Thiên Nam Tự

chương 8: người quen

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Anh hai, anh mua nhiều thức ăn vậy làm gì thế, hông lẽ định đóng đô ở tầng bốn hả? " Thấy anh mình vác về rất nhiều thức ăn, mà đều là thức ăn sẵn, Thịnh Minh không khỏi tò mò hỏi.

" Được rồi nhóc, muốn ăn thứ gì lấy đi, nhân tiện báo với mẹ, anh đang nghiên cứu cái đề tài, trong khoảng ba ngày anh sẽ không ra khỏi phòng đâu. "

Với kinh nghiệm lần trước, lần này ngoài ăn rất nhiều, hắn còn chuẩn bị chu đáo thức ăn, lúc đó không phải vừa tỉnh lại liền có cái ăn sao.

" Hì, hì, biết đâu sau này nhà ta lại có nhà bác học cũng không chừng. "

...

Bạn bè tương đối ít, Thanh Thiện giờ ngoài võ thuật có chút say mê, còn lại ít có thứ gì để ý đến. Trong thời gian hơn nửa tháng chờ điểm đại học, hắn cũng tu luyện được hai lần, kết quả lần nào cũng im lặng trong suốt ba ngày liền.

Ban đầu hắn tưởng sẽ dễ dàng tiến thêm một tầng nữa, ai dè sau hai lần tu luyện, ngoài chân khí nhích lên một chút còn lại thì chả khác gì cả, chán quá hắn liền dừng lại không tiếp tục đeo đuổi cái tâm pháp quái dị kia nữa. Nhưng nhờ hai lần tu luyện này Thanh Thiện biết thêm một chút về kinh mạch chạy trong thân thể, hiện tại hắn điều chỉnh chân khí trong cơ thể tương đối thoải mái, chỉ cần ý nghĩ thoáng hiện thì chân khí có thể tới bất kỳ đâu của thân thể mà phóng ra ngoài.

" Bụp. "

Chỉ thấy tấm kính trên cửa phòng hắn đã có thêm một lỗ thủng nhỏ như ngón tay.

" Ha ha ha, chỉ pháp này mình quá lợi hại rồi, phải đặt cho nó cái tên mới được. " Thanh Thiện đang cười ha hả trong phòng, mấy ngày hôm nay hắn nghĩ cách phóng chân khí qua đầu ngón tay, chỉ là nghĩ thế mà lại thực hiện được, không những vậy uy lực của nó lại vượt quá suy đoán của hắn.

Một tấm kính dày hai cm, nếu dụng lực đấm vỡ thì không có gì khoe khoang, nhưng nếu đấm thủng nó mà không gây vỡ kính, cái này cần bao nhiêu lực cùng tốc độ. Chỉ pháp của hắn cũng như vậy, tuy chỉ là dẫn chân khí từ đan điền ra đầu ngón tay, có điều không đơn giản như vậy, đan điền của tu luyện giả như một vũng xoáy khổng lồ, chân khí chính là chứa đựng trong đó, chỉ có tìm đường chân khí đi ngắn nhất thì uy lực càng mạnh. Điều này cũng tương tự như ở cự ly ngắn mũi tên luôn có uy lực cực mạnh, bắn càng xa uy lực càng giảm.

" Đặt tên nó là Xuyên Không chỉ đi. "

Đang hưng phấn, chợt Thanh Thiện nghe âm thanh của mẹ hắn bên ngoài:

" Thiện, ra ngoài ngay, có điểm thi của con rồi. " Đang nói đến đây, bà chợt nhìn thấy cái cửa trước mặt có điều khác lạ, hình như nó mới có thêm mấy cái lỗ tròn tròn khắp nơi, có cái còn không may rạn nứt hơn một nửa, đây tất nhiên là hậu quả của thử nghiệm rồi.

" Thiện, con làm gì với mấy cái kính cửa thế này, ra đây ngay. "

Thanh Thiện cảm giác được điều không ổn, vốn lẽ hắn đang định đi thay mấy cái kính, ai ngờ mẹ hắn rất ít lên phòng, nhưng lần này lại lên tìm.

" Con ra ngay đây. "

Cửa phòng vừa mở, hắn có lẽ nghĩ đến một trận ca nhạc miễn phí vài tiếng đồng hồ của mẹ dành tặng, chỉ là vừa ra, hắn nhìn thấy trên mặt mẹ hắn biểu tình rất hưng phấn lại có chút kích động. Chưa kịp nói gì, hắn đầu tóc cùng quần áo vốn luộm thuộm, mẹ hắn đi lại sửa sang cho hắn.

