Nữ nhân hoa lệ nói:
- Ta nói sai chỗ nào ?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Chúng ta không phải vợ chồng ?
Bà ta nghe vậy liền hỏi:
- Không phải vợ chồng, vậy là một đôi tình lữ ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Cũng không phải tình lữ.
Nữ nhân kia liền tức giận quát:
- Chẳng phải vợ chồng cũng không phải tình lữ, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ vậy thì gọi là cái gì ?
Lâm Hàn Thanh lạnh lùng xen vào:
- Không liên quan đến ngươi. Ta chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta dựa vào võ công phân thắng phụ, không liên quan đến việc đánh cược của hai người bọn họ.
Nữ nhân hoa lệ liền nói:
- Nếu như đã không liên quan, vậy thì chúng ta còn chưa phân thắng phụ kia mà. Ngươi qua đây, để lão thân giết ngươi rồi mới y theo lời ước với nha đầu kia.
Lam Y Nhân liền xua xua tay nói:
- Thôi bỏ đi. Nhiều năm nay ta muốn đánh một trận cho thật sảng khoái mà vẫn chưa được như nguyện. Vị cô nương này võ công cao cường, ta thua mà tâm phục khẩu phục.
Nữ nhân hoa lệ nói:
- Sao cơ ? Lẽ nào ngươi thật sự chịu làm nô bộc cho nữ oa nhi kia sao ?
Lam Y Nhân nói:
- Ngươi là nữ nhân, nói lời có thể nuốt lời, nhưng ta là nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào nói lại không làm. Ta đã bại rồi, tự nhiên phải tuân thủ lời hứa.
Nữ nhân áo hoa thở dài nói:
- Ta biết rồi, là lão muốn rời khỏi đây. Ôi, ngươi đem nhốt ta ở nơi này mấy chục năm nay rồi, ta cũng đã quen với cuộc sống đạm bạc thanh nhàn ở đây, không ngờ ...ngươi vẫn ...
Lam Y Nhân đưa tay lên vò đầu nói:
- Ai nói ta không quen chứ, ta tỷ võ thua người ta, lẽ nào ngươi bảo ta phải nuốt lời ?
Nữ nhân hoa lệ nói:
- Ngươi đi làm nô bộc cho người, còn ta thì thế nào ? Chẳng lẽ ngươi bỏ ta ở đây một mình ?
Lam Y Nhân nói:
- Tự nhiên ta sẽ dẫn ngươi đi theo.
Nữ nhân hoa lệ cười khẩy nói:
- Trong võ lâm không hiếm người phong độ tiêu sái, võ công cao cường, lúc ấy ta đi theo họ thì ngươi đứng có trách ta là kẻ bội bạc đấy.
Chỉ thấy lão nhân áo lam cứ bước đi bước lại, lẩm bẩm tự nói với bản thân:
- Ta lo lắng nhất chính là chuyện này. Ôi, chính vì chuyện này mà ta đã giam cầm ngươi ở đây mấy chục năm ròng. Giờ thấy thật là lãng phí !
Lâm Hàn Thanh nghe xong thì cười thầm trong bụng nói:
- Thì ra là lão sợ vợ thay lòng đổi dạ nên mới nhốt bà ta lại đây, hơn nữa lại nhốt liền mấy chục năm ròng. Xem ra lão ta cũng thật kiên nhẫn, cam tâm tình nguyện ở đây bầu bạn với bà tay mấy chục năm.Hành vi của người này hơi có chút bá đạo, nhưng tấm chân tình của lão quả thật hiếm thấy trên thế gian.
Lam Y Nhân cứ lẩm bẩm một mình, không ngừng đi đi lại lại, hiển nhiên lão đang không có cách giải quyết vấn đề mà nữ nhân ăn vận hoa lệ vừa nêu ra, trong lòng vô cùng bất an.
Tây Môn Ngọc Sương vẫn đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, không nói một lời.
Đột nhiên Lam Y Nhân dừng lại thốt lên:
- Có rồi, có rồi ! Ta đã nghĩ ra một cách có thể ngăn chặn ngươi thay lòng đổi dạ đi theo người khác.
Nữ nhân hoa lệ hỏi:
- Ngươi nghĩ ra cách gì ?
Lam Y Nhân hít vào một hơi dài nói:
- Biện pháp này tốt thì tốt thật nhưng ngươi phải chịu khổ một chút.
Nữ nhân hoa lệ liền nói:
- Không cần ngại, ngươi cứ nói ra cho ta xem.
Lam Y Nhân nói:
- Vẻ đẹp của mỗi người, đa phần là dựa vào đôi mắt đúng không ?
Nữ nhân hoa lệ gật đầu nói:
- Đúng vậy ? Có phải lão định móc đôi mắt của ta đi không ?
