“Oa! Chồng học tỷ thật là lợi hại nha! Anh ấy vừa xuất trận như thiên lôi chém vậy, hào quang tỏa sáng, khí thế hùng vĩ như thiên thần giáng thế, mọi người gặp phải sợ hãi, kính nể ba phần, thiếu chút nữa giơ hai tay lạy…..” Đỗ Trọng Mai khoa trương tường thuật cho Chu Tiếu Mi.
Ở cái hội nghị đó, Trạm Vấn Thiên xuất hiện xác thực giúp các cô giảm bớt không ít phiên toái, làm cho một đám đàn ông không dám làm loạn, khi đôi mắt sắc bén của hắn “Quan tâm”, cuối cùng Bạch Oanh Man cũng thuận lợi hoàn thành hội nghị.
Chẳng qua hắn chỉ là mất hứng, vừa nghe vừa nhíu mày, môi mỏng mím lại, cơ hồ không chịu ngồi yên, muốn ra mặt can thiệp hội nghị, để bà xã của hắn im lặng.
Nếu nói là họp, hội nghị này càng giống đại hội thanh toán, cô điểm mặt từng chủ quản, không lưu tình vạch thẳng khuyết điểm, hơn nữa còn trừng phạt.
Lúc nãy cô đề cập quyền kế thừa Bạch Cảnh Địa đã lộ ra ánh mắt nguy hiểm, bây giờ trực tiếp chỉ những sai phạm, một đám người lộ ra ánh mắt phẫn nộ, cô đúng là đem đao chém vào cổ mình, thật sự quá lỗ mãng rồi.
“Em nói quá thần kỳ đó, uống nước bình tĩnh lại đi, chưa thấy qua hội nghị lớn nên bị choáng váng à, nói năng lôn xộn. Uống nước miếng của chị để an ủi, bảo đảm một giấc đến sáng.” Chu Tiếu Mi lắc đầu cười nói, đưa tới một ly nước.
Vốn đang nói đến khát, Đỗ Trọng Mai đang uống nước, nghe nói ly nước có nước miếng của học tỷ, mặt đỏ lựng, phun nước ra ngoài.
“Nè nè nè! Dơ quá. Chị kêu em uống nước, không phải súc miệng, nhìn em phun ra CEO nhà em kìa.” Chu Tiếu Mi nhảy qua một bên, may mắn mình phản ứng kịp.
“Học tỷ… Không, CEO, em không cố ý, Chu kinh lý hù em, em mới không cẩn thận phun trúng chị, thật xin lỗi.” Đỗ Trọng Mai vỗ tìm giấy lau cho Bạch Oanh Man nhưng đã có người nhanh hơn cô.
“Không cẩn thận? Sao cô không có không cẩn thận làm mất đầu, để nó yên ổn trên cổ cô?” Giọng nam lạnh lùng khiển trách.
Cô thư ký nhỏ hổ thẹn cúi đầu, “Thực xin lỗi, chồng học tỷ, em lần sau không dám nữa, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho em một lần.”
“Hai chữ tha thứ nói nghe dễ lắm, nhưng mà cô có cam đoan sẽ không tái phạm không?” Trạm Vấn Thiên rất hoài nghi, cô gái này nôn nôn nóng nóng, khó chắc sẽ không có lần tiếp theo.
Đỗ Trọng Mai lắc đầu lia lịa, sắc mặt kinh hoảng, vội vàng nói: “ Em dùng lông mày của Chu học tỷ thề, tuyệt không tái phạm.”
Dùng lông mày của cô để thề?
Chu Tiếu Mi cười ngọt ngào, đôi mi thưa thớt cong lên, ôm cổ học muội, “Em biết trời sinh chị lông mày ít, mỗi ngày phải vẽ mấy lần mới ra hình, dám lấy lông mày của chị ra đùa?” Thật sự là chán sống rồi!
“Cứu ……Cứu mạng! CEO, Chu kinh lý muốn…… giết người……” Trời! Thật khổ sở, cô sắp thở không nổi.
Đỗ Trọng Mai hối hận lúc trước lại bị lợi dụ dỗ, kết quả là lên lầm thuyền giặc, hiện tại biến thành tiểu nha hoàn bị nghiền ép.
