Thiên Mệnh Tân Nương

quyển 1 chương 21: ngọc đỉnh lên trời!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trở lại khách điếm, Ôn Hải quả nhiên đang đợi nàng cùng ăn cơm tối. Bạch Tiểu Bích lấy cớ đi dạo bên ngoài, tuyệt nhiên không đề cập tới chuyện gặp Diệp Dạ Tâm. Ôn Hải cũng không hoài nghi nàng, hai người im lặng ăn cơm rồi trở về phòng riêng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tiểu Bích bị Ôn Hải đánh thức lúc trời vẫn còn chưa sáng rõ. Ôn Hải đợi nàng thu thập mọi thứ xong liền dẫn theo nàng tới thành Đông.

Thế núi thành Đông trập trùng, trong đó có một ngọn núi cao đến phá lệ, từ phía xa nhin flaij trông hệt như một cái đỉnh cổ, vững vàng vươn lên. Cả ngọn núi được bao phủ bởi cây cối trùng điệp, xanh ngắt một màu giống như một bức bích điêu bằng ngọc, một khối to lớn, thân đỉnh tròn trịa, ba chân thấp thoáng, khí thế thiên thành.

Bạch Tiểu Bích nhìn mà không khỏi cảm thán, khó trách nơi này được gọi là thành Ngọc Đỉnh, hóa ra là vì ngọn núi đó.

Ôn Hải cũng nhìn ngọn núi một hồi lâu rồi mới cất tiếng: “Biến một chân thành đỉnh hướng lên trời, vững chắc như vậy thật khó.”

Nội tâm Bạch Tiểu Bích khẽ động: “Nơi này cũng là bảo địa sao?”

Ôn Hải cúi đầu, nhàn nhạt cười nói: “Tốt, nhưng muốn có được không dễ, nhất định phải có cao nhân chỉ điểm.”

Bạch Tiểu Bích có chút nghi ngờ.

Ôn Hải chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phía trước chính là trang viện của Trấn quốc công.”

Bạch Tiểu Bích suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe phụ thân nói, Trấn quốc công ở trong triều rất có uy vọng, một nửa giang sơn Tạ gia cũng là do người chống đỡ.”

Ôn Hải không dừng lại cước bộ: “Trấn quốc công là đại thần trong triều, trung lương chính trực, bình sinh chinh chiến nơi sa trường lập không ít công lao, rất nhiều dũng tướng, trung thần đều là người của Trấn quốc công, có thế nói họ là rường cột nước nhà. Tuy tuổi trẻ lập nhiều chiến công nhưng vẫn không được trọng dụng, nhiều lần thăng trầm lên xuống, càng ngày càng gặp nhiều nguy hiểm.” Thấy phía trước bùn lầy khó đi, Ôn Hải dừng lại, rất tự nhiên kéo tay Bạch Tiểu Bích, “Chủ nhân của Trịnh phủ hiện tại là huynh đệ Trịnh công, nghe nói bọn họ rất hiếu khách, đối nhân xử thế khôn khéo, ở trong thành rất có uy vọng.”

Cảm giác bị khống chế lần nữa dâng lên, trên danh nghĩa nàng với hắn là thầy trò nhưng bị hắn nắm tay kéo đi vẫn khiến Bạch Tiểu Bích cảm thấy không được tự nhiên, gương mặt thanh tú nóng bừng, bất quá thì hắn nắm rất chặt, mấy lần nàng muốn rút tay về đều không được, lại không dám kháng cự nên chỉ có thể để mặc cho hắn kéo đi.

Mãi đến khi hai người đi qua khỏi vũng lầy, Ôn Hải mới buông nàng ra.

Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nhích ra xa mấy bước.

Ôn Hải đột ngột dừng bước, mở ô mà hắn đã sớm chuẩn bị: “Trời mưa rồi!”

Bạch Tiểu Bích ngẩng người, nhìn lên thì thấy trời quả nhiên đang có mưa bụi, mới vừa rồi quá khẩn trương nên không để ý tới.

Chiếc ô làm bằng tơ lụa màu trắng giữa trời mưa phùn, phảng phất như một đóa hoa nở rộ, kết hợp với y phục màu trắng của hắn, không gian chung quanh bất giác vắng vẻ, lạnh lẽo hơn hẳn.