Lam Y Nhân thở dài nói:
- Đúng là ta có ý này, nhưng ta nghĩ đến việc móc mắt của ngươi, ngươi nhất định sẽ rất đau đớn thì lại thấy biện pháp này không đựơc hay lắm.
Lâm Hàn Thanh nghe hai người nói chuyện mà rởn cả gai ốc, lão già này thật là độc ác vô tỷ, chỉ vì sợ phu nhân của lão cho rằng mình xấu xí mà muốn móc đi đôi mắt của bà ta.
Tây Môn Ngọc Sương vẫn đứng im lặng không nói gì, tựa hồ như nàng không hề nghe thấy đối thoại của hai người.
Nữ nhân hoa lệ nói:
- Được rồi ! Võ công của ngươi cao hơn ta. Nếu như ngươi muốn móc đi đôi mắt của ta, ta cũng không có cách nào ngăn cản đựơc.
Lam Y Nhân nói:
- Tuy ta muốn móc đi đôi mắt của ngươi, nhưng ta lại không muốn phải chịu đau đớn, thật khó mà tìm đựơc một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ.
Lâm Hàn Thanh thấy vậy không nhịn đựơc liền mở miệng nói:
- Bất lụât ngươi nghĩ ra biện pháp gì, nhưng khiến bà ta trở thành kẻ mù loà thì thật tàn nhẫn quá đi.
Lam Y Nhân song mục lộ hàn quang lấp lánh nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Liên quan gì đến ngươi ?
Lâm Hàn Thanh thầm mắng:
- Lão già này thật không biết tốt xấu.
Tây Môn Ngọc Sương quay đầu lại nhìn Lâm Hàn Thanh, hạ giọng nói:
- Lão già này rất hay ghen tuông, chỉ cần chàng không nói gì với nữ nhân kia thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Chỉ nghe nữ nhân hoa lệ nói:
- Đương gia của ta à, hay là như vậy đi ! Ngươi cứ tìm một người ở lại đây với ta là đựơc.
Lam Y Nhân lập tức lắc đầu nói:
- Không đựơc, không đựơc. Như vậy ta không yên tâm.
Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên mở miệng xen vào:
- Có phải ngươi không muốn bà ta nhìn nam nhân khác đúng không ?
Lam Y Nhân gật đầu nói:
- Chính là như vậy.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Vậy thì khỏi cần móc mắt mụ ta, ta có cách khác.
Lam Y Nhân vội vàng hỏi:
- Cô nương có lương sách gì ?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Ta cho bà ta phục dụng một loại dược vật đặc bịêt, sau khi uống vào rồi thì sẽ nảy sinh cảm giác ác cảm với nam nhân, tuỵêt đối sẽ không thương nảy sinh tình cảm với bất kỳ một nam nhân nào khác.
Lam Y Nhân chau mày hỏi:
- Dược vật đó của cô nương có tin đựơc không ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Linh nghiệm vô song.
Đột nhiên nàng ngừng lại một hồi, rồi nói tiếp:
- Có điều có một chuyện ta phải nói trước với ngươi.
Lam Y Nhân hỏi:
- Có chuyện gì ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Sau khi bà ta phục dụng dựơc vật của ta xong, cố nhiên sẽ nảy sinh ác cảm với tất cả nam nhân trên thế gian này, ngay cả ngươi cũng không phải ngoại lệ.
Lam Y Nhân vội vã gật đầu nói:
- Điều đó không quan trọng.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Thế thì đựơc.
Lam Y Nhân liền đưa tay ra nói:
- Đưa loại thuốc đó cho lão phu xem xem.
Tây Môn Ngọc Sương chau mày nói:
- Gấp làm gì ? Ta đâu có mang loại thuốc đó theo ?
Lam Y Nhân nói:
- Chưa thử qua làm sao lão phu biết đựơc nó linh nghiệm hay không ?
Lâm Hàn Thanh thấy bộ dạng của lão như vậy thì không nhịn được cười, thầm nhủ:
- Tự cổ chí kim, chưa từng thấy người đàn ông nào ghen tuông như lão già này.
Lam Y Nhân thấy Lâm Hàn Thanh nhếch mép cười, không nhịn được quát hỏi:
- Ngươi cười cái gì ?
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn nữ nhân ăn vận hoa lệ nói:
- Ta thấy vị phu nhân này tướng mạo đoan chính, tuyệt đối không phải là hạng người làm ra những chuyện có lỗi với lão huynh đâu, những cách như vừa rồi không phải là quá tàn khốc sao ?
Lam Y Nhân nói:
- Niên kỷ ngươi còn nhỏ, làm sao mà biết đựoc. Ta đã sống với mụ mấy chục năm, chẳng lẽ lại không hiểu mụ bằng ngươi ?
Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:
- Võ công ngươi cao như vậy lẽ nào không bảo vệ đựơc hạnh phúc gia đình.
Lam Y Nhân tức giận quát:
- Nói năng hàm hồ. Lão phu bỏ lại danh lợi, ẩn cư nơi đây chính là để khiến mụ an phận thủ thường, nếu như bây giờ không quản mụ ta chặt một chút không phải là đã lãng phí của ta mấy chục năm thanh xuân sao ?
Lâm Hàn Thanh tự nhủ:
- Bà ta bị ngươi giam giữ ở đây chẳng phải là cũng lãng phí mấy chục năm sao ?
Nhưng chàng thấy tâm trạng Lam Y Nhân đang vô cùng tức giận, không tiện kích động lão thêm nữa nên đành ngậm miệng không nói lời nào nữa.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Phu thê hai người tuổi đã gần hoa giáp, ở bên nhau cũng được mấy chục năm rồi, cho dù tim vàng dạ sắt cũng có chút tình nghĩa ...
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Các người cứ nói chuyện đi, ba ngày sau ta sẽ đến đây dẫn hai người rời khỏi chỗ này.
Lam Y Nhân gật đầu nói:
- Đựơc lắm, lão khiếu ở đây đợi trong ba ngày, nếu như quá ba ngày thì cuộc đánh cược của chúng ta coi như phế bỏ.
Tây Môn Ngọc Sương cười khẩy nói:
- Nếu như trong lòng ngươi không phục thì ba ngày sau chúng ta tái đấu.
Lam Y Nhân im lặng không nói lời nào.
Tây Môn Ngọc Sương hươ tay một cái nói:
- Ba nữ tử bị các ngươi sanh cầm đêm qua đều là thuộc hạ của ta, các ngươi hãy thay ta chăm lo cho chúng, ba ngày sau ta sẽ đến đưa đi một lượt.
Nói đoạn nàng liền nắm tay Lâm Hàn Thanh bước đi khỏi Thiên Nữ Miếu, không để phu phụ lam y nhân lên tiếng.
Lâm Hàn Thanh tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng lại thầm nhủ:
- Có chuyện gì cấp bách mà ngay cả cứu tiểu Thuý nàng ta cũng không có thời gian vậy ?
Tây Môn Ngọc Sương kéo Lâm Hàn Thanh ra khỏi Thiên Nữ Miếu, đi một mạch hơn ba dặm đường thì thân người đột nhiên dựa vào Lâm Hàn Thanh nói:
- Mau đưa thiếp thân tìm một chỗ yên tĩnh, thiếp thân cần phải nghỉ ngơi một lúc mới đi tiếp được.
Lâm Hàn Thanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy sắc mặt nàng xanh nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Cô nương sao vậy ?
Tây Môn Ngọc Sương cười thê lương nói:
- Chàng không phải rất ngưỡng mộ thiếp thân võ công cao cường, không có địch thủ sao ? Ngày hôm nay thiếp thân đã gặp được đại kình địch xưa nay chưa từng gặp rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Có phải lão nhân áo lam đó không ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Không sai, chính là lão.
Lâm Hàn Thanh tựa hồ phải bế bổng nàng lên, chạy về phía trước. Vừa chạy chàng vừa hỏi:
- Nhưng rõ ràng khi nãy tại hạ thấy cô nương thắng lão ta cơ mà ! Hơn nữa còn thắng rất ung dung nữa.
Tây Môn Ngọc Sương cười khổ nói:
- Nếu như thiếp thân miễn cưỡng thắng đựơc lão ta thì lão làm sao tâm phục mà đi theo thiếp thân ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương đã thụ thương ?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Đúng vậy, hơn nữa còn là trọng thương. Nếu như chàng muốn báo thù cho Bạch Tích Hương thì đây là lúc thích hợp nhất đó. Bây giờ ngay cả một cao thủ bình thường muốn giết Tây Môn Ngọc Sương này cũng dễ như trở bàn tay.
Lâm Hàn Thanh cười khổ nói:
- Đáng tiếc là Lâm Hàn Thanh này không phỉa là hạng người thừa cơ trục lợi.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Có thể đây là cơ hội duy nhất trong đời chàng đó, nếu như để nó qua đi, sau này chàng nhất định sẽ hối hận một đời.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Từ trước đến giờ tại hạ chưa từng tin cô nương giết chết Bạch Tích Hương.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười hỏi:
- Sao cơ ? Chàng vẫn tin Bạch Tích Hương còn sống sao ?