“Buông ra đi, Tiếu Mi, bây giờ không phải lúc để đùa, lỡ dọa cô ấy chạy mất, cậu tìm đâu cho mình một thư ký trung thành lại nghe lời?” Bạch Oanh Man nói. Nếu đổi người khác, khẳng định chưa tới ba ngày đã bị thu mua.
Chu Tiếu Mi gật đầu, “Nói cũng phải, nể mặt CEO, sau này chị sẽ thương em.” Còn nhiều thời gian, thục nữ báo thù, ba năm không muộn.
Cũng không thể không cần sao? Chu học tỷ “yêu thương” sẽ đau chết người. Đỗ Trọng Mai tránh được một kiếp tranh thủ thối lui, muốn trốn sau lưng Bạch Oanh Man.
Chỉ là cô vừa mới dựa gần một chút đã thấy ánh mắt sắc lạnh nhìn mình, làm cô cả kinh, nhút nhát dừng bước, không dám lại gần phạm vi của Ma vương lão đại.
Ô…. Chồng học tỷ nhẫn tâm quá, chỉ lo bà xã, mặc kệ sống chết của những người khác, không có tình cảm sâu đậm, yêu ai yêu cả đường đi, cô nhìn lầm hắn rồi.
“Nhưng mà Trạm tiên sinh làm sao lại rảnh mà quang lâm tệ công ty? Nhật Nguyệt thuyền vận không có việc sao?” Chu Tiếu Mi rõ ràng không thân thiết, đối với chuyện bạn tốt vì lợi ích xí nghiệp mà đám cưới, từ đầu tới cuối cô luôn phản đối.
Thanh xuân và may mắn của phụ nữ là vô cùng quý báu, không nên làm hỏng, hôn nhân không nên thành lập trên lợi ích.
Trạm Vấn Thiên lạnh lùng phản ứng: “ Tôi tới thăm vợ tôi cần cô đồng ý sao? Cô quản trời quản đất cũng không quản được tôi.”
Kiếm chuyện không đâu, Chu Tiếu Mi cười như không cười: “Thì ra anh còn biết mình là người có vợ à? Vậy thì tốt với cô ấy một chút, đừng suốt ngày nhớ tới cô gái khác. Đã cưới cô chị thì đừng tham lam nghĩ tới cô em, đừng có mơ tới chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn.”
Cô em? Trạm Vấn Thiên nhíu mày, nghĩ nửa ngày cũng nhớ không nhớ nổi hình dáng cô gái mình đã từng muốn kết hôn. Không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn gần như đã quên sự tồn tại của Bạch Oanh Nguyệt, ngược lại chỉ vì thái độ xa cách của vợ mà ảo não.
“Đừng nói nữa, Tiếu Mi.” Bạch Oanh Man dùng ánh mắt ngăn lại bạn tốt, phương thức ở chung hiện tại cô đã rất hài lòng, không muốn nhắc lại nỗi đau tận đáy lòng.
Không yêu sẽ không bị thương, cô nhất định phải nhớ kỹ điều này, không thể yêu người đàn ông không thương mình, cô không muốn trở thành dì Chân thứ hai.
Tình yêu lệch lạc của dì Chân làm cô lùi bước trước tình yêu, tình yêu với cô mà nói là một vùng cấm, cô sợ hãi, không tin tưởng mình có thể có được hạnh phúc, cho nên cô luôn hâm mộ em gái có dũng cảm để theo đuổi tình yêu.
Ước định trong quá khứ với em gái, cô chắc là thất hứa rồi, thiên nga đen là nhân vật bi thương, màu lông đen đại biểu cho bất hạnh, cho bóng tối, nàng không thể được cứu vớt, bởi vì trong mắt vương tử vĩnh viễn cũng chỉ thấy được thiên nga trắng xinh đẹp ưu nhã.
“Không nói anh ta làm sao biết được hành vi của mình tàn nhẫn cỡ nào? Rõ ràng đã kết hôn với cậu lại tìm tin tức của Nguyệt khắp nơi, trong lòng hắn nghĩ gì còn chưa rõ ràng sao?” Trong lòng Chu Tiếu Mi, Trạm Vấn Thiên quả thực là một người đàn ông bại hoại, hắn vọng tưởng tới Bạch Oanh Nguyệt, căn bản là hành vi của cầm thú.
