Triệu Tử Yên thất thần nhìn bóng lưng người nọ khuất dần trong bóng tối.
Theo nhịp bước chân, tà áo bạch y khẽ lay động không biết vô tình hay cố ý cũng lay động đến trái tim nàng.
Chỉ cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp dâng lên rất nhanh rồi biến mất.
Thật không ngờ một người xa lạ lại đứng ra giải vây giúp nàng, trong khi những người thân trên danh nghĩa kia lại là người bức ép vũ nhục nàng.
Nụ cười tự giễu hiện lên khuôn mặt của nữ tử, nàng có người thân sao? Triệu Tử Yên mím chặt đôi môi tái nhợt, người thân sao? người thân của nàng sớm đã rời xa nàng rồi.
Từ nhỏ đến lớn nàng phải chịu biết bao sỉ nhục nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, bỗng đến một ngày có người đứng ra che chở, nàng thật sự muốn bỏ xuống lớp mặt nạ mạnh mẽ để khóc lớn một trận, kể cho người nọ nghe hết thải những uất ức trong lòng.
Ngoài mẫu thân đã mất cùng Tiểu Mai từ nhỏ bên cạnh, đây là người đầu tiên lên tiếng giúp nàng.
Có lẽ đối với người nọ chỉ là một hành động nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng với Triệu Tử Yên lại khiến lòng nàng ấm áp dị thường.
Thấy những vị kia đã đi xa, tiểu thái giám mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên trước ngực ổn định trái tim đập nhanh vừa rồi "cũng may, cũng may a, cuối cùng cũng đi rồi, doạ chết tiểu đáng yêu ta".
Lúc nhìn sang Triệu Tử Yên, chỉ thấy nàng đang đứng ngẩn người ra đó không biết suy nghĩ cái gì.
Sắc trời cũng đã tối nếu không đi nhanh liền trễ, tiểu thái giám đành lên tiếng nhắc nhở
"Vương phi a, chúng ta đi thôi, đã sắp trễ giờ"
Không phản ứng, Vương Phi bị hù cho ngốc rồi sao? Tuy nghĩ vậy nhưng chỉ dám để ở trong lòng, hắn dám nói ra sao? Đương nhiên là không rồi, hắn không có lá gan lớn như vậy nếu không đầu của hắn xem chừng phải chuyển nhà a.
Thấy Triệu Tử Yên vẫn bất động, tiểu thái giám không còn cách nào đành bất đắt dĩ lớn tiếng hô
"Vương phi a"
"A?"
Triệu Tử Yên bị tiếng kêu lớn của tiểu thái giám làm cho hoàn hồn, nàng xoay người xấu hổ nhìn tiểu thái giám, ấp a ấp úng hỏi
"Có....!có chuyện gì?"
Tiểu thái giám cũng không hiểu có chuyện gì, nhìn nàng như thấy quỷ, rất nhanh thu hồi ánh mắt, chấp tay cung kính nói
"Bẩm Vương phi, chúng ta sắp trễ giờ a"
Triệu Tử Yên nghe vậy trong lòng lo lắng, nàng gật đầu liên tục, nhanh chân bước theo tiểu thái giám.
Bên này, Nhan Cẩn Nhi từ Phượng Minh cung đến đây đã được một lúc, nàng tìm kiếm xung quanh kể cả những góc khuất cũng không thấy Triệu Tử Yên.
Nàng nhíu mày, chuẩn bị quay lại chỗ cũ tìm người, chân vừa bước vài bước đã nhìn thấy từ phía xa bóng dáng Triệu Tử Yên đang đến gần.
Lúc này nàng mới bỏ xuống lo lắng, nhìn Triệu Tử Yên lại không biết có nên nói tin tức vừa rồi cho nàng ấy không.
Trong lòng có chút bâng khuân, Hoàng Hậu vừa nói với nàng, hôm nay phu quân chưa từng gặp mặt của các nàng sẽ trở về.
Nghe xong, Nhan Cẩn Nhi cũng không biết nên vui hay nên buồn, chỉ là có một chút cảm giác khác thường xuất hiện.
Gả ra ngoài đã hơn một năm cuối cùng cũng phải đến lúc đối mặt, dù gì đây cũng là người nàng sẽ ở cạnh cả đời, là phu quân của nàng, không muốn gả thì cũng đã gả, ngoài chấp nhận thì nàng còn làm được gì đây?
