☆ Chương
Tề Ninh đóng cửa, dừng lại trước tấm bảng trắng.
“Nhân lúc họp vừa rồi tôi xin chỉ thị sếp Thôi, sếp cũng đã cho phép rồi, hiện tại chúng ta không cần gấp tìm nghi phạm còn lại, mà là chạy tới thành phố Y trước, khống chế nghi phạm…” Hắn dừng lại, căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Tống Hi Thành theo bản năng trả lời: “Là Trần Quảng.” Sau khi nói xong cậu liền hối hận, có một loại tâm trạng khó chịu cứ quanh quẩn ở trong lòng, đã lâu rồi vẫn chưa hết.
Tề Ninh rút bút đánh dấu ra, xoay người vẽ lên trên tấm bảng.
Hắn vẽ ba vòng tròn: “Giả thiết đây là A – kẻ đứng sau giật dây, đây là hai nghi phạm B và C.
Từ các chứng cứ và dấu vết xem ra, người giết bảo mẫu là B, cũng chính là Trần Quảng chúng ta cần truy bắt.
Trong quá trình phạm tội A tiến hành rất kín đáo, chứng tỏ trong ý thức của gã, ấn tượng thiên về B nhiều hơn, mà sau khi chia cách thức hành động tôi đoán hắn sẽ chủ yếu liên hệ với B, dù sao nếu liên lạc cùng lúc hai người thì tỉ lệ bị bắt rất cao, rất không sáng suốt.”
“Nhưng mà…” Hà Mộ đưa ra ý kiến khác, “Nếu vậy, sau khi B và C rời khỏi hiện trường, chắc chắn B sẽ cầm phần tiền chia cho A, chẳng lẽ C không nghi ngờ B nuốt riêng một mình?”
Tề Ninh vuốt vuốt cây bút trong tay: “Đây chính là chỗ hơn người của A, từ các vụ án trước có thể thấy hắn xử lý quan hệ giữa hai hung thủ với nhau rất tốt, có thể nói, cách hắn giật dây mỗi người khác nhau nhưng lại rất hài hòa.”
“Hiện tại, bốn người Hà Mộ các cậu lập tức đến thành phố Y khống chế Trần Quảng.” Tề Ninh hạ lệnh.
“Rõ.”
“Này, cậu có cảm giác không chỉ Tiểu Tống, mà Sếp hôm nay cũng là lạ không?” Lữ Thận Ngôn cố ý bước chậm để đi song song với Hà Mộ.
Hà Mộ cười khổ: “Lữ Thận Ngôn, cung phản xạ của cậu dài bao nhiêu thế? Hai người bọn họ đã là lạ rất lâu rồi biết không?”
“Tại sao vậy?” Lữ Thận Ngôn không ngại khiêm tốn học hỏi.
“Thật ra từ sau khi Tiểu Tống trở về từ ổ đa cấp, hai người bọn họ đã bắt đầu kỳ lạ rồi.
Không đúng!” Hà Mộ nhớ lại, “Từ sau khi Tiểu Tống đi xem mắt đã bắt đầu rồi, nhưng vẫn tinh tế che giấu được.
Sau đó Tiểu Tống bị bắt, phản ứng của Sếp cậu cũng thấy, tôi còn nghĩ nếu như lần đó Tiểu Tống thật sự xảy ra chuyện, không chừng Sếp sẽ phát điên thật sự.”
Lữ Thận Ngôn nói tiếp: “Cũng đúng, Sếp rất chăm tới bệnh viện.
Nhưng bọn họ là anh em nhiều năm như vậy, việc đó không phải rất bình thường sao?”
Hà Mộ lắc đầu: “Kỳ quái nhất chính là sau khi Tiểu Tống xuất viện, cậu không cảm thấy người ta đột nhiên giữ khoảng cách với Sếp sao?”
“Ừ ha… Hơn nữa lần này sau khi biết pass của Sếp, mặt cậu ta liền kỳ lạ hơn.
Kỳ quái, cậu ấy hẳn phải thấy vui chứ?”
