Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

chương 23: hắc bạch xứng đôi の nồi đen xào cải trắng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【Anh bị đệm ném trúng, cũng không giận, chỉ là đứng ở kia nhìn tôi cười đưa tình: “Cải trắng có cái gì không tốt? Tính ổn, vị ngọt, món ăn thân quen. Vừa làm rau trộn, vừa mát, vừa làm dấm chua, vừa nấu canh, vừa làm dưa chua còn vừa hầm thịt, một loại rau rất đáng yêu nha?” 】

※※※

Sau khi theo gia trở lại khách sạn, vừa qua mười giờ.

Tôi giúp Mộ Nghịch Hắc đi vào phòng ngủ, thúc giục mau mau ngủ một giấc thật tốt. Anh lại ngại bệnh viện bẩn, cầm quần áo lập tức vào phòng tắm tắm rửa.

Tôi biết rõ anh rất thích sạch sẽ, thậm chí có một chút đam mê sạch sẽ, vẫn còn đùa dai hướng phòng tắm hô tô: “Bọ hung cũng học người giảng vệ sinh, quái đản!”

Tiếng nói vừa dứt, anh mạnh mẽ đem cửa phòng tắm mở ra, dựa tay cạnh cửa, thân trên nhẵn bóng đứng ở kia tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em đây có muốn tắm cùng bọ hung hay không?”

Tôi ngơ ngơ nhìn anh không / mảnh/ vải/ che nửa người trên, trừng mắt nhìn, mặt đỏ bừng, nhanh chóng xoay người, từ từ nhắm hai mắt mà ồn ào: “Anh là đồ biến thái! Điên cuồng bộc lộ! Đồ lưu manh!”

Anh ở sau tôi cười mạnh, bỏ lại một câu: “Nhìn em về điểm này khá lên!” Sau đó, “Oành” đóng cửa lại.

Một lát sau, tiếng vòi tắm hoa sen vang lên.

Tôi lấy tay ôm hai má nóng bỏng, trong đầu từ từ hiện lên làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, bả vai rộng lớn bằng phẳng, xương quai xanh tao nhã xinh đẹp, cánh tay thon dài mạnh mẽ, thắt lưng gầy gò cao to, cơ thể rắn chắc cân xứng……

“Ừng ực!”

Thật cẩn thận nuốt một ngụm nước miếng, tôi xoay người hướng tới cửa phòng tắm oán hận mắng một câu: “Yêu nghiệt!”

Đi tới phòng ngoài, tôi dùng điện thoại khách sạn gọi cho Dao Dao, hủy bỏ cuộc hẹn cùng chị tối nay định đi ăn quán ăn địa phương của cụ già trong thành.

Nghe tôi đơn giản nói qua tình trạng của Mộ Nghịch Hắc, chị liên tục cảm khái: “Hạ Tiểu Bạch, nếu có một người đàn ông giống em rể của chị đối với chị như vậy, chị từ lúc trên đầu còn thắt nơ con bướm đem mình giao cho người ta, em cũng thật có may mắn nha!”

Có lẽ là mình vừa mới nhìn cái cảnh không nên nhìn gì đó, bây giờ lại nghe chị nói những lời này, nghĩ như thế nào như thế nào cảm thấy câu kia “Đem chính mình giao cho người ta” Cực kỳ có ý bên trong!

Tôi bên này đã muốn niệm không phải không phải, Dao Dao bên kia đã chuyển đề tài, hưng phấn mà nói: “Đúng rồi! Tối hôm qua chưa kịp nói với em, tự mình nhìn thấy Mộ Nghịch Hắc, chị phát giác cảm thấy anh ta giống Mộ Dung Khanh Lam! Mấy ngày trước chị còn đến buổi phỏng vấn Mộ Dung đại sư chụp ảnh, đang chuẩn bị tối nay cầm đến cho em so sánh một chút! Chị nói với em nha, lúc Mộ Nghịch Hắc nhíu mày suy nghĩ, bộ dạng kia cùng Mộ ung Khanh Lam quả thật xuất thần tuyệt diệu……BLA BLA BLA……”

Tôi nâng tay nắn nắn thái dương, đối với microphone thở dài: “Dao dao, em cũng không phải không thấy qua tin tức của Mộ Dung đại sư. Mộ Nghịch Hắc cùng ông ấy chỉ là khí chất có nét giống nhau, sao có thể khoa trương như chị nói?”

