Thiên Nam Tự

chương 12: một tỷ có đủ không ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiến Minh được mang bằng cáng rời khỏi, Anh Thy mới biết rằng mình đã thua cược, điều này đã không thể nào thay đổi được. Mắt len lén nhìn Thanh Thiện phía đối diện như tiểu thử nhìn lão miêu, nếu được nàng nguyện ý nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tránh xa cái tên cùng lớp đầy xui xẻo này.

" Không ngờ em nhận định lại chuẩn như vậy. " Thấy cả ba người không nói, hiển nhiên trong đầu mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, không khí có chút nặng nề, Văn Thành liền gợi chuyện nói.

" Không có gì, chỉ là em may mắn đoán trúng mà thôi. " Thanh Thiện khiêm nhường trả lời.

" Nhìn em cùng Anh Thy vừa cá cược, anh cũng muốn cá cược với em một ván, tất nhiên nếu em không thích có thể không cần." Thanh Thiện nhìn một chút thanh niên trước mắt, không rõ anh em nhà này thích cá cược hay chỉ muốn gỡ gạc cho đứa em. Dù sao hắn cũng tò mò, đối phương cũng không bắt hắn phải theo, nghe một chút cũng không quan hệ.

" Cá cược tiếp? có thể, anh nói rõ hơn một chút được không. " Hắn liền hỏi.

" Kỳ thật cũng là xảo hợp anh vừa nghĩ ra, lần mới gặp nhau gần đây, cái cây trong công viên hẳn là do em đánh gãy. Anh muốn cá việc em giao đấu cùng Đoàn Hải, ai là người chiến thắng, dù sao Đoàn Hải cũng là chủ tướng taekwondo, em nếu không muốn có thể quên lời anh vừa nói đi. "

Thanh Thiện hiển nhiên hiểu được ý trong lời nói của đối phương, một mặt nêu ra phương thức cá cược, một mặt lại nói đối phương rất mạnh, còn nói có thể không tham gia, kỳ thực đây cũng là khích tướng hắn, bảo hắn nếu sợ thì không nên tham gia. Thanh Thiện cũng không quan tâm đến chuyện sẽ phải giao đấu với Đoàn Hải, bởi hắn rất tự tin vào cảm giác của mình, đối phương không hề tạo cho hắn chút gì nguy hiểm.

" Đoàn Hải hắn rất mạnh, chính là hiện tại hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực." Thanh Thiện khẽ lẩm bẩm rất nhỏ như tự nói với mình, nhưng cũng đủ lọt vào tai mọi người. Nếu khi nãy nói ba người chưa chắc đã tin tưởng, hiện tại bất đồng, cả ba người đều không dị nghị hắn nói xạo chút nào.

" Hay là thôi không cần cá cược đi, Tiến Minh là quán quân tán thủ còn bị hắn hạ, huống chi mình nhìn bạn hình như ít luyện võ thì phải." Tâm Nhiên thấy lần đánh cược này còn nguy hiểm hơn lần vừa rồi, lần này là giao đấu với chủ tưởng Taekwondo của trường. Nàng mặc dù hôm qua cũng thấy hắn đánh hạ mấy tên du côn, nhưng người này không thể giống bọn họ, đến cả quán quân tán thủ còn thua mà.

Bình thường xen vào người khác nói rất nhiều, nhưng lần này Anh Thy nửa muốn hắn bị Đoàn Hải giáo huấn nửa lại không muốn, nói là "giáo huấn" có điều nàng thấy Tiến Minh trước khi vào cáng, miệng có chảy máu, một người luyện võ mấy năm trời còn bị như vậy huống chi tên gầy gò này. Vì vậy nàng chỉ yên lặng xem nam nhân này trả lời thế nào.

" Vậy vật cược là cái gì? " Thanh Thiện ngẫm nghĩ một chút rồi, ánh mắt nhìn Tâm Nhiên chút như muốn nói hắn không việc gì, sau đó hỏi Văn Thành.

" Nếu em thua thì xem như cá cược giữa em cùng Anh Thy không còn, nếu em thắng thì, tuy không phải nhiều tiền lắm nhưng một tỷ được không? " .

" Một tỷ. " Thanh Thiện trong lòng sướng như bắt được vàng, thật sự thì còn hơn nữa, ban đầu hắn nghe đến tiền thì chỉ nghĩ là mười triệu hoặc cùng lắm là trăm triệu, bởi hắn biết những người thuộc tầng lớp này tiền chục triệu không để vào mắt. Nhưng một tỷ thì lại quá kinh ngạc rồi, đối với nhà bình dân và sinh viên còn đi học như hắn, một tỷ là con số trên trời, đích xác trên trời.

