Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

chương 21: hắc bạch xứng đôi の vì anh rửa tay làm mì

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【“Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng em ở trước mặt anh tháo xuống lớp ngụy trang, cuối cùng em bắt đầu mở rộng trái tim đối với anh……” Chớp mắt một cái, anh nghiêng người hôn lên cái trán của tôi, áp môi lên da của tôi, từ từ nói: “Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng anh cũng đợi cho tới giờ phút này ……” 】

※※※

Sau khi đi ra từ bệnh viện, tôi cùng Mộ Nghịch Hắc đi quán ăn sáng Trung Quốc gần đó.

Khẩu vị của anh hình như không được tốt, ăn thật rất chậm, cũng rất ít.

Tôi nhìn chỉ mấy miếng cháo Bát Bảo cùng nửa cặp lồng bánh sủi cảo còn trước mặt anh, quan tâm hỏi anh: “Sao lại ăn ít như vậy? Có phải không thoải mái hay không?”

Anh lắc lắc đầu, ánh mắt ấm nóng rộng mở nhìn tôi, nói rất chậm: “Không phải, anh buổi sáng bình thường khẩu vị cũng không tốt. Em đừng quan tâm anh, chính mình ăn nhiều chút.”

“Vậy anh có gì đặc biệt nghĩ muốn ăn không?”

Anh thoáng suy tư một chút, cười: “Thì có một loại, có chút muốn.”

“Cái gì?”

Ánh mắt cong cong, anh cười có chút giảo hoạt: “Hạ Tiểu Bạch nấu mì ăn liền.”

Tôi sửng sốt một chút, cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ: Tám giờ tròn.

Cầm di động đặt lên bàn cùng túi tiền lên, tôi đứng lên nhìn anh nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Trở về khách sạn sao?”

Tôi trừng mắt nhìn: “Không! Chúng ta đi ăn Hạ Tiểu Bạch nấu mì ăn liền!”

Ở cửa hàng bách hóa bên cạnh mua mì ăn liền, chúng tôi gọi xe đến dưới lầu khu phố nhỏ. Thanh toán tiền xe, tôi lôi kéo anh xuống xe.

Anh ngửa đầu nhìn nhìn cửa sổ phòng tầng ba của tôi, tựa tiếu phi tiếu hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em không sợ bị cha mẹ em cạo trọc, đánh gãy chân?”

Tôi hiện ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt, gật đầu thật mạnh: “Vì anh, em không sợ!”

Anh cười, mặt mày sang rỡ: “Ô! Hạ Tiểu Bạch, ai cho em mượn tim gấu gan báo?”

“A hả, đi thôi!” Tôi lôi cánh tay anh kéo anh lên tầng, vừa đi vừa nói thầm: “Em còn không sợ làm người hói đầu người què, anh ngược lại còn chọc ngoáy, thật khó chịu mà!”

Vào phòng, tôi mở điều hòa, lôi kéo anh đến phòng khách ngồi xuống ghế xô-pha.

Anh khẽ đáng giá xung quanh, hỏi tôi: “Bình thường trong nhà chỉ có một mình em?”

“Đúng. Mẹ em mặc dù là giáo viên dạy trung học nhưng đầu tháng tám đã bắt đầu học bù. Bà hiện tại theo chủ nhiệm lớp cấp ba, bình thường giữa trưa không trở về, trực tiếp ăn ở căn tin trường học. Cha em ở trong viện thời gian trước nhận một hạng mục khảo cổ, ông là chủ nhiệm khoa, mỗi ngày đều phải đi viện nghiên cứu……” Nói đến này, tôi đứng thẳng dựng vai, cảm thán nói: “Ôi! Em số khổ cha không đau mẹ không thương đứa bé này!”

“Nhìn em già mồm kìa!” Anh cười giận tôi một câu, “Anh xem em cả ngày không có người quản lý, thật rất ung dung tự tại!”

“Nếu cả ngày em bị quản, bây giờ làm sao có thời gian đến hầu hạ lão gia ngài?” Tôi cười hắc hắc, mở ti vi, đem điều khiển từ xa đưa cho anh, bỏ lại một câu “Ngồi lại ở đây, không được đi lung tung!” Sau đó, cầm mì ăn liền vào phòng bếp.