Thần sắc của Nhan Cẩn Nhi có chút khác lạ, như có điều muốn nói rồi lại thôi, Triệu Tử Yên hai tay xoắn xuýt với nhau nhưng cũng không dám hỏi.
Ấp úng nửa ngày, Nhan Cẩn Nhi rốt cuộc cũng mở miệng
"Tử Yên, vừa rồi......"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu giá lâm"
Tiếng Lưu công công thánh thoát vang vọng khắp ngự hoa viên, mọi người đồng loạt cung kính hướng về phía thánh giá quỳ xuống hành lễ
"Chúng thần tham kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế"
Từ xa, Cảnh Lăng đế trên người khoát long bào vàng rực, phía trước thêu kim long uy phong bễ nghễ, mỉm cười vui vẻ, trên mặt vừa ôn hoà nhưng không mất uy nghiêm, xem ra hôm nay hoàng đế là có chuyện vui a.
Tay áo khẽ phất, Cảnh Lăng đế cười nói
"Chúng ái khanh bình thân, đêm nay là yến tiệc không phải thượng triều, không cần câu nệ tiểu tiết"
"Tạ ơn hoàng thượng"
Cái gì là không cần câu nệ? Chúng quan viên cũng không có cái gan này.
Mọi người bắt đầu đứng lên trở về chỗ của mình yên vị, gia quyến cũng ngồi cách đó không xa.
Nhìn đến vị trí kế bên Hoàng Hậu, một vị công tử tuấn mỹ, trên người khoác trường bào màu trắng có thêu thủy trúc, cả người cao gầy, da vẻ trắng sáng như bạch ngọc, mắt phượng khẽ cong, môi đỏ răng trắng ngũ quan tinh tế sắc xảo, đẹp hơn cả nữ tử nhưng lại không thiếu phần anh khí của nam tử.
Nửa đầu tóc đen được cố định bởi ngọc quan sáng bóng, những sợi tóc còn lại được thả tùy ý trên lưng.
Tất cả quan viên không khỏi ngay ngẩn cả người, riêng các vị tiểu thư chỉ hận không thể đến gần một chút nhìn cho rõ hơn, ánh mắt đều là say là mê.
Trong chốc lát cả ngự hoa viên đều im bặt, ai cũng có chung cảm giác hít thở không thông, tròn mắt nhìn về vị thiếu niên tuấn mỹ lại không ai phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ mỗi Triệu Tử Yên, từ lúc tà áo bạch y xuất hiện, ánh mắt nàng sáng lên đều đặt ở trên thân ảnh kia.
Chính là người nọ, lúc trước người nọ bị một phần bóng tối che khuất, nàng chỉ mơ hồ thấy thân ảnh, không ngờ người kia lần nữa xuất hiện, Triệu Tử Yên không tự chủ mơ màng mà nhìn theo.
Chỉ có điều, người kia có phải tuấn mỹ quá mức rồi không? Triệu Tử Yên trong lòng thầm than.
Có lẽ người có cảm nhận này không chỉ mình nàng, kể cả Nhan Cẩn Nhi bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó tin, lòng khẽ than "trên đời lại có vị nam tử tuấn mỹ như vậy", trên mặt nàng vẫn ung dung bình thản, nhìn qua không quá hai lần liền thu ánh mắt trở về.
Đang yên đang lành bổng dưng bị nhìn chằm chằm, Lăng Thiên Hàm không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cứ như nàng đang trần trụi đứng trước mắt cả đám sắc lang háo sắc, ánh mắt chứa đầy dục vọng làm người ta ghê tởm.
Nàng hiển nhiên cũng không thích điều này, khẽ cuối đầu, thần sắc đầy vẻ sợ hãi, cả thân người run run lùi về phía sau một bước.
Cả cơ thể cơ hồ đều trốn sau lưng Hoàng Hậu, ánh mắt đầy kinh sợ.
Động tác này rơi vào mắt Cảnh Lăng đế, nụ cười vui vẻ trên môi dần dần rút đi, hắn lúc này cũng nhìn ra ánh mắt không mấy tốt đẹp của những người trước mặt.
