☆ Chương
Đa cấp, MLM (Muti-Level Marketing), tại các quốc gia khác nhau sẽ có những định nghĩa khác nhau.
Ở phương Tây và nhiều quốc gia khác, loại hình kinh doanh này được nhận định là hợp pháp, thông qua mạng lưới quan hệ của từng cá nhân để giới thiệu phát triển hội viên, sau đó đến chào hàng phục vụ sản phẩm, dựa vào nhân số hội viên và doanh thu tiêu thụ để tính thù lao.
Mà ở Cộng hòa Trung hoa, đa cấp là một loại kinh tế phạm pháp, khiến cho vô số người thân bại danh liệt, cũng khiến cho vô số gia đình nhà tan cửa nát.
Projector chiếu một vài bức ảnh: Người bị hại khóc rống, người thân cũng bị liên lụy, phần tử tội phạm, những ổ điểm đa cấp đơn sơ không thể tả, và những hội viên vì đa cấp mà điên điên khùng khùng…
Đèn sáng lên, Tề Ninh tắt video, nhìn mọi người trong phòng họp.
“Vậy nên, mọi người đều biết về đa cấp đúng không?”
Ngoại trừ tổ trọng án, chi đội lần này cũng tham gia.
Khuya hai ngày trước, có một người đàn ông bí ẩn nặc danh gọi điện thoại tới báo cáo một tụ điểm đa cấp quy mô lớn, vụ án có liên quan đến hơn trăm người, kim ngạch không những mấy vạn mà là mấy tỷ.
Vụ án này khiến các lãnh đạo cấp trên để ý, Thôi Bằng, Đội trưởng Đội chuyên án, theo mệnh lệnh hành động, lãnh đạo hai chi đội trinh thám cùng nhau phá án.
Tề Ninh ngồi bên phải Thôi Bằng, chờ lãnh đạo nói chuyện.
“Lần này tính chất vụ án rất xấu, thủ đoạn rất tàn nhẫn, tình tiết rất nghiêm trọng.” Thôi Bằng vừa mở miệng đã cho ra ba chữ “Rất”, “Lãnh đạo thành phố cũng đã nghe nói, cũng vô cùng để tâm.
Cho nên chúng ta nhất định phải làm gì chắc đó, điều tra nắm chắc bản án này mỗi phút mỗi giây.”
Chi đội trưởng chi đội – Dương Cương tính tình nóng nảy, Thôi Bằng còn chưa dứt lời đã lập tức đứng dậy cúi chào, hô to: “Chúng tôi nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!”
“Yes!” Các đội viên cùng chi đội phía sau cũng nhao nhao bày tỏ thái độ.
“…” Tống Hi Thành quay đầu lại nhìn xem, Lã Thận Ngôn đang ngẩn người, Hà Mộ đang đánh giá vết cào khả nghi trên cổ Dương Cương, lão Trương thì đang ghi chép, Bành Cương thì lén lút trò chuyện với Lý Cường bằng giấy bút dưới mặt bàn, Phương Na Na thì đang nhìn móng tay, mà Sếp của bọn họ, lại đang nhìn mình chằm chằm?
Tống Hi Thành giật mình một cái, mặt đầy vô tội nhìn Tề Ninh.
Một chi đội nhiệt huyết sôi trào cùng Tổ trọng án bất động, chán ngắt tạo thành sự đối lập mãnh liệt, Thôi Bằng lạnh lùng nhìn đầu sỏ của đội nói: “Tề Ninh, thái độ của cậu thì sao?”
Ánh mắt Tề Ninh dời khỏi người Tống Hi Thành: “Đối với chúng tôi mà nói, cũng chỉ là một vụ án đặc biệt thôi, dù sao sao cũng phải phá, không cần phải thể hiện quá nhiều.”
Dương Cương lớn hơn Tề Ninh gần mười tuổi, đối với việc Tề Ninh luôn thuận buồm xuôi gió lại được coi trọng rất khó chịu, lúc này không khỏi cười lạnh: “Sếp Tề đã tính trước vậy không bằng nói cho chúng tôi biết, cậu có kế hoạch gì?”
