Lại nói, mọi người đang vây quanh Thanh Thiện hỏi này hỏi kia, chợt hắn phát hiện ra một khí tức lạ, hắn liền thông báo cho mọi người chuẩn bị. Tiếng nói không lớn nhưng cứ như được rót vào tai vậy, ngay lập tức những người này trở về vị trí đã được sắp đặt, lúc này chỉ còn lại bốn người Thanh Thiện và Văn Thành đứng trước Lê Hoàng và Tiến Minh đứng phía sau.
Ngay sau khi mọi người ổn định vị trí thì cũng là lúc một bóng người xuất hiện phía xa xa. Người này đi thẳng tới trước mặt bốn người Văn Thành, chắp tay phía trước lớn tiếng chào hỏi;
“không biết đây có phải là Văn Thành công tử?”
Văn Thành cũng chắp tay phía trước tươi cười nói;
“Văn Thành! Không biết phải xưng hô thế nào?”
“Tại hạ Lục Đại Phong, xin Văn Thành công tử đừng khách sáo”
“Thì ra Lục công tử của tập đoàn Lục Đại Cường, thật ngại quá không nghênh tiếp từ xa”
Ngay say khi Văn Thành biết người này chính là con trai của một Chủ Tịch tập đoàn lớn ở Trung Quốc thì trong lòng cũng thoáng có chút giật mình, không ngờ cả bọn họ cũng có ý định với thương vụ lần này. Trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn vì đã cầu cứu Thanh Thiện kịp thời, nếu không chắc lần này hắn buộc lòng phải nhượng lại khu khai thác cho bọn họ với giá bèo bọt rồi. Hai người khách khách khí khí với nhau một hồi rồi cùng nhau đi vào trong một Lều vải mới được dựng lên gần đó.
Trong lúc nói chuyện với mọi người Lục Đại Phong cũng ngầm đánh giá thực lực của phía bên Văn Thành. Tính ra thì hắn cũng đã bước vào Nghịch Thiên Giả cấp hai trung cấp. Không điều tra thì thôi, sau khi điều tra xong hắn cũng giật mình không ít. Trong tất cả hơn một trăm người hắn cũng chỉ có thể tra ra khí tức của hơn sáu mươi người, số còn lại hắn không thể điều tra được, mà ai trong số đó cũng tỏa ra những uy áp khiến hắn không hề dễ chịu. Bất quá thì hắn cũng không phải một công tử chỉ biết ăn chơi, phá gia chi tử, ngoài mặt vẫn có thể tỏ ra tươi cười như không có chuyện gì.
Duy chỉ có một gã thanh niên gần Văn Thành, cao khoảng một mét tám, làn da trắng hồng, thân hình thư sinh là không có tạo ra bất cứ một chút uy áp nào đối với hắn. Ngược lại, hắn thấy từ người này một vẻ bình thường, thậm chí có chút tĩnh lặng như mặt hồ nước, hắn thầm nghĩ chắc lại là một công tử ăn tàn phá hại, có quan hệ họ hàng với Văn Thành. Bởi vì theo như hắn điều tra thì Văn Thành chỉ có một người em gái đang học Đại học mà thôi, cho nên hắn cũng không để ý nhiều đến người thanh niên này.Lại nói về lý do Lục Đại Phong đến đây, quả thực lần này hắn đến là muốn gia đình Văn Thành chuyển nhượng lại khu khai thác này cho gia đình hắn. Tuy cái giá lần này hắn đưa ra cũng khá cao, tuy nhiên hắn vẫn nhận được câu trả lời là “ một số không tròn trĩnh”. Thật ra lần này ý định của Văn Thành đã quyết không nhượng lại khu khai thác cho dù cái giá đưa ra có cao đến mức nào đi nữa. Đã rất nhiều lần gia đình hắn đã phải nhượng bộ và chịu thiệt thòi, chỉ bởi vì thực lực không bằng người. Bất quá thì lần này đã khác, không chỉ hắn đã mạnh hơn mà những người đi theo hắn cũng đã mạnh hơn xưa quá nhiều, đặc biệt còn có cả Thanh Thiện ở đây. Bây giờ trong con mắt của hắn, Thanh Thiện là kẻ mạnh nhất, thậm chí có thể nói Thanh Thiện là kẻ bất khả chiến bại. Vậy nên hắn muốn chứng minh cho các thế lực khác thấy gia đình hắn không phải là dễ bị chèn ép.
