Khi nam tử và nữ tử nghe nàng nói thế, họ cùng ngoảnh nhìn về phía A Tử. Du thản Chi được A Tử chủ động chuyện trò cùng mình, cao hứng quá, gã lắp ba lắp bắp trả lời:
- Đúng ... đúng thế ... tiểu nhân sao có được phúc phận đi dự một cuộc tụ họp đông người như vậy.
A Tử hỏi:
- Ngươi đoán thử xem đông đảo người tụ tập lại như thế để làm gì không?
Du thản Chi trả lời "Nhất định để khai mạc Đại hội võ lâm, tuyển cử Võ Lâm Minh chủ.
Nữ tử nghe gã nói vậy, bèn "hừ" lạnh một tiếng.
A Tử cũng chẳng thèm để ý đến ả, nói tiếp:
- Nói như ngươi, bị người ta chê kiến thức tầm thường, thật không oan uổng chút nào! Đâu phải cứ khai đại hội là để bầu Minh chủ đâu? Cũng là để bình chọn Võ lâm Mỹ nhân, Võ lâm quái nhân chẳng được hay sao?
Du thản Chi cười cười, đáp:
- Cô nương dạy thật đúng, tiểu nhân kiến thức thô lậu, mong được cô nương chỉ giáo nhiều thêm.
A Tử bảo gã:
- Được rồi! Để ta nói cho nghe, cũng là dịp cho ngươi được mở mang kiến thức.
Lúc đó, tất cả mọi người trong quán đều im lặng, ai nấy đều chú tâm lắng tai xem tụ họp đông đảo để làm gì!
A Tử hết sức nghiêm trang nói:
- Anh hùng khắp thiên hạ, từ vạn dặm xa xôi rủ nhau, đã trèo non lội suối tìm về Hà Bắc, chính là để bình bầu ra người Xấu Xí đệ nhất Võ Lâm
Cả quán đồng loạt cười rộ! A Tử đứng thẳng người lên, nói:
- Chư vị đừng cười, chính bản thân ta đã tham dự ở đấy, đúng chuyện có thật mà.
Một hán tử mặt bự thịt, nom thật xấu xí, lên tiếng hỏi:
- Vậy cuối cùng tuyển được ai thế?.
A Tử cười cười, nói tỉnh bơ:
- Người bị bình chọn đó có gốc gác khá bự, chư vị chắc hẳn đều từng nghe danh Quách Tĩnh, Quách đại hiệp, tiếng nổi như cồn?
Nữ tử đó "Xì" một cái, đứng bật dậy, trỏ ngón tay vào A Tử, bảo:
- Cô kia. Cô nói năng vớ vẩn gì lắm thế!
Nam tử vội vàng đưa tay kéo ả, khó khăn lắm mới khiến ả ngồi trở xuống ghế, hắn nhỏ giọng:
- Phù muội, bọn mình có chuyện lớn khẩn yếu phải làm, chẳng thể sinh chuyện dây dưa.
Lại nghe hán tử xấu xí hỏi:
- Vậy cuối cùng có phải đại hội đã bình chọn Quách đại hiệp không? Nghe nói ông ta người giản dị chất phác, chưa từng thấy nói ông ta là người xấu xí bao giờ!
A Tử cười đáp:
- Đương nhiên chẳng phải vậy! Quách đai hiệp anh dũng thần vũ, khí phách hiên ngang, làm sao lại làm người xấu xí đệ nhất được? Chẳng qua kẻ được bình chọn có liên can mật thiết tới đại hiệp thôi.
Hán tử đó trả lời "Người có can hệ mật thiết với Quách đại hiệp đếm được một nhúm, từng theo học võ công với đại hiệp có hơn mười vị; từng vào sinh ra tử với đại hiệp, giao tình sâu đậm với đại hiệp, con số cũng không rõ, vậy cô bảo là người nào trong số đó?