Tề Ninh nhìn về phía Thôi Bằng xin chỉ thị, thấy ông gật đầu, Tề Ninh duỗi ra ngón tay: “Thứ nhất, tìm ra hang ổ đa cấp, sau đó trực tiếp phá huỷ, ưu điểm: Đơn giản lại trực tiếp, thuận lợi nhanh chóng, khuyết điểm: Không thể tìm được tất cả các hang ổ đa cấp để hốt gọn một mẻ, rất dễ sẽ đánh rắn động cỏ.
Thứ hai, điều tra thời gian dài, điều tra từng bước, tuy có thể diệt triệt để, nhưng phương pháp này hiệu quả chậm, hơn nữa quá trình áp dụng có thể bị phát hiện.” Cậu thu hồi hai ngón tay, do dự nói: “Cá nhân tôi cho rằng cách thứ ba tốt hơn, đó là phái một cảnh lực tinh anh nằm vùng.
Chỉ là, như mọi người biết, rất mạo hiểm, dù sao một khi tiến vào tụ điểm, chúng ta không thể khống chế tình hình được.”
Dương Cương cười lạnh: “Bên trong tụ điểm đa cấp bát nháo, vào cũng chưa chắc có thể lấy được tín nhiệm của thủ lĩnh đối phương, theo tôi thấy, hoàn toàn là lãng phí thời gian.”
Tề Ninh chán ghét quét mắt nhìn: “Vậy mời sếp Dương nói cho tôi biết, tụ điểm đa cấp này theo tôi nhớ cũng đã được quý đội kiểm tra và niêm phong lần rồi? Tại sao đến bây giờ vẫn như vậy, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng? Sếp Dương có cách trị tận gốc sao?”
Dương Cương cãi lại: “So ra vẫn hơn những người chưa từng phá án đa cấp bao giờ.”
Liếc mắt nhìn, Tề Ninh cười cười: “Thì ra sếp Dương đã phá án từ trong bụng mẹ, vô sự tự thông?”
Bọn họ bắt đầu giương cung, Thôi Bằng lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn bọn họ tranh luận.
Tống Hi Thành là lần đầu tiên phá án cùng chi đội khác, nhìn thấy tình hình này có chút lo lắng, thấp giọng hỏi Hà Mộ bên cạnh: “Bọn họ như vậy thật không sao chứ?”
Hà Mộ thở dài: “Tập mãi thành quen, cái tên Dương kia từ lúc mới đến đã bắt đầu đối đầu với Sếp, tôi thấy cũng chỉ là ghen ghét thôi.”
“Vậy cậu cảm thấy sếp Thôi sẽ tiếp thu ý kiến của ai?”
Hà Mộ cười nhạo: “Tôi nói chứ Tống Hi Thành, cậu thật sự khờ quá, đã nói Dương Cương ghen ghét Sếp chúng ta rồi, tại sao vậy chứ? Cũng bởi vì năng lực của Sếp rất được cấp trên coi trọng, lần này, tôi thấy sếp Thôi vẫn sẽ tiến cử Sếp chúng ta thôi.”
Quả nhiên, Thôi Bằng cắt lời hai người đang tranh chấp: “Được rồi.”
Hai người lập tức im lặng, Thôi Bằng bàn giao: “Chuyện này chúng ta chia nhau xử lý, Tề Ninh, tổ trọng án của cậu chọn ra hoặc nhân viên phù hợp, sắp xếp đưa vào tụ điểm, còn Dương Cương, đội phụ các cậu phụ trách phối hợp tác chiến ở bên ngoài, cuối cùng phải tóm gọn một mẻ.”
Dương Cương tức giận bất bình trừng mắt nhìn Tề Ninh, Tề Ninh nhìn cũng không thèm nhìn hắn, đứng dậy nói: “Nếu vậy, tôi về triển khai cuộc họp, nhanh chóng nghĩ ra phương án hành động cho lãnh đạo xem.”
Người tổ trọng án lập tức bỏ chạy, Dương Cương nổi giận đùng đùng nhìn Thôi Bằng, trên mặt ẩn ẩn mồ hôi: “Sếp, sếp cứ luôn để cậu ta phóng túng như vậy? Trên người cậu ta chẳng có một chút tính kỷ luật và phục tùng của cảnh sát?”