Đổ nước vào trong nồi, đặt trong lò vi sóng đun. Tôi mặc tạp dề trên mình, bắt đầu bóc gói mì cùng túi gia vị. Sauk hi đối phó xong mọi thứ, nghĩ nghĩ, lại từ trong tủ lạnh cầm cà chua và rau cải, rửa sạch cắt xong chuẩn bị trứng gà tất cả cho vào trong nồi mì.

Trong nồi nước dần dần bốc hơi sủi lên bọt nước lăn tăn, theo thời gian trôi qua, bọt nước càng lúc càng lớn, cho đến sôi trào. Tôi theo thứ tự đem mì, gói gia vị, trứng gà, cà chua cùng rau xanh cho vào trong nồi, đạy nắp vung lên nấu.

Thừa dịp thời gian rảnh rỗi đun mì, ta đem thớt thái rau cùng bàn bếp thu dọn một chút. Xong, rửa tay, vung vung bọt nước trên tay, quay người lại đã thấy Mộ Nghịch Hắc hai tay ôm ở trước ngực, đang tựa người vào cạnh cửa nhìn tôi, một bộ dáng có chút đăm chiêu.

“Anh ra ngoài chờ trước đi, sắp có thể ăn mì rồi.”

Tôi vừa nói, một bên xoay người cầm lấy bát đũa dưới tủ bếp.

Vừa đứng thẳng thân mình, liền cảm thấy một hơi nóng đến gần. Hai tay từ sau lưng ôm lấy thắt lưng của tôi, anh ở bên tai tôi âm thanh ấm nóng gọi: “Hạ Tiểu Bạch.”

Tôi nghiêng đầu, đáp lời: “Vâng?”

Độ mạnh trên tay anh nắm thật chặt, lại gọi một lần: “Hạ Tiểu Bạch.”

Tôi bất đắc dĩ cười, giả vờ giận dữ nói: “Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng! Em không có học qua thuật đọc tâm, cụ già anh gọi tên của em, làm sao em biết rằng anh muốn nói cái gì?”

Anh mỉm cười, ở bên tai tôi từ từ nói: “Hạ Tiểu Bạch, về sau không được vì người đàn ông khác rửa tay làm mì. Chuyện như này, chỉ là nghĩ thôi, anh liền chịu không nổi……”

Hơi thở anh vương vấn ở bên tai tôi, ấm nóng kề sát lại.

Không hiểu, khoảng khắc kia như cảm thấy có một đám lông xù nào đó tiến vào trong ngực, ở trong ngực mà cọ cọ, cọ cọ!

Cắn môi dưới nghĩ nghĩ, tôi nghiêm trang nói: “Mộ Nghịch Hắc, đồng chí Hạ Hải Xuyên nếu nghe được những lời anh xúi giục em như vậy, không thể không đánh gãy chân anh!”

Anh đem cằm dựa vào trên vai tôi, nghiêng đầu đầu nhìn tôi, ánh mắt trong vắt hỏi: “Hạ Hải Xuyên là tên của cha anh sao?”

Tôi gật đầu đáp một câu “Đúng!” Sau đó, cảm thấy không thích hợp, cẩn thận trở về vị trí cũ khẽ xem lại lời nói của anh, lỗ tai nóng lên, căm giận mắng một câu: “Ê, sao lại có người như anh không da không mặt mũi hả? Ai đồng ý chia cha em ra một nửa cho anh?”

Anh cười nhẹ một tiếng, khẽ khiển trách tôi một câu “Quỷ keo kiệt không hiểu tình cảm!” Sau đó, lại há mồm một ngụm cắn mạnh vành tai tôi!

Tôi tê rần, nâng cánh tay lên dùng phần khửu tay hung hăng đụng anh một cái, hét lên: “Này! Anh có nhân tính hay không hả? Em là thịt người hàng thật giá thật đó nha! Lời nói xấu của anh, anh sao không cắn chính anh đi?”