Kỳ thật hắn không biết rằng, sự giàu có của nhà bọn họ, nguyên một chiếc xe BMW của Văn Thành đi đã mấy tỷ đồng, với bọn họ xe chỉ là phương tiện mà không tính là tài sản, vài tỷ không tính là tài sản, vậy một tỷ tất nhiên không để vào mắt. Thương nhân cũng có phân chia đẳng cấp, mà nhà bọn họ chính là thuộc về phía trên cùng, hơn nữa, một tỷ so với ba điều kiện mà Anh Thy phải nghe, rõ ràng không thể đánh đồng, nàng là ai, đó là con ông trùm bất động sản, là em của chủ tịch tập đoàn ô tô.

Văn Thành chính là nghĩ một tỷ có thể không thể đánh động được vị thanh niên trước mặt, bởi Thanh Thiện lúc này hơi nhăn mặt, biểu hiện không khác với không hài lòng là mấy. Nhưng Văn Thành lần này đã nhìn người sai lầm, đối phương không những hài lòng mà cực độ hài lòng, hắn là đang phấn khích, chỉ là hắn hơi lo nghĩ số tiền này có kiếm được dễ dàng thế không? Nó quá lớn đối với hắn." A, xin lỗi có lẽ em không hiểu ý anh, là ba tỷ, một điều kiện tương đương với một tỷ. " Văn Thành một lần nữa lên tiếng.

" Ba tỷ. " Lần này Thanh Thiện không tin được mà thốt lên, trong đầu không khỏi kêu la " Con mẹ nó, tiền lúc nào mà nhiều như lá đa vậy trời. " Âm thanh hắn có chút hơi to, khiến cho vài người xung quanh cũng quay lại nữa.

" Đúng vậy, là ba tỷ, nếu em thấy chưa được có thể thương lượng lại. " Lần này hắn biết số tiền ba tỷ đã đánh động được đối phương, nhưng vẫn nói " thương lượng" bởi hắn muốn cho đối phương thấy sức mạnh của mình.

Nếu Thanh Thiện thua, hắn có thể nhận thực lực thật sự của đối phương, đồng thời em gái cũng không còn phải chịu ba điều kiện kia. Nếu Thanh Thiện thắng, dù không biết chắc chắn thực lực nhưng khẳng định sẽ rất mạnh, có kinh tế mạnh mẽ phía sau, đối phương sẽ dễ dàng lôi kéo. Là thương nhân như hắn, làm ăn, cạnh tranh đụng chạm rất nhiều, người sống có thể làm ra tiền chứ tiền không thể làm người chết sống lại, bất quá tiền nhiều có thể thuê người bảo vệ, những cao thủ này chính là sinh mệnh thứ hai của thương nhân.

" Không, không, thế là quá ... quá nhiều là khác." Thanh Thiện âm thanh hơi chút run nói, hắn thật sự kích động.

" Vậy chúng ta cược ván này, để anh cho người thông báo với Đoàn Hải ." Văn Thành rất tự tin, không ai là chê tiền cả, tiền ít không được thì thêm tiền, rút cuộc chuyện gì cũng có cái giá của nó, đã có cái giá thì tiền sẽ mua được.

Rất nhanh chóng, chủ tướng taekwondo đã chú ý tới bên bốn người, người hắn xem kỹ nhất là Thanh Thiện, kẻ sắp giao đấu cùng hắn. Một trăm triệu là cái giá cho hắn chiến thắng, cái giá này dĩ nhiên là to với một sinh viên, nhìn thấy đối thủ Đoàn Hải nhanh chóng đã nghĩ đến một trăm triệu trong tay.

Đang khi mọi người sắp sửa ra về, micro trong sân đã vang lên: " Mọi người xin dừng bước. " Đợi đám người đứng lại nghe, âm thanh kia lại vang lên: " Trận đấu vừa rồi của chủ tướng và phó tướng lớp võ taekwondo hẳn mọi người đều rất hồi hộp và phấn khích, nhưng xin các bạn nán lại chút xíu, bởi có một bạn trong trường chúng ta muốn thách đấu Đoàn Hải, người này không thuộc lớp võ taekwondo của chúng ta, tuy nhiên vì ngưỡng mộ võ thuật của Đoàn Hải vừa biểu hiện mà thách đấu. Chúng ta hi vọng có một trận đấu kỳ phùng, phấn khích như vừa rồi, ai muốn xem xin mời ở lại, bởi trận đấu sẽ tổ chức ngay bây giờ."

Âm thanh vừa dứt, tất cả mọi người đều phấn khích, bởi lại được xem chiến đấu miễn phí, chỉ là họ đang nhìn xung quanh xem ai sẽ là người khiêu chiến Đoàn Hải.