“Không phải! Em chưa gặp người thật nên mới nói như vậy, An Thần cũng nói bọn họ rất giống mà!”

“Đúng! Là rất giống! Vẻ mặt tương tự!” Tôi nghĩ đến lời nói trước đây của Thần Thần, “Ha ha” nở nụ cười, đối với điện thoại nói: “Dao Dao, không nói gạt chị, người ký túc xá bọn em trước kia còn nói Mộ Nghịch Hắc khí chất dáng vẻ cực giống Kaname trong《Vampire Knight》[] của truyện tranh Nhật Bản mà! Chị nói, người thật sự sống động cùng nét vẽ vòng vo kia trên trang giấy này mọi người còn có thể thấy giống, đừng nói hai người hàng thật giá thật! Tương tự nhau như vậy, Mộ Nghịch Hắc cùng Mộ Dung Khanh Lam lại không có khả năng lôi kéo bất cứ quan hệ nào……”

“Chị chỉ cảm thấy nói chơi thôi mà! Nói sau, ai nói hai người bọn họ không có khả lăng lôi kéo bất cứ quan hệ nào? Người kia nhà em cũng là xuất thân từ học kiến trúc, nói không chừng ngày nào đó chính là phạm vi kiến trúc của Mộ Dung Khanh Lam chứ!”

“Muốn một ngày thật sự như vậy, chị lại lấy ảnh hai người đi ra nói chuyện đi!”

“Ha ha! Em đừng nói, chị còn thật sự làm ra được chuyện đó……”

Đông một câu tây một câu, lại cùng Dao Dao lôi kéo trong chốc lát. Bên này thấy Mộ Nghịch Hắc tắm rửa xong, tóc ướt sũng từ phòng tắm đi ra, tôi mới cúp điện thoại.

Anh đi đến trước máy nước rót cốc nước, quay đầu hỏi tôi: “Vừa mới nói chuyện với ai vậy? Trò chuyện vui vẻ như vậy?

“Dao Dao, em hủy bỏ buổi hẹn tối nay với chị ấy.” Tôi xoay người ghé vào trên xô-pha nhìn anh, “Này, Hắc Oa, chúng ta buổi tối gọi đồ ăn ngoài đi? Đỡ ở bên ngoài ăn lung tung, anh lại dị ứng.”

Anh gật đầu: “Tùy em.”

Tôi để cằm của mình ở trên xô-pha, nghĩ phải gọi đồ ăn gì, anh lại hỏi: “Tiểu Bạch, em lâu rồi không gọi anh như vậy.”

Tôi nói: “A? Gọi anh như thế nào?”

Anh uống một ngụm nước, nói nhẹ như mây gió phun ra hai chữ: “Hắc Oa.”

Tôi tròng mắt chuyển động, đôi mắt nhỏ cong lên, cười cười hỏi: “Gia, gia vui mừng khi em gọi gia như vậy?”

Đem cốc nước đặt ở bên cạnh, anh đáp lại một câu: “Nồi đen xào cải trắng, rất thích hợp đôi ta.”

Miệng tôi méo xuống, thuận tay cầm lấy đệm dựa bên người ném về phía anh: “Anh mới là cải trắng đấy! Anh cả nhà đều là cải trắng!”

Anh bị đệm ném trúng, cũng không giận, chỉ là đứng ở kia nhìn tôi cười đưa tình: “Cải trắng có cái gì không tốt? Tính ổn, vị ngọt, món ăn thân quen. Vừa làm rau trộn, vừa mát, vừa làm dấm chua, vừa nấu canh, vừa làm dưa chua còn vừa hầm thịt, một loại rau rất đáng yêu nha?”

“Em mà là cải trắng, anh chính là nồi hầm thịt lợn!” Tôi oán hận trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, từ trên xô-pha trở mình một cái, cầm máy sấy, lôi kéo anh đi vào phòng ngủ: “Đến, mau làm khô tóc đi ngủ mau!”

