Tâm Nhiên vẫn đang tĩnh tọa tu luyện, bởi nàng cần dung nhập linh khí trong hai hoàn thuốc với chân khí bản thân, sau đó tự mình dẫn dắt nó theo từng lộ kinh mạch của Tử Nguyệt Thiên tâm kinh. Lúc đó nàng mới chân chính khống chế được chân khí trong nội thể mình.
"Thanh Thiện, sư phụ cháu có từng nói cho cháu, sự tích của thần tiên xưa không"
" Sự tích thần tiên, không có ạ."
" Vậy cháu có tin vào thần tiên không?" ban nãy nói chuyện rất vui vẻ, hiện giờ Phong Long lão đầu rất tự nhiên xưng hô, lão hỏi hắn.
" Cháu không tin lắm, thần tiên mà người xưa nói, có lẽ là một thứ võ công luyện tới cảnh giới cực cao mà thôi." Thanh Thiện nói.
" Vậy, các sự tích của Sơn Tinh, Thủy Tinh, bọn họ có thể rời sông lấp biển, cháu nghĩ thế nào?"
" Đó chỉ là hư cấu của người xưa, trên đời nếu có những người như vậy, thì sao hiện nay không ai học được như vậy." hắn thản nhiên không tin, đơn giản nếu có loại người đó, võ công bọn họ chắc sẽ lưu lại, vậy thì thời đại nào cũng có người như bọn họ. Bất quá hiện tại, hắn chưa từng nghe qua ai như thế.
Phong Long cùng Nguyệt Lệ đều cười, mỗi lần lão kể với ai đó, người ta đều có một suy luận y hệt như Thanh Thiện.
" Vậy, những sự tích của Trung Hoa, Hậu Nghệ bắn mặt trời, hay thần tiên ở phương Tây. Vì sao, bọn họ cũng đều có các sự tích về các vị thần?" Phong Long liền nói tiếp.
Thanh Thiện giờ mới để ý, đúng như vậy, tất cả các quốc gia trên thế giới, có nước nào không nói về các vị thần linh. Không chỉ các nước phương đông cổ lão, các nước phương tây đều có, như các vị thần trên đỉnh olimpơ mà thống lĩnh là thần Dớt. Như chúng ta có câu," không có khói làm sao có lửa."
Ngoài những sự tích về tự nhiên, như có lửa, con người cho đó là thần lửa cai quản lửa, thần dớt cai quản sấm sét. Nhưng tại sao có vị thần có thể bay, có thể dời sông lấp biển, cũng là do trí tưởng tượng của con người hay là con người đã từng thấy qua?." Chẳng lẽ hai bác tin vào có thần tiên sao?" Thanh Thiện trầm ngâm hỏi lại.
" Tin, bất quá bọn họ chỉ là con người, bởi có sức mạnh quá to lớn mà được ví thành các vị thần." Nguyệt Lệ bên cạnh xen vào nói.
" Theo sách cổ người xưa truyền lại, mặc dù đã truyền qua bao nhiêu đời, nhưng mỗi thế hệ võ cổ chúng ta đều ghi nhớ." Phong Long như nhớ lại hồi mới nhập môn võ cổ, cũng được các trưởng lão già nhất kể lại.
" Khi xưa trời đất còn bao phủ một màu xanh, linh khí trong thiên địa sinh sôi không ngừng, mỗi một người có thể sống thọ tới trăm tuổi, rất ít bệnh tật. Lúc đó vì chiến đấu giữa các bộ tộc, chiến đấu thú dữ, những quái thú sống vài trăm năm trong rừng sâu. Các bộ tộc đều có những phương pháp riêng, nhưng chung một điểm, phương pháp này có thể khiến con người bộc lộ hết tiềm năng, cộng thêm linh khí sung túc, dần dần bọn họ trở nên cường đại. Các quái thú từ bên trong rừng sâu, bọn chúng cũng hấp thu được linh khí, hình thành nên những yêu quái, yêu thú cường đại. Trong cuộc chiến tranh sinh tồn đó, rất nhiều phương pháp tu luyện ra đời, sau cùng những võ giả cường đại đột phá giới hạn, bọn họ có thể đi lại trên không, thậm trí cao hơn nữa có thể dời núi lấp biển."