" Ê tránh ra, nhường đường đi cái xem nào."

" Tránh cái gì, muốn xem thì đến sớm, ở đâu mà chen vào thế. "

" Không tránh tôi vào đánh thế nào được." Âm thanh phía sau lại vang lên.

" Đừng chen ... cái gì, bạn sắp đánh cái gì? " Đối phương có chút bất ngờ, thực ra hắn cũng đang quan sát bốn phía xem kẻ nào dám thách đấu chủ tướng của bọn hắn. Lúc đầu không để ý, nhưng câu sau hắn liền như hiểu hiểu ra, tuy vậy vẫn lắp bắp hỏi, vì hắn không nghĩ một người gầy hơn hắn, cơ bắp dường như không có, vậy mà thách đấu Đoàn Hải, đánh chết hắn cũng không tin a.

Không có trả lời đối phương, Thanh Thiện vẫn tiến về phía trước. Có một người nhường đường, người bên trong cũng tự động tách ra một lối cho hắn đi, dù cũng kinh ngạc nhìn người này một cách tò mò.

" Hắn, hắn dám thách đấu chủ tướng sao, hắn điên thật rồi. " Một cô gái đằng xa trông thấy hắn, càng nhìn nàng càng thấy đó chính là tên vừa nói chuyện cùng nàng, nàng còn khuyên hắn học chút võ phòng thân cho giống nam nhi.

" Như Hà, ngươi quen tên kia sao?, hắn có giỏi võ ko?, sao tao thấy hắn ốm yếu thế nào ấy. " Người bạn bên cạnh thấy nàng như nhận ra kẻ khiêu chiến liền hỏi.

" Ta có quen hắn đâu, thôi đợi xem đi, hi vọng hắn không phải nằm cáng như Tiến Minh. "

Đeo bao tay vào, Thanh Thiện đi tới giữa sân, đám người Văn Thành cũng đã vào sát trong sân. Khi nãy hai người đứng trên cao xem trận đấu, lúc này đến gần sân, Anh Thy mới thấy vài vết máu trên thảm đấu, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Thanh Thiện không biết nghĩ gì.

" Ngươi đoán xem, chủ tướng trong vòng mấy chiêu sẽ thắng." Hai nam võ sinh ngay sát bên sân thì thầm nói.

" Năm đòn." Người bên cạnh nói.

" Tao nghĩ cùng lắm là ba đòn." Người kia liền nói.

" Bạn tên là gì? Hiện tại đang theo học võ gì vậy?" Đứng đối diện trên sân Đoàn Hải hỏi.

" Thanh Thiện, chỉ học qua một chút võ dân tộc mà thôi, chúng ta bắt đầu đi." Thanh Thiện hờ hững nói.

" Luật thi đấu chắc bạn cũng đã biết, không được đánh vào chỗ hiểm, đánh tới là dừng không được cố ý gây thương tích nặng cho đối phương. " Người bên cạnh khẽ nhắc nhở Thanh Thiện.

"Biết."

" Vậy chúng ta bắt đầu, bạn là khách mời tấn công trước. " Đoàn Hải cũng đứng bên cạnh nói, sau đó bắt đầu thủ thế.

" Được, cẩn thận. " Âm thanh vừa dứt, chân phải Thanh Thiện đã nhanh như cắt đá tạt bên trái đối phương, chỉ là một cú đá tạt đơn giản nhất.

" Bồng. " toàn trường hiển nhiên không để ý đến, bởi đòn này Tiến Minh đã sử dụng quá nhiều, đối với Đoàn Hải phòng thủ không chút nào tác dụng. Và lần này cũng vậy, đòn chân của Thanh Thiện cũng bị đối phương đỡ được, nhưng khác với Tiến Minh, sau khi đỡ đòn chân của Thanh Thiện, cả thân hình Đoàn Hải phải lùi tới ba bước mới dừng lại được.

Chi tiết rất nhỏ, người ngoài xem như đỡ được là như nhau, chỉ Đoàn Hải hiểu rõ, vừa rồi hắn chính là bị đá phải lùi lại, cánh tay cũng tê dần. Đối phương không hề như bề ngoài, võ công của hắn rất cao, Đoàn Hải hiện tại mới ý thức thấy, một trăm triệu không phải chắc chắn trong tay.

" Có thể dùng chân chính thực lực ra đối phó chưa, nếu không anh không kịp sử dụng đâu. " Thanh Thiện ở bên ngoài hướng đối phương nói. "

" Cao thủ, cao thủ! " Đoàn Hải khẽ nói, cùng lúc ánh mắt hắn hơi biến đổi, cơ bắp tựa như căng ra một chút. Không khí trên sân chợt thay đổi, mọi người cũng dần im lặng, bọn họ cảm giác rằng sắp có chuyện xảy ra.