" À, con của mẹ cũng đã lớn rồi, sau này đừng luộm thuộm như vậy. " Chưa kịp nghĩ ra điều gì cả thì âm thanh của mẹ hắn đã nói tiếp:

" Mẹ và em vừa đi xem điểm cho con trên mạng, con đậu thủ khoa. "

" Mẹ nói gì, con đậu thủ khoa, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ạ? " Vốn phòng hắn cũng có máy tính cùng internet, nhưng mấy ngày nay tâm trí hắn dành cho chỉ pháp " Xuyên Không " quá nhiều mà quên béng mất.

" Hôm nay là / rồi. "

" Hả nhanh vậy sao, thế con được bao nhiêu điểm? "

" Con được , cả trường ĐH chỉ có bốn năm người bằng điểm con thôi. "

" Thủ khoa sao, ha ha ha, con đậu thủ khoa đại học! " Thanh Thiện mặc dù xác định mình đã đậu, nhưng đây là thủ khoa, cả trường có mấy tên được như hắn, tự hào cùng bạn bè, cùng làng xóm, sao lại phải kìm hãm sự hưng phấn.

" À, mẹ quên mất, sáng hôm nay có một bưu phẩm gửi cho con, mẹ đã nhận hộ con đây này. "

" Có bưu phẩm? " Thanh Thiện ngạc nhiên, là ai gửi đây, hắn vốn không có quen ai ở xa mà phải gửi bưu phẩm cả.

" Được rồi, xem trong bưu phẩm là gì, rồi nhanh xuống ăn cơm, tối đi cùng mẹ sắm thêm vài bộ quần áo để chuẩn bị nhập học. "

" Vâng. "

Mở gói bưu phẩm, bên trong gói lấy một quyển vở mỏng vài chục trang, nhìn còn khá mới, rõ ràng là mới viết gần đây, bên trên là một lá thư:

" Thanh Thiện, là sư phụ. Sư phụ tuy nhận con làm đồ đệ nhưng thời gian ở cùng con quá ngắn ngủi, sư phụ tự nhận không thể dạy hết những điều mình biết cho con, vì vậy sư phụ đã tỉ mỉ ghi lại những điều mình tâm huyết trong mấy chục năm qua, hi vọng con có nó mà không phải đi đường vòng trên con đường võ học. Nhân tiện báo với con, sư phụ cùng sư huynh đã chuyển tới ngôi chùa khác, con không cần trở lại Thiên Nam tự. Điều cuối cùng sư phụ muốn nhắc là ngàn vạn lần không thể lộ tâm pháp cho người khác, kẻ nào luyện tâm pháp này chính là đi vào tử lộ, trừ khi kẻ đó có được xà đan Ngũ Ảnh Xà như con . Sư phụ Ngộ Tuệ. "

Thanh Thiện lẳng lặng mở quyển vở mỏng, đây là lần đầu tiên hắn thấy chữ viết của sư phụ, giở được vài trang, quả nhiên trong này có cách chỉ dẫn đưa chân khí ra ngoài bằng đường kinh mạch nào.

" Sư phụ, tại sao không để lại địa chỉ người chuyển tới, không lẽ sư phụ già rồi nên bị lẫn. " Dù sao ở cùng vài ngày, lại còn truyền thụ cho hắn võ học thật sự, hắn có ngày nay tất cả đều do sư phụ trợ giúp, đốt cháy bức thư, Thanh Thiện không suy nghĩ nhiều lắm, nếu có duyên tất sẽ gặp lại, đó chính là câu nói mà sư phụ Ngộ Tuệ hay nói.

Thời gian đến lúc nhập học cũng còn vài tuần, tranh thủ thời gian, Thanh Thiện đọc qua quyển vở sư phụ hắn gửi, một số trang đầu hắn còn hiểu, càng về sau là một loạt các lý luận khó hiểu ví như: " Luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư " hay như lý luận của " cương nhu phối triển, âm dương hợp nhất. "

" Sư phụ đúng giết người, một ngày đánh một trăm lần Kim Cương quyền, lại còn cách một ngày lại tăng thêm một lần. " Thanh Thiện vừa luyện vừa lẩm bẩm, hai ngày nay cứ bốn giờ sáng hắn lại phải thức dậy luyện, đánh xong hơn một trăm lần bài quyền, khắp người đều nhễ nhại mồ hôi, thể lực từ mười thành giờ không còn một thành.

...

Gần một tháng trôi qua, tuy Thanh Thiện hắn không nhận ra, nhưng rõ ràng càng ngày thân thể của hắn càng thêm cường tráng cùng dẻo dai, mà thể lực được cải thiện nhiều nhất. Hiện giờ mỗi sáng hắn luyện một trăm hai lăm lần mà sức lực tiêu hao chưa tới một nửa, các giác quan linh mẫn hơn xưa, phản xạ của bản thân lại càng đáng nể. Có thể nói hắn toàn diện thay đổi mà bản thân hắn không hề biết.

" Phù, phù. " Cả người hơi thở hơi rối loạn một chút, Thanh Thiện bắt đầu dừng lại, bởi hắn đã tập xong phần của hôm nay.

