Thiên Phú

chương 100: phát ngôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Sở bị Phùng Tiểu Huân ép một hồi, quay đầu nhìn Diệp Noãn: “Có thể sao?”

Diệp Noãn gật đầu: “Anh thử xem.”

Cái gì gọi là anh thử xem, Chu Sở suýt nữa lệ rơi đầy mặt, biết đây là tiết mục có hiệu quả, hắn cũng liền thuận theo đi xuống: “Làm bạn gái anh được không?”

Diệp Noãn không chút do dự: “Không được.”

Chu Sở: “…”

Phùng Tiểu Huân cười ha ha.

Diệp Noãn nghiêm trang: “Anh xem, lập tức chặt đứt, mới có thể tốt hơn để nghênh đón tương lai, nơi này của em đã không có khả năng, anh có thể đuổi theo em gái khác.”

Chu Sở quay đầu nhìn Phùng Tiểu Huân, lên án: “Trước kia cô ấy không như vậy, đều là tại cô đem cô ấy làm hư!”

“Anh bị cự tuyệt cũng có thể trách tôi?” Phùng Tiểu Huân ngưng cười, biết bọn họ hôm nay là đến để tuyên truyền phim truyền hình, liền dẫn chủ đề đến bộ phim.

Hiệu quả lần này tốt hơn so với đợt Diệp Noãn và Tô Giản cùng đi, toàn bộ buổi quay đều cười không ngừng.

Đợi tiết mục được phát sóng, các Noãn Bảo Bảo đại khái có thể phát hiện một cái đặc biệt của thần tượng mình – nói đùa một cách nghiêm trang.

Buổi ghi hình kết thúc, Phùng Tiểu Huân đến tìm Diệp Noãn: “Hôm nay có phải là nên cảm ơn tớ không?”

“Cám ơn cậu.” Diệp Noãn cười nói. Tuy rằng biết cô và Cung Ngạn Vũ thật sự kết giao, nhưng mà một câu Phùng Tiểu Huân cũng không nhắc đến. Nếu cô ấy thật sự nhắc, Diệp Noãn cũng thật sự không biết trả lời thế nào, chung quy ở vấn đề này, cô cũng không phải là nguyện ý nói dối.

“Nói một câu cảm ơn liền xong rồi?” Phùng Tiểu Huân nói, “Như thế nào cũng phải mời ăn cơm chứ?”

“Được,” Diệp Noãn sảng khoái gật đầu, “Cùng đi ăn cơm chiều?”

“Gọi thần tượng tớ mời,” Phùng Tiểu Huân nói, “Hôm nay tớ cũng giúp anh ấy mà.”

“Không được,” Diệp Noãn lắc đầu, “Tục ngữ nói phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, bạn trai phải nhốt trong nhà tớ mới yên tâm, ngược lại tiền cơm chiều tớ có thể xin anh ấy một ít, cái đó cũng coi như là anh ấy mời.”

“Tiện nghi cậu chiếm hết rồi,” Phùng Tiểu Huân cười lấy ngón tay dí trán cô, “Nhìn cậu thật là keo kiệt.”

Diệp Noãn cười ha ha: “Đùa cậu thôi, nhưng mà gần đây anh ấy rất vội, có thời gian đi ăn cơm chiều không thì tớ phải hỏi một chút.”

“Tớ cũng đùa cậu thôi, hai chúng ta đi là được rồi, phụ nữ nói chuyện đàn ông bên cạnh cũng không có tiện.”

“Được rồi được rồi, địa điểm cho cậu quyết định.”

“Địa điểm tùy ý cũng được,” Phùng Tiểu Huân kéo tay cô, “Mấy ngày hôm trước Hạ Xuyên có đến quay tiết mục, có ý hỏi qua với tớ tình hình gần đây của cậu nghen.”

Diệp Noãn không có biểu tình gì: “Cậu không có nói với hắn là xen vào chuyện người khác thì đánh nhiều rắm sao?”

Phùng Tiểu Huân lại cười ha ha: “Gì cũng dám nói, cậu nhìn xem có ai như cậu không, đúng là nên bộc lộ ra ngoài đi cho Noãn Bảo Bảo nhìn một cái.”

