Ánh sáng lóe lên như tia chớp, sắc bén vô cùng, đâm thẳng về phía tiểu cô nương xấu xí kia.
“Phi Nhi! Dừng tay!” Diệp Vân ngăn lại nhưng vẫn chậm, Sở Phi Nhi đã thi triển thổ thuật.
Chỉ trong nháy mắt này, Diệp Vân đầu ngón tay vẽ ra hình nửa vòng tròn, nhanh chóng bắn ra, bắn thẳng về phía tiểu cô nương xấu xí kia. Tiểu cô nương xấu xí bị kình khí của Diệp Vân phát ra đẩy bắn ra khỏi vị trí ban đầu một đoạn. Chỗ mà tiểu cô nương xấu xí kia vừa đứng lập tức bị ánh sáng sắc bén kia đâm vào, nếu như tiểu cô nương không có bị đẩy ra, hậu quả kia có thể nghĩ.
Diệp Vân lo lắng nhìn về phía tiểu cô nương bị mình đẩy ra ngoài, mà vị tiểu cô nương này cũng không có ngã nhào trên mặt đất như những gì họ nghĩ, mà là rơi vào trong vòm ngực một người. Diệp Vân kinh ngạc nhìn người trước mắt đã đem tiểu cô nương kia ôm vào trong ngực, nhịn không được hút phải một ngụm khí lạnh. Nam tử kia có khuôn mặt xinh đẹp ma mị trên khuôn mặt kia tràn đầy băng lãnh, một đầu tóc màu trắng bạc trút xuống gót chân, một bên con ngươi là màu đen, một bên lại là màu bạc. Một đôi lỗ tai lớn hiện ra trên đầu tóc màu bạc. Hắn đem tiểu cô nương xấu xí kia vững vàng ôm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi.
“Hồ ly tinh? !” Sở Phi Nhi quá sợ hãi, đôi tai lớn trên đầu nam tử tóc bạc kia đã quá rõ ràng, hắn chính là một con hồ ly tinh! Khó trách lại xinh đẹp đến mê hoặc lòng người như vậy, căn bản là yêu nghiệt!
“Hừ, so với những kẻ tự coi là chính nghĩa giả dối như các người cũng tốt hơn nhiều. Dối trá, vô tri! Tự cho là đúng!” Tiểu cô nương xấu xí trong lòng nam tử tóc bạc hừ lạnh, thân thiết tựa vào trong lòng nam tử tóc bạc kia, trong đôi mắt lạnh lùng còn có khinh bỉ rõ ràng.
“Đồ yêu tinh nhà ngươi! Muốn chết!” Sở Phi Nhi có chút tức giận lên, liền muốn động thủ lần nữa.
“Được rồi, Phi Nhi, dừng tay!” Diệp Vân nhíu mày ngăn lại, bình tĩnh nhìn hai người trước mắt, một xấu một đẹp. Thật đúng là tổ hợp có chút quái dị, nhưng mà, nhiều khi, mắt mọi người nhìn thấy lại không phải là chân thực. Mắt cùng tai cũng đều có thể đánh lừa người, cần dùng tâm để nhìn.
“Sư huynh, vì sao a?” Sở Phi Nhi không hiểu có chút oan ức, không hiểu vì sao sư huynh lại ngăn không ình trừ yêu.
“Ngươi, cứu nàng, ta sẽ nhớ”. Nam tử tóc bạc kia bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói với Diệp Vân, trong giọng nói lạnh lùng kia lại mị hoặc nói không nên lời.
“Không cần”. Diệp Vân nhàn nhạt cười cười, “Nàng ấy vì ngươi trộm gà của nông hộ (gia đình làm nông), phải nhớ thì nhớ nàng đi. Thật đúng là làm khó cho nàng”. Một sâu róm tinh ăn chay pháp lực thấp lại phải đi làm việc này thì đúng là làm khó nàng rồi.
Trong mắt nam tử tóc bạc kia hiện lên ánh nhìn phức tạp, sau đó nháy mắt biến mất.
“Vết thương của ngươi không nhẹ, ăn cái này vào đi. Sớm một chút rời đi”. Diệp Vân từ trong túi móc ra viên thuốc tinh xảo, ném cho nam tử tóc bạc kia.
