Thiên Quan Song Hiệp

chương 111: cù châu đại hiệp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc đó trời đã tối, trong Lộ phủ chỉ có hai, ba căn phòng hắt ra ánh đèn, những nơi khác đều tối om. Lăng Hạo Thiên kêu liền mấy tiếng mà không có phản ứng gì hồi đáp. Y hoang mang thầm nhủ: “Chúng đến tìm các ngươi gây phiền, các ngươi không nóng lòng mà một người ngoài cuộc như ta lại sốt ruột.”

Bèn đến trước đại môn, nghe thấy bên ngoài tiếng người huyên náo, tiếng binh khí vang lên, hình như đã động thủ. Y thò đầu nhìn ra, thấy Thích Kế Quang đã dẫn quân binh thủ hạ đến nơi, song phương tay đao tay thương đánh nhau rất hăng. Hắn không kịp suy nghĩ, rút ngay Sát tặc bổng xông lên trợ giúp bọn Thích Kế Quang, thoáng chốc đã đả thương bảy, tám cao thủ Tu La hội. Đối phương e ngại y, lại không địch nổi nên tên thủ lĩnh không dám luyến chiến, một lúc sau thét vang dẫn thủ hạ rút lui. Người Cái Bang cũng nghe tin, kéo đến trước cửa Lộ phủ, tận mắt thấy Tu La hội bị quân binh đánh lui, ai nấy đưa mắt nhìn nhau, lấy làm kỳ lạ nhưng thấy Lăng Hạo Thiên cầm Sát tặc bổng đứng đó liền hiểu ra. Lại Cô Cửu hơi ngẩn người: “Lăng tam công tử cũng ở đây sao?”

Lăng Hạo Thiên chưa kịp đáp, đại môn Lộ phủ bật mở, một lão giả tóc muối tiêu bước ra, ánh mắt giận giữ như muốn phun lửa, hậm hực nhìn quân binh và đệ tử Cái Bang, cơ hồ có thâm cừu đại hận với mọi người.

Thích Kế Quang thấy vẻ mặt ông ta, tưởng ông ta hiểu lầm mọi người là địch nhân đến gây sự, bèn tiến lên ôm quyền nói: “Vị này là Lộ đại hiệp? Bản nhân Thích Kế Quang, thấy bọn ác tặc cường đạo quanh quẩn bên ngoài quý phủ, có ý đồ xấu nên đã đuổi đi.”

Lộ Nham tựa hồ không nghe thấy, đưa tay chỉ Thích Kế Quang mắng: “Đồ khốn, khốn kiếp! Lão phu và ngươi vô oán vô cừu, không thân không thích, ai bảo ngươi đến trước đại môn Lộ phủ chúng ta làm gì? Mau cút đi, càng nhanh càng tốt!”

Thích Kế Quang sững người, không hiểu ông ta điên hay hồ đồ mà lấy oán báo ơn, không thèm quan tâm tới lý lẽ như thế, bèn lắc đầu: “Ông sao thế? Chúng ta chỉ muốn bảo vệ bách tính an toàn, ta không thể trơ mắt nhìn tặc nhân đến Lộ phủ sát nhân phóng hỏa, tự nhiên phải xử lý!”

Lộ Nham quát vang như sấm: “Con chó khốn kiếp thích chõ mõm lung tung! Ta có chết cũng không đến phiên ngươi cứu.”

Thích Kế Quang cũng nổi giận: “Lão điên kia, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không hiểu được lòng tốt của người ta! Ngươi muốn chết thì mặc ngươi!”

Lúc đó Lộ cô nương cũng ra đến nơi, khuyên giải phụ thân: “Cha, vị Thích đại nhân này cũng là có ý tốt, đừng trách người ta làm gì.” Đoạn quay sang hành lễ với Thích Kế Quang: “Thích đại nhân, đây là chuyện riêng của tệ phủ, gia phụ không muốn người ngoài nhúng tay vào, mong đại nhân đại lượng bao hàm.”

Thích Kế Quang thấy nàng ta xin lỗi, cũng cho qua, Lộ Nham lại lên tiếng: “Tiểu Giai, ai bảo con lắm chuyện? Mau vào nhà đi!” Ông ta vẫn luôn mồm mắng chửi đám quân binh, lời lẽ càng lúc càng khó nghe.

Thích Kế Quang không buồn tranh cãi, quay sang dặn thủ hạ: “Những kẻ ở đây không biết tốt xấu, chúng ta không cần tranh hơn thua! Tặc nhân Tu La hội đã chạy rồi, chúng ta đuổi theo mau.” Rồi dẫn quân binh rời đi.

Lộ Nham quay lại, nhìn sang phía Lại Cô Cửu, lạnh lùng thốt: “Vị này chắc là Lại trưởng lão của Cái Bang?”

Ông ta tuy chưa trực tiếp mắng chửi Cái Bang nhưng mắng Thích Kế Quang cũng có gì khác biệt, Lại Cô Cửu nghe mà biến sắc. Nghe Lộ Nham hỏi bèn vòng tay: “Chính thị tại hạ. Tại hạ đã đến quý phủ bái phỏng, không được chứng kiến phong phạm của Lộ đại hiệp, quả là đáng tiếc.”

Lộ Nham lạnh lùng: “Lão phu nhiều năm nay không gặp người ngoài, cũng không có giao tình với quý bang, thành ra không tiện tiếp đãi.” Nói đoạn quay người đi vào trong nhà, đóng cửa sầm một tiếng.