Ôn Hải mỉm cười nhìn nàng như muốn nói: “Đứng trong mưa làm gì, tới đây.”

Bạch Tiểu Bích yên lặng đi tới, tận lực duy trì khoảng cách xa nhất có thể.

Ôn Hải thuận tay kéo nàng lại gần: “Cẩn thận kẻo bệnh.”

Ở khoảng cách gần, mùi đàn hương quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi, tinh tế nghĩ lại sẽ cảm nhận được sự ân cần của hắn, Bạch Tiểu Bích thật sự muốn tìm cách để chứng thực suy nghĩ của mình, nếu hắn là vạn bất đắc dĩ nên mới dẫn theo nàng theo, tùy thời đều có thể bỏ lại nàng thì cần gì phải bày ra bộ dáng quan tâm như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự coi nàng là đồ đệ mà quan tâm sao?

Bạch Tiểu Bích tình nguyện tin vào suy đoán của mình, dứt khoát đưa tay đẩy ô về phía hắn, con người chỉ cần trải qua một lần cô độc sẽ càng thêm lưu luyến thân nhân, cho dù nội tâm mang theo ý tứ lấy lòng cùng chút sợ hãi bị nàng cố ép xuống.

Ôn Hải nghiêng đầu nhìn nàng.

Bạch Tiểu Bích lấy hết can đảm nói: “Ngươi cũng đừng đội mưa.”

Ôn Hải cười cười, thu lại ánh nhìn, không nói gì mang theo nàng đến điền trang Trịnh gia.

Thôn trang ở khá gần thành Đông, dọc đường đi, hai người nhìn thấy rất nhiều tá điền quần áo tả tơi vừa đi vừa nói chuyện, thì ra Trịnh gia ở đây cũng là một phú nông, Trấn quốc quân ngày trước chính là sinh sống ở đây, sau này lập được công lớn, Thánh thượng mới ban thưởng phủ đệ, cho phép hồi hương giỗ tổ. Trấn quốc công cũng không có ý định chuyển vào thành, chỉ ra lệnh tu sửa nơi này, giao cho huynh đệ Trịnh công trông coi.

Hai con sư tử đá uy nghiêm đứng trước thềm đá, hai chữ ‘Trịnh phủ’ treo trên cao, lộ ra khí khái uy nghiêm của danh gia vọng tộc, bất quá thì vẻ cao cao tại thượng kia lại bị gương mặt với nụ cười hiền hòa của người gác cổng làm giảm mất phân nửa. Người gác cổng cùng gia đinh trong phủ rất tinh mắt, vừa nhìn đã biết thầy trò Ôn Hải không phải khách thường, vội vàng mời vào đại sảnh, nhiệt tình mời trà rồi mới chạy đi bẩm báo chủ nhân.

Trịnh công vừa nghe gia đinh nói có khách quí tới, vội vàng đi tới đại sảnh, bộ dáng nam tử trung niên ngoài năm mươi mang theo nét hòa ái dễ gần.

Ôn Hải theo lệ thăm hỏi chủ nhân rồi mới tự giới thiệu về mình, sau đó nói: “Chúng tôi đi ngang qua quí trang thì tiết trời chuyển sang mưa dầm, thật khó để tiếp tục hành trình nên muốn ở lại quí phủ tá túc mấy ngày, vô tình quấy rầy, mong người lượng thứ.”

Trịnh lão gia cười nói: “Ra ngoài hành tẩu khó gặp việc dễ dàng, chỉ là tá túc mấy hôm thôi mà.” Nói rồi phân phó hạ nhân dẫn hai người tới phòng dành cho khách nhân.

Ôn Hải cảm ơn rồi theo hạ nhân đi ra.

“Khoan đã!” Trịnh lão gia đột nhiên gọi hai người lại, nhìn Bạch Tiểu Bích hỏi: “Cô nương này là…”

Ôn Hải bất động thanh sắc nói: “Là biểu muội của tại hạ, ngày trước đi thăm hỏi, đúng dịp Dượng ta qua đời, ta thấy nàng không còn huynh đệ nên đã viết thư nói với mẫu thân, mẫu thân muốn ta mang nàng về nhà.”

