☆ Chương
Thấy Tống Hi Thành bán tín bán nghi, Phùng Húc ngược lại thả lỏng cảnh giác hơn, sau đó tiếp tục thuyết phục: “Đến với khóa huấn luyện của bọn anh, chú em sẽ gặp được rất nhiều nhân viên đã thành công, bọn họ đều nhờ gia nhập vào công ty bọn anh mà gặt hái được sự nghiệp, thành công thay đổi cuộc sống đó.”
Hạ Thần cũng ở một bên xúi giục: “Đúng vậy, chẳng lẽ mày không muốn làm những gì kẻ đã xem thường mày thấy Tống Hiểu Ninh mày đã thay da đổi thịt thành công sao?”
Tống Hi Thành do dự hồi lâu, rốt cục nói: “Tôi sẽ tham gia, nhưng các người không được gạt tôi.”
Phùng Húc rất nhiệt tình giúp Tống Hi Thành xách đồ, Tống Hi Thành vừa nói cảm ơn vừa liếc mắt nhìn Hạ Thần, dù trên mặt hắn đang mang nét cười giả tạo, nhưng trong ánh mắt lại như thấy được hy vọng, giống như trút được gánh nặng.
“Trung tâm huấn luyện của chúng ta ở đây, vì gần đây công ty mẹ đã dỡ bỏ và dời đi nơi khác, cho nên tạm thời xây dựng một văn phòng nhỏ, rất gần ký túc xá.” Phùng Húc giống như vô tình nói, “Nhưng chú em cũng nên chuẩn bị tâm lý, dù sao kỳ huấn luyện này sẽ khác xa tưởng tượng.
Nhớ kỹ, thành công cũng không khó, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.”
Tống Hi Thành gật đầu, như một học sinh ngoan ngoãn: “Tôi biết, tôi sẽ cố gắng!”
Ba người đi tầm phút, Tống Hi Thành rốt cục thấy được ký túc xá theo như lời bọn họ nói —- — — Là một khu dân cư cũ nhà cửa sập xệ, có chừng tầng, mỗi tầng hai hộ, mỗi hộ sáu người ở, có lẽ là ở đây, có hơn sáu mươi nhân viên bán hàng đa cấp.
“Điều kiện cũng không tệ lắm.” Tống Hi Thành xu nịnh nói.
Phùng Húc cười nhạt, ấn gọi phòng .
“Trưởng phòng Phùng?” Đầu kia truyền tới một giọng nữ rất êm tai.
Phùng Húc rất cung kính: “Quản lý Trương, tôi dẫn học viên mới tới, là bạn của em họ tôi, cô xem sắp xếp thế nào?”
“Ah, vậy dẫn tới đi, đừng để người ta chờ.”
“Vâng.” Theo đối thoại chấm dứt, cửa chống trộm cũng mở ra.
“Kia là?” Tống Hi Thành hỏi.
Phùng Húc giải thích: “Đó là quản lý phụ trách đợt huấn luyện, công ty của chúng ta là một công ty khoa học, cho nên đẳng cấp cũng phân rõ, học viên, nhân viên, trưởng phòng, chủ nhiệm, quản lý cuối cùng là Tổng giám đốc.
Bất quá chú em yên tâm, những điều này đều là để tiện cho việc quản lý, công ty chúng ta rất thân thiện, mọi người ở chung với nhau đều xem nhau như người nhà.”
Tống Hi Thành đi theo hắn lên lầu ba, không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, mà đường đi lên cầu thang vô cùng u ám đáng sợ, còn tản ra mùi lạ.
“Quản lý Trương, học viên mới tới rồi.”
Tống Hi Thành rất bình tĩnh đi vào, phát hiện không gian phòng nhỏ hẹp này sắp xếp rất đơn giản, nhìn giống như kiểu văn phòng kinh điển trước năm .
“Trương quản lý.” Tống Hi Thành chào hỏi.