“Chờ một chút, cô lên án thật sự quá hoang đường, tôi làm chuyện cô nói khi nào? Đừng nhục mạ nhân cách của tôi.” Trạm Vấn Thiên nhíu mày, không cho cô ta vu oan, giống như hứa hẹn của hắn với Bạch Oanh Man lúc trước, hắn cực kỳ tôn trọng hôn nhân, cho dù bọn họ vì lợi ích mà kết hôn cũng vậy.
“Ông ngoại anh nói với Man Man, có người đang tìm tin tức của Nguyệt, còn ai chấp nhất với nó như vậy? Ai sẽ tìm đến mức --“ Thanh âm của Chu Tiếu Mi đầy mỉa mai, cô hoảng sợ nhìn về phía bạn tốt đang trắng bệch mặt.
“……….Là dì Chân.” Bạch Oanh Man cảm thấy dạ dày nóng rát, một cảm giác buồn nôn xông tới.
“Man Man, cậu nghĩ bà ta có thể…” Chu Tiếu Mi cũng đoán được, người đàn bà độc ác kia không phải là người tốt, luôn làm một âm hồn bất tán, không cho ai sống yên.
Bạch Oanh Man lắc đầu, phủ nhận nghi ngờ vô căn cứ của bạn tốt, biểu lộ lãnh mạc nhưng bối rối, “Không đâu, dì Chân đã đáp ứng với mình, dì ấy sẽ bỏ qua Nguyệt.”
“Phải không? Tốt nhất bà ta tuân thủ hứa hẹn, bằng không…..” Bằng không một khi Nguyệt rơi vào tay bà ta, hậu quả không thể tưởng được. Chu Tiếu Mi nhíu mày, không dám nói hết.
Bạch Oanh Man nghe vậy, lông mày càng nhíu, cô biết rất rõ tâm tính lệch lạc và hận ý của dì Chân không cách nào thay đổi được, nhất định sẽ tìm cơ hội tổn thương em gái cô, cho nên cô mới ở cạnh bà ta, bảo vệ em gái.
“Tôi không biết tình huống mà các người nói là thế nào, nhưng nếu em cần anh giúp đỡ thì cứ mở miệng, chỉ có điều, anh hy vọng em hiểu được, tuy anh không muốn giải thích nhiều nhưng cũng không muốn em hiểu lầm. Như anh đã nói, khi đã kết hôn, anh sẽ không ly hôn, lại càng không lăng nhăng khắp nơi, cho nên, từ lúc đồng ý đám cưới với em, anh đã thu tay lại, không có bất kỳ gút mắc nào với em gái của em.” Trạm Vấn Thiên nói rõ lập trường của mình.
Nói đến Bạch Oanh Nguyệt, hắn chỉ cảm thấy cô là người vợ tốt, tuy thưởng thức sự thiện lương và nhiệt tình của cô nhưng hắn cũng không khuynh tâm vì cô.
Ngược lại, cá tính Bạch Oanh Man lại ngoài ý muốn khiêu khích dục vọng chinh phục của hắn, hắn không cảm thấy chán ghét sự phản kháng của cô, ngược lại cảm thấy thưởng thức sự mạnh mẽ và thông minh đó. Bởi vì, chỉ có người phụ nữ có thể chống lại hắn mới có thể xứng đôi với hắn.
Huống hồ, từ sau đêm tân hôn, Bạch Oanh Man cố gắng lạnh lùng, hắn biết được cô cũng để ý hắn như vậy, nếu không sẽ không vì hắn kêu tên em gái cô mà không thoải mái, hắn tin rằng, chỉ cần hắn chủ động thân thiện, cô sẽ không có lý do gì do dự. Bạch Oanh Man kinh ngạc, sửng sốt một chút, nắm nhẹ tay hắn, “Vấn Thiên, cảm ơn anh.”
Sự quan tâm của chồng làm cô cảm động, quá khứ, sự chấp nhất của hắn với em gái cứ như một cái gai trong lòng cô, tuy cô tự nói với mình đừng để ý, cô gắng cách xa hắn nhưng cái gai đó vẫn đâm trong lòng, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đau không chịu nổi.
