Thiên Nguyệt Chi Mị

quyển 5 chương 1: báo nguy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phanh...

Thời điểm bình hoa trong ngự thư phòng bị đập vỡ, mọi người biết Thiên Nguyệt Thần đã thật sự nổi giận.

Nửa tháng, tròn nửa tháng cũng không có tin tức Thiên Nguyệt Triệt, từ đế đô đi thông Tề quận mỗi một trạm đều có người giữ nghiêm, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức.

Giờ khắc này, Thiên Nguyệt Thần biết, con trai bảo bối của y sinh khí.

"Bệ hạ?" Thiên Nguyệt Thần tức giận, chỉ có Nặc Kiệt dám lên tiếng.

Mục quang tức giận liếc về phía Nặc Kiệt, đáy mắt đỏ ngầu của Thiên Nguyệt Thần làm cho hắn hết sức căng thẳng.

"Báo..." Bên ngoài ngự thư vang lên thanh âm thông báo, "Bệ hạ Tề quận báo nguy." Thị vệ quỳ ở cửa nói, hai chữ Tề quận làm cho nam nhân đang tức giận bình tĩnh trở lại.

"Truyền." Một chữ độc nhất nhả ra, bóng dáng bá đạo ngồi trở lại long ỷ, toàn thân tỏa ra khí lạnh.

Thị vệ tiến vào là Tề quận tướng sĩ – phiên quốc duy nhất của Mạn La đế quốc, quốc gia thống nhất, tất nhiên tước phiên vương, nhưng gia tộc mẫu phi của Thiên Nguyệt Triệt - Tư Đặc Lặc gia tộc là ngoại lệ duy nhất.

Cho nên làm phiên quốc phiên vương Tư Đặc Lặc gia chủ có quân đội của mình, tự mình dân, đó cũng là tiếc nuối cùng bất đắc dĩ duy nhất tổ tiên gia tộc Thiên Nguyệt lưu lại.

"Bệ hạ, Tề quận báo nguy, ước chừng mười vạn quân mã xuất hiện ở phía nam, nghe nói..." Tướng sĩ có chút khó khăn.

"Vô tội, nói." Tay Thiên Nguyệt Thần nắm chặt khăn phủ trên bàn sách màu vàng, phảng phất như biết trước cái gì.

"Bệ hạ, chiến sĩ hồi báo, tướng quân dẫn đầu... Tướng quân dẫn đầu chính là lục điện hạ." Chẳng qua là chém một lần, tướng sĩ dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng đợi lại đợi, vẫn không thấy hoàng đế hạ lệnh chém.

Ngẩng đầu, lại thấy khóe môi hoàng đế đang cười.

Tướng sĩ há hốc mồm, hoàng đế tuấn nhan, một thân hắc sắc long bào, tư thế đẹp đẽ cao quý, đặc biệt là vẻ cười nhạt, đúng là cực kì ôn nhu.

Tay đang nắm chặt của Thiên Nguyệt Thần dần dần buông lỏng, Triệt nhi... Đây là ngươi sinh khí kháng nghị, vậy chứng minh ngươi yêu ta?

"Truyền, trẫm ngự giá thân chinh." Bình tâm, thanh âm trầm thấp mang theo uy nghiêm cao cao tại thượng lần nữa phát ra.

"Tuân chỉ." Nặc Kiệt dẫn người liên can chờ lui ra.

Nửa tháng trước, cũng chính là ngày thứ ba Thiên Nguyệt Triệt mất tích, ra khỏi phạm vi đế đô, tâm Thiên Nguyệt Triệt vốn căng thẳng cũng rốt cục thư thả.

"Chủ tử." Xe ngựa dừng lại trước cửa thành, Đàn Thành nói.

"Chuyện gì?" Bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm lười nhác, xa cách.

"Trước cửa thành tựa hồ có việc." Đàn Thành nói.

Nga? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, vén lên màn cửa, chỉ thấy vệ binh cầm bức họa đang kiểm tra từng người một, phụ hoàng, ngươi cũng không chịu nổi sao?