Thôi Bằng thản nhiên cười: “Chúng ta là cảnh sát, không phải quân nhân.
Hoàn thành nhiệm vụ, phá án và bắt giam là điều kiện tiên quyết, tôi có thể khoan dung những người có cá tính.
Là một cảnh sát, Tề Ninh rất có tố chất, điểm đó cậu chẳng phải rất rõ sao.”
Dương Cương vẫn có chút không phục, Thôi Bằng vỗ vai hắn: “Cậu lớn hơn cậu ta, cậu ta tuổi còn trẻ khí thịnh cậu nhường một chút đi, phải nhìn cho đại cục.” Ông lại thở dài, không biết là nói cho Dương Cương nghe, hay là cho ai khác, “Người bất mãn cậu ta không ít, giống như cậu thể hiện hết ra ngoài cũng xem như là quân tử, những người đem bất mãn dấu ở trong lòng tùy thời hành động mới càng đáng sợ hơn, là tiểu nhân.”
Dương Cương trầm mặc một lúc: “Loại người như hắn, không biết thu liễm, một ngày nào đó sẽ bị thua thiệt.”
Bên trong tổ trọng án lại đang thảo luận vô cùng nhiệt liệt, chọn lựa người nằm vùng và thân phận ra sao, cách thức liên lạc hầu như không có một ý kiến thống nhất.
Giọng Phương Na Na bắt đầu cao hơn: “Đã thế kỷ thứ mấy rồi, năm trước Thái Tổ lão nhân gia đã nói, nữ tử có thể gánh nửa bầu trời, ai nói nữ không bằng nam?!”
“Thôi đi cô nương, câu sau không phải Thái Tổ lão nhân gia nói.” Lã Thận Ngôn sửa sai, “Đó là trích đoạn kịch 《 Hoa Mộc Lan 》, Tiểu Hương Ngọc hát.”
Hà Mộ bó tay: “Quản câu đó là ai nói, Na Na cô là con gái lại đã có gia đình, bọn tôi phái cô đi nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, chúng tôi lấy cái gì để đền cho Tiểu Viên con cô?”
Lý Cường nói: “Tôi cảm thấy vụ án này, cần nam trẻ trung khoẻ mạnh, tốt nhất là kiểu không gây chú ý cho khác, nhưng phải dày kinh nghiệm xã hội biết cách dùng các loại quan hệ mình có.”
“Đó không phải là chỉ tôi sao?” Hà Mộ bắt đầu tự kỷ.
Tống Hi Thành chủ động xin đánh giặc: “Tôi cảm thấy tôi càng phù hợp hơn.”
Tề Ninh nhìn thẳng mắt cậu: “Lý do?”
Tống Hi Thành sắp xếp ngôn ngữ: “Những người khác đều đã có gia đình, không hợp tham gia việc nguy hiểm như thế này.
Hơn nữa tuổi của tớ cũng khá nhỏ, phần tử tội phạm sẽ thả lỏng cảnh giác.
Hơn nữa tớ là người cuối cùng đến tổ trọng án, có thể bọn họ sẽ không biết.”
“Phụt!” Hà Mộ nhịn không được bật cười, “Tiểu Tống cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi hả? Cậu cho là các phần tử tội phạm đều có một sấp ảnh tư liệu của chúng ta sao?”
Tề Ninh vô thức muốn từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt Tống Hi Thành, vô cùng khẩn thiết.
“Mọi người cảm thấy thế nào? Một người hay là hai người đi sẽ phù hợp?” Tề Ninh tránh tầm mắt của cậu, nghiêng đầu nhìn người khác.
“Đa phần những người tham gia bán hàng đa cấp là sinh viên sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, tôi cảm thấy đồng chí Tống Hi Thành có đặc điểm rất phù hợp, cộng thêm tướng mạo hiền lành, chắc sẽ không khiến đối phương nghi ngờ.” Lão Trương dùng ánh mắt lão đồng chí yêu thương đánh giá Tống Hi Thành, “Về phần bao nhiêu người đi, tôi cảm thấy càng ít càng tốt, nhiều người ngược lại sẽ bị lộ.”.