Lâm Hiên khế nhướng mày, Tô Huệ Chỉ là người duy nhất quan tâm đ ến em gái mình, ngoại trừ chính bản thân ra.
Cô giúp hẳn chỉ trả chỉ phí y tế, đi ăn cũng tận lực giúp Lâm Hiên tiết kiệm tiền, hơn nữa Tô Huệ Chi còn từng là khoa khôi trường, muốn nói Lâm Hiên không động lòng là không thể nào.
Nhưng khi La Xuân Uyển nghe được lời nói của Tô Huệ Chi, lại hổn hển gào lên.
"Được được được, Tô Huệ Chỉ, con trưởng thành rồi, lời người mẹ này nói con không nghe nữa."
“Trường Lan, ông nhìn con gái của ông mà xem. Ngày xưa chúng ta đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn vất vả nuôi dưỡng nó trưởng thành, nhưng ông nhìn mà xem, trưởng thành rồi lại đối xử với người mẹ này như vậy đây."
La Xuân Uyển bên cạnh giường bệnh của Tô Trường Lan la hét om sòm giống hệt như một người đàn bà chanh chua.
Tiêu Thiên Hàn không nhìn nổi nữa, nói: "Chị dâu, hạnh phúc của Tô Huệ Chi nên để Tô Huệ Chỉ tự mình theo đuổi, cậu Lâm rất tốt."
“Mặc dù Lý Trường Ngôn là con trai cả của nhà họ Lý, nhưng chẳng lẽ chị không biết sao? Cậu ta thường xuyên lui tới những chỗ hẹn hò ăn chơi, thứ cậu ta coi trọng chỉ là vẻ ngoài của Tô Huệ Chi mà thôi, không có khả năng giúp đỡ được nhiều cho mọi người đâu.”
Suy cho cùng, Tiêu Thiên Hàn là ông chủ lớn trong giới kinh doanh, nhìn nhận sự việc thấu đáo hơn nhiều so với những người khác."Tiêu Thiên Hàn, cậu ít ở đây nói hươu nói vượn đi, dù cậu Lý có thế nào thì vẫn tốt hơn một người đâm bị thóc chọc bị gạo, đạo đức giả như cậu."
Lời nói của La Xuân Uyển khiến cho Tiêu Thiên Hàn không nói nên lời, ông ta tự cho là trong ba năm qua bản thân đã đủ quan tâm đ ến mẹ con La Xuân Uyển.
Thế nhưng...Haizz!
Tiêu Thiên Hàn thở dài yếu ớt, không nói gì thêm, hiện tại ông ta chỉ hi vọng Lâm Hiên thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho.
Tô Trường Lan.
Thời gian từng chút một trôi qua, cách một tiếng đồng hồ mà Lâm Hiên nói chỉ còn lại năm phút cuối cùng.
Càng đến gần thời khắc cuối cùng này, Tiêu Thiên Hàn và Tô Huệ Chỉ càng lo lăng.
Ngay cả La Xuân Uyển, cũng cảm thấy có chút thấp thỏm trong lòng, mặc dù bà ta nhìn Lâm Hiên không vừa mắt, thế nhưng từ tận đáy lòng bà ta cũng hy vọng Tô Trường Lan có thể bình phục.
Bốn phút...
Ba phút...
Hai phút...
Thời gian từng chút một trôi qua, La Xuân Uyển và Tô Huệ Chi lần lượt nằm lấy hai tay trái phải của Tô Trường Lan, vô
cùng căng thẳng nhìn ông.
Tiêu Thiên Hàn dù có là một người lăn lộn trên thương trường đã lâu, vào lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên.
"Ông chủ Tiêu, anh yên tâm, ông chủ Tô sẽ sớm có thể mở miệng nói chuyện được thôi."
Lâm Hiên vô cùng tự tin, bởi vì anh cũng đang dùng trùng đồng Thiên Nhãn quan sát tình hình của Tô Trường Lan.
Nhìn từ những chuyển biến của Tô Trường Lan thì thấy sẽ không xuất hiện bất kì điều gì ngoài ý muốn.
Một phút... Ba mươi giây...
Mười giây...
Năm giây...
La Xuân Uyển nhìn thấy Tô Trường Lan không có chút thay đổi nào, lập tức tức giận gào lên: "Lâm Hiên, cái kẻ lừa gạt này, kẻ chuyên lừa gạt, không phải cậu nói trong một tiếng đồng hồ Trường Lan sẽ có thể mở miệng nói chuyện được sao?"
"Bây giờ một tiếng đồng hồ đã qua rồi, sao vẫn chưa nghe thấy Trường Lan mở miệng nói chuyện?"
La Xuân Uyển lao tới, túm lấy quần áo của Lâm Hiên: "Tôi không quan tâm cậu dùng lời ngon tiếng ngọt gì để lừa gạt Huệ Chỉ nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho các người ở cùng một chỗ."
"Kẻ chuyên lừa gạt nhà cậu, cút cho tôi, cút khỏi nhà tôi ngay lập tức, nhìn thấy cậu tôi liền cảm thấy buồn nôn!"
La Xuân Uyển hoàn toàn bùng nổ, nếu nói trước đó bà ta vẫn ôm một tia hy vọng, kiềm chế phần nào, nhưng giờ đây bà †a đã hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa.
Tại thời điểm này, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt."Xuân Uyển, câm miệng!"
Sau chốc lát, cả phòng đều im lặng, La Xuân Uyển quay đầu lại nhìn, phát hiện dáng vẻ không nhúc nhích tí nào suốt ba năm nay, lúc này vậy mà lại mở miệng nói chuyện.
“Trường Lan, Trường Lan, là ông phải không?"
La Xuân Uyển kích động chạy tới trước giường của Tô Trường Lan, bà ta tưởng chừng như không dám tin vào mắt và tai mình.
Biết bao bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều bó tay chịu trói, thậm chí vừa rồi Đan Dã Tử đã kết luận rằng Tô. Trường Lan chỉ còn sống được một hoặc hai năm nữa.
Nhưng mà bây giờ, Tô Trường Lan đã có thể mở miệng nói chuyện rồi.
"Không phải tôi thì còn có thể là ai? Xuân Uyển, thay tôi cảm ơn vị thần y trẻ tuổi này.”
Lần nữa nghe được Tô Trường Lan nói chuyện, Tô Huệ Chi cùng La Xuân Uyển lệ rơi đầy mặt, ngay cả Tiêu Thiên Hàn khóe mắt cũng rưng rưng.
Ông ta tiến lên một bước: "Đại ca, anh... rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi!"