Anh bật cười, buông ra. Từ bên cạnh vừa cởi tạp dề cho tôi, vừa không chút để ý ngâm: “Vì miệng vội vàng xắn tay áo tạp dề, sớm mai trở lại nấu mì. Lo lắng khói bếp tàn phai nhan sắc vợ, muốn tìm kiếm hang động tiên nhân.”

Đúng là 《Tặng Giáng》 Tiễn Chung viết cho phu nhân Dương Giáng. Không nghĩ tới, anh ấy vậy mà cũng biết đọc thơ tình nhỏ như vậy.

Tắt đi lò vi sóng, cầm lấy cái vung nồi, tôi cách lớp khói nước nóng nhìn anh thản nhiên cười: “Tiểu Bạch viết: Không cần tìm kiếm hang động tiên nhân, sau khi ăn xong rửa bát là người tốt chính trực.”

Anh nhếch môi lên, lại khiển trách tôi một câu: “Vế đối không đúng! Không văn hóa!”

“Cắt! Câu đối có thể làm cơm ăn sao? Văn hóa có thể làm cơm ăn sao?” Tôi nhấc vung nồi hướng về phía anh, hất cằm lên, bộ dạng đắc ý nói: “Phải nấu mì mới là hướng tới sinh tồn!”

Ra phòng bếp, quay người lại, anh còn đứng ở tại chỗ nhìn tôi, ánh mắt phát sáng, khóe miệng giữ một chút cười.

“Mờ ám, nhà hoạt động văn hóa kia, đừng ngây ngốc nữa! Giúp em cầm bát đũa ra đi, nhà em không có cặp lồng, cái vung này quá lớn cũng không sử dụng được!”

Xoay người nháy mắt, tôi thè lưỡi.

Hơi nóng sợi mì từ trong bát trắng bốc lên, cùng với cà chua, dưa chuột cùng trứng gà ở bên trên, đỏ đỏ xanh xanh vàng vàng trắng trắng, trông rất đẹp mắt!

Mộ Nghịch Hắc cũng rất nể mặt, không chỉ ăn hết một bát to mì, ngay cả nước mì cũng uống đầy bụng.

Anh thường ngày ăn cái gì cũng tốt nhất mà ít, hành vi như vậy không thể nghi ngờ khẳng định tài bếp núc rất lớn cùng khen ngợi. Trong lòng tôi một mảng vui vẻ, cười đưa cho anh một tờ giấy ăn: “Thế nào? Kỹ thuật nấu mì tôm của em coi như hạng nhất chứ!”

Anh vừa mới ăn no, miệng cũng không quá khắt khe, chỉ cười nói một câu: “Không sai, chính là mùi vị này!”

“Đúng vậy, cũng phải nhìn xem là ai nấu!” tôi hất cằm vẻ mặt khó ngửi, bắt đầu động tay dọn dẹp bàn.

Ngón tay vừa chạm đến cái bát, đã bị anh nhanh chóng cầm đên: “Để anh.”

Tôi giương mắt nhìn anh.

Khóe miệng anh lõm sâu tròn tròn, cười: “Không phải nói ‘Sau khi ăn xong rửa chén là người tốt chính trực’ sao?”

Tôi đứng ở bên cạnh cái bồn rửa bát, nhìn anh cúi đầu dùng miếng bọt biển đầy bọt xà phòng hết sức chăm chú mà rửa nồi. Động tác mặc dù không lưu loát vụng về, nhưng vẻ mặt lại vô cùng chăm chú. Có lẽ là ảnh hưởng của cảnh vật chung quanh, lúc này mới nhìn anh có chút không giống với Mộ Nghịch Hắc ngồi tít trên cao mà tôi quen biết.

“Nhìn cái gì vậy?” Anh vừa lấy nước tráng bọt xà phòng trên vung nồi, vừa liếc tôi hỏi.

“Không nhìn cái gì a!” Tôi nghiêng người tựa vào trên tủ bát, có chút chột dạ mà dời tầm nhìn, “Chính là không nghĩ tới, anh lại sẽ làm những việc vặt này. Đàn ông bọn anh không phải thích nhất đem câu ‘Quân tử xa nhà bếp’ để tại bên miệng sao?”