Hắn cau mày, khẽ hừ lạnh hai tiếng, mọi người lúc này mới hoàn hồn, thu hồi ánh mắt, không dám thất lễ trước mặt đế vương.
Nhìn qua một lượt, Cảnh Lăng đế mới hài lòng, hắn trầm giọng nói
"Các ngươi có lẽ không biết đây là ai đi"
Hắn dừng lại một lúc, thu hết sự tò mò của mọi người vào đáy mắt sau đó mới cười nói
"Đây là thất hoàng tử.....!cũng là Lăng Vương"
Ầm ầm...!
Tất cả mọi người đều hoá đá, Lăng Vương thần long thấy đầu không thấy đuôi của Lăng Quốc cuối cùng cũng về rồi.
Nhìn kỹ lại người này cũng có mấy phần tương tự Hoàng Hậu nương nương, chỉ do lúc trước bọn họ bị nhan sắc kia che mờ mắt, hoàn toàn không để ý.
Từ từ suy nghĩ thấu đáo cũng dần dần bình ổn cảm xúc, chỉ có điều Lăng Vương cũng quá mức tuấn mỹ đi, đẹp đến mức quá đáng.
Xem ra đệ nhất mỹ nam của Lăng Quốc phải đổi chủ rồi, Thái Tử tuy mỹ mạo nhưng đến năm phần của Lăng Vương cũng không bằng, mọi người thầm chậc lưỡi.
Ai cũng từ ngạc nhiên dần dần bình tĩnh lại, không ai biết trong lòng Lăng Thiên Hàm lúc này bão táp mưa sa ầm ầm vang lên.
Nàng thật sự chấn kinh "mình là Lăng Vương, sao có thể chứ?"
Sự thật này nàng vẫn chưa thể chấp nhận được, đã biết bao lần nàng cười nhạo Lăng Vương.
Nghĩ tới đó, bổng cảm thấy hai má đau rát, quả thật là tự vả bản thân thật đau a.
Thiên Hàm nghiến răng âm thầm quan sát xung quanh, Hắc Dạ đã chạy trốn từ lúc nào không biết, nàng cắn răng, lòng thầm nhủ "tên Hắc Dạ này, chạy cũng nhanh thật, xem ta xử lý ngươi ra sao".
Hắc Dạ lúc này ngồi ở một góc cung điện đánh cái hắc xì, toàn thân ớn lạnh nổi da gà, mồ hôi ướt cả áo.
Hắn tựa lưng vào tường há miệng thở dốc "cũng may ta chạy kịp a" nhưng nghĩ tới thảm cảnh sau này, trong lòng không khỏi cảm thấy ủ rũ, thật là khóc không ra nước mắt a.
Bên kia Thiên Hàm đang tự vả mặt mình thì bên này Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên cũng không khá hơn là mấy.
Nhất là Triệu Tử Yên, mắt nàng mở to, âm thanh bên tai cứ mong lung, người kia là phu quân của nàng sao? Ít nhất trong mắt nàng cũng loé lên một chút kinh hỉ rồi nhanh như chớp biến mất.
Nàng biết vị phu quân trên danh nghĩa này không xấu xa như trong tưởng tượng của nàng, như vậy là quá đủ rồi, nàng không dám có mơ ước xa vời hơn.
Trong ba người, Nhan Cẩn Nhi có lẽ là người bình tĩnh nhất, từ lúc nhìn nam tử đứng bên cạnh Hoàng Hậu, nàng đã mơ hồ đoán ra.
Chỉ là khi nghe chính miệng Cảnh Lăng đế chứng thực, nàng vẫn có cảm giác mơ hồ không chân thực cho lắm.
Mọi thứ dần bình ổn, chỉ là ánh mắt của một số tiểu thư vẫn đặt trên người Lăng Thiên Hàm không buông.
Cảnh Lăng đế và Hoàng Hậu bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Lăng đế mỉm cười gật gật đầu.
Như ngầm hiểu ý, Hoàng Hậu cầm tay Lăng Thiên Hàm đi đến chỗ của Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên.
Thiên Hàm cũng không nghĩ nhiều, vẫn ngoan ngoãn đi theo Hoàng Hậu.
Chỉ khi đứng trước mặt của hai nữ tử, nàng có phần khó hiểu nhưng vẫn âm thầm đánh giá.
