Trong không khí lưu động hai luồng hơi thở, nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt đầu nhỏ còn lộ ra vài tia mồ hôi, lại nhìn Thương Khung áo sống có chút xộc xệch, Thiên Nguyệt Thần biết ắt hẳn hai bên đã giao thủ, nhưng là..? Nghi ngờ thoáng vụt qua đáy mắt, hẳn Triệt nhi không phải đã khôi phục lại linh lực của Quang Minh thần tử sao?
Tại sao lại đổ mồ hôi, hơn nữa hắn còn cả thấy một tia hô hấp không yên.
Trong chuyện này có thể hắn đã bỏ sót mất cái gì đó ?
“Phụ hoàng” Thiên Nguyệt Triệt thu hồi bộ dáng vừa nãy, thời điểm dư quang vẫn liếc về phía Thương Khung mà ra sức cảnh cáo.
Thương Khung cười lạnh, nét mặt có chút cau lại, tiểu hài tử xấu xa, với linh lực của ngươi bây giờ còn dám uy hiếp ta ?
Thiên Nguyệt Triệt dùng ánh mắt có ý bảo, Ngươi cứ chờ đó.
Thiên Nguyệt Thần tiếp được thân thể yếu ớt như không xương của Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực tỉ mỉ thay hắn lau mồ hôi. “Thế nào, mệt muốn chết rồi ?” Tiếng nói thật ôn nhu, cũng may sắc mặt tiểu hài tử không tái nhợt nếu không hắn chắc chắn sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn. Quần quần áo áo kéo kéo chỉnh chỉnh.
“Không có” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, dùng gương mặt cọ cọ vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, mồ hôi trên trán dính vào Kim long bào, đôi tay nhỏ ôm lấy eo Thiên Nguyệt Thần cũng không hiểu là tiểu tử này không được tự nhiên cái gì hay chỉ là muốn làm nũng “Phụ hoàng, Thương Khung thật đáng ghét, bọn ta đem hắn đuổi đi a”
Thanh âm mềm nhũn mang theo âm điệu ngọt ngào lại lộ ra chút phần vô lực.
Thiên Nguyệt Thần đem tiểu tử vẫn chưa cao tới hắn ôm lấy áp vào trong lồng ngực : “Ngã bệnh ?” Đều nói động vật có loài ngủ đông, xem ra tiểu tử hắn hẳn là có thói quen ngủ xuân
“Phụ hoàng… .” Thiên Nguyệt Triệt gọi nam nhân, chỉ đơn thuần là muốn gọi như vậy.
“Quả nhiên là bị bệnh, bệnh không nhẹ.” Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt ôm lấy, hướng Kim Long điện đi tới, một bên phân phó Nặc Kiệt để hắn đem Lôi Á Thư Đặc ( đại y liệu sư) đưa tới.
“Bệ hạ, Lôi Á Thư Đặc đã đi chu du các nước rồi” Nặc Kiệt vừa theo sau cả hai vừa lên tiếng đáp “Bất quá mấy ngày hôm trước trong cung có một vị y liệu sư mới tới, là do Lôi Á Thư Đặc có lời đề cử.”
“Hừ , lão nhân kia cũng biết tự giác, còn không mau tuyên.” Vào Kim Long điện, đem Thiên Nguyệt Triệt thả trên giường.
“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt hai tay vòng thật chặt quanh cổ Thiên Nguyệt Thần “Ta muốn tắm rửa.” Mới rồi cùng Thương Khung so qua mấy chiêu, toàn thân cũng chảy mồ hôi, hôm nay người có chút dính dính phi thường (vô cùng) không thoải mái.
“Chờ gặp y liệu sư đã rồi tắm rửa.” Thiên Nguyệt Thần thái độ tự nhiên rất kiên quyết, mấy ngày qua Triệt nhi ngủ so với lúc tỉnh thực chiếm nhiều hơn, hắn cảm giác đứa bé này lúc trước hẳn là mệt mỏi muốn chết rồi.
Nhưng là, hôm nay nhìn thần sắc hắn cùng Thương Khung xem ra không phải như vậy.
Từ sau khi trở về từ Thần tộc, Da La Phất Lạp cùng Dụ Phi trở về Anh túc đế quốc, Thiên Nguyệt Thiên Hâm bị Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai lừa gạt không biết bị mang đến nơi nào nghỉ phép, Kim cùng Mạc Tà trở về Hiệp hội ma pháp, ở lại bên Thiên Nguyệt Triệt cũng chỉ còn có Thổ cùng Liệt La Đặc.
Cho nên mọi chuyện cũng qua đi được một thời gian, chỉ có điều duy nhất Triệt nhi của hắn có chút khác thường.
“Phụ hoàng, Triệt nhi không có chuyện gì.” Dùng sức giữ Thiên Nguyệt Thần lại không cho hắn rời đi, “Phụ hoàng, Triệt nhi không có chuyện gì, Triệt nhi muốn cùng phụ hoàng, cùng nhau tắm rửa.” Chẳng qua là tiểu tử muốn kề cận bên người nam nhân này, chẳng qua chỉ là vậy.
“Ngươi cứ luôn như thế khiến ta không thể làm được gì.” Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ nói, đem Thiên Nguyệt Triệt ôm đến bên cạnh bồn nước, cởi xuống một thân phục trang bạch sắc có phần trưởng giả, để lộ ra thân thể của một thiếu niên vô cùng mềm lòng bàn tay chạm vào da thịt cảm giác phi thường nhẵn nhụi, đủ khiến Thiên Nguyệt Thần không thể dời đi, trong suy nghĩ chỉ mong một khắc này có thể dừng lại.