“Sư huynh! Sao huynh lại đưa bí thuốc của sư phụ cho yêu tinh này chứ !” Sở Phi Nhi quá sợ hãi, không nói đến bí thuốc kia quý giá biết bao, yêu tinh kia nếu uống thuốc vào khôi phục nguyên khí, đối phó làm sao còn dễ như bây giờ được?
“Không cần”. Nam tử tóc bạc lạnh lùng nói, muốn ném viên thuốc trong tay trả lại.
“Tên ngu xuẩn nhà ngươi, ngươi không muốn ta muốn”. Tiểu cô nương xấu xí trong lòng nam tử tóc bạc hừ lạnh một tiếng đoạt viên thuốc lại. Nam tử tóc bạc cũng hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ áo tiểu cô ngương xấu xí lên, lạnh lùng nói: “Trả lại cho bọn hắn, ta không cần”.
“Không trả, ngươi có thể làm gì được ta?” Cô gái xấu xí kia cũng không hề sợ hãi còn hung hăng hét trở lại.
Diệp Vân mỉm cười nhìn hai người trước mắt, trong lòng bỗng nhiên rất ấm rất ấm. Không biết vì sao, Diệp Vân trong lòng có một cảm giác, hai người kia, nha, không, hai yêu tinh kia, nhất định sẽ hạnh phúc.
“Các ngươi, thương thế tốt lên cũng mau rời khỏi đây đi. Nơi này cách Thanh Sơn gần, linh lực tập trung nhiều dễ chữa thương, nhưng cũng dễ gặp phải đệ tử Thanh Sơn”. Diệp Vân mỉm cười khuyên bảo hai người.
“Ta sẽ nhớ hôm nay. Nợ ngươi , nhất định sẽ trả lại ngươi!” Nam tử tóc bạc lạnh lùng nhìn Diệp Vân, trịnh trọng nói. Không biết có phải do ảo giác của Diệp Vân hay không, có cảm giác như trong giọng nói của nam tử tóc bạc này có chút không cam lòng.
“Sư huynh, sư phó bảo huynh tới trừ yêu, huynh cứ như vậy thả bọn họ đi? Còn cho bọn hắn bí thuốc!” Sở Phi Nhi nhìn theo bóng lưng hai người kia liền hổn hển gào lên. Sau khi hai người ra khỏi miếu Sở Phi Nhi vẫn không ngừng oán giận .
“Đứa ngốc”. Diệp Vân mỉm cười nhìn Sở Phi Nhi đang phồng mũi, “Bọn họ cũng không có thương tổn ai. Đi rồi thì người dân nơi đây cũng lại được yên tĩnh a”.
“A?” Sở Phi Nhi khó hiểu nhìn Diệp Vân, hiển nhiên không phải thực đông ý với cách nói của Diệp Vân.
“Phi Nhi, ta hỏi muội, cái gì gọi là chính nghĩa, cái gì gọi là tà ác? Cái gì gọi là phật, cái gì gọi là ma?” Diệp Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, ánh mắt như có như không.
“Cái gì gọi là chính nghĩa, cái gì gọi là tà ác?” Sở Phi Nhi bỗng chốc ngây dại, nhất thời không biết trả lời như thế nào, thì thào lặp lại lời của Diệp Vân nói, “Cái gì gọi là phật, cái gì gọi là ma?”
“Ai có thể nói ra đáp án tuyệt đối được chứ?” Diệp Vân khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, xoay người sờ sờ đầu Sở Phi Nhi, “Phi Nhi, muội phải nhớ kỹ, thế giới này không hề có chuyện gì là tuyệt đối”.
“Không có chuyện tuyệt đối? Nhưng mà yêu chính là yêu a, đúng chính là đúng, sai chính là sai a”. Sở Phi Nhi trong mắt nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu Diệp Vân nói có ý gì.
“Nếu như một con yêu tinh tốt cùng với một người cấu, muội nên làm cái gì bây giờ?” Diệp Vân mỉm cười hỏi.
“A?” Sở Phi Nhi một chút ngây ngẩn cả người, nhìn Diệp Vân đang mỉm cười một lát nói không ra lời. Chưa từng nghĩ tới vấn đề này, yêu còn có yêu tinh tốt sao?
“Đi thôi, chúng ta đi trở về. Quay về nói với mấy người trong trấn là đã trừ bỏ được yêu quái “. Diệp Vân nhớ tới một đám nữ nhân như lang như hổ trong trấn cũng có chút đau đầu.