Lâm Hàn Thanh chậm rãi nói:
- Không sai ! Tại hạ tin rằng Bạch Tích Hương vẫn chưa chết.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Đây là chuyện hoàn toàn chính xác. Chính thiếp thân đã nhìn thấy nàng tuỵêt khí mà chết, tại sao thiếp thân phải lừa gạt chàng ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu như cô nương đã giết chết Bạch Tích Hương, tại hạ nhất định sẽ tìm cô nương báo cừu?
Tây Môn Ngọc Sương hỏi:
- Tại sao không báo thù ngay lúc này đây ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Không được, tại hạ phải dựa vào võ công chân chính để thắng cô nương, sau đó mới giết chết cô để báo thù cho Bạch Tích Hương.
Tây Môn Ngọc Sương thời dài nói:
- Trong mười năm tới chàng sẽ không có cơ hội.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nháy mắt đã đến trước mặt một khu rừng tùng, Lâm Hàn Thanh liền đỡ Tây Môn Ngọc Sương đi vào trong rừng, tìm một bãi cỏ sạch sẽ đặt nàng ngồi xuống rồi nói:
- Quân tử báo cừu, mười năm chưa muộn, sau mười năm tại hạ giết cô nương thì cũng vậy thôi.
Tây Môn Ngọc Sương thở dài hỏi:
- Nếu như cả đời chàng cũng không đựơc thì sao ?
Lâm Hàn Thanh kiên quyết nói:
- Nhất định được. Nhiều thì mười năm, ít thì năm năm, Lâm mỗ nhất định luyện thành loại võ công có thể giết được cô nương.
Tây Môn Ngọc Sương thấy thái độ kiên quyết tràn đầy lòng tin của chàng, không khỏi ngây người ra trong giây lát rồi nói:
- Thiên hạ danh sư, có mấy người có thể thắng đựơc Tây Môn Ngọc Sương này chứ ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ tự có chỗ học võ công, không cần cô nương lao tâm.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Có thể nói cho thiếp thân biết đựơc không ?
Lâm Hàn Thanh lắc lắc đầu nói:
- Thứ cho tại hạ không thể phụng cáo.
Tây Môn Ngọc Sương thấy thế liền nắm mắt điều tức, không nói thêm câu nào nữa.
Sau khoảng hai canh giờ, Tây Môn Ngọc Sương chầm chậm mở mắt ra hỏi:
- Bây giờ đã là giờ nào rồi ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đã đầu giờ thân.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Đa tạ Lâm huynh đã làm hộ pháp cho thiếp thân.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương thấy thế nào ? Thương thế đã đỡ chưa ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Đã hoàn toàn khang phục.
Lâm Hàn Thanh liền nói:
- Vậy cô nương hãy tự bảo trọng, tại hạ xin cáo từ ở đây.
Tây Môn Ngọc Sương vội đứng dậy hỏi:
- Chàng định đi đâu ?
Lâm Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn trời đáp:
- Thiên hạ mênh mông, nơi nào mà không thể an thân ?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Nếu như chàng còn muốn làm người trong võ lâm thì chỉ có hai con đường để đi. Một là cùng với Tây Môn Ngọc Sương này hợp tác, hai là đi theo phò trợ võ lâm minh chủ Lý Trung Hụê, ngoại trừ hai con đường này tuyệt đối không có con đường thứ ba đâu.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ không tin, chẳng lẽ ngoại trừ hai vị, võ lâm không còn ai nữa sao ?
Nói đoạn chuyển thân bước đi một mạch không quay đầu lại.
Tây Môn Ngọc Sương thở dài nói:
- Đại thế đã thành, với sức một người thì không thể biến đổi đựơc đâu. Chỉ cần chàng có ý quay lại, Tây Môn Ngọc Sương sẽ dẫn thủ hạ đứng đón chàng từ ngoài mười dặm.
Lâm Hàn Thanh quay đầu lại ôm quyền nói:
- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh, đáng tiếng tại hạ vô đức vô năng, võ công không đủ giúp cô nương đánh đông dẹp bắc, văn không thể giúp cô nương làm quân sư trong trướng được.
Dứt lời, chàng không để cho Tây Môn Ngọc Sương nói thêm lời nào, quay đầu triển khai khinh công phóng đi như tên bắn, nháy mắt đã không thấy tông ánh đầu nữa.
Tây Môn Ngọc Sương nhìn bóng Lâm Hàn Thanh xa dần, xa dần khẽ thở dài một tiếng rồi mới tả bộ chầm chậm bước ra khỏi khu rừng.
Lại nói Lâm Hàn Thanh, chàng chạy một mạch không nghỉ hơn mười dặm liền mới dừng lại. Chàng quay đầu lại nhìn, không thấy Tây Môn Ngọc Sương đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ giảm bớt cước bộ.
Một cơn giớ nhè nhẹ thổi qua, gió thu mát rượi khiến chàng chợt nhớ đến ước hẹn trung thu, lập tức chuyển thân hướng về phía Võ Xương phóng đi.