A Tử nói:
- Đừng nóng, rồi từ từ ta sẽ nói cho nghe! Cái người đó , nhờ dung mạo cực xấu, vậy mà nhờ thế đã từng lập một chiến công nho nhỏ trong quân Tống. Nghe nói người đó, tuy xấu xí mặt mày, nhưng tối ưa thích cái đẹp, thường xuyên ra ngoài thành tìm hái hoa đẹp. Có một lần, thấy một tiểu đội quân Mông cổ từ xa chạy đến, người đó hoảng sợ, tính tháo lui, quân Mông trông thấy, ruổi ngựa đuổi theo, đuổi ghân tới sau lưng, người đó liệu chừng không chạy thoát, cuối cùng quày mình, tuốt kiếm, định ở lại quyết chiến sinh tử một phen, ai dè mười mấy tên quân binh Mông cổ lúc trông rõ dung nhan người đó, thảy đều ngã ngựa, có đứa bị té chết, có đứa bị ngựa xéo, mấy đứa may mắn thoát chết đều bảo nhau bỏ chạy, miệng la um sùm: "Có quỷ, có quỷ". Mấy đứa quân binh đó lúc trở về trại, bẩm báo chủ tướng là đã bị quỷ hù! Chủ tướng không tin, rầy rằng: "Giữa thanh thiên bạch nhật, làm gì có quỷ ma!", rồi sai thám báo đi dò xét. Lúc thám tử trở về, đều báo cáo là tại thành Tương Dương có một người mặt mày tuy xấu xa quỷ mị, nhưng thực sự là người, không phải quỷ. Nhóm binh lính đã gặp quỷ thoát chết trở về đều không tin, cùng nói là trên đời, không có ai mà xấu như quỷ đến thế cả, giữa ban ngày sáng trưng, rõ ràng mười phân chắc chắn quỷ dữ không còn nghi ngờ gì nữa!".
Người trong quán nghe kể đều bò lăn ra cười!
Gã hán tử xấu xí ôm bụng, nhịn cười, hỏi:
- Cô nương, vậy cái người đó rút cục là ai thế?
A Tử nhìn quanh, hỏi lại "Quả tình chư vị đều không biết đó là ai hay sao?
Hán tử đó vội đáp:
- Bọn ta ở nơi hẻo lánh, ít hiểu biết, ít tin tức, xin cô nương làm ơn mau mau bảo cho biết với!
A Tử nâng chung rượu lên nhắp một ngụm, dềnh dang nói:
- Cái người ấy à ...- bỗng nàng đặt mạnh chung rượu xuống, ngồi thẳng lưng dậy, chúng nhân thẩy đều nín thở, trong quán không một tiếng động.
A Tử lớn tiếng nói:
- Cái người đó là thiên kim tiểu thư của Quách đại hiệp, đích danh Quách Phù.
Cả bọn đồng thanh khai khẩu, bàn cãi râm ran.
Nữ tử kia xạm mặt lại, bật người đứng lên, "xoạt" một cái, rút kiếm nhắm A Tử xông tới, miệng thét lớn:
- Xem ta tới lấy mạng ngươi đây!.
Du thản Chi lập tức văng mình ra, đưa tay chụp đúng vào tay cầm kiếm của nữ tử lại! Gã vận sức, kéo mạnh một cái, nữ tử tuột tay đánh rơi kiếm xuống đất.
A Tử cười:
- Ta có bảo người đó là cô nương đâu, cớ sao cô nổi giận quá vậy?
Nữ tử cực kỳ giận dữ, nói "Ta đây đích danh Quách Phù, ta chẳng làm gì đắc tội với nhà ngươi, sao nhà ngươi lên giọng miệt thị bôi nhọ ta vậy?
Nguyên nữ tử đó đúng là Quách Phù, nam tử kia tên Gia Luật Tề.
A Tử cười rộ, nói:
- Thì ra ngươi là Quách Phù, đúng là đi mòn gót giầy sắt tứ xứ tìm chẳng thấy, tự dưng gặp gỡ chẳng tốn công!
Mặt A Tử đột nhiên biến sắc, nàng quát:
- Đầu sắt, mau ra chặt đứt một tay của thị xuống cho ta!