" Ê , mày có để ý không, dường như chủ tướng cao lên không ít a? " Ở bên ngoài, một nam võ sinh đang quan sát võ đài chợt nói.

" Nãy tao cũng hơi hơi cảm giác vậy, tao tưởng mình hoa mắt chứ." Đứa bạn bên cạnh khi nãy quan sát trên sân cũng nói.

" Đến phiên tôi, bạn cẩn thận." Đoàn Hải vừa nói, thân hình di chuyển ngang một bước, một cước đá tống tới đối phương, thấy thân hình Thanh Thiện vừa tránh được đòn chân, tay trái Đoàn Hải đã nhanh chóng nhập nội, đánh tới ngực đối phương.

Chân trái vừa đảo, một quyền của đối phương cũng bị hắn tránh mất, chưa đợi Thanh Thiện lùi ra xa, tay phải cùng chân trái Đoàn Hải liên hoàn tấn công tới.

" Vù, vù ,vù ." trong sân mặc dù kín gió, nhưng mỗi một quyền, một cước của Đoàn Hải đều tạo nên tiếng gió rít nhẹ.

Ở bên ngoài, đám người thấy Đoàn Hải lúc này khác xa ban nãy, bọn họ mới biết được vừa rồi đấu với Tiến Minh hắn thật sự chưa dùng hết sức. Đứng một bên, Anh Thy không tự chủ, hai nắm tay cũng vô thức nắm chặt, mắt chăm chú nhìn vào hai người trên đài.

Mặc dù mọi người đều thấy từng đòn tấn công vũ bão của Đoàn Hải, ai cũng lo sợ cho thiếu niên khiêu chiến, hắn quá nhỏ so với Đoàn Hải, tưởng chừng một quyền trúng người liền văng xa vài mét. Chỉ có ở trên sân, Đoàn Hải mới ý thức được mọi đòn tấn công của mình đều không chạm vào được đối phương, nói ra chỉ sợ không ai tin, đích thực hai người cách nhau chưa tới mấy chục cm , vậy mà các đòn liên hoàn không hề chạm vào đối thủ.

" Tấn công đủ rồi chứ, cẩn thận nhé ." Âm thanh Thanh Thiện vừa nói, cánh tay trái tựa như làn gió cuốn lấy cổ tay phải Đoàn Hải, sau đó men theo nó đánh đến ngực, chưa đợi đối phương rút tay về, tay phải của hắn không chút tiếng động áp chặt tới lòng bàn tay trái mình. Ánh mắt Đoàn Hải lúc này hơi hoảng sợ, rõ ràng cánh tay phải hắn đã đẩy tay trái đối phương ra, nhưng không hiểu tựa như đánh vào không khí, tay trái đối phương không bị văng mà còn men theo cánh tay đánh vào ngực.

Nói ra tựa rất lâu, nhưng chiêu Phiên Vân Phiêu Phù này Thanh Thiện thi triển rất nhanh, lòng chưởng tay phải áp vào lòng chưởng tay trái cùng đánh vào ngực đối phương.

Không một âm thanh phát ra, hai người vẫn giữ tư thế đó hơn vài giây, chỉ thấy thân hình Thanh Thiện lùi lại, Đoàn Hải đã không còn chỗ dựa mà ngã xuống.

Toàn trường đều im lặng, chỉ có tiếng thân hình Đoàn Hải ngã xuống va vào tấm đệm. Ai nấy ánh mắt đều khó tin nhìn vào thiếu niên gầy gò trước mặt, mọi người đều nhìn được hai tay hắn đánh trúng ngực đối phương, nhưng là đòn đánh rất chậm tựa hồ không chút lực nào. Ngay khi mọi người nghĩ đến một đòn phản kích sấm sét của Đoàn Hải thì thân hình Đoàn Hải lại đổ ẩm xuống.

" Hắn thắng rồi. " Không tự chủ Anh Thy liền hô lên, mặc dù biết Thanh Thiện thắng thì nàng phải tuân thủ ba điều kiện của hắn, có thể vì ba điều đó mà nàng sẽ rất mất thể diện, hoặc sẽ bị gì đó, có điều nàng lại cao hứng.

" Ám kình thật lợi hại! " Hai hộ vệ theo sau Văn Thành, một người liền nói.

" Hắn quả thật cao thâm khó lường, chiêu thức lại tinh diệu như vậy. " Đào Văn cũng nói thêm vào, đó chính là hai hộ vệ Thanh Thiện từng gặp qua tại công viên.

Truyện Chữ Hay