi nhanh về chỗ môn nhân Thiên Long, lớn tiếng: “Đừng để tiểu tặc chạy thoát. Lăng Hạo Thiên, Thạch Chiêu Nhiên mỗ là hảo hán tử. Ngươi có bản lĩnh cứ việc đến giết lão phu, trước mặt đông người để ai cũng thấy rõ kẻ nào vong ân phụ nghĩa, cường bạo man rợ.”
Lăng Hạo Thiên thở dài, biết lão vô sỉ, vĩnh viễn không ngã lòng, hôm nay không giết, ngày khác lão tất tìm cách hại y. Ác nhân trong thiên hạ vô vàn, giết cũng không hết được, hà tất lao tâm phí thần? Gã quay lại, thấy Triệu Quan vẫn vung trường tác chặn cao thủ Thiếu Lâm, Võ Đang toan kết thành trận thế, chợt lên tiếng: “Thôi vậy, những kẻ này đánh mãi cũng thế, đả thương thêm nữa cũng có tác dụng gì.”
Triệu Quan vốn không có ý sát thương nhân vật chính phái rồi chuốc lấy cường địch cho Bách Hoa môn, nhưng toán người này xông lên như thủy triều, đánh gục một kẻ nào hay kẻ ấy, bằng không sao thoát thân nổi? Nghe Lăng Hạo Thiên nói vậy, gã thu trường tiên cười khổ: “Nếu mỗ thẳng tay, những kẻ này chết sạch lâu rồi.”
Lăng Hạo Thiên nhìn quanh, biết rằng đơn đả độc đấu quyết không ai làm gì được y và Triệu Quan, nhưng nhiều người cùng xông lên, cả hai khó lòng yên lành thoát thân. Y nhìn Triệu Quan, cùng nghĩ: “Đánh nhầu một trận, nếu không thoát thân, có chết ở đây cũng đáng.”
Chính phái chúng nhân chuẩn bị cùng xông lên vây công, chợt một người lớn tiếng: “Chậm đã, Lăng Hạo Thiên, Hoa Sơn phái chưa lĩnh giáo cao chiêu của ngươi.” Người đó bước khỏi đám đông, là Hoa Sơn phái Củng Thiên Phàm. Gã đến cùng chính phái chúng nhân nhưng chưa từng lên tiếng, giờ xuất hiện không biết định tranh thủ cơ hội hay thể hiện oai danh?
Củng Thiên Phàm hú vang, phi thân bạt kiếm tấn công Lăng Hạo Thiên. Y vung kiếm chặt lại, thấy đối phương kiếm chiêu hư nhược, không hề có sát ý, lấy làm kỳ quái: “Đường đường Hoa Sơn chưởng môn, sao võ công lại tệ thế nhỉ?” Củng Thiên Phàm nhìn y thật sâu, thêm mấy chiêu chợt trượt chân quỵ xuống, Lăng Hạo Thiên thò tay trái điểm huyệt gã. Củng Thiên Phàm không kịp tránh, hự lên một tiếng gục xuống.
Chúng nhân đều cả kinh thất sắc, thi nhau xông lên giải cứu, Triệu Quan vung đao kề vào cổ Củng Thiên Phàm: “Ai dám xông lên một bước, mỗ sẽ khiến hắn đổ máu đương trường.”
Ngô Thiết Tâm quát: “Ti bỉ, vô sỉ!”
Triệu Quan cười đáp: “Cũng thế mà thôi,” rồi vùng trường tiên quấn lấy dây cương hai thớt ngựa, kéo đến gần, áp giải Củng Thiên Phàm nhảy lên lưng một con, Lăng Hạo Thiên nhảy lên con còn lại.
Triệu Quan quay đầu lại nói lớn: “Ai dám đuổi theo, mỗ sẽ một đao giết hắn ngay.” Rồi gã quay đầu ngựa, cùng Lăng Hạo Thiên phi nhanh đi. Những người khác định đuổi theo, nhưng địa vị của Hoa Sơn chưởng môn trong võ lâm cực kỳ trọng yếu, bất hạnh lọt vào tay hai tiểu ma đầu này, lành dữ thật khó đoán, nếu ai đó cố tình đuổi theo khiến Củng Thiên Phàm táng mệnh, Hoa Sơn phái quyết không chịu bỏ qua, nên tất cả chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, nghiến răng nhìn ba người đi xa.