Du thản Chi ứng tiếng, cúi đầu, thò tay nhặt thanh kiếm của Quách Phù đang nằm trên sàn nhà, hốt nhiên nghe tiếng kiếm phong tấp vào ngay đầu. Gã nhanh nhẹn trườn mình tránh sang một bên, chỉ thấy Gia Luật Tề bảo kiếm trong tay, mũi kiếm hướng vào Du thản Chi, hỏi:
- Tôn giá là ai, yại sao muốn làm khó dễ bọn ta?
Du thản Chi trả lời:
- Ta và bọn ngươi chẳng hề quen biết, chỉ vì ả này đắc tội với cô nương A Tử đây, cũng như đã đắc tội với chính ta, cô nương A Tử hạ lệnh chặt tay ả, ngươi tự dưng xen vào, bộ muốn cùng ta động thủ chăng?
Gia Luật Tề cực kỳ tức giận, thét to:
- Được lắm! Ngươi muốn chặt tay nội tử, để ta xem xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã!
Tay huy động, mũi kiếm vạch thành một màn hoa kiếm, nhằm thẳng ngực Du thản Chi công tới. Du thản Chi chuyển người tránh, lui bước, vung kiếm chặn, chỉ nghe một tiếng "cạch", thanh kiếm trên tay Du thản Chi bị chém gãy đôi. Du thản Chi trong bụng biết đối phương có bảo kiếm, gã ném nửa mẩu kiếm còn lại về phía Gia Luật Tề , nhón gót, phóng mình lên, hữu thủ vung thành chưởng, phản công đánh vào trán Gia Luật Tề. Gia Luật Tề được Qúach Tĩnh và Hoàng Dung đích thân dạy bảo, võ công cũng vào loại khá, nhưng nội lực thì kém nội lực thâm hậu của Du thản Chi, vả lại công phu Du thản Chi gốc gác võ công âm nhu của Tinh Tú phái, chưởng phong cực kỳ hàn độc, hai người đấu được mười hiệp, Gia Luật Tề lọt dần xuống thế hạ phong, hắn chỉ dựa vào lợi thế bảo kiếm để cố chống chọi. Trong quán, bàn ghế gãy đổ, bát đĩa tung bay, người người ôm đầu tìm đường trốn chạy, chủ quán không ngớt giậm chân, đấm ngực.
Quách Phù mắt thấy trượng phu bất lợi, ả phóng mình tới, song thủ huy động thành chưởng nhằm Du thản Chi tấn công, các chiêu thức trổ ra đúng là ngón "Lạc anh thần chưởng" gia truyền, hiềm vì ả tư chất kém cỏi, lại chẳng chịu khổ công tập luyện, môn chưởng pháp tinh diệu đó ả chẳng học được bao nhiêu, đem sử dụng trước Du thản Chi đã không chút công hiệu, lại còn làm cho Gia Luật Tề phân tâm để ý lo cho ả, tình thế hai người càng lúc càng trở nên bất diệu. Gia Luật Tề nói khẽ:
- Phù muội, muội chạy đi, thỉnh nhạc mẫu đến đối phó ác tặc này.
Quách Phù trả lời:
- Không, muội nhất quyết ở lại, cùng chàng chết chung một chỗ.
Nói vừa xong, đã thấy Du thản Chi tiến lên một bước, huy động song cước quét vào ngang chân Quách Phù, ngang chân của nàng, đồng thời hét một tiếng "hô", tung một chưởng vào nơi tiểu phúc Gia Luật Tề. Gia Luật Tề thầm nghĩ bất hảo, gắng tránh nhanh sang một bên, nhưng vùng bụng đã bị kích trúng một chưởng lăng lệ đó. Gia Luật Tề cảm thấy một luồng hàn khí xâm nhập vào tận gan ruột, toàn thân hắn lập tức mềm oặt xuống, chân bước loạng choạng, bảo kiếm trong tay vụt rơi xuống đất, rồi hắn oằn người ngồi xuống một cái ghế kế bên! Tự biết mình đã trúng kịch độc, lại chẳng thể vận khí liệu thương, mắt hắn lại thấy Quách Phù đang bị đánh bại, trong lòng kinh hoảng, lập tức hàn độc công tâm, làm hắn ngã lăn, bất tỉnh tại chỗ.
--- Xem tiếp hồi ---