Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【Sau “sự kiện tỏ tình hoa hướng dương”, tôi vẫn bị bạn học chỉ trích. Mọi người cùng nhau kịch liệt thảo luận, nhất trí cho rằng tôi là “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga” trong những lời này con cóc kia chính là tôi! 】 《bigbabl.wordpress.com》
※※※
“Học trưởng, em thích anh!”
Tôi vừa vặn đưa hoa hướng dương mới hái từ trong vườn hoa của nhà trường, đỏ mặt, cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, một bộ dáng thấy chết không sợ, trước đám đông ở thư viện mãnh liệt trịnh trọng đối diện với anh nói ra những lời quái dị này.
Trong chốc lát, xung quanh yên lặng như đêm.《bigbabl.wordpress.com》
Một lúc lâu sau, không có động tĩnh.
Từ từ mở mắt ra, trước mắt chính là quần dài vải ka-ki + giày hiệu màu trắng của anh.
Di chuyển tầm nhìn, trước mắt chính là áo T-shirt màu lam nhạt kẻ ô vuông của anh.
Ngẩng đầu lên, trước mắt chính là mặt than của anh.
Dưới ánh mặt trời gay gắt nóng như lửa, không báo trước mà đầu tôi có thể run lên như vậy.
Hơi hơi nghiêng đầu, cách đó không xa chính là CC kẻ đã sắp đặt kế hoạch này, đôi mày thanh tú hướng về phía tôi mà cười cười dâm ác.
Nó chính là ông lớn! Tôi chính là não rút, mới có thể cùng nó đánh cuộc!
“Sau đó?” Trên đầu truyền đến thanh âm hờ hững.
Tôi ngửa đầu nhìn anh——《bigbabl.wordpress.com》
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, góc miệng anh khẽ nhếch lên, trong ánh mắt như nước lóe lên sự thích thú không rõ ràng.
“Đúng, sau đó?”
Sau đó đương nhiên là anh hung hăng mà từ chối tôi, sau đó đương nhiên là anh cũng không quay đầu lại mà rời đi, sau đó đương nhiên là tôi thuận lợi mà thắng cược, sau đó đương nhiên là CC rưng rưng mời tôi ăn lẩu kem ở quán mới khai trương ở đầu đường kia......
“Em thích anh?” Anh có chút nhíu mày, hỏi tôi.
Tròng mắt của tôi đảo tròn, trên đầu rầu rĩ: “Vâng.”《bigbabl.wordpress.com》
Thật ra, so với lẩu kem sắp lấy được, tôi cũng không thích anh như vậy.....
“Như vậy à......” Anh dùng tay xoay xoay quyển sách trên tay, đột nhiên đưa tay nhận lấy đóa hoa hướng dương trong tay tôi mới hái từ trong vườn hoa của nhà trường, nở ra nụ cười tà mị: “Chúng ta cùng hẹn hò đi!”
Xung quanh truyền đến một trận kinh thiên động địa địa quỷ thần khiếp sợ— —
“Hả?” Tôi ngẩng đầu hoảng sợ mà nhìn anh: “Hẹn, hẹn hò?”
——–
Tôi bước chân nặng nề, ủ rũ mà đi vào phòng ngủ.
Dưới ánh mắt của mọi người hoặc quỷ dị hoặc nham hiểm hoặc đồng tình mà nhìn tôi chăm chú, uể oải mà ngã ở trên giường nằm dài ra.
Như thế nào lại, như thế nào lại, lại có thể như vậy?
Tôi đem đầu tàn nhẫn mà, tàn nhẫn mà– — đập đầu vào trong gối— —《bigbabl.wordpress.com》
Ông trời, ông đùa giỡn tôi!
Tôi thề, tôi về sau có chuyện xảy ra nhất định không cầu xin ông!
Tôi, tôi, tôi chuyển sang mẹ ông trời!
Mẹ ông trời nha! Lúc đó rõ ràng tôi sẽ thắng cuộc, chẳng biết tại sao lại thành ra như thế này, ma xui quỷ khiến, không phụ sự mong đợi của mọi người — — thua rồi?
“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha...... Tiểu Bạch, Haagen-Dazs! Haagen-Dazs!! dâng Haagen-Dazs lên cho chúng tao đi!”《bigbabl.wordpress.com》
Tôi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, tiện tay cầm lấy cái cốc ở phía đầu giường đập mạnh giương nanh múa vuốt hướng về kẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác chính là mỗ C: “CC, mày đi cái cứt, đi cái cứt, đi cái cứt ấy!!!”