Hắn nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên sắc bén, “Cho nên, có phải các người nên nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra không? Nói rõ ràng, không được giấu diếm.”
“Điều này…..” Bạch Oanh Man do dự, môi nhẹ mở rồi khép lại.
Cô rút lui, tuy Trạm Vấn Thiên biểu đạt lòng mình, cô tin tưởng hắn hơn một chút nhưng vừa rồi nghĩ tới chuyện hắn và em gái, cô không khỏi cảm thấy bất an.
“Đừng quên anh là chồng em, chuyện của em anh sẽ không bỏ mặc.” Hắn nắm tay cô, ý đồ trấn an hoảng loạn trong lòng cô.
Nhưng mà cô vẫn do dự, cô không cách nào vượt qua chướng ngại được, lắc đầu khổ sở nói: “Không có gì, em có thể tự xử lý.”
“Không cần anh giúp?” Sao cô lại đẩy hắn ra ngoài? Trạm Vấn Thiên nheo mắt, một cỗ tức giận ẩn trong ngực.
“Chuyện nhỏ trong nhà thôi, chuyện của anh còn nhiều hơn em, sao em lại có thể phiền anh.” Đây là lý do của cô.
Hắn cúi thấp đầu, lạnh lùng nhìn cô thật gần, “Em coi anh là người ngoài sao? Vì sao chuyện nhà của em lại không có anh trong đó?” Cô tốt nhất nên giải thích rõ ràng, tại sao hai người phụ nữ này có thể tham dự chuyện nhà cô, mà người chồng là hắn đây lại không được?
Bạch Oanh Man nhìn hắn đang tức giận, nội tâm tràn đầy chua xót. Cô làm sao có thể nói cho hắn biết, dù hắn có hứa hẹn với hôn nhân, bọn họ cũng chỉ có nghĩa vụ, không có tình yêu.
Thấy cô trầm mặc, Trạm Vấn Thiên càng giận dữ, hắn không hiểu được tâm ma của cô cho nên luôn tức giận cô bài xích hắn. Nhìn lại vợ đang vẻ mặt khó xử, hắn đẩy cửa rời đi.
---- BỔ SUNG THÊM ----
Hắn ảo não, đi thật nhanh, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi làm hắn bực bội này, sau đó phát tiết tức giận nãy giờ.
Lúc này, có một người đuổi theo hắn.
“Đợi một chút!” Chu Tiếu Mi giữ chặt hắn.
"Có việc sao?"
“Anh không hiểu Man Man chút nào, dựa vào gì mà tức giận cô ấy?” Chu Tiếu Mi nổi giận nói.
“Cút!” Đây là chuyện vợ chồng hắn, người ngoài tốt nhất bớt quản.
“Nếu như tôi cút, anh cũng đừng hối hận.” Người đàn ông này có thái độ gì vậy? Không coi lại mình xem, nhiều người chán ghét, nếu không phải vì Man Man, cô chẳng muốn nói làm gì, “Những chuyện có liên quan tới Man Man lúc trước, tôi nghĩ anh nên biết một ít.”
Trạm Vấn Thiên không kiên nhẫn nhìn về phía Chu Tiếu Mi cũng đang không có sắc mặt tốt, bước chân dừng lại, ánh mắt chăm chú.
Quán café này buôn bán cũng không tốt, mặc dù gần văn phòng lớn nhưng vẫn kém, có thể trụ được bởi vì mặt bằng của mình, không tốn tiền thuê và một số khách cần yên tĩnh.
Chu Tiếu Mi chọn quán này để ít người biết.
Cô và Trạm Vấn Thiên ngồi đối diện, nhưng mà tâm tình lại khác nhau, trên mặt Trạm Vấn Thiên đầy sự bực mình và không kiên nhẫn, ngược lại, Chu Tiếu Mi rất nhàn nhã như uống trà trưa.
Cô đưa tay ngoắc phục vụ, chọn café cho mình, nghiêng đầu hỏi, “Anh muốn uống gì không?”
Hắn trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng lắc đầu.