“Giữ bí mật được hay không,” Diệp Noãn cũng cười giữ chặt tay cô ấy, “Tớ phải có bộ mặt của thần tượng nữa chứ.”

Cuối tháng sáu, Cung Ngạn Vũ phát hành album mới. Ngay sau đó là hoạt động đi lưu diễn ở Châu Á. Diệp Noãn chỉ đi buổi diễn ở Bắc Kinh, các buổi diễn khác không có thời gian đi cổ động.

Thật ra đây mới đúng là tiết tấu nói chuyện yêu đương bình thường của nghệ sĩ, ai cũng bận rộn, có khả năng thời gian dài cũng không có cách nào gặp mặt.

Yên xa, cần thiết nhất chính là chịu được tịch mịch, may mà Cung Cung Ngạn Vũ và Diệp Noãn hai người đều chịu được tịch mịch rất tốt.

Bộ phim “Ta là đại đạo diễn”, đóng máy trong tháng bảy.

Phim điện ảnh kết thúc quay, vốn dĩ đoàn phim muốn làm tiệc đóng máy, có điều Diệp Noãn lần đầu tiên cho thấy cô không tham dự. Giao tình giữa cô và Địch Viêm chỉ tới trình độ ngăn cản Đàm Phượng không đánh hắn, huống chi người keo kiệt như vậy, cũng không biết tiệc đóng máy có thể làm được bộ dáng nào.

Lúc quay phim nhịn hắn đó là chuyên nghiệp, ăn cơm còn phải nhịn thì chính là tự ngược, Diệp Noãn mới không tự ngược mình. Chân trước đóng máy, chân sau cô liền tiêu sái đi về.

“Tô Giản và Vân Oanh vui sướng cùng nhau đi xem buổi biễu diễn của Cung Ngạn Vũ ở Thượng Hải”, trên máy bay, Đàm Phượng đem báo chí ném cho Diệp Noãn.

Diệp Noãn nhìn một cái, móc điện thoại di động ra cho cô ấy xem, bên trên là SMS Tô Giản mới gửi đến, hắn, Cung Ngạn Vũ, Vân Oanh còn có mấy nhân viên công tác đang ăn hải sản.

Đàm Phượng trợn trắng mắt: “Cũng không biết đắc ý cái gì.”

Quý Thu cười ha ha cầm lấy báo: “Đương nhiên công khai cũng có cái tốt của nó.”

“Cậu đừng kích thích cô ấy,” Đàm Phượng nới. “Một kích cũng có thể một phút sau liền công khai cho cậu.”

“Nói bậy bạ gì đó!” Diệp Noãn cười nói, “Tớ đương nhiên là một người lý trí a.”

Diệp Noãn mang theo Đàm Phượng và Quý Thu, vừa đóng máy xong liền chạy thẳng tới sân bay. Nay Cung Ngạn Vũ đã diễn đến Quảng Châu. Các cô chỉ liên lạc với Nghê Thiên, muốn cho Cung Ngạn Vũ một kinh hỉ.

Thời gian chênh lệch không kịp, Cung Ngạn Vũ biểu diễn xong, liền thấy Diệp Noãn thở hồng hộc vừa mới đứng vững.

Trong nháy mắt Cung Ngạn Vũ có chút ngây người, sau đó cười rộ lên, đi tới phía trước ôm chầm lấy cô.

Diệp Noãn ôm hông của anh: “Em đến đưa ngạc nhiên.”

“Ừ.” Cằm Cung Ngạn Vũ để ở trên vai cô: “Anh thật kinh hỉ.”

Tô Giản và Vân Oanh cũng theo sau lần lượt xuất hiện trong phòng nghỉ ngơi.

“Em không phải đấy chứ?” Tô Giản kinh ngạc nhìn Diệp Noãn, “Phát một tấm ảnh chụp mà thôi, liền đem em kích thích trực tiếp chạy tới sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Noãn cong khóe miệng cười, “Thế nhưng em lại cự tuyệt tiệc đóng máy mà trực tiếp đến đây đó.”

Cung Ngạn Vũ vẫn còn lôi kéo tay cô không buông.

Tô Giản cười nói: “Thật không dễ dàng, đợi một lát anh trai dẫn em đi ăn món ngon.”