“Muốn cứt, cũng phải chờ tao ăn xong chầu kem của mày a?” Mỗ C hôn hôn con cáo nhỏ màu hồng trong tay, nhìn về phía tôi cười quyến rũ: “Yêu C, thì mang C đi ăn chầu kem! Bạch Bạch, cuối cùng mày vẫn là yêu tao......”
Tất cả mọi người lăn ra cười. bigbabl.wordpress.com
Tôi ngã ở trên giường ngửa mặt mà căm hận, hai mắt vô thần nhìn trần nhà chằm chằm——
Mẹ ông trời, tôi đây đã tạo ra tội ác gì à?《bigbabl.wordpress.com》
Từ trước đến nay mặt than không gần nữ sắc+ núi băng = “Hắc oa” vạn người mê này vì cái gì mà lại chuyển thành tôi! Vậy mà, vậy mà, vậy mà lại giữa ban ngày ban mặt + dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đồng ý “màn tỏ tình giả” của tôi, làm cho tôi mắt thấy lẩu kem lộng lẫy đã muốn bay đến bên miệng ta lại quay đầu phi thẳng vào trong miệng CC.......
Thật sự là ông trời muốn tôi chết, ông trời muốn tôi chết, ông trời muốn tôi chết a a a a!
※※※
Ba ngày sau. 《bigbabl.wordpress.com》
Tôi đã muốn quên mất đây là lần thứ mấy muốn ôm bụng ở diệt tuyệt sư thái, đôi mắt nhỏ oán hận ngây người chăm chú nhìn phía dưới, đôi chân nhỏ bé như bay mà lao ra khỏi phòng học ......
Tối qua, tôi lòng không cam tình không muốn mà rưng rưng mở tiệc chiêu đãi mọi người trong ký túc xá Thần Thần, Tình Ương cùng với bạn nhỏ C nào đó cực kỳ độc ác, ở trong truyền thuyết thấy người chết không cứu chính là chủ nghĩa tư bản đại gian đại ác ha ha cười mà hưởng thụ — — lẩu kem.
Giữa bữa tiệc, để giảm bớt tổn thất của tôi, tôi ăn tốc độ so với bình thường nhanh gấp . lần, thuận lợi mà đem phần là cái kem tròn giữa cái khay hoàn toàn nuốt chửng nhét vào trong dạ dày của mình.
Tình Ương nói, lúc đó tôi không phải rất có bộ dáng của Trư Bát Giới ăn thịt người thì cũng là bộ dạng dũng mãnh say mê ăn quả nhân sâm.
Đáng tiếc, tôi không quan tâm, hệ tiêu hoá của mình cũng vì thế mà bị tàn phá với cách ăn uống hùng hổ như vậy. Đi thẳng đến cửa hàng, tôi còn chưa kịp đến chỗ thì đã thấy ngán mùi kem ngọt trong đó, bao tử của tôi cũng đã sông đảo biển gầm mà kêu lên ầm ĩ! 《bigbabl.wordpress.com》
Cho đến tận bây giờ, thống kê xong cho Thần Thần, tôi đã muốn lao như điên đến nhà vệ sinh N lần, bé gái CC nhẹ nhàng cầm lấy khăn tay vẫy vẫy!
Nghe vậy, lòng tôi rốt cục cũng cân bằng một chút, liên tục xúc động: rõ ràng tôi đây thật sự là rất thiếu tiền TMD thật đúng là túng thiếu mà!
“Tôi đang học lo lắng không yên, không so đo tính toán nhiều lắm mà lại có thể dũng cảm nhắm mắt đưa chân, phong phú sống qua mỗi ngày, vui sướng mà trải qua từng ngày......”
Tôi ngồi xổm ở trong nhà vệ sinh, cố hết sức mà lần theo lấy di động trong túi quần ra, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ. Do dự một chút, ấn nút nghe đặt ở bên tai: “A lô?”
“Là anh.”
Là âm thanh của một chàng trai, cúi đầu, nghe ra có chút mệt mỏi. m
“A!” Tôi lên tiếng, nghiêm trang hỏi: “Xin hỏi ‘ là anh ’ là ai vậy?”
Bên kia im lặng một chút, trả lời: “Anh là Mộ Nghịch Hắc.”
“A, Mộ Nghịch Hắc.” Tôi không chút để ý mà đem tên đọc một lần, trong đầu giật một cái, đột nhiên dựng thẳng lưng, thiếu chút nữa quang mông đứng lên: “Sao, như thế nào là anh!”