Cuộc giao dịch bất thành, Lục Đại Phong trở về trong lòng thầm tính toán.
Văn Thành vừa quay sang Thanh Thiện định nói điều gì thì chợt nghe hắn lạnh lùng nói với vẻ không vui;
“Khách trước vừa đi khách sau lại đến!”
Thầm giật mình, Văn Thành hỏi lại;
“Có chuyện gì vậy em?”
“Có vẻ như lần này chúng ta phải Chiến Rồi!”
Hai từ “Chiến Rồi” được kéo dài và cố ý nhấn mạnh, hiển nhiên tâm ý cuồng chiến của hắn vừa được đánh thức. Không biết vì hắn thấy kẻ địch mạnh hay hắn thấy hưng phấn vì được chiến đấu nữa.
Quả không sai, chỉ ít phút sau đã thấy một đoàn xe gồm có sáu chiếc xe địa hình và đi đầu là chiếc Range Rover kéo đến. Bước xuống xe là một gã thanh niên to cao, cơ bắp nổi lên từng cục, vô cùng săn chắc. Tuy nhiên, thì hắn không phải là những người luyện võ, bởi lẽ bất cứ ai trong nhóm người của Văn Thành cũng thấy được điều này. Nhưng những người ngồi trên sáu chiếc xe địa hình đằng sau kia thì lại khác, ở chúng toát ra một mùi tanh nồng nặc của máu và nhất là trên người ai cũng tỏa ra một khí thế chết tróc khiến người khác phải rùng mình, lạnh sống lưng.
Gã thanh niên đứng đầu lên tiếng hỏi Văn Thành trước.
“Lần trước nói chuyện, không biết anh còn nhớ tôi đã nói gì không?”
“Tất nhiên là tôi vẫn nhớ, nhưng xin anh cũng nhớ cho rằng lần này chúng tôi không thể nhượng lại khu khai thác này cho bất cứ ai.”
“Tôi vẫn cho anh một cơ hội cuối cùng để suy nghĩ”
“Không có gì để suy nghĩ cả, tôi đang có việc bận, mời anh về cho!”
Lúc này sát khí bỗng nhiên tỏa ra từ những người ngồi trên xe địa hình phía sau ầm ầm đổ dồn về phía Văn Thành và lan tỏa ra xung quanh. Bầu trời bỗng dần chuyển sang màu đỏ rực, cái không khí lúc này bỗng trở nên hãi hùng ghê rợn, một vài công nhân đang dọn dẹp gần đó bỗng nhiên ngã ra đất run rẩy, hai tay ôm lấy ngực vì không thể thở được. Mọi việc vẫn chưa dừng lại, bầu trời đỏ rực dần chuyển sang màu đỏ sậm u ám, cảnh quang xung quanh từ từ thay đổi. Chỉ thấy lúc này những quả đồi, núi xung quanh từ từ di chuyển xoay tròn bao quanh tất cả mọi người, ngày càng nhanh, nhanh đến mức không còn nhìn rõ hình dáng nữa thì lại chậm dần và đứng yên. Nhưng bây giờ cảnh vật đã không còn như trước nữa, mà giờ đây là những xác chết nằm rải rác, chồng chất lên nhau, không hề có một dấu hiệu của sự sống nào cả. Mùi hôi tanh nồng nặc, một vài người không tự chủ được mà phải “gửi tình yêu vào đất”.
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển. Cảm thấy chuyện không hay chuẩn bị sảy ra, nhóm người Văn Thành tụ lại một điểm. Trong con mắt mọi người lộ ra vẻ lo lắng rõ rệt, duy chỉ có hai người vẫn thản nhiên không mảy may lo lắng. Không ngờ một trong hai người đó lại chính là Lê Hoàng. Mặc dù trên tay lão vẫn đang nắm chặt lấy cây Thương, nhưng lão vẫn nói với mọi người;
“Tất cả đừng lo lắng, theo ta thấy thì đây chỉ là ảo giác thôi. Nhưng mọi người cũng luôn đề cao cảnh giác sẵn sàng chiến đấu.”
Nói xong hắn quay qua phía Thanh Thiện hỏi;
“Tiểu sư phụ! Giờ phải làm thế nào?”