“Không giảm cân sao?” Cung Ngạn Vũ hỏi.

“Ăn xong bữa cơm này lại giảm.” Diệp Noãn trả lời.

Ầm ĩ kéo nhau đi ăn bữa khuya, ngày hôm sau Tô Giản và Vân Oanh quay về phim trường, Diệp Noãn ở lại.

Phim điện ảnh đóng máy, lại có thời gian nghỉ vài ngày. Diệp Noãn đi xem Cung Ngạn Vũ, cũng muốn cho Đàm Phượng và Quý Thu đi đâu có giải sầu.

Cung Ngạn Vũ ở Quảng Châu đã vài ngày, sau đó lại đi HongKong. Bọn Diệp Noãn cũng đi HongKong mua sắm.

Có điều đám cẩu tử (paparazzi) HongKong quá kinh khủng, Diệp Noãn vừa tới sân bay liền bại lộ hành tung, cũng may cô không có đi cùng chuyến bay với Cung Ngạn Vũ. Có điều khoảng thời gian trùng hợp đã có thể cho người ta liên tưởng rất nhiều.

“Tiểu Thiên Vương Châu Á Cung Ngạn Vũ đi HongKong chuẩn bị mở buổi biểu diễn ở sân vận động”, “Tiểu Hoa Đán đang nổi Diệp Noãn xuất hiện ở sân bay quốc tế HongKong” hai tin tức này cùng lúc được đăng báo.

Ngày hôm sau, trong phòng khách sạn, Diệp Noãn cầm báo cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Vốn là muốn cùng bọn Đàm Phượng ra ngoài mua sắm, hiện tại đều không biết có nên đi ra ngoài hay không.

“Đi a.” Quý Thu thay cô quyết định, “Cũng đã bị chụp rồi, nếu là không ra cửa, người ta càng hoài nghi mục đích cậu đến HongKong là yêu đương.”

Đúng là, sự tình có liên quan đến mình, có đôi khi nhìn không rõ ràng như vậy được. Diệp Noãn bị Quý Thu nói như vậy, cũng suy nghĩ rõ ràng.

Nếu cô đi ra ngoài, người ta sẽ đoán là cô đi mua sắm. Nếu là không ra cửa, chỉ cần bị bắt được đi xem buổi biểu diễn của Cung Ngạn Vũ, vậy thì đơn giản chính là thừa nhận yêu đương. Cho nên vẫn là không thay đổi kế hoạch, thả lỏng cùng hai cô ấy đi dạo phố thôi. Có điều dọc theo đường đi rất cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt của đám phóng viên, điểm này thật là làm sợ hãi.

Thời điểm nghỉ ngơi trong quán cà phê, Diệp Noãn nhận được điện thoại của Quang Tuấn gọi đến.

“Ở HongKong tiêu sái sao?” Quan Tuấn hỏi.

“Đúng vậy,” Diệp Noãn dựa vào trong sô pha, “Anh xem báo?”

Tuy rắng báo chí trong nước không phát hành, nhưng thông qua internet, tin tức vẫn là truyền đi rất nhanh.

“Xem thấy.” Quan Tuấn cười nói.

Diệp Noãn cầm thìa, tay khuấy cà phê, thuận miệng hỏi: “Em đi dạo phố, anh có muốn quà gì không?”

“Không, vốn không nghĩ đến chuyện quấy rầy em nghỉ ngơi, chỉ là có chút việc.”

“Cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy,” Diệp Noãn cười rộ lên, “Chuyện gì?”

“Có cái phát ngôn…”

“Phát ngôn?” Diệp Noãn dừng tay, sẽ không phải là Kỳ Lân châu báu chứ?

“Ừ, chính là Kỳ Lân châu báu sắp đưa ra một người phát ngôn bộ sản phẩm mới.” Hiện tại Quan Tuấn đã là Tổng giám đốc marketing của Kỳ Lân châu báu.

“Làm sao vậy?” Đàm Phượng ngồi đối diện Diệp Noãn cảm thấy sắc mặt cô có chút nghiêm túc, cho nên hỏi.

