Đến giờ phút này, trên khuôn mặt của gã thanh niên kia thủy chung vẫn chỉ có thâm trầm và thâm trầm, anh mắt lạnh lẽo không một tia biểu cảm. Kỳ thực thì hắn cũng thầm thán phục sự khéo léo tài tình của cậu bé, tuy nhiên trong mắt gã cậu bé vẫn chỉ là cậu bé. Lúc này hắn chợt lên tiếng;
“Khá lắm nhóc con! Anh đây cũng đánh giá nhầm chú mày đấy”
Nói rồi hắn cũng không để cậu bé lên tiếng, thân hình thoắt cái đã biến mất tại chỗ và tiến về phía cậu bé. Một cú đá nhanh như điện xoẹt đến ngang mặt, không có một dấu hiệu báo trước nào của hắn. Cũng may, phản ứng của cậu bé thật hơn người, vừa nhìn thấy cước ảnh lóe lên, cậu vội vàng nghiêng người thối lui một bước, cước phong xoẹt qua rát hết cả mặt mũi. Chưa kịp ổn định lại một cú đá tống thẳng tới ngực.
Người này ra đòn quá nhanh khiến cho cậu bé đã vận dụng hết khả năng bình sinh nhưng vẫn chật vật muốn chết. Hai đòn liên tiếp tung ra nhưng hiển nhiên không có một chút tiếng động nào. Bất quá ăn một đòn thôi, nhẹ cũng nằm liện giường vài tháng mà nặng thì chắc không cần nghĩ cũng biết rồi, về gặp tổ tiên là cái chắc.
Hiện tại bàn chân hắn đã gần sát ngực cậu bé. Bỗng nhiên một luồng suy nghĩ chợt hiện lên trong não hải, tinh thần tập trung đến đỉnh điểm. Khi bàn chân vừa chạm đến vạt áo, thân thể cậu bé bỗng dí xát với đế giày. Cước kình bắt đầu ào ào như thác lũ tràn lên thân thể đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng. Công lực toàn thân được đưa lên đến cực hạn như một lá chắn trước ngực để bảo vệ không cho cước kình thâm nhập sâu hơn.
Chỉ thấy lúc này thân thể cậu bé như dính liền với bàn chân của gã thanh niên kia. Bàn chân của hắn tiến một phân thì thân thể của cậu bé cũng lùi một phân. Khi hết tầm chân, cước kình cũng hết lực dần trở về con số không tròn trĩnh. Nhưng lúc này thân thể cậu bé vẫn đang bay thụt lùi về phía sau như diều đứt dây. Bay được một đoạn thì thân thể đã đâm vào một cây Trúc nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại cả. Lúc này, một động tác xảo diệu tuyệt luân được cậu bé thi triển ra. Thân thể khẽ lách sang một bên, cánh tay vươn ra cuốn lấy thân cây trúc, xoay vòng trên không trung mấy vòng, hóa giải hết kình lực của cú đá kinh người kia.
Thì ra trong lúc nguy cấp, đứng trước một cước quá nhanh, quá mạnh lại không thể né tránh, bỗng một đoạn khẩu quyết mà trước khi đi lão đạo sỹ đã truyền lại bông hiện ra trong đầu cầu bé, không còn cách nào khác đàng phải liều mạng thử một phen, may mắn đã vớt về được cái mạng nhỏ của cậu bé.Chính là đoạn khẩu quyết ban đầu “Thái cực giả, vô cực nhi sinh, Âm Dương chi mẫu dã. Động chi tắc phân, tĩnh chi tắc hợp. Vô quá bất cập, tùy khúc tựu thân. Nhân cương ngã nhu vị chi “tẩu”, ngã thuận nhân bối vị chi “chiêm”.”
“Động chi tắc phân, tĩnh chi tắc hợp” chính là lấy tĩnh chế động. khi đối phương tĩnh ta tĩnh, khi đối phương động ta động trước. cái “động trước” ở đây chính là chỉ sự điều khiển thân thể, nội lực một cách khéo léo chính xác đến tuyệt đối, không cho cước kình thâm nhập sâu hơn để tàn phá nội tạng mà mãi mãi nó chỉ ở bên ngoài mà thôi. Không những thế nó còn ẩn chứa chân ý sâu xa, không chỉ dừng lại ở mức độ động tác viên hoạt và kình lộ cương nhu, mà còn bao gồm những hiện tượng mâu thuẫn, đối lập nhau có thể được xuất hiện trong thực tiễn. tuy nhiên hiểu thấu được những điều này không phải một sớm một chiều, cũng không phải ai cũng có thể ngộ ra được.