Nghe xong câu hỏi, mọi người xém chút té ngửa. Cứ tưởng lão có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm thì sẽ có cách giải quyết, ai dè lão lại ỷ lại cho “tiểu sư phụ” của lão. Không ít người thầm chửi “ đúng là lão già vô lại”. Thanh Thiện vẫn đứng im quan sát, hắn chưa có động tĩnh gì vì hắn biết tình trạng hiện tại chưa thể ảnh hưởng gì đến mọi người trong nhóm hơn nữa hắn đang muốn chờ xem còn trò gì hay hơn không.
Bỗng nhiên một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu hắn, nụ cười khểnh lại xuất hiện trên môi đầy bí hiểm, mọi người không khỏi thấy kỳ quái trong lòng. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai mọi người, ngay lập tức lấy Thanh Thiện làm điểm bắt đầu, mọi người di chuyển theo vị trí mà hắn sắp đặt. Thanh Thiện đứng giữa, năm người Văn Thành, Lê Hoàng, Tiến Minh, Đào Văn đứng bao quanh. Những người còn lại cũng vậy, cứ năm người một nhóm đứng theo thứ tự được Thanh Thiện chỉ đạo.
Vì cách sắp xếp vị trí không phức tạp nên mọi người rất nhanh đã ổn định vị trí. Sau đó Thanh Thiện hướng dẫn mọi người di chuyển, ban đâu có chút chưa thành thạo nên có chút gượng gạo. Nhưng tất cả mọi người ở đây đều không phải là những bị thịt cho nên rất nhanh họ đã phối hợp nhuần nhuyễn với nhau. Phải biết rằng ở đây không ai là không có địa vị cao trong xã hội, mà để có được vị trí cao thì cũng có thể thấy được họ là người như thế nào rồi.
Mọi người di chuyển càng ngày càng nhanh, theo những quỹ đạo nhất định. Dị biến bắt đầu xảy ra, không gian xung quanh cũng đang dần xoay chuyển, hình thù vặn vẹo. Mọi người cũng đã nhận ra sự thay đổi này, trong lòng cũng mừng thầm và càng gia tăng tốc độ di chuyển. Không gian xung quanh bắt đầu có xu hướng bị hút vào giữa, mà trung tâm chính là Thanh Thiện.
Ý tưởng mới hiện lên trong đầu Thanh Thiện chính là “Ngũ hành thương”, hắn thấy mỗi khi làm Ngũ hành thương trong Đan điền vận chuyển thì linh khí xung quanh đều bị hút vào. Hắn chợt nghĩ “ liệu một Ngũ hành thương trận lớn vận hành thì sẽ như thế nào?”. Và hắn đã đúng, lực lượng đối phương phát ra bao nhiêu đều bị thu về bấy nhiêu.
Lực lượng thu về ngày càng lớn, những ảo ảnh xung quanh cũng dần tan biến. Lúc này, phía đối phương cũng biết rõ đòn phủ đầu có tính chất thăm dò này đã bị thất bại. Chúng bắt đầu thu lại lực lượng, hòng tính kế khác. Bất quá sự việc đã ngoài ý muốn của bọn chúng. Lục lượng vẫn cứ thế ào ào tuôn ra, không thể nào kìm hãm được. Có một vài tên thực lực kém cỏi đã bắt đầu tỏ ra sợ hãi bỏi lẽ lực lượng của chúng sắp trở về con số “không” tròn trĩnh rồi, điều này cũng có nghĩa là chúng đang bước chân tới quỷ môn quan rồi.
Và tất nhiên việc này không thể qua khỏi mắt của Thanh Thiện, chính hắn cũng thấy bất ngờ. Không thể ngờ được chỉ là một thoáng ý nghĩ chạy qua hắn đã vô tình tìm ra được một trận thế kinh người này. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có vài người thực lực yếu kém đã nằm yên bất động, hồn lìa khỏi xác. Những người còn lại thấy đồng bọn mình chết ngay trước mắt càng thêm hoảng sợ, chưa bao giờ chúng cảm nhận cái chết đến gần như lúc này, một thoáng hối hận muộn màng. Chúng chỉ còn cách cố gắng kiềm chế lực lượng bị mất đi càng ít càng tốt, kéo dài sự sống được phút giây nào quý phút giây đó.
Nội tâm Thanh Thiện cũng chợt dao động, một chút không đành lòng giết chúng. Vậy là hắn lại truyền âm cho mọi người ngừng duy trì trận thế.