Chàng đi không kể ngày đêm, đến được Võ Xương huyện thành thì đã là trưa ngày mười bốn tháng tám. Ước hẹn trung thu nay chỉ còn một ngày.
Trong những ngày tháng lưu lạc kinh nghiệm giang hồ của chàng đã tăng tiến không ít. Sau khi vào huyện thành, chàng tìm một lữ quán, ăn uống no say rồi mới đi đến Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng Hạc Lâu được xây dựng bên bờ sông. Bên dưới, tửu quán san sát mọc như nấm. Lâm Hàn Thanh bước vào một tửu quán tên gọi Giang Nam Xuân, chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, đưa tay kéo thấp nón che mặt xuống, rồi tập trung quan sát những người ra vào Hoàng Hạc Lâu.
Chỗ chàng ngồi là một vị trí hết sức thuận lợi, tuy rằng nằm trong góc khuất nhưng góc nhìn hết sức rộng rãi. Những người ra vào Hoàng Hạc Lâu bất luận từ nơi nào đến đều không thể lọt qua được mắt chàng.
Chàng vừa mới ngồi chưa lâu thì tiểu nhị đã chạy đến hỏi:
- Khách quan, ngài dùng gì ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tuỳ tiện chọn ba bốn món với lại một bình rượu mang lên đây.
Tiểu nhị dạ một tiếng rồi lập tức chạy đi bưng mấy món nhậu và một bình rượu đặt lên bàn.
Lâm Hàn Thanh tâm trí không tập trung uống rượu, chỉ rót ra một chung đưa lên miệng nhấp môi rồi lại đặt xuống. Song mục nhìn như đinh đóng cột vào những người đang ra vào Hoàng Hạc Lâu.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa, mấy kỵ mã chạy đến trước cửa Hoàng Hạc Lâu thì tung mình nhảy xuống ngựa.
Lâm Hàn Thanh khẽ thở dài một hơi, đưa chén rượu lên dốc thẳng vào miệng.
Thì ra, ba người này chính là Hàn Sĩ Công, Lý Văn Dương và Hoàng Phủ Lan.
Chỉ thấy ba người vừa nhảy xuống ngựa đã vội vàng đi vào Hoàng Hạc Lâu.
Lâm Hàn Thanh thầm nghĩ:
- Ba người này đến trước một ngày, đủ thấy tình cảm họ dành cho Lâm Hàn Thanh thật vô cùng thâm trọng, ta đã đến đây rồi sao không hiện thân tương kiến chứ ?
Đúng lúc chàng đang định gọi tiểu nhị tính tiền thì chợt thấy một thiếu niên lam y dắt theo một tiểu đồng áo xanh bước vào tửu lầu Giang Nam Xuân.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn hai người kia một cái, đột nhiên hoảng hốt quay đầu, khẽ hạ thấp mũ che kín mặt, không dám quay đầu lại nhìn nữa.
Thì ra thiếu niên áo lam chính là Lý Trung Hụê, còn thanh y tiểu đồng nàng ta dẫn theo là Dư Tiểu Long.
Lý Trung Hụê quét mắt nhìn một vòng, chầm chậm bước đến một chiếc bàn bên cạnh Lâm Hàn Thanh ngồi xuống nói:
- Tiểu Long, Lâm sư huynh của ngươi nhất định sẽ đến đây chứ ?
Dư Tiểu Long nói:
- Tôi và huynh ấy ở bên nhau từ nhỏ, tính cách của huynh ấy tôi biết rõ như lòng bàn tay, chỉ cần Hoàng Phủ Lan không nói dối, chắc chắn huynh ấy sẽ y ước mà đến.
Lý Trung Hụê nói:
- Ôi, ta đã nhất thời hồ đồ, đắc tội với chàng, chỉ sợ chàng đối với ta vẫn còn oán trách.
Dư Tiểu Long nói:
- Đừng lo lắng, Lâm sư huynh của tôi không phải là người khí độ hẹp hòi, cho dù tỷ tỷ có đắc tội với huynh ấy huynh ấy cũng không hận tỷ tỷ đâu.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Lý Trung Hụê quả nhiên đã chữa khỏi cho Dư Tiểu Long, xét tình xét lý ta cũng phải đến trước mặt cảm ơn nàng ta mới đúng.
Chỉ nghe Lý Trung Hụê thở dài nói:
- Ngươi có biết sư huynh của ngươi đã bị Tây Môn Ngọc Sương huỷ đi dung mạo chưa ?
Dư Tiểu Long cả kinh nói:
- Thật vậy sao ?
Lý Trung Hụê nói:
- Hình như không phải là giả. Nhưng mà Tây Môn Ngọc Sương nguỵ kế đa đoan, theo ta phán đoán, chỉ sợ không phải là thật.