Hà Mộ thở dài liếc hắn: “Tôi thấy cậu mới kỳ lạ!? Tôi hỏi cậu, điện thoại hoặc máy tính cậu đặt pass để làm gì?”
Lữ Thận Ngôn mặt vô tội: “Tôi đâu có đặt pass?”
“Đúng đúng đúng, là tôi sai rồi, tôi vậy mà đã quên bạn học Thận Ngôn là một bé ngoan không có bí mật.
Là như vầy, Sếp là loại người mắt cao hơn đỉnh đầu, người như thế thường có một bụng đầy ý xấu hoặc có mấy suy nghĩ không lành mạnh, chắc chắn không thể không đặt pass, mà người như thế đặt pass chứng tỏ không muốn người khác thấy bí mật của mình, đã hiểu chưa?”
Lữ Thận Ngôn há to miệng: “Cậu để tôi suy nghĩ chút đã.”
Đại khái chừng phút sau, Sếp Tôn đang ở thành B nhận được một tin nhắn, trên đó viết.
“Sếp Tôn, tôi hỏi anh một việc, pass điện thoại anh là gì? Là sinh nhật ai sao?”
Tôn Hoàn Sinh rất kinh ngạc, hồi âm: “Cậu biết cái này làm gì?”
Bạn nhỏ bên kia rất thẳng thắn khai báo: “Bởi vì trong những người tôi quen, chỉ có anh mới là dạng mắt cao hơn đỉnh đầu bụng đầy ý xấu, cho nên muốn hỏi một chút.”
Tôn Hoàn Sinh: “…”
Tống Hi Thành bọn họ ngồi trong màn đêm bay gấp đến thành phố Y, Tề Ninh cũng không trở về nhà ở cùng Tống Hi Thành mà là về nhà ba mẹ.
Lúc ăn cơm tối hầu như không nói một lời, ăn xong Tề Ninh lễ phép nói về phòng.
Tắm rửa xong cũng không biết Tề Ninh tìm đâu ra chiếc PSP, hoàn toàn chìm đắm trong game.
Cửa bị thô lỗ đẩy ra, Tề Ninh cũng không ngẩng đầu nói: “Tề Thành.”
“Anh nghĩ em chí ít cũng nên gọi một tiếng anh, lớn như vậy rồi mà chẳng biết lễ phép.” Đóng cửa lại, Tề Thành rất bất mãn ngồi ở mép giường.
Tề Ninh cười nhạt: “Ngay cả phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa anh còn không thèm làm, có tư cách gì trách móc người khác?”
“Được rồi.” Tề Thành ngắt lời hắn, “Sao lại về nhà rồi?”
“Anh cũng nói là về nhà… Nếu là nhà của mình, em muốn về khi nào thì về.
Lẽ nào em còn phải báo cáo anh hay sao?”
Tính nóng của Tề Thành suýt chút nữa thì bùng phát, chợt nhớ ba mẹ với vợ đang chờ tin tức dưới lầu mới cố gắng kiềm nén nói: “Tề Ninh, em thích đàn ông bọn anh có thể không phản đối, đương nhiên anh biết phản đối cũng không có tác dụng.
Nhưng dù em có vô lý ra sao hay trẻ con ra sao đáng ghét ra sao, em cũng là con của ba mẹ, là em trai duy nhất…”
“Phiền quá, hai câu cuối chẳng phải là cùng một ý sao?” Tề Ninh tức giận.
Được copy tại || TRUMtru yen.
n e t ||
Tề Thành bật cười: “Được được, anh lớn tuổi nói nhảm nhiều được chưa? Mà Tống Hi Thành kia, gia cảnh xuất thân cũng sạch sẽ cộng thêm từ trước tới giờ đối xử với em không tệ, đó là lý do bọn anh không phản đối, chỉ cần em thoải mái thì cho dù em có sống chung với khỉ người nhà cũng có thể chấp nhận.”
“Thế nhưng…” Hắn đổi giọng, “Em xem em bây giờ đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, lần trước là do cậu ta đi nằm vùng, lần trước nữa là do đi xem mắt, lần này lại là vì cái gì?”