Mặc dù đã hóa giải được hết cước kình nhưng hiện tại chân khí cũng nhộn nhạo, tán loạn khắp thân thể khiến cho mặt mũi tối sầm, đầu óc choáng váng, không thể đứng vững buộc lòng cậu bé phải dựa vào cây trúc để giữ bản thân không bị ngã, tranh thủ điều hòa khí tức.
Về phía gã thanh niên kia, trong đôi mắt hắn cũng ẩn ẩn vài tia cổ quái, hiển nhiên cũng có phần kinh ngạc trước hàng loạt động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi mà vô cùng hữu hiệu. kỳ thực hắn biết cậu bé cũng là một nhân vật không tầm thường, cho nên vừa rồi ra đòn hắn đã vận đến bảy thành thực lực với ý định giải quyết gọn cậu bé trong hai chiêu đó. Tuy nhiên đã không thành, bất quá điều này vô tình lại gợi lên tâm ý cuồng chiến của hắn, hơn nữa còn có cả sự tàn ác vô cùng, thoáng chốc sát khí đã tản ra khắp nơi khiến cho Giang Bảo đứng ngoài xa cũng phải rùng mình, tóc gáy dựng ngược.
Lúc này phía cậu bé cũng có dị biến xảy ra, linh khí xung quanh cấp cấp tụ tập lại nơi thân thể cậu thành một vùng tròn trắng xóa. Thì ra thương thế cậu bé không nhỏ, buộc lòng lúc này phải sử dụng “Thiên Địa Vô Cực”. Đây chính là tâm pháp chữa trị nội thương của Thái Cực, lấy thiên địa linh khí đưa vào trong thân thể, chạy vòng quanh theo một lộ tuyến nhất định.
Khi chân khí bạo loạn, sẽ tản mác khắp nơi trong thân thể cần phải có thiên địa linh khí dẫn dắt tụ tập về Đan điền, hơn nữa còn có tác dụng chữa trị các tổn thương kinh mạch vô cùng linh diệu. Bất quá, đây cũng là con dao hai lưỡi, nếu lạm dụng thì chính nó sẽ phả hủy kinh mạch bản thân, chính vì vậy lão đạo sỹ trước khi truyền thụ cũng đặc biện dặn kỹ, chỉ khi vạn bất đắc dĩ mới được sử dụng.
Gã thanh niên kia biết, hiện tại cậu bé đang bị nội thương trầm trọng và đang vận khí trị thương, đây chính là lúc để kết liễu tốt nhất. tâm ý chợt động, thân thể như một dạo lưu quang tiến đến, một quyền toàn lực như bài sơn đảo hải tung ra. Trước tình thế cấp bách, bất ngờ, cậu bé đành cắn răng tích xúc lực lượng thiên địa và chân khí bản thân còn lại để tung ra một quyền đón đỡ. Đây cũng được coi là một ưu điểm của Thái Cực, đó là vừa vận khí trị thương vừa có thể hoạt động chiến đấu, lại có thể mượn thêm lực lượng của thiên địa. bất quá trong tình thế cấp bách thì không thể tung ra được một đòn toàn lực được.
“Bồng, bồng…”
Tuy nhiên một đòn của cậu bé này cũng không phải là có thể nghĩ được, thân thể gã thanh niên cũng bị chấn bay ngược trở lại vài mét. Cùng với tình trạng này nhưng thảm bại hơn nhiều, chỉ thấy cậu bé như một con diều đứt dây trước gió bão bay về phía sau không biết bao xa, đốn ngã không biết bao nhiêu cây trúc, lại cày sâu xuống đất một vệt dài, sâu.
Cũng may là trong tình trạng đang được thiên địa linh khí bao bọc quanh thân, cũng coi như một phòng ngự chân khí khủng bố. Bất quá chân khí nội thể, lục phủ ngũ tạng đã nhộn nhạo bạo loạn. Lúc này chỉ thấy cậu bé nằm im bất động dưới hố đất, khí tức dần tiêu tán, hơi thở yếu ớt dần tắt.