Quản lý Trương kia là cái cô gái trẻ tuổi, trưởng thành nhìn rất thanh tú, bất quá không có chăm chút, tóc thậm chí còn dính mỡ, cô mỉm cười hoan nghênh: “Cậu chính là Tiểu Tống? Tôi có nghe tiểu Hạ nhắc tới, thanh niên tuổi còn trẻ lại nhiệt tình, tôi tin chắc ở công ty của chúng tôi, cậu nhất định sẽ rất có tiền đồ.”
Tống Hi Thành ngại ngùng: “Quản lý Trương quá khen, tôi còn không biết mình có thể qua được kỳ huấn luyện hay không.”
Quản lý Trương cười ra tiếng: “Cậu yên tâm, một cậu trai ưu tú như vậy, còn là sinh viên đại học, khẳng định không có vấn đề.” Cô lại nhìn Phùng Húc sắp xếp: “Thế này đi, là do anh chiêu mộ cậu ta, sau này học tập sinh hoạt của cậu ta chủ yếu do anh phụ trách.
Hiện tại anh dẫn cậu ta đến chỗ ở, sau đó ngày mai bắt đầu học việc.”
Tống Hi Thành Chỉ vô tri vô giác được đưa tới cái nơi gọi là ký túc xá, mặc dù đã sớm nghe qua tình trạng sinh hoạt của nhân viên đa cấp, nhưng khi cậu thật sự đứng ở ngoài cửa, vẫn là bị giật mình.
Phòng chỉ có m² không có cửa sổ, trên mặt đất lót lớp vải bông rách rưới, trên đất nằm khoảng chừng người, dường như đang nghỉ ngơi.
Mấy người này tay chân hầu như đều không thể duỗi thẳng, toàn chen chúc chung một chỗ.
“Này...!không còn chỗ phải không?” Tống Hi Thành xấu hổ hỏi.
Phùng Húc không có vội trả hành lý lại cho cậu, chỉ nói: “Chỗ chúng ta có phòng dùng để chứa hành lý, vậy đi, chú em ngủ một giấc trước, sau khi tỉnh lại dẫn chú đi lấy hành lý.
Đúng rồi, bởi vì là thời gian khổ luyện, cho nên hết thảy thiết bị điện tử kể cả điện thoại máy tính sẽ bị tịch thu, sau khi kết thúc khóa huấn luyện sẽ trả lại, bọn anh sẽ giúp chú bảo quản.”
Giọng điệu của tên này không cho cậu từ chối, Tống Hi Thành nhịn không được nhíu mày, lại không thể đưa ra ý kiến phản đối gì.
“Nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày mai đúng giờ chúng ta huấn luyện.” Nói xong hắn liền ra ngoài.
Tống Hi Thành đánh giá người cùng túc xá, trong lòng âm thầm hoài nghi, đối mặt với âm mưu rõ ràng như thế, bày kế và điều kiện tệ hại thế này, bọn họ làm sao có thể chịu được lâu như vậy?
“Người mới?” Có người ngồi dậy đánh giá cậu.
Tống Hi Thành cười hì hì bắt tay: “Đúng vậy, anh là học trưởng sao?”
Người nọ xùy cười: “Vừa tốt nghiệp phải không, còn học trưởng, cứ gọi anh là Vương Địch.”
Những người khác cũng dần dần tỉnh lại, nói như thế nào đây, so với ấn tượng trong đầu Tống Hi Thành rất khác, những người này phần lớn đều nhìn khá hiền lành hòa nhã, không nói tới ai diện mạo hung dữ, mà là từng người nói chuyện đều logic trật tự, dường như cũng từng được giáo dục nhất định.
Mười sáu người ngồi vây quanh, Vương Địch cười rất thoải mái: “Có người mới, thoạt nhìn đêm nay sẽ có đồ ngon.”
“Cậu là do ai tiến cử?” Một người khác được gọi là Đầu To hỏi.
Tống Hi Thành cẩn thận đáp: “Là bạn học của tôi giới thiệu, cậu ấy tên Hạ Thần.
Nhưng lúc nãy quản lý Trương nói người tiến cử tôi là trưởng phòng Phùng.”
“Ồ...” Tống Hi Thành có hơi kinh ngạc nhìn bọn họ, vì nhiều người trong số họ lộ ra nét mặt hâm mộ.
