Hôm sau có người của Bách Hoa môn biết môn chủ ngụ tại đó liền đến bái kiến. Triệu Quan đại hỷ, truyền lệnh cho các tỷ muội trong môn phái lập tức đưa tin đến Hổ Khiếu sơn trang. Môn nhân lĩnh mệnh lui ra, nói rằng khi liên lạc với Hổ Khiếu sơn trang sẽ báo cho môn chủ biết ngay. Triệu Quan lúc đó mới yên lòng, cùng chị em họ Trần ở lại dưỡng thương vài ngày. Văn Xước Ước cho tộc nhân đi truy tìm Đại Hắc Thiên còn mình ở lại bảo vệ ba người.
Mấy hôm sau, vết thương của Trần Nhược Mộng lành lại năm sáu phần, Triệu Quan khá hơn, thương thế khỏi được bảy, tám phần. Văn Xước Ước thích uống rượu, nghe nói Triệu Quan cũng là đệ tử Lưu Linh bèn rủ cả ba người đi tìm rượu uống. Bốn người tìm một tửu lâu danh tiếng trong thành, mới lên lầu đã thấy một thiếu niên áo trắng đầu đội khăn thư sinh, mặt mũi như ngọc đứng đợi ở đầu cầu thang, vừa thấy Văn Xước Ước đã vội bước lên hành lễ: “Văn cô nương! Cô… cô nương đến rồi.”
Trần Nhược Mộng nhận ra thiếu niên, chào hỏi: “Thiên Long thiếu chủ Thạch công tử, sao công tử lại ở đây?”
Người đó chính là thiếu chủ Thạch Đĩnh của Thiên Long kiếm phái mới nổi lên gần đây, gã vòng tay đáp lễ Trần Nhược Mộng: “Trần đại cô nương, từ khi chia tay vẫn khỏe chứ?” Ánh mắt thủy chung không rời khỏi Văn Xước Ước.
Cô nương Tuyết tộc này hoàn toàn không thèm nhìn đến, lướt qua gã như không nhìn thấy, tìm chỗ ngồi xuống nói: “Trần gia tỷ tỷ, Chân nhi, mau ngồi xuống đi.”
Ai nấy ngồi yên ổn, Thạch Đĩnh vẫn đứng tại cầu thang, nhìn si dại sang chỗ Văn Xước Ước, hình như rất muốn qua nhưng lại không dám. Triệu Quan không đành lòng, lên tiếng hỏi: “Vị nhân huynh này vì sao lại biến thành đá nhỉ?”
Trần Nhược Mộng mắng: “Ngươi biết cái gì? Vị Thạch công tử này là con một của môn chủ Thiên Long kiếm phái, kiếm thuật đã được phụ thân chân truyền, là kiếm khách hạng nhất hạng nhì lớp trẻ. Tuy không sánh được với huynh đệ họ Lăng ở Hổ Sơn nhưng cũng đủ ngạo thị võ lâm. Mấy hôm trước mà có công tử đi cùng, chắc chúng ta không ai bị thương.”
Triệu Quan biết nàng ta cố ý châm biếm mình nhưng không để tâm, lại hỏi: “Một nhân vật xuất chúng như thế sao lại đứng ngớ ngẩn ở kia nhỉ?”
Văn Xước Ước bĩu môi: “Tiểu tử này cứ bám theo ta, đeo riết như âm hồn bất tán, ta nhìn thấy là bực mình! Ta ghét nhất là loại nam tử không có cốt khí, bao nhiêu lần bảo rằng đừng đến làm phiền ta nữa mà gã có chịu nghe đâu.”
Nàng ta nói khá lớn, Thạch Đĩnh đứng gần, tất nhiên nghe rõ ràng, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng. Gã bước tới mấy bước, thấp giọng: “Văn cô nương đừng giận. Tại hạ… tại hạ chỉ muốn nhìn cô một chút, tuyệt không có ý gì.”
Văn Xước Ước quay lại, trừng mắt nhìn gã, lạnh lùng thốt: “Vì sao ta phải cho ngươi nhìn? Ngươi dựa vào đâu mà đòi nhìn ta? Xin lỗi nha.”
Thạch Đĩnh mím môi, cuối cùng cũng lui bước, bước đến chỗ cầu thang lại ngoái nhìn Văn Xước Ước, hình như hy vọng nàng ta có chút xíu thiện ý nào với mình. Văn Xước Ước không thèm để ý, cầm tay Triệu Quan nói: “Tiểu tử họ Triệu, nghe nói tửu lượng của ngươi rất khá, nào, ta uống với ngươi.”
Triệu Quan thấy nàng ta hung ác tuyệt tình với Thạch Đĩnh, lòng đâm ra đồng tình với gã: “Thạch Đĩnh này xuất thân danh môn, kiếm thuật không tệ, nghe ra cũng là nhân vật có danh đầu. Chỉ vì một ánh mắt của cô nương xinh đẹp này mà sẵn sàng làm mọi việc, chịu đủ khuất nhục vẫn không được nhìn đến nửa mắt, đúng là đáng thương.” Lại nghĩ: “Lúc này Văn cô nương đối đãi với mình bằng con mắt xanh, chắc muốn chọc tức hắn. Muốn Triệu Quan ta phải chiều chuộng vị cô nương xinh đẹp này, chắc chắn không xong. Nhưng Văn cô nương dung mạo xinh đẹp, lại xuất thân từ Tuyết tộc, quả không tồi. Nếu nàng ta ôn nhu một chút, mình còn miễn cưỡng tiếp thụ.” Đang lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, Văn Xước Ước đã lớn tiếng: “Mang ba vò liệt tửu đến đây.”