Vào phòng, để cho anh ngồi vào bên giường, tôi cởi giầy hai đầu gối quỳ trên giường, cầm máy sấy “Vù vù” thổi tóc cho anh.

Tóc của anh dày mà lại đen bóng, độ dày tóc vừa phải, thẳng mà lại mềm. Nghe các cụ nói, người như vậy bình thường rất thông minh, làm việc có nghị lực, có dã tâm cũng có kiên nhẫn, là loại hình tiêu biểu cho người có tài.

Người này thế nhưng ngay cả tóc tơ cũng dài số mệnh thật tốt như vậy, thật đáng ghét!

Nghĩ đến màu tóc nâu của mình, trong lòng tôi cảm thấy bất bình, động tác trên tay không khỏi dùng sức, dùng sức hung hăng bắt lấy xoa xoa đầu anh.

Anh bị đau, lệch đầu ra, quay mặt nhìn tôi cười: “Hạ Tiểu Bạch, em thổi tóc không tốt, tính tình loạn gì vậy?”

“Ai nổi loạn với anh?” Tôi nói xong như vậy, động tác trên tay mạnh thêm vài phần.

Anh không có cách nào cười cười, đưa tay bắt lấy cổ tay của tôi: “Được rồi, được rồi, thổi vậy là được rồi.”

Tôi lấy tay sờ thử, thổi khô được bảy phần, liền nghe lời tắt máy sấy tóc đi.

Lệch người ngồi vào trên giường, tôi đang chuẩn bị duỗi thẳng chân xuống giường, anh đột nhiên hỏi tôi: “Anh đưa vòng tay cho em sao em lại không thấy em đeo? Không thích?”

“Không phải!” Tôi theo bản năng lấy tay sờ sờ cổ tay trống rỗng, giải thích nói: “Cha em là giáo viên khoa lịch sử khảo cổ, đối với ngọc rất thích nghiên cứu. Vừa thấy chất lượng cùng độ thuần khiết của vòng tay kia là biết không phải vật bình thường, em sợ ông ấy thấy được lại hỏi, để lại trong ngăn kéo. Chờ trở về trường học, em nhất định đeo mỗi ngày……”

Nói đến này, tôi nghĩ đến một chuyện, chân trần liền trườn xuống dưới giường.

Phòng khách buổi sáng vừa mới quét qua, sàn không nhiễm một hạt bụi. Tôi chuồn ra phòng ngoài, từ trong túi đeo vai nhỏ mang bên người lấy ra một túi vải nhung màu xanh lá cây, nhanh như chớp lại chạy về trên giường.

Anh ngồi ở cạnh giường, nhìn tôi giống như con thỏ chạy đi chạy lại, khóe miệng từ đầu đến cuối chứa ý cười. Như vậy, nhưng nhìn qua lại mang theo vài phần thích thú sủng nịch nuông chiều.

Tôi đem chiếc túi nhung nhỏ treo ở trước mặt anh, vẻ mặt thần bí hỏi anh: “Đoán xem đây là cái gì?”

Anh nhíu mày, đáp: “Tín vật đính ước.”

Mắt của tôi nhất thời mở to, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Anh làm sao mà biết được?”

“Anh đoán a!” Anh thản nhiên trả lời.

Tôi vỗ vỗ má, đem túi nhung nhét vào trong tay anh: “Này, đáp lễ!”

Anh liếc mắt một cái nhìn tôi thật sâu, lông mi rũ xuống cởi túi nhung kia.

Ngón tay nhẹ nhàng vỗ miếng kia bề rộng chừng năm li, khắp nơi khắc kỳ lân trắng, ánh mắt anh nhẹ nhẹ, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tiểu Bạch……”

“Đây là hồi còn bé ông nội cho em mang chơi, nói là có thể tránh ma quỷ phòng thân. Bởi vì quá to, em đeo ở trên cổ ngại nặng, nên vẫn đặt ở nhà. Không phải vật liệu tốt gì đâu, nhưng không cho anh được ghét bỏ!” Nói xong, tôi lộ ra vẻ mặt hung ác, giống như uy hiếp.