" Chết rồi, hôm nay là nhập trường, không biết mấy giờ rồi nữa. " Thanh Thiện chạy vội về nhà, tắm rửa, thay quần áo rồi tới trường.

Chạy xe chỉ chưa tới mười lăm phút hắn đã có mặt tại trường, cánh cửa đại học to cồng kềnh cùng với khung cảnh ngôi trường đồ sộ không khỏi khiến Thanh Thiện phấn khích. " Ta là đậu thủ khoa, ha ha ha. " Bước chân của hắn tự nhiên đi vào trong .

" Chị ơi cho em hỏi khoa Luật đi đường nào? " Nhìn vào bản đồ mà không tìm ra khoa Luật, thấy một chị đi qua, Thanh Thiện liền hỏi.

" Khoa luật ở khu nhà D, em đi hướng này rồi rẽ phải là tới. "

" Cảm ơn chị! "

Tìm được khu nhà D, Thanh Thiện liền tìm tới lớp mình, hắn nhớ lớp của hắn hình như là L khóa . Đang để ý tìm, bỗng hắn nghe thấy bên cạnh mình hai thanh niên không ngừng nhìn về hướng một cô nàng, nói: " Mày thấy không, Tâm Nhiên đại mỹ nhân đó, nghe nói nàng học năm thứ mà đã ra bào chữa rồi, ba năm liền nàng đều trên phẩy, là bảo bối của lớp L khóa đó.

Thanh Thiện nghe thấy, ánh mắt không ngờ cũng nhìn qua nàng, không ngờ đến đó lại là người quen, hắn nhớ kỹ nhất là ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn mình, đó là ánh mắt rất trấn tĩnh, điều này rất ít gặp của nữ nhân còn trẻ.

" Hóa ra nàng cũng học ngành luật, hèn gì có thể trấn tĩnh đến vậy. "

" Nữ nhân như vậy yêu cầu bạn trai rất cao. " Thanh Thiện nghĩ vậy, liền không để ý nữa, tiếp tục đi tìm lớp mới của mình.

" Bạn ơi, mình mới vào trường, bạn biết lớp L khóa ở đâu không? " Đường ở mồm, Thanh Thiện giờ mới hiểu được câu này, tận dụng khả năng đi tìm lớp.

" Lớp L hình như ở cuối dãy nhà D, bạn tới đó thử xem sao. "

Mới tới gần, Thanh Thiện đã xa xa nghe tiếng rì rầm, có trai có gái, nhưng xem ra tiếng con gái có vẻ nhiều hơn một chút .

" Các em yên lặng, để còn điểm danh. " Âm thanh cô giáo trong lớp vang lên.

Nghe âm thanh như vậy, Thanh Thiện nhanh chóng đi đến. " Cô giáo, cho em hỏi, đây là lớp L khóa ?"

" Ừ đúng, em tên gì? "

" Em là Nguyễn Thanh Thiện. "

" Đúng rồi, em vào lớp đi. "

Thanh Thiện đi vào, chỉ là cả căn phòng đều kín người, hắn đành đi tới bàn cuối, chưa được bao lâu, cả đám con trai trong lớp vốn ồn ào bỗng im phăng phắc. Thanh Thiện đang lau ghế ngồi cũng nhìn lên trên, lại là một người quen của hắn, mà không chính là oan gia, cô nàng Anh Thy. Chỉ là Thanh Thiện chẳng quan tâm, hừ cô nàng nhà giàu này hắn cũng không thích lắm, hắn lại lau ghế tiếp.

Không có gì ngạc nhiên, mỹ nhân đến tất nhiên anh hùng không dám ồn ào rồi. Mọi " anh hùng " đều phát huy tinh thần lá lành đùm lá rách, mặc dù bàn chật cũng ép lại nhường mỹ nhân ngồi, có điều nàng quan sát chút rồi đi ngay tới cuối lớp.

" Ở đây không có người ngồi chứ, mình ngồi đây được không? "

Thanh Thiện không ngờ đối phương lại tìm chỗ này. Dù gì nơi này cũng không có ai ngồi ngoài hắn, chỗ cũng không phải của mình, hắn còn biết làm gì, đành nói: " Chỗ này chưa có ai cả, cứ tự nhiên. "

Cô nàng ngồi xuống mới nghĩ đến âm thanh có chút quen quen. Đến khi Thanh Thiện lau xong, quay cái bộ mặt hắn sang cười cười, cô nàng mới biết thì ra là cái tên đáng ghét đó.

" Cô nàng hẹp hòi, giờ có phải muốn đổi bàn khác không? "

Thực sự nàng cũng muốn chuyển bàn ngay, nhưng nghe hắn nói vậy tâm lý hiếu thắng của nàng lại không muốn làm theo như lời hắn nói.