Lăng Hạo Thiên thấy người chính phái bó tay, lấy làm thống kɧօáϊ: “Cuối cùng cũng không phải dính dáng đến mấy tên vô dụng đó nữa. Triệu huynh, giờ chúng ta nên làm gì?”
Triệu Quan đáp: “Chúng ta có một tấm hộ thân phù, mang theo là xong.”
Long Thất nhìn Củng Thiên Phàm, lắc đầu: “Đừng làm khó gã, người này cố ý để chúng ta bắt.”
Triệu Quan cười nhạt: “Nói như vậy, tâm địa của gã không tệ, mỗ sẽ không tố cáo gã trước mặt Thường Thanh Phong lão gia gia, tránh để Thường lão gia gia phế vị trí chưởng môn của gã.” Củng Thiên Phàm nghe gã nhắc đến sư tổ bản môn, liên đưa mắt nhìn.
Triệu Quan cười: “Ngươi không tin? Mỗ không chỉ gặp Thường lão gia tử, còn đến cả nơi bế quan tu luyện trêи đỉnh Thái Sơn của lão nhân gia. Người rất ưu ái mỗ, hết lòng tán thưởng tín nhiệm, hai vị đệ tử họ Giang của người võ công cũng không tệ, đều là hảo bằng hữu của Triệu Quan này. Đừng trừng mắt với mỗ, mỗ không phải đối tượng của hai vị Giang sư huynh.”
Củng Thiên Phàm hừ khẽ, thầm nhủ họ Triệu này nói khoác, Lăng Hạo Thiên từ bé được Hoa Sơn tổ sư gia sủng ái là chuyện cả môn phái đều biết, bằng không tổ sư gia lại mật lệnh cho mình ra mặt bảo vệ? Củng Thiên Phàm xưa nay tâm cao khí ngạo, lần này vì cứu Lăng Hạo Thiên mà cố ý thất thủ trước mặt đông người, quả thật mất hết thể diện, đầy bụng oán khí không thể phát tác, tất nhiên không vui vẻ gì với Lăng, Triệu nhị nhân.
Triệu Quan đảo mắt tính toán, ra hiệu với Lăng Hạo Thiên, vừa phi ngựa về phía bắc vừa nói: “Trước đây có người nói với mỗ ‘trong nhà có người già như có bảo bối’, mỗ không hiểu lắm, hiện tại mới hiểu. Hoa Sơn phái nếu không có cao thủ lão làng như Thường lão gia gia sao lại tính toán trước được nhiều bước đi sâu xa, khiến uy danh môn phái hưng vượng dài lâu? Củng chưởng môn, cho các hạ biết, hôm nay các hạ tương trợ Tiểu Tam, ngày sau sẽ được báo đáp. Một khi Tiểu Tam rửa sạch oan khuất, chân tướng lộ rõ, ai nấy nghĩ lại việc ngày hôm nay đều phải khen ‘Hoa Sơn chưởng môn quả thật nhìn xa, nếu không nhờ Củng chưởng môn thị phi phân minh, xuất lực ngăn cản, chúng ta tất phạm sai lầm lớn, hối hận không kịp.’ Hoa Sơn sau này được võ lâm tôn trọng, toàn dựa vào việc làm hôm nay chưởng môn…”
Củng Thiên Phàm nhàm tai, nhắm mắt lại, chỉ cảm giác bên tai gió rít vù vù như đao, giọng Triệu Quan lúc vang lúc tắt, dần biến thành mơ hồ.
Không hiểu bao lâu, Củng Thiên Phàm tỉnh lại, phát giác mình đang ngồi trêи một tảng đá, nhìn quanh toàn là băng thiên tuyết địa trắng phau phau, nào thấy bóng Triệu Quan và Lăng Hạo Thiên? Lúc đó gã mới biết, Triệu Quan dọc đường nói nhăng nói cuội nhằm khiến gã phân tán tâm tư rồi hạ một loại mê dược nào đó khiến gã không hiểu được hướng đi, thời gian di chuyển của ba người. Giờ gã một mình giữa chốn hoang dã, nhìn quanh chỉ thấy bình nguyên ngập tuyết, không nhận ra đâu là đông tây nam bắc, lẽ nào còn nhận ra được nơi hai người kia đi?
Hết hồi