Nhún vai một cái, cô đưa menu cho phục vụ, “Lấy cho vị tiên sinh này một ly nước đá, thật nhiều đá, cậu nhìn đó, anh ta cần hạ hỏa.”
Phục vụ cứng người, không dám biểu lộ, vội vàng rời đi.
“Nếu như cô giống như thủ trưởng của cô, chuyên môn đến kiếm chuyện chọc tôi tức giận, thứ không phụng bồi!” Trạm Vấn Thiên không vui đứng lên.
“Anh muốn đi?” Cô gượng cười hai tiếng, “Khó trách Man Man lại cảm thấy việc nhà không cần cho anh biết.”
Chau mày, hắn bực mình nói: “Cô nói lời này có ý gì?”
“Ý của tôi là, loại đàn ông không có tính nhẫn nại như anh, khó trách không có cách nào để Man Man xem là người nhà, Man Man cô ấy…….” Nói được một nữa, cô thấy phục vụ đến, liền dừng lại.
Trạm Vấn Thiên rất không cam lòng ngồi xuống, nhưng lần này không thúc giục đối phương, bởi vì hắn rất muốn biết lời nói kế tiếp.
Uống vài ngụm cà phê, Chu Tiếu Mi nói tiếp: “Man Man cô ấy, kỳ thật không kiên cường giống như biểu hiện đâu, cô ấy rất yếu ớt.”
“Yếu ớt?” Tuy nhìn thấy nhiều diện mạo bất đồng của vợ nhưng Trạm Vấn Thiên chưa từng nghĩ tới từ này là hình dung về cô.
“Thận trọng, mẫn cảm, phòng bị rất nặng, không dễ dàng tin người khác, thậm chí, tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ tránh rất xa, lạnh giọng lạnh mặt, làm cho người ta cảm thấy phí tâm.” May mắn là cô quen Man Man từ nhỏ rồi, nếu không cũng không làm nổi cái chữ bạn này “Nhưng kỳ thật Man Man là người trọng tình trọng nghĩa, cô ấy đó, chính là quá nặng tình mới có thể bức mình trở thành như vậy.”
“Bức? Nghĩa là sao?”
“Anh biết dì Chân chứ?” Thấy đối phương gật đầu, Chu Tiếu Mi mới nói tiếp: “Anh biết dì Chân, chỉ biết là dì của Man Man, tôi biết dì Chân, là người gần như giết tất cả tình cảm của Man Man!”
Nghe vậy, hắn nhăn mày, mặc dù không lên tiếng nhưng biểu lộ rất nghiêm túc.
“Năm đó, dì Chân và chị của bà ấy cùng yêu một người đàn ông, nhưng cuối cùng người đàn ông này cưới chị của bà ấy, sau đó sinh ra Man Man, sau khi chị mình chết, dì Chân đã nghĩ, chính bà ta sẽ có cơ hội làm mẹ kế của Man Man, đáng tiếc… ba ba của Man Man lựa chọn bạn của dì Chân, sinh ra em gái của Man Man….”
“Thì ra còn có mối quan hệ này.” Nghĩ lại hắn thật sự không rõ lắm các quan hệ của vợ..
“Tôi và Man Man quen từ khi còn nhỏ, anh không có cách nào tưởng tượng được đâu, kỳ thực cô ấy rất thương Nguyệt, từ nhỏ, em gái muốn cái gì, cô ấy sẽ cho cái đó, đối với cô ấy mà nói, từ sau khi mất mẹ, cô ấy càng ỷ lại tình thân với em gái hơn cả với ba mình….” Giọng nói thầm oán, cô có chút nén giận, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. “Anh không biết là, tình huống của nhà cô ấy, cưỡng chế đưa Nguyệt đi so với đem tới Nhật Nguyệt thuyền vận đi đổi tiền, cái nào có lời hơn? Anh thật sự cảm thấy kế thừa Xuân Dương thuyền vận bây giờ tương đối tốt sao?”
“Tôi…. Tôi lúc ấy không nghĩ tới những điều này.” Trạm Vấn Thiên nắm chặt tay mình, nói đến đây, hắn có chút tự trách, lúc ấy hắn chỉ dùng lập trường của mình để suy nghĩ, không biết có làm tổn thường người hay không?