Tề Ninh không trả lời, động tác ngón tay ngày càng mạnh.
Tề Thành thở dài: “Cậu ta như vậy, thực sự khiến cho anh không có lòng tin về tương lai của hai đứa.”
Tề Ninh tạm dừng: “Là vấn đề của em, không liên quan tới cậu ấy.”
“Ah, còn rất bao che? Vậy em nói xem là vấn đề gì?”
“Suy nghĩ của em, có thể cậu ấy biết rồi.” Giọng Tề Ninh cay đắng, như uống phải tách cafe để qua đêm.
Tề Thành ngẩn người: “Té ra trước đây cậu ta không biết?”
“Em cảm thấy còn nhiều thời gian, cho nên vẫn chưa nói, đương nhiên, bây giờ em biết mình tính sai rồi.” Tề Ninh vứt PSP qua một bên, mặt vô cảm nhìn chằm chằm máy sưởi, giống như có thể nhìn đến nở hoa.
Tề Thành thở dài: “Thật ra cũng không có gì không tốt, nếu đã biết thì một là đồng ý ở cùng cậu, ngoan ngoãn làm con rể nhà họ Tề chúng ta, không muốn thì anh sẽ nghĩ cách tìm cục trưởng mấy đứa điều cậu ta đi xa, tốt nhất là không ở thành phố B, đỡ phải gặp nhau, em thấy người ta rồi đau lòng.
Em thấy vậy được không?”
Tề Ninh lắc đầu: “Cậu ấy sống ở đây cũng không dễ dàng gì, có đi thì em đi.”
Tống Hi Thành trầm mặc nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, không muốn nói chuyện với ai.
Tất cả mọi người đều nói Tề Ninh lạnh lùng rất khó tiếp cận, nhưng thật ra bọn họ không biết, người thật sự khó tới gần không phải Tề Ninh, mà là cậu Tống Hi Thành.
Có lẽ là vì phản ứng chậm chạp, có rất nhiều việc từ thời điểm bắt đầu cho đến khi kết thúc cậu không kịp nêu lên ý kiến, vậy nên rất hay buồn bực ở trong lòng, còn có những việc đã sớm phát hiện nhưng bởi vì bản tính cẩn thận trời sinh và thiếu tự tin nên không dễ dàng biểu đạt quan điểm của mình.
Cứ như vậy mãi đâm ra mọi người nói Tống Hi Thành là một người điềm đạm đơn thuần, mà bọn họ không biết, có rất nhiều chuyện trong lòng cậu biết rất rõ, không nói chỉ là vì thích im lặng mà thôi.
Giữa mình với Tề Ninh, gia cảnh thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng chính cậu có thể buông bỏ tất cả để chấp nhận mối quan hệ không được pháp luật thừa nhận lại không an toàn này không? Giữa bọn họ ngoại trừ tình cảm, thì còn có cái gì có thể nắm vững trong tay? Nếu như bọn họ quen nhau, có lẽ một ngày nào đó sẽ nảy sinh mâu thuẫn rồi chán ghét lẫn nhau mỗi người một ngã, khi đó, ngoại trừ hồi ức, cậu còn có gì đâu?
Cho cậu bất quá là một mối tình, nhưng mất đi lại là tình anh em đi cùng nhau gần nửa đời người.
Tự giễu cười cười, mình quả nhiên là một người ích kỷ…
Tề Ninh khẽ cười nói: “Anh cảm thấy chúng ta không hợp, chia tay thôi!”
“Có phải em không nên hỏi vì sao hay không?” Cậu nghe giọng mình rất bình tĩnh.
Tề Ninh mím môi, đưa điện thoại cho cậu xem.
Hai tay cậu run nhè nhẹ nhập số “” vào, điện thoại hiện “Mật mã không chính xác, xin nhập lại.”
“Hiểu chưa?”
Tống Hi Thành từ trong mơ choàng tỉnh, lau mặt, là một mảnh ướt đẫm..