Trịnh lão gia nhíu mày vẻ không tin, “Là vậy sao?”, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Bạch Tiểu Bích.

Bạch Tiểu Bích hiểu Ôn Hải muốn giúp nàng, vội cúi người hành lễ nói: “May mắn Dì dượng có lòng thu nhận.”

Cô nam quả nữ ở bên ngoài mà lại không có nha hoàn theo hầu, Trịnh lão gia thấy hình dung cử chỉ của nàng không tầm thường nên sinh lòng hoài nghi, vừa nghe nàng là cô nhi, mà hai người cũng không giống có tư tình, gật đầu nói: “Hai người cũng đừng trách lão phu nhiều chuyện, tuy nói nàng cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của dì, là biểu muội của ngươi, để nàng xuất đầu lộ diện bên ngoài cũng không tốt lắm.” Ý tứ chính là trách cứ Ôn Hải chăm sóc nàng không chu đáo.

Ôn Hải nhẹ giọng đáp: “Lão nhân gia dạy rất phải.”

Bạch Tiểu Bích vội nói: “Biểu ca chăm sóc ta rất tốt, ra ngoài bôn ba vốn nên tùy cơ ứng biến.”

Trịnh lão gia đang muốn nói gì đó thì bên ngoài cửa đã có tiếng gia đinh bẩm báo: “Lão gia, Lô lão gia thành Tây nói có chuyện quan trọng muốn gặp lão gia ạ!”

Lô lão gia khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cúi đầu đi tới, vô cùng khách khí với gia định báo tin, thần sắc bất an, vừa nhìn thấy Trịnh lão gia đã vội vàng quì xuống: “Xin Trịnh lão gia cứu giúp!”

Trịnh lão gia kinh ngạc, vội vàng đỡ ông ta dậy nói: “Lô huynh gặp phải chuyện gì mà kinh hoảng như vậy, từ từ nói.”

Lô lão gia đỏ mặt nói: “Vừa rồi Cổ nhị công tử xảy ra tranh chấp với chưởng quầy, tiểu nhi vô tình đẩy hắn một cái, hắn liền gọi người bắt tiểu nhi đi, mặc tôi cầu xin thế nào cũng không chịu thả người, bất đắc dĩ phải nhờ tới Huyện đại nhân nghĩ cách dùm. Tri huyện đại nhân nghĩ hắn là cháu ngoại Trịnh lão gia nên bảo ta tới tìm người…”

“Thật có chuyện như vậy? Hỗn trướng!” Trịnh lão gia giận dữ nói: “Lô huynh chớ vội, ta cùng với huynh đi tìm tên nghiệt chướng kia bắt hắn thả lệnh lang.”

Lô lão gia vui sướng, vội vàng dập đầu cảm tạ.

Trịnh lão gia phân phó hạ nhân dẫn hai người Ôn Hải về phòng khách rồi quay người đi theo Lô lão gia.

Ngày trước Phạm gia ỷ vào Phạm Bát Sĩ làm quan lớn mà hoành hành khắp huyện Môn Tỉnh, không nghĩ tới người Trấn quốc công làm loạn, Trấn quốc công... Bạch Tiểu Bích âm thầm kính trọng, đi theo hạ nhân nọ tới phòng dành cho khách, cơm nước xong cuôi còn muốn tới chào hỏi Ôn Hải, không ngờ cửa phòng hắn lại đóng chặt. Bạch Tiểu Bích không muốn quấy rầy, đành một mình vào thành, dự định mua một chút vải vóc may y phục mùa đông.

Mặc dù thời tiết chuyển lạnh lại có mưa dầm nhưng cảnh tượng trong thành vô cùng náo nhiệt, hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng, thỉnh thoảng lại thấy pháo hoa được đốt lên. Bạch Tiểu Bích cúi đầu không nhìn, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Đang chậm rãi đi dạo, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, tiếp đó, một bóng đen từ bên trái bay tới, suýt chút nữa xô ngã nàng.

“Đồ ranh con mất dịch, ta cho ngươi biết sự lợi hại của Hạ gia ta!” Một bóng người cao lớn nhảy tới, cầm bóng đen trên đất ném một cái, bóng đen kia một đường bay thẳng về phía bên trái, làm sập cả một gian hàng.

Truyện Chữ Hay