Anh lại dùng tay vuốt vuốt vài cái miếng bạch ngọc kia, ánh măt thật sâu nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em cho anh ngu ngốc sao? Ngọc này tính chất tinh khiết, cấu trúc mịn, sức nước vừa đủ, tính chất nặng, rõ ràng là một khói ngọc vô cùng tốt. Thêm mặt trên chạm khắc tinh xảo hoa văn kỳ lân nhỏ tinh vi, trông rất sống động, giá thị trường nhất định là xa xỉ……”

“Ai nha, anh nói cái này em cũng đều không hiểu! Em chỉ biết đây là một khối ngọc vuông màu trắng khá xinh đẹp, nếu anh không chê, hãy nhận lấy, coi như là em đưa cho anh tín vật đính ước.” Sau khi tôi một hơi nói xong, thì một đôi mắt như nước đau khổ nhìn anh.

Trong mắt anh có bóng dáng do dự, lại dùng tay thưởng tức khối ngọc kia, gian nan mở miệng: “Tiểu Bạch, anh tặng quà cho em chỉ là muốn em vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ tới muốn em phải báo đáp chút gì. Nếu em đưa cho anh một viên đá cuội làm đính ước tín vật, anh cũng coi kỹ như là châu báu. Ngọc này em cứ cầm lại đi thôi, tránh để cho cha mẹ em phát hiện, tra hỏi lên khiến cho em khó xử……”

Tôi nhíu mày, nhanh chóng đoạt miếng ngọc trong tay anh, sau đó đem cái dây màu lá cọ cởi ra, lập tức treo ở trên cổ anh. Đồng thời, vẻ mặt khinh thường liếc anh nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh có ý tứ gì hả? Hạ Tiểu Bạch em tuy rằng không có tiền, nhưng mà đối với gia đình chúng em lại là tám đời dòng dõi Nho học làm quan. Trước không nói ông nội của em là bậc thầy thi lễ, từ trong phòng sách nhà em, bất kỳ một bức tranh chữ đều là bút tích học giả danh tiếng. Những đồ chơi này, ông nội bà nội em không biết cho em bao nhiêu, trước đây em còn mang nó ra làm hòn đá chơi. Hiện tại, từ trong hộp trang sức của em, bất kỳ một viên đá đều so với nói trân quý! Em đưa anh, cũng đã nghĩ muốn cho anh vui vẻ một chút, anh thật đúng là có thể không đem nó trở thành bảo bối tín vật đính ước được không? Chém! Xem anh tiềng đồ ra sao!”

Nói xong, tôi còn cố ý dùng cái mũi hừ hừ vài tiếng. Bộ dáng thở mạnh tiền tài lớn kia không ai bì nổi, chậc chậc, quả thật giống như tiểu thư nhà giàu thắt lưng quấn bạc triệu!

Mộ Nghịch Hắc bị lời nói oanh tạc của tôi phải sững sờ, cúi đầu lại nhìn thoáng qua miếng bạch ngọc bị tôi bức ép đeo ở trên cổ, ánh mắt phức tạp nhìn tôi nói: “Hạ Tiểu Bạch, không nghĩ tới em che giấu hành tung địa chủ tiêu tiền như nước!”

Tôi mới vừa là đồ mặt dầy xong, dáng vẻ kiêu ngạo, đây lại nghe anh nói như vậy, cũng có chút không nín được. Bật cười, trừng mắt nhìn anh nói: “Nếu em là địa chủ, vậy anh liền là một cường hào xấu xí!”

Anh cười cười, nâng tay xoa xoa tóc của tôi, ánh mắt lững lờ, ôn nhu gọi tôi một tiếng: “Hạ Tiểu Bạch.”

Tôi nghĩ đến anh lại muốn dong dài, vội vàng hành động trước để kiềm chế đối phương nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh nghĩ lại mỗi lần anh tặng quà em, em giống như anh dài dòng ra sức từ chối? Coi như em cầu anh, xin anh thương xót, nhận lấy tảng đá này đi?”

Anh không có cách nào nhếch nhếch khóe miệng: “Em đã nói đến nước này, anh còn dám không nhận sao?”