Vương Địch vỗ vỗ vai của cậu: “Nhóc con vận khí thật tốt, trưởng phòng Phùng có thể xem là nhân vật truyền kỳ thăng cấp nhanh nhất.
Anh ta từ học viên đến chức trưởng phòng chỉ tốn tổng cộng có ba tháng.
Hơn nữa anh ta còn là tâm phúc của quản lý Trương, có thể đi theo anh ta, cậu nhất định có thể học được rất nhiều việc.”
Tống Hi Thành gãi đầu: “Thật sự sao? Em cũng không biết.
Có lẽ vì em là bạn học của em anh ta, cho nên bọn họ mới đãi ngộ đặc biệt.
Chỉ là chỗ này huấn luyện cái gì?”
Biểu tình Đầu To nghiêm túc hẳn lên: “Có phải cậu cảm thấy điều kiện ở đây rất kém, cực kỳ khác với những gì họ nói không?”
Tống Hi Thành dời đi tầm mắt: “Khác đâu.”
Vương địch nói: “Anh nói cho biết, lúc mới vừa tới anh cũng nghĩ như vậy, nhưng khi anh bắt đầu học việc, anh lập tức biết những băn khoăn trước kia của mình dư thừa cỡ nào.
Đây chính là nơi nhóm lửa cho những ước mơ, còn giúp mọi người phát triển sự nghiệp.
Ngày mai khi học việc, cậu sẽ biết rõ tuyệt vời như thế nào, cơ hội này quý giá như thế nào.”
“Ăn cơm đi.” Tống Hi Thành còn chưa kịp đáp lời, thì có một người thoạt nhìn chức vụ khá cao người đến gõ cửa, xách một cái hộp xốp vào.
Mọi người vô cùng trật tự xếp hàng nhận cơm, lúc mở hộp cơm ra ai nấy đều xuất hiện thần sắc vui mừng thỏa mãn.
Ngoại trừ cơm trắng còn có ba món mặn một món canh, theo thứ tự là cà tím om, thịt gà khoai tây hầm và bắp cải xào, còn có súp rong biển.
Tống Hi Thành nếm nhạt như nước ốc, trong lòng đang tính toán.
Những người này dường như đã bị tẩy não thành công, đã mất đi lý tính tối thiểu nhất.
Bọn họ có lẽ lúc bắt đầu cũng nghi ngờ như Hạ Thần, thậm chí còn phản ứng biết được đây là bán hàng đa cấp, nhưng đến cuối cùng cũng không ngoại lệ, đều biến thành những con rối, đánh mất tất cả tư tưởng và lý trí.
Tìm ra mạng lưới đa cấp cấu kết với nhau, để một mẻ hốt gọn bọn chúng, cứu vớt những nạn nhân ngộ nhập lạc lối.
Nhiệm vụ lần này quả thật không đơn giản.
Nửa đêm, Tống Hi Thành rúc lại ở một xó, nghe tiếng ngáy bốn phía liên tiếp, tận lực chịu đựng mùi lạ đến muốn ói trên giường, dù cố gắng thế nào cũng không ngủ nỗi.
Dê đã đếm tới con, nhìn đồng hồ cũng đã điểm giờ, trong lòng Tống Hi Thành liệt kê ra vô số kế hoạch, làm thế nào để có được sự tín nhiệm của bọn họ, làm thế nào để tìm được những tụ điểm khác, làm thế nào để liên hệ với cảnh sát, hết thảy hết thảy…
Tề Ninh tên kia nếu ở đây thì tốt rồi, tuy tính nhẫn nại của hắn = , EQ cũng muốn rời bỏ hắn, nhưng khả năng tính toán, dự mưu thì như mặt trời ban trưa.
Nếu như hắn ở đây, khẳng định đã liệt ra được một hai kế hoạch rồi?
Vô tri vô thức bị cơn buồn ngủ đánh úp, ý nghĩ cuối cùng lúc cậu sắp lâm vào trong mộng đẹp là, môi trường tệ hại như thế này, may mà tên kia không tới..