" Hừ, tại sao ta phải đi, đây không phải bàn của ngươi, đồ con trai hẹp hòi. "

" Như Vân. " " Có ạ "

" Thu Hương. " " Có ạ. "

....

"Anh Thy. " " Có ạ. "

" Thanh Thiện. " " Có ạ. "

Điểm danh xong thì tiếng chuông ra chơi đã điểm, Thanh Thiện không do dự mà phóng ra ngoài chơi, trường mới, cứ dạo chơi cái đã, biết đâu tìm thấy bạn cũ.

" Bạn là Anh Thy, mình là Lan, mình làm quen được chứ! "

" Ừm, mình là Anh Thy, chào bạn! "

" Bạn thi được , điểm giỏi thật đó, cả trường chỉ có vài người, mà lớp mình đã có hai người thủ khoa rồi, không ngờ hai bạn lại ngồi gần nhau nữa. " Cô nàng tên Lan kia nói.

" Cái gì, bạn nói cái tên ... à bạn ngồi cùng mình được , điểm sao? " Anh Thy có chút bất ngờ, không ngờ tên hẹp hòi lại học giỏi đến vậy.

" Đúng vậy, bạn đó là Thanh Thiện, cả lớp có một người tên Thiện thôi, sao vậy bạn? "

" À, không sao, bạn đó là con trai mà siêng học quá. " Bí quá nàng đành khen tên đáng ghét kia, quả thật đối với nam nhân, mấy môn học thuộc quả khó nhai, ở điểm này kém so với sự học của nữ nhân.

" Ừ, con trai như thế quả rất hiếm. " .

Hai cô nàng đang nói chuyện không để ý đến có vài tên nam nhân đang đi đến.

" Anh Thy, nghe tin em học khoa luật anh liền tới xem em, dạo này em khỏe không, bác Hứa vẫn khỏe chứ? "

" Cha tôi vẫn khỏe, lớp vào học rồi, anh cũng nên đi ra đi. " Anh Thy tựa hồ rất ác cảm với hắn, vừa tiếng chuông vào học, không khách khí đuổi đối phương.

" Không sao cả, trong trường này giáo viên anh đều quen cả, anh học ở đây một buổi cũng không sao. " Thanh niên rõ ràng không quan tâm tới câu nói của đối phương, nói xong liền ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng.

Chỉ là hắn mới vừa ngồi xuống, thì Thanh Thiện đã chạy vào lớp. Thấy chỗ của mình vất vả lau chùi, tự nhiên có tên điên nào nhảy vào, bảo sao hắn không bực.

" Ê bạn, chỗ này của mình ngồi. "

Tên thanh niên cũng không có quay đầu lại, chỉ tùy tiện nói: " Anh đang nói chuyện với bạn, em tìm chỗ khác ngồi tạm đi. " Quả thật nếu nhìn tuổi tác đối phương ít nhất cũng hơn Thanh Thiện ba bốn tuổi, xưng là anh cũng không vấn đề, nhưng lúc này rơi vào tai Thanh Thiện nó cực kỳ trái tai. Rõ ràng hắn không thèm nhìn lấy mình, nói còn như ra lệnh.

Từ hôm đánh cho đám du côn chạy tứ tung, Thanh Thiện cực kỳ ghét cái kiểu coi mình to nhất " đàn anh " này.

" Nè, muốn nói chuyện tìm bàn khác, tránh ra cho tôi học " Nói rồi cánh tay Thanh Thiện bóp chặt lấy tay hắn kéo ra nơi khác, dù không dùng quá nhiều lực nhưng với một tên bình thường quả thật như bị kìm sắt kẹp lấy tay kéo đi.

" Á, bỏ tay tao ra. " Hắn la như heo bị trọc tiết, bị Thanh Thiện túm lấy kéo ra chỗ khác.

" Thằng oắt con, biết tao là ai không? " Vừa xoa xoa cánh tay còn in dấu tay, tên thanh niên kia chỉ vào mặt Thanh Thiện nói .

" Mày là ai tao không cần biết, tao cũng không quan tâm. " Thanh Thiện cũng không quan tâm, ngồi luôn vào chỗ của mình.

" Được lắm nhóc con, mày nhớ lấy, hôm nay mày đừng hòng yên ổn rời khỏi trường này. "

" Mày nói xong chưa, đừng làm tao bực, khôn hồn cút. " Thanh Thiện bắt đầu từ từ đứng dậy, ánh mắt dần dần sắc như dao nhìn đối phương chằm chằm.

Hắn tựa hồ rét run, sau đó chạy khỏi lớp. Có lẽ hắn chưa từng tiếp xúc ánh mắt nào sắc như vậy, hắn cảm giác vừa rồi mình như bị rắn độc nhìn chằm chằm vào, cả xương sống lạnh toát.

Truyện Chữ Hay