Kể đến đây, Phong Long dừng một chút để xem hắn có hiểu không, thấy hắn lặng im lắng nghe, liền trầm tư kể tiếp.
" Những người đột phá cảnh giới cực hạn của võ giả được gọi là thần tiên, nhưng kỳ thực, giữa những người này, bọn họ xem mình là Nghịch Thiên giả, ở Trung Hoa thì nói là Tu Chân giả, ở các nước phương Tây thì không rõ lắm. Các Nghịch Thiên giả, Tu Chân giả, bọn họ đã ở đỉnh điểm của muôn loài. Cuộc sống đối với bọn họ vô cùng tẻ nhạt, tuổi tác dường như vô hạn. Vì vậy giữa những cường giả đó xảy ra các cuộc chiến, bất luận các loài đều tham chiến. Những yêu quái cường đại xuất thế, bọn họ dẫn dắt đám yêu thú tranh đấu với con người, giữa con người với con người cũng tranh đấu lẫn nhau. Kết quả đi tới một trận Đại Phá Diệt. "
" Sau đó thế nào bác?" không thấy Phong Long kể tiếp, hắn đang lắng nghe liền hỏi .
" Hết rồi, người xưa kể lại chỉ có vậy mà thôi, còn nhiệm vụ của chúng ta là truyền lại tiếp, hì hì" lão đầu liền cười, gãi đầu nói.
"Vậy sau này các phương pháp tu luyện này đi đâu hết?" hắn lại hỏi.
" Ài, theo các trưởng lão khi xưa nói, các bí tịch này phần lớn đều bị phá hủy trong Đại Phá Diệt đó, chỉ còn xót lại một chút liên quan, nhưng vì sau trận chiến đó linh khí giảm đi lượng lớn, bọn họ đều không thể tu luyện thành, dần dần đã thất truyền." Phong Long cảm khái nói.
" Vậy tại sao sau trận chiến đó, linh khí lại đại giảm?"
" A, cháu hỏi vậy ta biết hỏi ai đây? " Phong Long gãi đầu gãi tai nói.
" Bác có biết, những người xưng Nghịch Thiên giả này có còn tồn tại trong thế giới của chúng ta không?"
" Theo ta biết thì có, có điều những người này ảnh hưởng quá nhiều của văn hóa cổ, công lực bọn họ quá cao, cho dù những người như chúng ta đối diện, cũng không nhận ra, còn muốn giết chúng ta, e chỉ cần một ngón tay cũng đủ."
Đang lúc mải mê nói chuyện, bên kia, Tâm Nhiên đã đứng dậy, nhìn khí sắc của nàng, hiển nhiên công lực đề thăng rất nhiều. Thanh Thiện cũng mừng cho nàng, sau khi thoát thai hoán cốt, khí chất của Tâm Nhiên càng thêm diễm lệ, tựa như tiên tử giáng trần cũng không ngoa, tuy nhiên chút băng lãnh càng khiến người khác si mê.
" Bạn nhìn gì vậy, không lẽ trên mặt mình có gì sao?" thấy hắn nhìn mình như vậy, Tâm Nhiên khẽ đưa tay xoa mặt, miệng lại nói.
" À, không có gì, không có gì." hắn nhanh chóng hồi tỉnh, luôn miệng nói.