Thiên Nguyệt Triệt cười yếu ớt: “Cũng chỉ có phụ hoàng mới có thể khiến cho ta có suy nghĩ dựa dẫm như vậy” Trong thiên hạ chỉ có người nam nhân này.
Ôm Thiên Nguyệt Triệt tiến vào trong nước ấm, theo sau Thiên Nguyệt Thần mang tới tinh dầu đàn hương trong suốt thoa lên toàn thân Thiên Nguyệt Triệt. Đây là sản phẩm mới tinh chế được của Sắc Vi đế quốc, dùng tinh dầu đàn hương ngưng tụ lại mà thành, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy mùi hương nhàn nhạt này mới hợp với Triệt nhi nhà hắn.
Trong bồn nước, hai màu tóc một trắng một đen dây dưa cùng một chỗ, mặt nước phản chiếu bóng dáng hai nhân ảnh đang ôm nhau.
“Triệt nhi, nếu có chuyện gì, chớ dấu giếm ta.” Đôi tay đang vỗ về da thịt trắng nõn kia hơi ngưng lại, Thiên Nguyệt Thần nói.
“Ân, ta và ngươi cả hai vĩnh viễn không dấu giếm điều gì.” Thật ra gần đây chuyện càng ngày ngủ càng say Thiên Nguyệt Triệt trong lòng cũng không quá để ý chẳng qua là mơ hồ có một ý nghĩ, bất quá hắn tự tin rằng sẽ không có gì ngoài ý
“Ân.” Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, mút lấy vành tai Thiên Nguyệt Triệt, “Quả nhiên, thơm ngào ngạt, thơm như Triệt nhi vậy, làm cho người ta có một loại suy nghĩ muốn một ngụm mà nuốt vào.” Đầu lưỡi ấm áp đưa ra liếm láp lỗ tai Thiên Nguyệt Triệt, cái đầu trườn từ bả vai của Thiên Nguyệt Triệt trượt xuống trước ngực.
“Phụ hoàng, Triệt nhi cũng không phải trái táo hay hương tiêu.” Thiên Nguyệt Triệt khúc khích cười, nói, “Có gì ngon lành đâu” Trước ngực hai tiểu điểm bị nắm được kích lên một ngọn lửa vô danh khiên Thiên Nguyệt Triệt bồi hồi. Thiên Nguyệt Thần vẫn đang khắc chế thứ nóng bỏng giữa hai chân mình, “Phụ hoàng lại động đậy ý xấu rồi”
Cái mũi nhỏ hơi chun lại, nhưng thật ra Thiên Nguyệt Triệt không hề chán ghét, thật lâu rồi cũng chưa có làm a.
“Là Triệt nhi câu dẫn, Triệt nhi hẳn phải biết rõ ràng là cùng Triệt nhi tắm rửa, phụ hoàng sẽ động tâm tư khác thường chứ.” Tiểu tử chẳng lẽ không biết ? Tuy là cả hai cùng nhau tắm rửa nhưng nói cách khác nó cũng chính là một cuộc khảo cứu định lực không hơn.
Tay lướt qua bụng mềm bằng phẳng của Thiên Nguyệt Triệt, rốn nhỏ khả ái làm sao ….
“Phụ hoàng… .”
Bên trong gian phòng ấm áp từng trận rung động, bên ngoài kia là vị y liệu sư thiếu niên đã tới chờ sẵn, một bộ dáng mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi ôn lại tình sự, Thiên Nguyệt Thần ôm một thân có chút chống đỡ không nổi của Thiên Nguyệt triệt đi ra, ánh mắt dừng lại trên người y liệu sư kia gật đầu tỏ ý bảo đối phương đi tới.
Nhấc chăn lên để lộ ra một Thiên Nguyệt Triệt thân thể xích lõa, đương nhiên toàn thân cũng mờ nhạt ẩn hiện những ngân hôn ân ái, mơ hồ chỉ lộ ra ở trên cổ có vài dấu vết mới lưu. Y liệu sư thiếu niên vội dời tầm mắt, mặt lại đỏ thêm một phần.
“Triệt nhi thân thể thế nào?” Thiên Nguyệt Thần thanh âm ôn nhã, mang theo ý cười còn đọng trong đôi mắt sâu chừng không thấy đáy khiến người ngoài lần đầu gặp gỡ chung quy sẽ có cảm giác người này tư thái văn nhã, ôn hòa cũng không biết sau vẻ bề ngoài tuấn dật đó lại là một kẻ vô tâm vô tính vô tình chỉ có thể bởi duy nhất một người nọ mới động chân tình.
Y liệu sư thiếu niên thu hồi lại thần trí, cung kính hướng Thiên Nguyệt Thần hành lễ: “Hồi bệ hạ , điện hạ thân thể không có gì đáng ngại, vi thần xem ra điện hạ hơn phân nửa là vì mệt mỏi mà thể lực có phần chống đỡ không nổi, vi thần sẽ giúp điện hạ điều mấy thang thuốc hẳn sẽ tốt lên nhiều.”
Thiên Nguyệt Thần nghe vậy, vẫn có chút nghi ngờ: “Ngươi cùng Lôi Á Thư Đặc có quan hệ như thế nào?”
“Thưa, là quan hệ thầy trò.”
Thiên Nguyệt thần lúc này mới yên tâm, bởi hắn tín nhiệm Lôi Á Thư Đặc.
Đợi y liêu sư thiếu niên rời khỏi, Thiên Nguyệt Triệt mới phát ra âm thanh bất mãn, cũng chỉ vang lên mấy tiếng rồi lại mông lung đi vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, một mùi thơm từ bên ngoài bay vào làm Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, tựa hồ có cảm giác mình đã ngủ một giấc dài, liền đứng dậy, tùy ý choàng lên một ngoại bào màu trắng ra khỏi nội thất.