Diệp Noãn lắc đầu, không phải nghiêm túc, thật ra là có chút ngoài ý muốn. Kiếp trước Quan Tuấn cũng cho cô một cơ hội phát ngôn, có điều đó vẫn là chuyện của vài năm sau.

“Em có thể biết bộ sản phẩm mới tên gọi là gì không?” Diệp Noãn hỏi.

“Nghiên lệ.” Quan Tuấn trả lời.

Nghiên lệ, Diệp Noãn nhớ rõ, bộ sản phẩm này vốn là do Lâm Uyển Uyển phát ngôn. Danh dự Lâm Uyển Uyển bị hao tổn, nhưng địa vị bây giờ phải nói là vẫn còn chống đỡ đứng lên được, cho nên nói, cái cơ hội phát ngôn này làm sao có thể chạy tới tay cô?

“Cần phải suy nghĩ bao lâu?” Quan Tuấn hỏi.

“Không cần suy xét,” Diệp Noãn cười cười, một lần nữa khuấy ly cà phê trước mặt, “Anh Quan Tuấn cho cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là muốn cầm chắc tay.”

“Tốt.” Quan Tuấn cũng bắt đầu cười, “Bao giờ em trở về, đến lúc đó chúng ta nói chuyện.”

Vốn là Diệp Noãn tính đi Singapore theo Cung Ngạn Vũ, cô tính toán thời gian một chút, chắc là có thể ở giữa qua về Bắc Kinh, sau đó lại chuyển chuyến đi gặp Cung Ngạn Vũ, vì thế trả lời Quan Tuấn: “Bốn ngày sau.”

“Được, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc lại.”

“Tình huống gì vậy?” Quý Thu thấy Diệp Noãn gác máy liền hỏi.

“Anh Quan Tuấn, cho tớ một cơ hội làm phát ngôn cho Kỳ Lân châu báu.” Diệp Noãn nói.

“Kỳ Lân châu báu?” Đàm Phượng gật gù, “Cái đó không sai.”

Quý Thu nhướn mày: “Chi phí phát ngôn gì cậu cũng không hỏi đã đồng ý?”

Diệp Noãn cười dựa vào cô ấy: “Cái này không thể thiếu cậu nha, đến thời điểm thương lượng có thể nói, anh Quan Tuấn sẽ không gạt người.”

Kỳ Lân châu báu là nơi có đẳng cấp nhất trong nước, có thể tiếp nhận phát ngôn này đương nhiên là chuyện tốt.

Diệp Noãn chỉ là có chút kinh ngạc, bên phía Lâm Uyển Uyển vì cái gì mà không tiếp nhận cái phát ngôn này.

Cô cũng không suy nghĩ được quá nhiều, ngày hôm sau, Quan Tuấn lại gọi điện tới.

“A Noãn,” giọng điệu của anh có chút xin lỗi, “Chuyện phát ngôn, hiện tại lại có thêm một đối thủ cạnh tranh, cho nên trước khi ký hợp đồng, khả năng em phải tới phỏng vấn, thử trước ống kính một chút.”

Giọng Diệp Noãn rất bình tĩnh: “Đối phương là ai?”

“Lâm Uyển Uyển.” Quan Tuấn than một hơi, “Ai, đây thật sự là.” Hắn với Diệp Noãn quan hệ tốt, biết hai người bọn họ quan hệ có chút không thích hợp.

Hắn ăn ngay nói thật với Diệp Noãn: “Thật ra cái phát ngôn này ngay từ đầu, tổng giám đốc thiết kế là nhắm vào Lâm Uyển Uyển, nhưng mà lúc trước bên Lâm Uyển Uyển cự tuyệt. Anh liền để cử em. Kết quả bên Lâm Uyển Uyển hôm nay lại liên lạc nói muốn nhận. Cho nên Phó Tổng có ý mời cả hai người đến thử xem, nhìn xem ai càng thích hợp với Nghiên lệ hơn.”

“Em biết.” Diệp Noãn không làm Quan Tuấn khó xử, cô cảm thấy tình huống như vậy mới là chính xác.

Cướp phát ngôn với Lâm Uyển Uyển. Chuyện này nghĩ lại cũng rất thú vị a.

End chapter .

Truyện Chữ Hay