Từ khi lên làm trưởng lão Cái Bang đến nay, Lại Cô Cửu chưa từng bị ai bất kính như vậy, bèn hừ lạnh, phất tay: “Mọi người đi nào!” Quay sang hỏi Lăng Hạo Thiên: “Tiểu Tam nhi, cậu quen với Lộ đại hiệp?”

Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Đây là lần gặp nhau đầu tiên. Bọn tại hạ nghe nói rằng Tu La hội muốn đến gây hấn với ông ta mới đến tương trợ, không ngờ bị cự tuyệt từ xa.”

Lại Cô Cửu nói: “Lộ Nham này được xưng là Cù Châu đại hiệp, không ngờ lại lập dị như vậy, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt!”

Ông ta cúi xuống nhìn cây hoàng trúc bổng bên hông Lăng Hạo Thiên: “Tiểu Tam huynh, vừa nãy Lại mỗ thấy huynh sử dụng Sát tặc bổng đánh bại Tu La hội, công phu quả là rất hay! Rất hay!”

Lăng Hạo Thiên ừ hữ mấy câu, không hiểu ông ta nói thế nhằm dụng ý gì, thuận miệng đáp: “Tại hạ mới học qua, còn chưa thuần thục, chắc phải khổ công nhiều nữa mới thành tài.”

Lại Cô Cửu gật đầu cười nói: “Lăng tam công tử thiên tư cao tuyệt, sao lại phải khổ công? Mấy trưởng lão chúng tôi đều nói anh hùng xuất thiếu niên, Lăng tam công tử thông minh như thế, tiền đồ quả thật không thể đo lường.”

Lăng Hạo Thiên lại ồ lên, không hiểu sao trong lòng không yên: “Lại trưởng lão, cáo từ!” Toan cất bước, chợt nghe từ trong Lộ phủ vang lên tiếng rít chói tai: “Tiểu tặc! Bắt lấy!”

Lăng Hạo Thiên và Lại Cô Cửu đưa mắt nhìn nhau, đều chần chừ có nên vào giúp. Lăng Hạo Thiên nghe tiếng kêu ra chiều gấp rút, chạy đến trước đại môn, đấm cửa nói: “Mau mở cửa để chúng ta vào bắt tặc nhân.”

Một lúc sau, Lộ Tiểu Giai mở cửa, thần thái vẫn tỏ vẻ kinh hoàng nhưng đã định thần lại: “Không có gì, là bộc nhân của gia gia tiểu nữ nhìn nhầm làm kinh động các vị, thật sự xin lỗi.”

Lăng Hạo Thiên và bang chúng Cái Bang vẫn đứng ngoài cửa, nàng ta tựa hồ thấy ngượng ngùng nên mời: “Các vị vất vả rồi, xin mời vào trong uống mấy chén trà.”

Lăng Hạo Thiên và Lại Cô Cửu đều thấy Lộ phủ đầy cổ quái, có ý muốn thăm dò nên cùng cất bước, theo chân Lộ cô nương vào ngoại sảnh. Một lúc sau, Lộ Nham sầm mặt bước ra chào hỏi rồi lập tức đi ngay. Nếu không phải Lộ cô nương mềm mỏng nền nã ân cần khoản đãi, chắc Lại Cô Cửu đã phát tác, đứng dậy đi ngay rồi.

Lăng Hạo Thiên không ngồi xuống ngay mà đảo mắt nhìn khắp khách sảnh. Một lúc sau, Lộ Nham lại đi ra, tay cầm bái thϊế͙p͙ lúc trước y và Thích Kế Quang đưa đến: “Xin hỏi Lăng Hạo Thiên Lăng tam hiệp ở đâu?” Khẩu khí hết sức cung kính.

Lăng Hạo Thiên ngẩn người, ngoái lại đáp: “Tại hạ đây.”

Lộ Nham hành lễ với y: “Các hạ là tam công tử của Y Hiệp? Tiểu lão sơ ý, không hiểu mọi chuyện, thấy danh thϊế͙p͙ mà không biết cao nhân! Lăng tam công tử xin đừng trách.”

Lăng Hạo Thiên gật đầu, thấy Lộ Nham ngông trước rồi cung kính sau, lòng lấy làm kỳ quái, trực giác mách bảo rằng ông ta không phải vì phát hiện gia thế mà tỏ ra cung kính với y, nhất định có ý đồ khác. Chợt nghe Lại Cô Cửu đứng bên cười bảo: “Lăng tam công tử danh mãn thiên hạ, cùng Cái Bang chúng ta có chút uyên nguyên.”

Lộ Nham không thèm để ý đến ông ta, đưa mắt nhìn Lăng Hạo Thiên một hồi rồi lập tức đi khỏi đại sảnh.

Lại Cô Cửu tức giận: “Kẻ này thật không biết tí lễ mạo nào, năm xưa lão có chút hiệp danh, không ngờ lại dựa vào thanh danh mà coi rẻ người khác.”

Lăng Hạo Thiên nghoẹo đầu ngẫm nghĩ, trầm ngâm đáp: “Trong chuyện này nhất định có điều cổ quái. Lộ gia cự tuyệt người khác tương trợ, thái độ kiên quyết, chúng ta giúp chế trụ địch nhân, ông ta cũng không hề cao hứng. Vừa nãy trong nhà có tặc nhân đến lại khiến ông ta trở nên đổi thái độ thế này sao, làm gì có đạo lý nào không sợ địch nhân mà sợ tiểu tặc?”

Lại Cô Cửu gật đầu: “Lộ phủ nhất định có bí mật không dám cho người ta biết.” Hai người đàm luận một hồi mà không thông suốt, đều muốn ở lại xem xét thật ra có chuyện quỷ quái gì.

---- Xem tiếp hồi ----

Truyện Chữ Hay