Anh đem nồi để tới trên vòi nước, lại bắt đầu rửa cái nồi: “Chuyện này không thể hay không làm, chỉ có nghĩ muốn làm, có tình nguyện làm hay không. Anh chưa bao giờ cho rằng những việc này là do phụ nữ làm……”

Nghĩ nghĩ, anh còn nói, “Hơn nữa, nếu như một người đàn ông cũng không có năng lực chia sẻ cùng người phụ nữ của mình, mặc dù là quân tử, cũng là ngụy, không phải sao?”

Tôi vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý trong lời nói của anh, vừa cảm thán: “Không nghĩ tới a Mộ Nghịch Hắc! Không nghĩ tại mặt này của anh, tư tưởng còn rất văn minh mà!”

Anh học tôi, hất cằm lên, không khiêm tốn một chút nào đáp: “Em không thể tưởng tượng được chuyện người còn rất nhiều! Ưu điểm của anh cũng xếp chồng bây giờ dài quá cổ chờ em đến khai quật từ từ mà!”

“Hắc, em nói Mộ Nghịch Hắc, anh đừng cho cái mũi lên mặt có được hay không? Khiêm tốn là phẩm chất tốt nha là phẩm chất tốt nha!”

“Phẩm chất tốt của anh nhiều như vậy, loại khiêm tốn này không đúng!”

Tôi bị anh trơ tráo đánh bại, đỡ cái trán nhìn anh, không nói gì hỏi: “Họ Mộ, anh không còn một chút ít xấu hổ nào nữa sao?”

Khóe miệng anh nhếch lên, cười giống như một tên vô lại: “Em đừng nói, anh rất có dũng khí!”

Tôi im lặng liếc một cái xem thường, nhìn anh, vẻ mặt còn rất nghiêm túc hỏi: “Mộ Nghịch Hắc, anh không phải truyền nước nhiều đên phá hủy đầu óc rồi chứ? Anh trước đây không lắm mồm như vậy, không bộc chực dày mặt vô lại như vậy a?”

Anh cười, lộ ra hàm răng đều trắng tuyết: “Hạ Tiểu Bạch, em trước kia nói chuyện với anh cũng không lớn không nhỏ như vậy, miệng không có kìm chế! Thật khó khăn, đầu óc em cũng hỏng rồi?”

Những lời này của anh, làm cho tôi ngẩn ra——

Việc này……

Từ lúc bắt đầu hai chúng tôi, lại biến thành loại đấu võ mồm này mà càng đấu lại càng giống một đôi trẻ con vô cùng vui vẻ?

Còn có……

Hai chúng tôi lời nói vừa nãy anh mỉa mai tôi châm biếm, như thế nào bây giờ nghĩ lại, lại giống như cô dâu mới “Liếc mắt đưa tình”?

Khuôn mặt tôi đỏ lựng, đọc trong lòng: Đây…… Đây như thế nào là một loại biến đổi hóa học hả?

Anh rửa xong bát đũa, thấy tôi còn đang ngẩn người, khom người cười, dùng tay ướt nhéo nhéo mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhìn tôi mộtlúc, mới tựa tiếu phi tiếu, giống như than thở mà nói: “Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng em ở trước mặt anh tháo xuống lớp ngụy trang, cuối cùng em bắt đầu mở rộng trái tim đối với anh……”

Anh liên tục dùng hai cái “Cuối cùng”.

Tôi nhìn anh, từ trong mắt anh, tôi nhìn thấy mắt của chính mình tràn ngập mơ màng.

Chớp mắt một cái, anh nghiêng người hôn lên cái trán của tôi, áp môi lên da của tôi, từ từ nói: “Hạ Tiểu Bạch, cuối cùng anh cũng đợi cho tới giờ phút này ……”

Trong trái tim tôi nghẽn lại, trong hoảng hốt, có loại cảm giác khác sinh sôi lan tràn trong tim.

Trong triết học cái gọi là từ “Thay đổi về lượng” đến “Thay đổi về chất”, nói chung chính là như vậy sao?

Hết chương .

Hẹn sớm gặp lại mọi người chương với tiêu đề 『 Hắc Bạch xứng đôi の Hạ Tiểu Bạch, anh yêu em』 ;__;

Truyện Chữ Hay