“Ta đi nói, sư huynh huynh chờ ở đây là được rồi”. Sở Phi Nhi tự nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, vội vàng để cho Diệp Vân ở nơi này nghỉ ngơi chờ nàng, chính nàng đi nói là được.
Ngay khi Sở Phi Nhi vừa mới rời đi, một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Vân.
“Diệp Vân”. Tiếng nói lành lạnh vang lên phía sau Diệp Vân.
Diệp Vân đầu cũng không có quay đầu, chỉ là nhàn nhạt cười cười không nói gì.
“Ngươi, vì sao để cho hai yêu tinh kia chạy?” Bạch y nam tử ở phía sau cũng không phải ai khác, chính là Đoàn Dật Phong!
Diệp Vân mỉm cười quay đầu nhin nam tử trước mặt: “Đoàn sư huynh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành?” Nam tử trước mặt áo trắng phiêu phiêu, giống như một vị tiên lạc xuống thế gian. Trên gương mặt tuấn mỹ một mảnh băng lãnh. Diệp Vân trong lòng cười thầm, ai cùng người nam nhân này ở một chỗ, ngày mùa hạ tuyệt đối vô cùng mát mẻ, quá lạnh.
“Ta hỏi ngươi vì sao để cho hai yêu tinh kia chạy!” Đoàn Dật Phong hơi hí mắt, lạnh giọng chất vấn.
“Bản thân yêu thích mà thôi. Đoàn sư huynh, có chuyện?” Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm tùy sy đáp lại, không hề nhìn Đoàn Dật Phong.
“Ngươi!” Đoàn Dật Phong vạn vạn không ngờ rằng người trước mắt lại trả lời như vậy, nhất thời bị nghẹn không còn lời nào để nói.
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, xin lỗi không tiếp được”. Diệp Vân nhàn nhạt cười cười, đi về phía trong trấn tìm Sở Phi Nhi, cũng không thèm để ý đến Đoàn Dật Phong. Đối với loại nam nhân tâm cao khí ngạo hơn nữa lại quá nghiêm túc này, Diệp Vân thực sự không môốn dây dưa nhiều với hắn.
Đoàn Dật Phong nhìn theo bóng lưng Diệp Vân, ánh mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm rét lạnh. Bỗng nhiên xoay người phất ống tay áo một cái ngự kiếm phóng lên cao, cấp tốc rời đi.
Khi hai người quay trở lại Thanh Sơn, ở cửa cũng có đệ tử đang chờ ghi canh giờ mà bọn họ trở về.
“Oa, sư huynh, chúng ta về sớm nhất nha”. Sở Phi Nhi cao hứng nhìn trước cửa vắng vẻ hoan hô.
Diệp Vân nhàn nhạt cười cười không nói gì, trong lòng ‘hắn’ hiểu rõ, còn có người trở về sớm hơn, tự tôn mãnh liệt của người kia không cho phép mình về sớm hơn hắn.
Khảo hạch cứ đơn giản như vậy mà hoàn thành, Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi thong thả bước về phía Bắc đường, đi về phía Thanh Dịch báo cáo. Kế tiếp, còn có việc cần bọn họ đi hoàn thành.
“Ân ~~ không tồi. Nhanh như vậy đã trở lại, cư nhiên trong ngày hôm nay đã quay về“. Thanh Dịch ngáp dài một cái nói thầm .
Diệp Vân không nói gì, lẳng lặng chờ Thanh Dịch nói tiếp.
“Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy vũ khí của người thế nào?” Thanh Dịch bỗng nhiên chuyển chủ đề chỉ vào kiếm trên lưng Diệp Vân hỏi.
“Không thế nào, đều là được phát như nhau “. Diệp Vân nhàn nhạt trả lời
“Ừm, đúng. Vì thế, đã đến lúc các ngươi đi đến kiếm pâần mộ tìm vũ khí của mình”. Thanh Dịch bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, biểu hiện trên mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Kiếm phần mộ?” Sở Phi Nhi ngạc nhiên.
Kiếm phần mộ? Tức là mộ của kiếm. Kiếm khách các cho rằng kiếm cũng có sinh mệnh, sau khi thoái ẩn hoặc mất đi đều đem kiếm của mình mai táng tại một chỗ. Đi vào trong đó tìm vũ khí của mình? Diệp Vân hơi nhíu mày, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khó hiểu nói không nên lời.
Kiếm phần mộ, điều gì đang đợi mình ở đó đây?