Tôi cười: “Anh phải thẳng thắn một chút, về phần em còn phải tốn nhiều nước bọt như vậy sao? Bình thường nhìn anh làm việc rất vui vẻ nha? Tại sao hôm nay trong việc này lại ngại ngùng vậy, giống như một người đàn bà vậy!”

Ánh mắt anh sâu thẳm, nghiêng nghiêng thân về phía trước, đem toàn bộ mặt hướng sát về tôi, vẻ mặt mờ ám hỏi: “Hạ Tiểu Bạch, chẳng lẽ không có ai nói cho em biết, trăm ngàn không được nói với một người đàn ông chân chính chữ ‘Đàn bà’ này sao? Như vậy, hậu quả thật nghiêm trọng.”

Tôi méo miệng, hỏi lại: “Anh nói người đàn ông chân chính ở đâu vậy? Gì? Em như thế nào không——” Trông thấy!

Hai chữ cuối cùng vừa thoát ra khỏi cổ họng, đã bị anh một miếng nuốt xuống.

Đỡ vai của tôi từ từ ngã vào trên giường, anh nửa người nằm trên tôi tinh tế chặt chẽ mà hôn tôi.

Nhưng, vẻn vẹn chỉ có hôn.

Dây dưa một chút.

Ngẩng đầu, anh oán hận cắn cái mũi của tôi một chút, môi dán gần lỗ tai của tôi, nỉ non hỏi tôi: “Hiện tại biết ở đâu chưa?”

Tôi cho dù nếu không thức thời, cũng biết lúc này hẳn là ngoan ngoãn mà gật đầu đáp: “Vâng! Gia, ngài đàn ông chân chính còn so với nước tinh khiết!”

Anh cười, khóe mắt cong cong, khóe môi vểnh vểnh.

Cho nên nói, nam nhân đều là đứa nhỏ, chỉ cần lừa thôi!

Thấy tâm tình anh đúng lúc, tôi nâng tay nhéo nhéo mặt anh, giọng nói dịu dàng, nhẹ lừa anh: “Hắc Oa, nhắm mắt rồi ngủ một giấc đi?”

Ánh mắt anh rõ ràng mà nhìn tôi, ở trên trán khẽ nhăn một chút: Rau cải theo anh cùng ngủ đi.” Giọng nói kia, nhưng lại mang theo một chút làm nũng.

Khó được thấy anh như vậy, tôi không nỡ phản bác, chỉ có thể mỉm cười tiếp tục giả trang đức mẹ Ma-ri-a: “Được.”

Nhận được câu trả lời vừa lòng, anh lệch thân người, tựa đầu gác ở trên chỗ hõm vai, ôm lấy tôi an tâm nhắm mắt lại.

Qua hồi lâu, khi tôi nghĩ đến anh đã ngủ thì, đầu của anh ở trên vai tôi hơi hơi giật giật, giống như nói mớ mà lẩm nhẩm: “Tiểu Bạch, em ở bên cạnh anh mấy ngày hôm nay, anh rất vui.”

Tôi nhìn trần nhà, một lúc lâu sau, trả lời: “Em cũng vậy.”

Nắm thật chặt ôm lấy cánh tay tôi, hơi thở ấm áp của anh một chút một chút phả lên làn da của tôi: “Về sau, luôn luôn ở bên cạnh anh được không?”

Ánh mắt tôi hướng xuống, nhìn anh gởi trái tim, hơi hơi nhếch môi lên: “Được.”

Không biết qua bao lâu, bên tai rốt cục truyền đến hơi thở trầm ổn của anh. Một chút, một chút, lại một chút hài hòa với nhịp đập trái tim tôi.

Mộ Nghịch Hắc.

Người này, lại ở trước mặt tôi lộ ra một bộ mặt khác.

Người này, có nhiều bộ mặt như vậy. Càng hiểu biết, càng làm cho người ta không nhìn thấu. Người này như vậy, tôi có thể thật sự yêu được sao?

Cười khẽ.

Nghĩ nhiều như vậy để làm chi?

Không phải…… Đã yêu rồi sao?

[] Ôi bộ truyện truyện tranh yêu thích của bl ;__; đúng Kaname bl thích nhất trong truyện luôn ;__;

Hết chương .

Truyện Chữ Hay