“Cho nên, không phải cô ấy không muốn nói cho anh chuyện của Nguyệt, chỉ là trước khi hoàn toàn xác định đối phương có đứng cùng một phía với mình không, Man Man sẽ không dễ dàng nói đến Nguyệt.”
Nghe vậy, hắn có chút tức giận, “Tôi là chồng của cô ấy!”
“Dì Chân là dì ruột của cô ấy!” Chu Tiếu Mi cũng lên giọng, “Lúc cô ấy rời Đài Loan, phải chiếu cố dì Chân bệnh hoạn kia, cô ấy tin rằng người thân thật sự cần cô ấy, kết quả là gì chứ? Kết quả là dì Chân hận cả nhà chú Bạch, muốn lợi dụng Man Man đả kích bọn họ.”
Uống một ngụm, hắn dừng một chút mới hỏi: “Cô ấy.. Tại sao không trở về Đài Loan?”
“Bởi vì cô ấy không biết là mình được yêu. Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày dì Chân đều nói với cô ấy, kỳ thật ba của cô ấy không muốn chăm sóc con vợ trước, muốn cùng người vợ yêu mến và đứa con gái nhỏ cùng sống với nhau, cho nên mới thông đồng dì Chân ném cô ra nước ngoài, đương nhiên, lúc đầu cô ấy cũng không tin, nhưng nhiều năm vẫn không nhận được liên lạc của ba, cô ấy bắt đầu cho rằng mọi người thực sự thờ ơ với mình….”
Cô thở dài tiếp tục nói: “Cho đến khi cha mẹ phát sinh bất hạnh, luật sự đem di chúc của cha cô ấy đưa tới tay, Man Man mới phát hiện, mấy năm này mình đã trách lầm người nhà của mình.”
“Thì ra chú Bạch và dì Tẩu căn bản không có không quan tâm cô ấy, thư và điện thoại của bọn họ đều bị dì Chân chặn lại, thậm chí chú Bạch đã tự mình đến Mỹ nhiều lần để gặp cô ấy nhưng mà đều bị dì Chân bày kế lừa gạt, mới có thể tạo hiểu lầm lớn như vậy.”
“Trong di chúc chú Bạch để lại cho cô ấy, giữa những dòng chữ đã thể hiện sự quan tâm và thương yêu với đứa con gái nhiều năm không gặp, chú ấy đã an bày cho hai hòn ngọc quý của mình thích đáng, để cho Man Man quản lý tài sản của Nguyệt cho tới khi Nguyệt có năng lực tự quản lý.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Sau khi cha mẹ bất ngờ chết đi, ngoài sự tự trách, bất lực vì bao nhiêu năm bất hiếu, còn phải nhận rõ sự phản bội của người dì ruột, cảm giác bị lợi dụng đó, anh biết được không?” Chính cô nghĩ đến cũng thay bạn đau lòng.
“Tôi không biết…. Tôi không biết cái gì…….” sau khi biết những khổ sở mà Bạch Oanh Man phải chịu đựng, Trạm Vấn Thiên càng thương vợ gấp bội, thậm chí có chút hối hận vì những lời nói làm tổn thương lúc trước, “Nhưng sau cô ấy không rời khỏi dì Chân?”
“Tôi đã nói Man Man trọng tình rồi, nếu như anh là người xa lạ, muốn cô ấy quan tâm nhiều hơn một câu cũng khó khăn, nhưng nếu cô ấy đã xem anh là người mình, muốn cô ấy dốc hết tất cả cũng không sao. Tốt xấu gì thì cô ấy và dì Chân cũng là người nhà nhiều năm, muốn Man Man hoàn toàn bỏ qua thật là khó khăn và giằng co, hơn nữa, cô ấy cảm thấy dì Chân hận Nguyệt như vậy, có cô ấy ở cạnh trông coi, sẽ đỡ xảy ra chuyện.” Nói ngắn gọn, bạn tốt của cô chính là một người ngu ngốc chỉ biết nghĩ cho người khác.
“Tôi sẽ trở thành người nhà của cô ấy!” Hắn nói như thề.