Vị bên trái cung trang bạch sắc thêu hoa sen thuần trắng làm nàng hiện lên cảm giác trong sáng thuần khiết, gương mặt không quá nổi bật nếu không muốn nói là quá mức bình thường, trên người có ý vị nhu nhược rụt rè của nữ tử.
Liếc nhìn sang bên phải, Thiên Hàm không khỏi ngẩn người.
Vị này cung trang bạch sắc thêu hoa mẫu đơn thuần trắng, viền áo điểm chỉ vàng, cả người toát ra hơi thở ung dung cao quý lại có chút nghiêm trang.
Gương mặt thiếu nữ khuynh thành tuyệt thế, cái trán no đủ, ngũ quan tinh xảo, hai tròng mắt màu đen u ám mang theo cảm xúc nhàn nhạt không rõ, làn da như ngọc thoạt nhìn trắng nõn mà bóng loáng, đôi mắt giống như cái động màu đen sâu không thấy đáy, dường như nếu không cẩn thận có thể sẽ bị hút vào trong, mũi nàng sắc sảo, đôi môi mỏng màu hồng nhạt nhẹ vểnh lên, gương mặt vẫn không chút biểu cảm gì như trước.
Thiên Hàm âm thầm bĩu môi, nhìn nữ tử này lại bất chợt nghĩ ngay tới Bạch Nhược Y và Hàn Như Song, trong lòng lại lẳng lặng đánh giá nhưng vẫn không quên thiên vị người nhà "nữ tử trước mắt này đúng là tuyệt thế mỹ nhân ngàn dặm có một nhưng làm sao có thể sánh với hai vị nương tử nhà ta chứ, hừ..."
Nếu nói thật lòng thì ba người này mỗi người một vẻ, ai cũng là đại đại mỹ nhân, nhưng trong lòng Thiên Hàm đương nhiên có chút thiên vị.
Nghĩ tới đây ánh mắt nàng thu hồi, không nhìn nữ tử xinh đẹp này thêm nữa.
Chỉ là nhìn y phục của mình và hai người này, nàng cảm thấy có vẻ gì đó kì quái, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hoàng Hậu đưa tay lên miệng ho nhẹ vài tiếng thu hút sự chú ý của ba người, nhìn ánh mắt ngây thơ của Thiên Hàm, Hoàng Hậu nhìn hai người Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên nói khẽ
"Cẩn Nhi, Tử Yên...!Tiểu Hàm tâm tính đơn thuần, có lẽ các con cũng biết"
Dừng một lúc, bà thở dài, ánh mắt chân thành nhìn Nhan Cẩn Nhi nói tiếp
"Ta mong hai con có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Hàm,....."
Những lời này còn chưa nói xong, Lăng Thiên Hàm đã có chút đứng không vững, hai chân mềm nhũn như muốn ngã.
Bên tai nàng ầm ầm tiếng sấm như đánh xuống người, gương mặt nàng có chút thẩn thờ "sao ta lại quên điều quan trọng nhất chứ? Lăng Vương không phải đã có hai vị vương phi sao?"
Trong lời nói của Hoàng Hậu không khó để đoán ra hai người này chính là hai vị vương phi trong miệng thế nhân kia.
Vậy mình là Lăng Vương, không phải hai người này chính là nương tử của mình sao?
Gương mặt Thiên Hàm lúc xanh lúc trắng, lòng nàng như có ngọn núi lớn ầm ầm đổ xuống.
Bộ dáng không còn gì thiết sống, lúc này nàng không cần giả ngốc, nàng thật sự đang ngốc lăng thẩn thờ tại chỗ trước mắt mọi người "xong rồi, lần này ta xong đời rồi".
Không còn hơi sức đâu mà mắng tên Hắc Dạ nữa, nàng thật sự xong đời rồi.
Nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, lòng nàng ủ rũ tự hỏi "vả mặt đau sao?.....!không cần hỏi, là rất đau a"
Nhìn qua Lăng Thiên Hàm bộ dáng ngây thơ, ánh mắt có chút trống rỗng, Hoàng Hậu không khỏi lo lắng.
Cắn răng đưa Thiên Hàm vào chỗ của nàng rồi mới xoay người rời đi..