"Rút về, nửa đêm lại đi." Thiên Nguyệt Triệt một lần nữa ngồi vào xe ngựa, thảnh thơi nói.

Qua nửa đêm, cửa thành đã đóng, tường cao căn bản không ngăn được Thiên Nguyệt Triệt, thị vệ canh giữ ở trên tường thành chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, trong nháy mắt, một thân lụa trắng lướt qua, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là gặp quỷ.

Song khi thị vệ lại một lần nữa mở mắt, muốn nhìn rõ ràng, bóng dáng trắng toát đã bay xa, không thấy, thị vệ run rẩy, toàn thân lạnh toát, ngày thứ hai thị vệ trực ca ngã bệnh, nói là gặp quỷ.

Bất quá, ai tin?

Qua cửa thành, nửa đêm một mảnh thê lương, ánh trăng dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy cô đơn, Thiên Nguyệt Triệt ưu tư, mới ly biệt ba ngày, hắn lại bắt đầu tư niệm nam nhân kia .

Phụ hoàng, lần này, rối loạn đế đô, rối loạn tâm ngươi?

Đông đông đông...

Khách điếm đều đã đóng cửa, nhưng tiếng gõ hàm chứa nội lực, phi thường có quy luật, thị giả ở trên giường do dự, nghĩ thầm nửa đêm canh ba, ai không thức thời như vậy, còn để cho người ngủ hay không a.

Hiển nhiên, hắn thất vọng, người gõ cửa, so với hắn còn kiên nhẫn hơn.

Không đi mở cửa, ngày mai chắc chắn sẽ bị đuổi đi, ai cũng biết lão bản là một lợi quỷ, bất đắc dĩ, thị giả xanh mặt đi xuống lầu, mở cửa khách điểm, vốn là thị giả chuẩn bị chửi ầm lên, song mở ra miệng thủy chung không khép được, cũng không phát ra được thanh âm nào.

Bởi vì khuôn mặt lãnh tuấn của thanh niên không chút thay đổi, thấy thị giả ngây ngốc, Đàn Thành cũng không giận, nghiêng người: "Chủ tử, thỉnh."

Thị giả miệng càng không khép được, còn chảy nước miếng, đương nhiên nước miếng không phải là coi trọng dung nhan tuyệt thế của Thiên Nguyệt Triệt, mà là lâu chưa khép miệng, nước miếng tràn ra.

"Khách... Khách nhân, bên trong mời." Một bụng tức giận nhất thời biến mất, thấy người mỹ lệ, tâm tình luôn tốt, huống chi hắn không có lá gan mắng.

Thiên Nguyệt Triệt không nói không rằng, Đàn Thành lấy ra một chuỗi kim ngân: "Chủ tử nhà ta muốn tắm rửa, đi chuẩn bị nước nóng, nhớ cho kỹ phải sạch, tiền thưởng cho ngươi."

Tiền nhiều như vậy, thị giả đoán chừng còn nhiều hơn một tháng tiền lương của hắn, thị giả cảm thấy hôm nay là ngày may mắn, cao hứng dẫn Thiên Nguyệt Triệt vào phòng hảo hạng, tự nhiên là gian phòng tốt nhất.

Thị giả chuyển hỏa lò vào, mới đi chuẩn bị nước nóng, trên đường còn không nhịn được nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần, người này thật giống tinh linh, nhìn thoáng qua đều khó phân biệt.

Thị giả đi vài bước, đầu đau xót, chỉ thấy lão bản mặc ngoại bào chờ ở cửa.

"Lão bản." Thị giả kêu lên, trong lòng than thở.

"Lấy ra." Lão bản là một nữ nhân mang thai tám tháng nhưng vẫn không mất đi sự nhanh nhẹn, tinh thần phi thường sáng láng, tay trái chống eo, tay phải mở ra.

Thị giả bất đắc dĩ đem ngân lượng Đàn Thành thưởng giao cho lão bản nương, lão bản nương cảm giác một chút phân lượng, có chút hài lòng đi tới gian phòng, thị giả mặt như đưa đám nhìn lão bản nương, xoay người, thị giả lộ ra cười gian, sờ sờ ngực, nguyên lai ngân lượng đã bị thị giả chia ra làm hai.