" Được rồi, tối nay sư phụ truyền cho con bộ kiếm pháp của bản môn, tuy nhiên Ngọc Nữ kiếm, con cũng thể luyện. Mai chúng ta đến tìm tên khốn Hoàng La đòi người." Nguyệt Lệ nói, tiếp đó dẫn Tâm Nhiên đi hơi xa một chút, sau đó mới dạy. Cũng may, hôm nay trăng rất sáng, mà nhãn lực của Tâm Nhiên tăng tiến không ít, việc học cũng dễ dàng.
Buồn chán, Thanh Thiện liền hướng lão Phong Long hỏi những điều hắn muốn biết. Thời gian nhanh chóng trôi qua, vào lúc sáng sớm, Thanh Thiện nhanh chóng tu luyên quyền pháp, hơn nữa cơ nhục, xương cốt, tăng cường hấp thu linh khí.
Phong Long cũng không có cách nào khống chế việc hấp thu này, Thanh Thiện đành làm cho xương cốt, cơ nhục vận động kịch liệt, nhờ vào nó mà hấp thu càng nhiều linh khí.
"Phù, phù." Thanh Thiện bắt đầu thở dốc, không biết đây là lần thứ mấy hoàn thành bài quyền, hơn nữa duy trì liên tục trong một tiếng, quyền pháp như vũ bão, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy từng đợt tàn ảnh của quyền pháp mà thôi.
" Hây, bồng." Cảm giác có chút quá sức, hai tay đánh vào thân cây trước mặt, kết thúc buổi luyện.
Xương tay, cơ nhục cảm giác như bị rách ra, đau nhức, tê liệt, nhưng hắn rất nhanh nhận ra, chúng được phục hồi với tốc độ rất nhanh, cơ nhục, xương cốt càng thêm dẻo dai.
" Quả nhiên kỳ tài, nếu cháu có thể tu luyện từ nhỏ, chỉ sợ đến bây giờ hai người chúng ta cũng không đánh lại cháu a." Phong Long cảm thán nói.
Sự thật, tuổi càng nhỏ luyện tập càng tốt, chính là vì xương cốt lúc đó mềm dẻo, có thể luyện khi đó, cơ nhục, xương cốt sau này càng vững chắc mà mềm dẻo.
" Ngồi xuống phục hồi công lực đi, ăn sáng xong, chúng ta đi đánh tên kia."
....
Hoàng La, năm nay đã hơn bảy mươi, có thể xưng thiên tài võ học, công lực quán tuyệt, hơn mười năm trước có nhận hai đệ tử, nam nhân năm nay đã ngoài ba mươi, tên Lộc Thiên, nữ đệ tử tên Liên Như, năm nay hai lăm. Cả hai đều có tư chất, hơn nữa được nhận từ nhỏ, võ công cả hai đều rất mạnh so với cùng trang lứa.
Hoàng La năm xưa sở dĩ ăn trộm Hư Thiên quyết, bởi lão từng nghe các trưởng lão nói về Nghịch Thiên giả, Hư Thiên quyết từng là pháp quyết của Nghịch Thiên giả, bất quá chính vì thế mà lão bị đuổi khỏi sư môn.
Nghịch Thiên giả, chính là đỉnh cao của tu luyện, pháp quyết của bọn họ chính là có thể đột phá cảnh giới cao nhất của võ giả, vượt qua bước này, con người chân chính bước tới thế giới của thần, thế giới cường giả. Bọn họ có thể nghịch thiên cải mệnh, sống thọ cùng trời đất.
Vì thế dù thế nào, lão cũng muốn cướp bằng được nó. Đáng tiếc dù đánh bại sư đệ Ngộ Tuệ của mình, lão cũng không có được. Ở trước mặt lão, Ngộ Tuệ đã hủy đi Hư Thiên quyết. Nhưng lão vẫn không hết hi vọng, bắt đi con gái của sự đệ Trần Dư, mong muốn từ hắn và Huyền Hải có thể tìm ra bản khác của Hư Thiên. Bất quá cái lão tìm được chỉ là sự truy đuổi của hai vợ chồng Phong Long cùng Nguyệt Lệ .