Triệu Quan cười nói: “Một vị cô nương mà gan mật không nhỏ, dám cùng uống rượu với Triệu Quan ta sao?”
Văn Xước Ước trừng mắt: “Ngươi mà uống thắng ta, đêm nay ta sẽ chiều ngươi.”
Triệu Quan nuốt nước bọt, liếc nhìn chị em họ Trần ngồi bên, thu ngay nét cười cười cợt, nghiêm túc đáp: “Văn cô nương nói đùa rồi, như thế sao được? Tại hạ cam bái hạ phong là xong.”
Bốn người dùng cơm tối xong, Triệu Quan và Văn Xước Ước đối ẩm, uống sạch ba vò, lại gọi thêm ba vò nữa, hai người nhất định uống thật đã. Trần Như Chân khuyên can mấy lần, bảo rằng thương thế Triệu Quan chưa lành, không nên uống nhiều, Triệu Quan chỉ nói: “Không sao đâu.”
Văn Xước Ước ngại hai chị em cứ ỉ ôi làm phiền, kéo Triệu Quan: “Đi, về phòng ta uống tiếp.”
Triệu Quan cười đáp: “Được, bọn ta không say không về. Hôm nay chưa phân thắng phụ, sao có thể dừng lại?”
Trần Nhược Mộng nhíu mày: “Tiểu tử này được lắm, tửu lượng Văn cô nương thế này sao có thể dễ dàng chịu thua?” Bèn kéo em gái đi ngủ. Trần Như Chân không yên lòng, lên giường mà cứ trằn trọc, không tài nào nhắm mắt.
Lại nói về Triệu Quan và Văn Xước Ước uống đến tận canh tư vẫn chưa say. Văn Xước Ước dần lắm lời, tựa hồ cả tâm can cũng sẵn lòng giãi bày. Triệu Quan vô ý nhắc dến Bảo An: “Bảo An cô nương này quả thật rất tuyệt. Nàng ta là cô nương biết nghĩ cho người nhất mà tại hạ từng thấy, chả trách anh em họ Lăng đều yêu thương.”
Văn Xước Ước nghe vậy, hơi sững người: “Không sai, nàng ta rất đẹp. Còn hơn ta, đúng không?”
Triệu Quan lắc đầu: “Cái đó thì không đúng. Cô nương xinh đẹp hơn Bảo An nhiều.”
Văn Xước Ước mỉm cười: “Ta hơn Bảo An chỗ nào?”
Triệu Quan biết nàng thích được khen, bèn nói: “Cô nương thân hình cao ráo, quyến rũ, Bảo An không thể so được.”
Văn Xước Ước lại hỏi: “Còn gì nữa?”
Triệu Quan đáp: “Làn da Bảo An tuy trắng muốt nhưng không đến mức nuột nà tựa ngọc giống cô nương.”
Văn Xước Ước hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
Triệu Quan đáp: “Tóc cô nương đen dày như mây, lại mượt bóng, người Hán tìm đâu ra ai có mái tóc đẹp như thế được?”
Văn Xước Ước lại hỏi: “Còn gì nữa?”
Triệu Quan đáp: “Vòng tiểu yêu của cô nương nhỏ hơn, mười ngón tay mỏng mảnh lại mềm mại.”
Văn Xước Ước vẫn hỏi: “Còn gì nữa?”
Triệu Quan thầm nhủ: “Ta chỉ nhìn ra có thế, cô còn hỏi tiếp thì chắc phải cho ta xem qua một lượt.”
Cậu tuy hơi say nhưng chưa đến mức dám nói ra những lời đó, đang nghĩ xem phải nói tiếp thế nào cho hợp lý, chỉ sợ mình không nhịn được mà nói ra những lời không nên thì hỏng bét, bèn thuận miệng: “À, cô nương uống rượu hơn Bảo An nhiều.”
Văn Xước Ước cười nói: “Đó là tự nhiên. Ồ, tiểu tử họ Triệu, ngươi nghĩ xem Tiểu Tam nhi có muốn uống rượu cùng ta không?”
Triệu Quan đáp: “Người thích uống rượu đều yêu mến tri kỷ, sao y lại không thích?”
Văn Xước Ước cười buồn: “Vậy ư? Ta thật lòng muốn uống rượu với y, uống cả đời. Lúc ta còn nhỏ đã thấy y uống rượu, giống như cái thùng không đáy, thế nào cũng không say. Ta thấy ngạo khí của y, cùng với thần khí toàn bộ thiên hạ ép xuống cũng coi như không ấy thì không thể quên nổi. Từ đó ta bắt đầu uống rượu, dần luyện thành tửu lượng như bây giờ, bởi ta muốn cùng uống rượu cả đời với y. Ngươi nói xem y có chịu uống rượu với ta không? Có chịu uống cả đời với ta không?”
Không đợi Triệu Quan đáp, nàng ta lại bật cười, cười xong lại khóc nức nở, say đến không biết gì nữa. Triệu Quan thấy thế, lòng thầm nghĩ: “Hóa ra trong lòng cô ta thích Tiểu Tam nhi.”
Văn Xước Ước khóc rồi lại cười, kể đủ thứ chuyện, thủy chung không ngoài những nét tốt đẹp về Tiểu Tam nhi. Triệu Quan kể chuyện nhiều năm trước cùng y uống rượu ở Tô Châu, Văn Xước Ước vừa nghe vừa cười bảo: “Con người ngươi rất tốt, tửu lượng cũng cao nhưng không thể so với Tiểu Tam nhi. Địa vị của y trong lòng ta không ai có thể so được.” Nói đi nói lại một lúc, sau cùng nàng ta cũng gục xuống bàn ngủ say sưa.
--- Xem tiếp hồi ----