Khi tôi bước chân hư vô từ phòng vệ sinh đi ra, đã thấy Mộ Nghịch Hắc đang tựa vào tường trên hành lang tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi. Từ xa xa nhìn tới, đúng là ngọc thụ lâm phong thật rất đẹp trai nha!
“Học trưởng……” Tiếng tôi nói ra như ruồi muỗi.
Trời đất chứng giám, tôi đây thật không phải ngượng ngùng! Văn chương trôi chảy N+ lần, tôi thật sự là không có một chút sức lực để hít thở!
Anh nhíu mày, nghĩa là có đáp lại.
“Học trưởng, anh tìm em có chuyện gì?” Tôi bộ dáng giống như một người vợ nhỏ.
Anh đem tôi từ trên xuống dưới quan sát một lúc, cau mày, hỏi: “Uống thuốc chưa?”
Tôi ngửa đầu nhìn anh: “Hả?”
Anh tiếp tục nhíu mày: “Chưa uống?”
Tôi tiếp tục nhìn lên:“Hả?”
Anh nhìn tôi chằm chằm trong giây lát, đột nhiên thở dài một cái, cúi đầu xuống dắt tay tôi: “Theo anh đi phòng y tế.”
“Hả?”
Miệng của tôi phản ứng còn không kịp khép lại, cả người đã bị anh kéo đi về phía trước.
Tôi còn một lo lắng suy nghĩ hiềm nghi chính là “dắt tay” này có phải hay không có chút “Nam nữ thụ thụ bất thân”, đột nhiên tiếng chuông tan học không đúng lúc vang lên — —!
Trên hành lang phòng học hai bên truyền đến tiếng bàn va chạm cùng với tiếng cười nói của mọi người, sinh viên tan học từ trong phòng học nối đuôi nhau đi ra……
Sau “sự kiện tỏ tình hoa hướng dương”, tôi vẫn bị bạn học chỉ trích. Mọi người kịch liệt cùng nhau thảo luận, nhất trí cho rằng tôi là “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga” trong những lời này con cóc kia chính là tôi— —!
Lúc này, nếu như lại bị mọi người nhìn thấy chúng tôi “Bàn tay to dắt bàn tay nhỏ”, thanh danh một đời của tôi chẳng phải bị hủy hoại trong chốc lát?
Không!
Tôi mới không cần danh tiếng “con cóc” có một không hai với đại Hắc oa này đâu!
Nghĩ vậy, tôi lập tức dùng sức văng cánh tay, ý đồ thoát khỏi tay anh. Nhưng bởi vì tôi tiêu chảy kéo theo mất nước, cả người một chút sức lực cũng không có, vùng vằng cánh tay vài cái, chẳng những không thoát khỏi tay anh, ngược lại đem cả người vứt đến trên người anh. Mà anh ta— —!
Tiểu nhân!
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Nhanh chóng nắm lấy bờ vai của tôi, ôm lấy tôi tiếp tục đi tới, đi tới, đi tới trước — —!
Nhìn gương mặt kinh ngạc của bạn học xung quanh, tôi đau lòng hiểu được một chuyện: Tôi lần này thật là nhảy xuống sông cũng rửa không hết mà!
※※※
Phòng y tế.
Muốn phát bực đây? Tôi chẳng qua là bị tiêu chảy mà thôi! Chẳng qua là bị tiêu chảy mà thôi a a a a!
Hai viên thuốc là có thể đối phó với tiêu chảy, làm sao cần phải truyền dịch chứ? Thật sự là uổng phí mất tài nguyên thiên nhiên đường glucoza của đất nước!
Tôi giương đôi mắt oán hận lên mà liếc Mộ Nghịch Hắc đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh lật từng tờ báo, đấu tranh một chút, lại đấu tranh một chút, rốt cục khúm núm mà mở miệng: “Học trưởng……”
Anh hướng mắt nhìn về phía tôi biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.
Tôi lén lút nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Cái kia…… em…… anh……”
“Người bạn cùng phòng em gọi điện thoại cho anh, nói em tỏ tình thành công, mời toàn bộ người trong phòng đi ăn lẩu kem chúc mừng, kết quả ăn rồi bị đau bụng. Các cô ấy đều đồng tình cho rằng, anh là đối tượng thổ lộ thành công của em, em ăn đến nỗi bị đau bụng nên cần phải có một chút trách nhiệm……”
Tôi sửng sốt một chút, nói: “Hả?”
Anh nhếch nhếch khóe miệng, hỏi tôi: “Thật sự vui mừng như vậy? Hả?”
Tôi nhíu mày: “Hả? Vui, vui mừng?”