Rất tốt, người đàn ông này cuối cùng cũng thông suốt một chút. Chu Tiếu Mi mỉm cười, “Nếu như anh có quyết tâm trở thành người nhà của cô ấy, tích cực một chút. Bởi vì dì Chân, Man Man không dễ dàng trả giá cảm tình với ai, anh biết cô ấy nghĩ thế nào không? Cô ấy cảm thấy, nếu như ngay từ đầu mình không trả giá thì không cần sợ bị người khác tổn thương. Như vậy rất ngốc, nhưng đây là cách Man Man bảo vệ mình.”
Trạm Vấn Thiên cũng cười, hắn đứng lên, “Cám ơn cô, tôi đã biết nên làm thế nào rồi!”
Cô không đứng lên theo, chỉ nhìn bóng đối phương đi về phía quầy hàng, “Nè, phải nhớ đó, tôi giúp anh một đại ân.”
Kỳ thật cô cũng có tính toán, hắn cũng giúp cô đại ân, cô thật sự không đành lòng nhìn bạn tốt chịu khổ, cô hy vọng người đàn ông kia có thể cho Man Man hạnh phúc.
Trong căn phòng còn sót lại dư vị hoan ái, hai diễn viên lại là một tổ hợp đáng kinh ngạc – Bạch Cảnh Địa và Lý Ngọc Chân.
Lúc này, hai người tự làm việc riêng, không giống như sự lưu luyến khó bỏ sau cuộc mây mưa, ngược lại, lạnh nhạt tựa cạnh giường, tâm tư khác nhau.
“Cô thật sự là con đàn bà tốt mã rã đám, rõ ràng có bộ dạng xinh đẹp, lại mang lòng dạ rắn rết. Chắc hẳn lúc ấy Bạch Cảnh Thiên nhìn thấu sự ác độc của cô nên mới không dám muốn cô.” Bạch Cảnh Địa tùy ý nằm ngửa, ánh mắt dò xét về phía người phụ nữ đang đốt thuốc ở cạnh, ung dung mở miệng.
Nhiều năm trước, hai người này đã cấu kết với nhau làm việc xấu, hiện tại liên thủ đả kích cặp chị em nhà mình, Bạch Cảnh Địa cần vẫn như cũ là tiền và Xuân Dương thuyền vận, còn Lý Ngọc Chân chính là lòng tranh đoạt.
“Bớt nói lời vô ích đi, gần đây động tĩnh của nó thế nào? Có phát hiện dị trạng gì không?” “Nó” mà Lý Ngọc Chân nói chính là Bạch Oanh Man, chi dù là cháu gái, bà ta cũng vẫn đề phòng.
Có một số việc, cho dù là đàn ông Bạch Cảnh Địa cũng không dám đi làm, mục đích của bà ta nhất định phải đạt được, chả trách Bạch Cảnh Địa bảo bà là “Ác độc”.
Nghe nhắc tới người làm mình mệt mỏi ứng phó gần đây, Bạch Cảnh Địa nhíu mày, rồi gắt một cái, “Aizz! Tôi nói cô đó, không có việc gì dạy nó thông minh như vậy làm gì? Hiện tại nó nhìn chằm chằm vào tôi, bảo tôi làm thế nào đây?”
“Nó phát hiện anh buôn lậu vật cấm phi pháp?” Lý Ngọc Chân híp mắt, lộ ra mấy phần xinh đẹp, nhả khói.
“Chưa tới mức đó, nó tra được thiếu mấy đợt hàng và biên lai xuất nhập cảng không hợp, nếu muốn tìm được chỗ yếu của tôi, chỉ sợ nó chưa có năng lực đó thôi.” Bạch Cảnh Địa đắc ý cười, có chút âm hiểm.
“Anh cũng đừng xem thường nó, con nha đầu đó cũng khá tinh ranh. Càng biểu hiện nghe lời, càng có nhiều ám chiêu, nếu không cẩn thận không biết bị nó đâm bất cứ lúc nào.” Lý Ngọc Chân nghĩ đến điều này, càng nói càng không cam tâm.
Cũng như lúc muốn đuổi Bạch Oanh Nguyệt, Bạch Oanh Man biểu hiện lãnh huyết vô tình nhưng trên thực tế muốn cho em gái rời xa đấu tranh ở Bạch gia. Những điều này không phải bà không thấy, chỉ vì hợp tác, cố ý không vạch trần, bà cảm thấy ảo não chính là nhiều năm qua tẩy não cháu gái cũng không chặt đứt được tình chỉ em của hai đứa nó.