Dư Tiểu Long nói:
- Hy vọng những điều tỷ tỷ nói là thật.
Hai người trầm mặc một hồi. Tây Môn Ngọc Sương thở dài rồi nói tiếp:
- Ngươi nói xem, Lâm sư huynh của ngươi liệu có đến sớm một ngày hay không ?
Dư Tiểu Long nói:
- Điều này tôi không dám nói, nhưng huynh ấy chắc chắn sẽ đến, tuỵệt đối không sai.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ trong bụng:
- Bọn họ nói chuyện về ta, nhưng lại không biết ta đang ngồi bên cạnh họ.
Chỉ nghe có tiếng bước chân, tiếp đến là tiếng ghế di động. Dường như có người đang ngồi xuống bên cạnh Lý Trung Hụê. Lâm Hàn Thanh tuy rất tò mò nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn, nên không biết đó là ai.
Chỉ nghe người đó thấp giọng nói với Lý Trung Hụê:
- Thuộc hạ với Lý huynh và Hàn lão tiền bối đã cần thận tìm kiếm khắp Hoàng Hạc Lâu mà vẫn không thấy Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh vừa nghe người này nói đã nhận ra đó là Hoàng Phủ Lan.
Chỉ nghe Lý Trung Hụê nói:
- Hôm nay đã là mười bốn tháng tám, có lẽ ngày mai hắn mới tới.
Hoàng Phủ Lan cung kính nói:
- Minh chủ trước giờ liệu sự như thần, chắc chắn đoán không sai.
Lý Trung Hụê nói:
- Lúc này không có người ngoài, không cần dùng cách xưng hô đó với ta, Kỳ thực Lý Trung Hụê ta cũng không phải là người tham quyền háo danh, sau khi tiêu dịêt được mối hoạ Tây Môn Ngọc Sương cho võ lâm trung nguyên thì ta sẽ từ bỏ chức vụ này để trở về Hoàng Sơn Thế Gia quy ẩn.
Tiếng nói của nàng tuy rất nhỏ nhưng Lâm Hàn Thanh vận công lắng nghe không xót chữ nào.
Hoàng Phủ Lan lại nói tiếp:
- Hàn lão tiền bối phát hiện một chiếc thuyền câu rất khả nghi, đặc biệt phái tại hạ đến bẩm báo minh ...
Chữ minh nói ra đựơc một nửa thì đột nhiên dừng lại..
Lý Trung Hụê mỉm cười nói:
- Cứ gọi ta là Lý tiên sinh đi !
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Chiếc thuyền câu đó có gì khả nghi ?
Hoàng Phủ Lan nói:
- Chiếc thuyền thì không có gì đáng khả nghi, kỳ lạ chính là ở mấy chữ viết trên tấm vải treo trên khoang thuyền đó.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Trên đó viết gì ?
- Phiên thủ kinh Trung Huệ, tiếu ngữ khiếp Tây Môn.
Lý Trung Hụê liền nói:
- Ồ, khẩu khí thật lớn lắm !
Hoàng Phủ Lan nói:
- Sau khi Hàn lão tiền bối phát giác chiếc thuyền câu, càng nghĩ càng thấy khả nghi vậy nên mới bảo thuộc hạ đến báo cho Lý tiên sinh hay biết sự việc.
Lý Trung Hụê nói:
- Đương kim thiên hạ, chỉ có một người có thể treo được tấm vải như vậy mà thôi. Hơn nữa không thể trách được nàng ta, mà ta còn phải tâm phục khẩu phục nữa kia.
Hoàng Phủ Lan ngạc nhiên hỏi:
- Người đó là ai vậy ?
Lý Trung Hụê nói:
- Bạch Tích Hương !
Lâm Hàn Thanh trong lòng cũng thầm nhủ:
- Không sai. Chỉ có Bạch Tích Hương. Lẽ nào nàng đã luyện thành ma công, trùng xuất giang hồ ? Ta phải đi xem mới được.
Chàng nhất thời kích động, tả thủ hưo phải bỉnh rượu đặt trên bàn làm bắn tung toé vào người bọn Lý Trung Hụê và Dư Tiểu Long.
Lý Trung Hụê đưa tay phủi phủi bộ lam y, đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh một cái, thấy chàng y phục cũ nát, trông giống một người kéo xe, nên cũng không để ý gì nữa. Nhưng Dư Tiểu Long tính tình nóng nảy, gã nhảy tới bên cạnh Lâm Hàn Thanh đập mạnh một cái xuống bàn quát hỏi:
- Ngươi không biết nói chuyện à ?