Mặt anh không chút thay đổi: “Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, còn đâu mặt mũi của anh.”
Tôi nói: “Hả?”
Anh buông tờ báo trong tay, có chút nghiền ngẫm nhìn tôi: “Em hiện tại có phải hay không vui mừng quá chỉ biết ‘Hả’?”
Tôi nói: “Hả?”
Anh thở dài:“Quên đi, anh có thể trông chờ gì vào em đây!”
Nói xong, cầm lấy tờ báo tiếp tục lật lật!
Tôi nghẹn một chút, đâm lao thì phải theo lao thôi!
Chuẩn bị một chút, tôi lại mở miệng: “Học trưởng, em vừa rồi muốn nói là……”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu như nước hồ thu.
Tôi khẽ cắn môi, mặc kệ!
“Học trưởng, em nghĩ nói là — — tuy rằng người truyền dịch là em, nhưng yêu cầu thầy thuốc truyền dịch cho em là anh. Cho nên, người phải trả tiền tất nhiên là anh!”
Anh nhìn tôi, sửng sốt một chút.
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tôi nhăn mặt mà nhìn anh, tiếp tục nói: “Nếu anh không muốn, bảo y tá rút kim ra, truyền lại cho chính anh! Dù sao, em không có tiền trả tiền thuốc!”
Anh nhìn tôi, lại nhìn, giống như tôi là một con yêu quái lông lá dài ngoằng đầy người!
Một lúc lâu sau, anh nở ra nụ cười nhạt: “Em là bạn gái anh, tiền thuốc này đương nhiên là anh trả. Ngoan, an tâm truyền dịch đi!”
Hả?
Bạn gái?
Tôi, tôi…… Tôi vừa rồi đã nói những cái gì?!
Cúi đầu gẩy gẩy ngón tay, tôi suy nghĩ, lại suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: “Việc đấy…… Học trưởng anh hiểu lầm em …… Em ngày đó tỏ tình, đơn giản chính là tỏ tình, em chưa từng nghĩ tới cùng anh……”
“Đúng rồi, ngày hôm qua anh đội trưởng làm vườn lớp tìm anh, nói em hái cây hoa hướng dương kia là giống mới của họ chăm chút, vài ngày trước mới di chuyển từ phòng thí nghiệm đến vườn hoa trong trường……”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
“Họ biết em hái hoa hướng dương kia là bởi vì thổ lộ với anh, cũng biết anh đã đồng ý hẹn hò cùng em, tìm anh muốn đòi bồi thường. Phí gây trồng +phí chăm sóc tổng cộng đồng, anh đã giao cho kế toán. Đây là hóa đơn……”
Tôi từ trong tay anh tiếp nhận tờ giấy nhỏ, nhìn trên mặt giấy bốn con số đỏ tươi đỏ tươi đỏ tươi , trong đầu mình như mơ thấy ác mộng……
đồng! đồng!! đồng!!!
Số tiền này chính là hai tháng tiền sinh hoạt mà!
Mẹ ơi! Cây hoa hướng dương kia so với các cây khác có gì đặc biệt hơn à? Tại sao lại có thể đụng vào một giống mới? Tôi, TMD tôi thật sự là rất rất rất có mắt như mù mà!
Anh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay hết thả rồi nắm lại tờ báo, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, nhìn tôi, có chút không đếm xỉa hỏi: “Đúng rồi, em vừa rồi muốn nói gì?”
Tôi ánh mắt dã dời mà nhìn anh: “Hả?”
Anh cười: “Em nói anh hiểu lầm em, em hôm đó tỏ tình đơn thuần chỉ là tỏ tình, em chưa từng nghĩ tới muốn theo anh — — ” Nhíu mày, anh hỏi: “Cùng anh như thế nào?”
Tôi trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, trả lời: “Chưa từng nghĩ tới cùng anh hẹn hò.”
Anh gật đầu: “À…… Như vậy à!” Ánh mắt từ từ mà nhẹ nhàng hướng về phía tờ giấy nhỏ nặng như ngàn cân trong tay tôi.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, lại nuốt nuốt nước miếng, nói: “Hiện tại có thể cùng hẹn hò với anh, em thật sự là tu phúc ba đời! em thật sự rất rất may mắn! Em thật sự là rất rất rất cao hứng!”
“À, như vậy à!” Môi anh hơi nhếch lên một cái, khóe miệng nở ra nụ cười hài lòng.
Cứ như vậy, Hạ Tiểu Bạch tôi chẳng biết làm sao đã trở thành bạn gái — — Mộ Nghịch Hắc!
Hết chương
TMD: chửi láo đó >.