“Nó không phải khó giải quyết, gọi mấy đứa gây chuyện là được. Tôi kiêng kỵ là chồng của nó, chỉ nhìn cũng làm người ta không thoải mái.” Nếu thằng này đến làm rối, bọn họ chỉ sợ không ổn.
“Anh nói Trạm Vấn Thiên?” Ánh mắt Lý Ngọc Chân hoài nghi. Bà không tin cặp vợ chồng hờ này có thể thế nào.
“Bằng không còn ai nữa? Nghênh ngang xâm nhập hội nghị của Xuân Dương, cứ như phòng bếp nhà mình, còn biểu hiện ủng hộ kiều thê, giúp nha đầu kia làm khó bọn ta.” Hắn có dự cảm, Trạm Vấn Thiên là chướng ngại vấn lớn nhất.
“Anh nói hắn che chở Man nhi? Điều này sao có thể chứ?” Bà không tin cháu gái lại có thể lôi kéo thành công Trạm Vấn Thiên.
“Đúng vậy, cái bộ dáng bệ vệ như vậy, nói rõ là vợ hắn không được tức giận, ai làm nó không tốt, hắn trả lại gấp bội.” Nói xong, thấy bà ta lộ ra vẻ khó tin, hắn lại nói: “Đừng nói cô không tin, nếu không phải chứng kiến bọn họ khanh khanh ta ta trước mắt, tôi không không tin cặp nam nữ nguội lạnh này lại phóng ra lửa.”
"Bọn họ thật sự thân mật như vậy?"
“Không giả được, chính là bộ dáng ngọt ngào như tân hôn, tôi mới vội tới tìm cô nghĩ kế đây.” Bạch Cảnh Địa nhìn có vẻ như ngoan ngoãn phục tùng Lý Ngọc Chân, trong lòng lại tính toán, nếu như chuyện bại lộ, sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ả.
“Nè, trong bụng anh tồn tại cái ý nghĩ gì đừng tưởng là tôi không biết, nếu như anh dám tính toán sau lưng tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha anh.” Lý Ngọc Chân hung ác nói, ngay cả Bạch Cảnh Địa cũng bị ánh mắt của bà ta làm sợ hãi.
“Sao lại nói vậy? Anh đâu có cái gan đó. Bây giờ nói xem cách nào để đối phó nha đầu kia đi, nó thật sự quá vướng bận, chi bằng đem nó diệt trừ, chúng ta đỡ phải….A…” Ở hội nghị Bạch Oanh Man rõ ràng khiêu khích, nếu nó chết, bớt việc rất nhiều. Hắn chưa dứt lời, một cơn đau đớn lan tràn.
“Nghe kỹ, không được đụng đến nó! Nó là tâm huyết tôi bồi dưỡng nhiều năm, cũng là quân cờ quan trọng của tôi, chỉ có tôi có thể quyết định sống chết của nó, ai cũng không thể hủy nó trước tôi.” Lý Ngọc Chân nắm mạnh tóc hắn, hung dữ uy hiếp.
“Biết rồi …. Em mau buông tay đi, anh cam đoan, tuyệt đối không tùy tiện động nó….” Bạch Cảnh Địa vì cầu được thoát khỏi tay ma nữ nên nói qua loa.
“Tôi nói thật, về Trạm Vấn Thiên và Man nhi cứ giao cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách làm cho bọn nó sinh ra hiềm khích. Chờ lúc bọn nó giương cung bạt kiếm, tôi không tin Trạm Vấn Thiên có thể giúp nó.”
“Cách gì?” Bạch Cảnh Địa hiếu kỳ, có cách nào phá hư ân ái của cô dâu mới chứ.
Chỉ thấy Lý Ngọc Chân cười âm hiểm, lấy điện thoại bên cạnh, bấm số, nói một loạt tiếng Anh, “Cindy, tôi là dì Lance, Jayson có đó không? Tôi có tin tức về Sophia muốn nói cho cậu ấy, phiền cậu ấy tới nghe điện thoại…..”