Cái đập của hắn khá mạnh làm rượu thịt trên bàn bắn tung toé cả vào quần áo Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh sợ rằng Lý Trung Hụê và Dư Tiểu Long nhận ra mình, liền cố giả giọng ồm ồm nói:
- Xin lỗi hai vị đại gia !
Nói đoạn lách người vội vàng rời khỏi tửu quán.
Chàng nhất thời hoảng loạn, quên cả trả tiền, bị tên tiểu nhị túm lấy nói:
- Ngươi định ăn không uống không sao ? Hãy để lại cái gì rồi hắng đi chứ ?
Lâm Hàn Thanh tiện tay móc một nén bạc trong người nhét vào tay tên tiểu nhị, rồi vội vã bỏ đi.
Tên tiểu nhị đưa nén bạc trong tay lên nhìn, nén bạc khá lớn đủ để gọi một mâm cơm thụôc hàng thượng đẳng mà vẫn thừa tiền. Nhưng ngẩng đầu lên thì người đã đi mất từ bao giờ.
Lý Trung Hụê nhìn nén bạc trong tay tên tiểu nhị nói:
- Người này rất khả nghi.
Hoàng Phủ Lan liền đứng dậy nói:
- Để tại hạ đi bắt hắn quay lại.
Nói đoạn gã cũng vội vã rời khỏi Giang Nam Xuân tửu quán.
Ước chừng một tuần trà công phu sau thì Hoàng Phủ Lan quay lại nhún vai nói:
- Người này thân pháp cực nhanh, tại hạ đã đi tìm một vòng quanh Hoàng Hạc Lâu mà không thấy tung tích hắn đâu cả.
Lý Trung Hụê nói:
- Nơi này người đi như mắc cửi, ẩn mình rất dế dàng.
Nàng ta ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Hành tung của chúng ta đã lộ, bảo mọi người cẩn thận.
Hoàng Phủ Lan dạ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Lại nói đến Lâm Hàn Thanh, sau khi rời khỏi tửu điếm Giang Nam Xuân, chàng liền đi đến bờ sông, nhân lúc vắng người liền nhảy lên một chiếc thuyền ẩn thân.
Chiếc thuyền khá lớn nhưng chỉ có một tiểu cô nương thắt bím đang nấu cơm trên thuyền mà thôi.
Chàng nấp sau một tấm lưới, nhìn thấy Hoàng Phủ Lan đang vội vội vàng vàng đi đi lại lại, khi thấy gã đi xa rồi mới chậm rãi đứng dậy. Chàng đang định nhảy khỏi ngư thuyền thì đột nhiên thiếu nữ thắt bím kia quay đầu lại, thoạt nhìn thấy Lâm Hàn Thanh, nàng ta không khỏi ngẩn người sợ hãi, đang định kêu lên thì Lâm Hàn Thanh đã nhay như chớp lao đến bịt miệng cô ta lại, thấp giọng nói:
- Tại hạ bị người ta theo dõi mới nhảy lên thuyền này để ẩn thân, mong cô nương thứ lỗi.
Chàng nói xong liền bỏ tay khỏi miệng tiểu cô nương thắt bím.
Thiếu nữ này chắc đã từng sống trên sông nước lâu năm nên đảm lược cũng khá lớn, nàng ta ngẩng mặt lên nhìn Lâm Hàn Thanh dò xét một hồi rồi nói:
- Xem tướng mạo, y phục của ngươi không giống người trong giang hồ lắm.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Cô ta nhìn thấy thân pháp của mình phóng vào khoang thuyền chắc đã có giới bị, nếu như ta không thừa nhận chỉ sợ khéo quá hoá vụng. Nghĩ đoạn liền nói:
- Tại hạ đích thực là người trong võ lâm, chỉ có điều đã cải trang dịch dung để che dấu kẻ thù.
Thiếu nữ liền gật đầu nói:
- Thì ra là vậy ?
Lâm Hàn Thanh cho tay vào bọc lấy ra một đỉnh bạc nói:
- Tại hạ còn muốn nhờ cô nương chút việc, chút ngân lượng này coi như là để cảm tạ, mong cô nương vui lòng nhận cho.
Thiếu nữ kia nhìn nén bạc trong tay Lâm Hàn Thanh nói:
- Ngươi nói xem là chuyện gì đã ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ muốn mượn chiếc thuyền này của cô nương.
Thiếu nữ liền lắc lắc đầu nói:
- Không được, cả nhà ta đều sống dựa vào chiếuc thuyền này, làm sao có thể cho ngươi mượn đựơc ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ muốn tìm một chiếc thuyền đang đậu ở gần đây.
Thiếu nữ hỏi lại:
- Tự ngươi không đi tìm đựơc sao ?