Lúc này gã thanh niên cũng đang đứng im bất động điều hòa khí tức, trên khóe miệng cũng vương một tơ máu. Hiển nhiên hắn cũng chịu không ít cực khổ. Phải biết rằng thiên địa linh khí vô cùng báo đạo, lại được chân khí nội thể cậu bé dẫn dắt và bạo phát, nó cũng như một quả bom vậy, sức bạo phá là vô cùng khủng bố khó tưởng tượng.
Đúng lúc này, chút khí tức cuối cùng của cậu bé cũng đã tiêu tán hết thì một dị biến phát sinh. Chỉ thấy thân thể cậu bé tự nhiên bay lơ lửng trên không trung. Từ trong thân thể toát ra một mảng khí màu đen tuyền, nhìn vào trong chỉ thấy sâu thẳm vô cùng, như đang nhìn vào địa ngục. bất giác cũng khiển cả ba người phải giật mình. Đúng, chính xác là ba người. bởi lẽ lúc này còn một người đang đứng trên ngọn trúc phía xa tít, chỉ thấy chân người này đang đứng trên một lá trúc phía trên ngọn cây, nhưng chiếc lá vẫn có thể đong đưa theo gió. Điều này là sao chứ? Thật là bá đạo mà.
Thì ra hiện tại cậu bé đã không còn có thể điều khiển tâm pháp “Thiên Địa Vô Cực” được nữa, hay nói một cách khác chính là cậu bé đã chết. Tuy nhiên, khi khí tức của cậu bé vẫn còn, dù chỉ là một tia mỏng manh thì tâm pháp này như có một linh tính không những vẫn tự vận chuyển mà còn hoạt động mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, cấp cấp dẫn động chân khí tản mác lẫn thiên địa linh khí tụ tập nơi Đan điền cậu bé.
“oanh…oanh..”
Hiện tại trong Đan điền cậu bé cũng phát sinh dị biến. Linh khí Thiên, Địa hợp nhất tạo thành một vòng tròn Thái Cực xoáy tít, vòng xoáy nhanh đến mức không thể ngờ, linh khí cuồn cuộn đổ vào thân thể chạy tới vòng xoáy đan điền. vòng xoáy vì thế cũng lớn dần, chiếm toàn bộ không gian Đan điền, vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng lại. qua một đoạn thời gian, tưởng chừng như nó sẽ phá vỡ thân thể để thoát ra ngoài thì bất chợt;
“oanh … oanh..”
Vòng khí nổ tung ra, lại chạy khắp thân thể theo những lộ tuyến kỳ dị chưa từng thấy phá vỡ toàn bộ kinh mạch rồi lại tái tạo chúng, vài lần như vậy liền trở về Đan điền một lần nữa, nhưng lần này có chút khác trước, đó là vòng tròn Thái Cực càng xoáy càng nhanh, càng mãnh liệt hút lấy thiên địa linh khí nhưng không có dấu hiệu to lớn hơn, chỉ là càng ngày càng trở nên trong suốt, càng trở nên sâu thẳm, tưởng chừng như là không thấy đáy.
Phía bên ngoài cậu bé cũng hình thành một vòng Thái Cực bao quanh thân thể, cuốn hút linh khí xung quanh đưa vào thân thể. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ rừng Trúc và rừng Thông phụ cận bị hút hết linh khí, trở nên ủ rũ tang thương đến ghê người.
Mà lúc này phía ngoài xa xa có một ánh mắt cũng kịch liệt biến đổi thần sắc. ban đầu là lo lắng, kinh ngạc sau cùng lại có vẻ mừng rỡ vô cùng. Ánh mắt sáng lên vui mừng còn hơn cả nhặt được thượng cổ thần vật.
Thì ra người này chính là lão đạo sĩ thường ngày sinh sống cùng cậu bé. Cho đến nay chưa có ai biết thân phận lão là ai, thậm chí đến mặt mũi của lão ngang dọc thế nào cũng chẳng ai thấy nổi. tuy là ở cùng cậu bé và truyền thụ võ công cho cậu bé nhưng thủy chung bảy năm qua vẫn chưa có nhận cậu bé làm để tử, mà cũng không nói gì về thân phận của lão.
Lúc này, vòng xoáy Thái Cực trong thân thể cậu vé cũng dần dần chuyển động chậm lại. vòng Thái Cực bao phủ bên ngoài thân thể cũng vì đó mà chậm lại theo và đột ngột thu liễm vào trong thân thể cậu bé, chạy thẳng đến Đan điền. Hai vòng Thái Cực hợp nhất.