Hừ, nghĩ tham tiền của hắn, không có cửa đâu, thị giả ngâm nga tiểu khúc đi chuẩn bị nước nóng.

... ... ...

Trong phòng, thị giả cảm giác được hai chân của mình đang run rẩy, dường như thế nào cũng đứng không vững, nước nóng rót vào trong thùng tắm, nhân nhi như tinh linh bỏ đi lụa trắng, lộ ra thân thể thiếu niên.

Trên da thịt trắng nõn còn có dấu hôn nhàn nhạt, thị giả cảm giác được phía dưới chính mình có cảm giác, ở khách điếm loại khách nhân nào cũng có, hắn đương nhiên biết được hôn ngân trên người thiếu niên đại biểu cho cái gì.

Chẳng qua không ngờ tới, thiếu niên xinh đẹp kia cư nhiên là...

Không không không, thị giả lắc đầu, nghĩ thầm, không thể nào a, tuyệt đối không thể nào .

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một mảnh mơ hồ, đợi thị giả nhìn cẩn thận mới phát hiện, trước mặt của mình xuất hiện một tầng băng mỏng, thị giả sờ sờ cổ, tốt... Thật là một người khủng khiếp.

"Đi ra ngoài." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng lộ ra một cổ uy nghiêm không thể kháng cự, cho dù rất nhẹ, cũng không cách nào làm người ta bỏ qua.

Thị giả thay đổi cái nhìn, thiếu niên này, tuyệt đối không phải loại người như vậy.

Hôm sau

Thị giả đang bề bộn chiếu cố những khách nhân khác, nhìn thiếu niên từ thang lầu đi xuống, tóc đen dài phiêu tán, mặt đã che lại.

Đáng tiếc không được nhìn thấy dung nhan tinh xảo kia a.

"Khách nhân, ngài cần cái gì?" Thị giả cười chạy nhanh lên nghênh đón.

"Nơi này đi đến trấn tiếp theo, có đường vòng hoặc tiểu đạo không?" Lên tiếng là Đàn Thành, nụ cười trên mặt thị giả có chút khác thường, cũng may không phải dáng vẻ lưu manh, nếu không, kiếm của hắn đã sớm cắt ngang cổ thị giả.

"Có có có, khách nhân muốn lên đường a?" Thị giả tùy ý ngắt lời, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt lộ ra mục mâu lạnh lẽo, nhớ tới tầng băng mỏng tối hôm qua, thị giả vội vàng biết điều một chút nói ra lộ tuyến.

Đợi Thiên Nguyệt Triệt mang theo Đàn Thành rời khỏi, hậu tri hậu giác thị giả chợt nhớ tới một việc, thiếu niên này vô cùng quen mắt, thật giống như đã gặp ở đâu đó.

Lắc đầu, thị giả cảm giác mình có chút không bình thường, nghe thấy khách nhân một bên đang gọi hắn, thị giả nhanh đi qua, trên đường thị giả đột nhiên nhớ lại một việc, hắn biết hắn đã gặp nhau thiếu niên kia ở nơi nào.

Không phải là cửa thành, là bức họa trong tay thị vệ trưởng sao?

Nghe nói... Nghe nói là tiểu điện hạ ly gia ----- Thiên Nguyệt Triệt.

Xong, thị giả vội vàng xóa đi ý nghĩ trong đầu, vừa rồi thiếu niên che mặt, tám phần không muốn có người nhận ra hắn, khó có thể... Khó có thể thật là tiểu điện hạ?

Rời đi khách điếm, Thiên Nguyệt Triệt rốt cục nhịn không được cười lên: "Đàn Thành, thị giả kia trêu chọc rất vui phải không?"

Ở trong mắt chủ tử, bị trêu chọc bằng ngu ngốc, Đàn Thành rất rõ ràng đạo lý này.

"Phải, chính và phụ."

Truyện Chữ Hay