Lâm Hàn Thanh gượng cười nói:
- Chẳng giấu gì cô nương, tại hạ muốn mượn chiếc thuyền của cô nương để ẩn thân, tránh khỏi sự phát hiện của kẻ thù.
Thiếu nữ chậm rãi đặt chiếc đĩa xuống nói:
- Nếu như ta không nhận lời ngươi, nhìn tướng mạo hung ác của ngươi thế kia chắc chắn sẽ không tha cho ta. Các người hành tẩu trong giang hồ, giết một người giống như đạp chết một con kiến vậy.
Lâm Hàn Thanh im lặng không nói lời nào, chầm rãi đặt đĩnh bạc lên bàn.
Thiếu nữ kia bước cửa khoang thuyền nói:
- Ngươi ngồi trong này, để ta đi lái thuyền.
Chiếc thuyền này dài hơn hai trượng, thiếu nữ kia chắc niên kỷ không quá mười sáu mười bảy, một chiếc thuyền lớn như vậy mà chỉ có một mình cô ta lái, Lâm Hàn Thanh thật sự không yên lòng, trong lòng bứt rứt không yên, nhưng bản thân lại không thể giúp đỡ đựơc cô ta, nên đành cố nhịn ngồi trong khoang thuyền.
Thiếu nữ kia vừa kéo mỏ neo lên vừa hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đến chỗ tập trung thuyền ở bờ tây.
Thiếu nữ tóc bím tuy còn nhỏ tuổi, nhưng động tác hết sức thành thạo, mái chèo khuơ động, chiếc thuyền đã chầm chậm bơi về hướng tây.
Lâm Hàn Thanh khẽ hé tấm vải che ngoài khoang thuyền, chăm chú quan sát cánh vật bên ngoài.
Trên sông thuyền bè đi lại nuờm nượp, nhưng tuỵêt không thấy chiếc thuyền nào có treo tấm vải lớn, đề tám chứ như Hoàng Phủ Lan nói.
Chàng đang để ý tìm kiếm thì đột nhiên thấy một chiếc khoái thuyền đang rẽ sóng lướt đi trên mặt nước.
Điều khiển thuyền là một đại hán hắc y thân hình lực lưỡng. Kỹ thụât của hắc y đại hán vô cùng thuần thục, hai mái chèo liên tục khuơ xuống nước, thuyền chạy như bay, vừa nhìn đã nhận ra gã là người võ lâm.Chiếc khoái thuyền đang hướng về một bóng buồm xa xa lướt như bay trên mặt nước.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Có thể chiếc thuyền này đang đuổi theo chiếc thuyền mình đang tìm.
Chàng đang nghĩ ngợi thì bất ngờ lại thấy một chiếc thuyền khác, cũng đang chạy đuổi theo chiếc bóng buồm xa xa trên mặt sông. Hai người ngồi trên thuyền chính là Lý Văn Dương và Hàn Sĩ Công.
Lâm Hàn Thanh nghĩ thầm:
- Xem ra chắc không sai rồi.
Nghĩ đoạn liền bước ra ngoài khoang thuyền, ôm quyền xá thiếu nữ một cái nói:
- Cô nương, tại hạ còn có việc muốn nhờ cô nương giúp đỡ.
Thiếu nữ giật mình nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu như ngươi muốn làm gì ta, ta sẽ lập tức kêu lớn lên đó. Ngươi mà động đậy là ta nhảy xuống sông tự vẫn ngay.
Lâm Hàn Thanh vội vàng lắc đầu, xua tay nói:
- Cô nương chớ hiểu lầm, tại hạ chỉ muốn mượn cô nương một bộ y phục thôi mà.
Thiếu nữ liền nhìn từ đầu đến chân Lâm Hàn Thanh một lượt rồi nói:
- Ngươi có thể mặc vừa quần áo của ca ca ta.
Lâm Hàn Thanh lại xá thêm một cái nữa nói:
- Đa tạ cô nương.
Thiếu nữ nhìn thấy chàng dung mạo xú ác, nhưng ngôn hành cử chỉ đều không hề có chút phi lễ, nhịn không đựơc liền mỉm cười nói:
- Người trong giang hồ ai cũng hung ác lạ thường, động một cái là xuất thủ giết người. Tướng mạo ngươi tuy xấu xí hung ác, nhưng đối xử với người ta cũng tốt lắm.
Lâm Hàn Thanh thở dài một hơi nói:
- Ân tình tương trợ này của cô nương, tại hạ cảm kích còn không kịp nữa là. Sau ngày hôm nay, tại hạ nhất định sẽ hậu tạ cho cô nương xứng đáng.
Thiếu nữ nói:
- Đỉnh bạc đó cũng bằng cả nhà ta đi đánh cá mấy ngày rồi. Chỉ có điều phải về sớm một chút kẻo phụ thân và ca ca ta lo lắng.