Tiêu Phong bảo gã giả Hốt Tất Liệt:
- Đi đi! Nếu rủi gặp Kim Luân pháp vương, chỉ cần nói là đã được ta tha cho trở về.
Giả Hốt Tất Liệt muôn vàn cảm kích, rạp người lạy tạ Tiêu Phong, rồi quay mình buớc đi.
Quay sang Đoàn Minh, Tiêu Phong nói:
- Xem ra hai chúng ta đều đã bị lừa bịp cả thôi! Kim Luân pháp vương bắt cóc con gái của Quách đại hiệp, rồi lại dùng tên giả Hốt Tất Liệt này mà mắt ông, với ý đồ đẩy nhân vật giang hồ Đại Tống xuống xung đột cùng nhân sĩ của Đoàn hoàng gia miền Đại Lý, Hai bên trai cò tàn hại lẫn nhau, y đứng giữa đóng vai ngư ông đắc lợi.
Đoàn Minh ngẩn ngơ một lúc, rồi y thở dài, giọng ngán ngẩm:
- Đâu ngờ ... Là của giả!
Y chắp tay vái dài Tiêu Phong, nói tiếp:
- Đa tạ Tiêu đại hiệp đã cảnh tỉnh.
Tiêu Phong chắp tay vái trả:
- Đừng khách khí làm chi, hai ta còn phải đi tìm con gái của Quách đại hiệp, xin cáo từ thôi.
Đoàn Minh cũng chắp ay, đứng trông theo bóng Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đi xa dần, đột nhiên y gọi to:
- Xin Tiêu đại hiệp dừng bước, không hiểu ông có thể nói cho ta rõ giây liên hệ giưã các tiên tổ hai nhà họ Tiêu và họ Đoàn?
Tiêu Phong vẫn không dừng bước, ông cao giọng nói vọng về mé sau:
- Ta có nói, các hạ cũng không tin đâu, Đoàn Dự vốn kết nghĩa huynh đệ cùng Tiêu Phong ta, thề nguyền đồng simh cộng tử, ta đây tái sinh dương thế, mà đệ đệ ta đã nên người thiên cổ trăm năm nay rồi! Chuyện xưa tích cũ, Tiêu mỗ không giây phút nào quên lãng!
Theo tiếng nói, hình bóng Tiêu Phong và Lâm Yên Bích đã khuất xa dưới màn rừng trúc.
- Chuyện xưa tích cũ? Lìa đời đã trăm năm nay ...
Đoàn Minh đưng ngẩn ngơ giữa gió rừng xào xạc, cảm giác đang trong cơn mộng mị, y tự hỏi, chẳng hiểu là mình hay Tiêu Phong , ai đang cuồng si?
Khi Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích ra khỏi khu rừng trúc, họ chợt không biết phải đi về hướng nào để tìm cho ra tung tích Quách Tương. Tiêu Phong dõi ánh mắt về phương bắc, hỏi:
- Yên Bích, muội nghĩ liệu Kim Luân pháp vương có thể đưa Quách Tương về Mông Cổ chăng?
Lâm Yên Bích trầm ngâm một lúc lâu, rồi cô lắc đầu:
- Cái đó muội cũng không đoán nổi, Kim Luân pháp vương rất giảo hoạt, thật khó suy đoán được tâm tư ông ta.
- Kẻ nào đấy?
Bỗng Tiêu Phong quay nhanh người, quát to.
Trong nhập nhoạng của bóng đêm, một thân người xuất hiện từ đàng sau một thân đại thụ, tóc bạc trắng, mình vận hắc y, trên mặt chằng chjit những nếp nhăn nheo, xem chừng là một bà già, rồi nghe bà hỏi ngược trở lại:
- Mấy người cũng là ai vậy?
Thấy đó là một bà già, giọng Tiêu Phong hoà hoãn lại, đáp
- Hai ta là người đi đường, bà tại sao lại ẩn nấp đàng sau cây ấy?
Bà già nọ lạnh lùng nói:
- Ta cũng là người đi đường, vừa rồi, thấy hai đứa từ rừng trúc bước ra, ta ẩn mình sau cây đó, xem hai đứa là gì, vậy có gì là lạ kia chớ?
Vốn Tiêu Phong nghi ngờ bà ta là phe đảng của Kim Luân pháp vương, nhưng nghe giọng nói, bà không phải người dị tộc,thần sắc bình thản, chẳng lộ chút gì vẻ hoảng hốt, lo sợ.
Bà ta nói xong, đã quay mình, bỏ đi về phía bắc.Nhìn bóng bà ta hoà vào màn đêm, Lâm Yên Bích nói nho nhỏ:
- Bữa nay thiệt kỳ lạ hết sức, buổi sáng thì gặp một ông già tóc bạc phơ cùng một vị hoà thượng râu tóc trắng xoá, tới đêm khuya lại đụng nhằm một bà già cũng tóc trắng nữa, mà toàn là nhân vật giang hồ, hai ông nọ, ai nấy đều một thân võ nghệ cùng mình, cái bà lão này, thấy võ công xem chừng cũng không tồi!
- Tiểu cô nương, cô vừa nói đã có gặp một lão già râu tóc bạc phơ, phải vậy không?
Bà già đó nhanh như làn gió thoảng, đã quay trở về, đến đứng trước Lâm Yên Bích, làm cô phát giật mình muốn nhảy dựng lên. Chỉ thấy bà nét mặt khẩn trương, dõi mắt nhìn cô, bảo
- Nói mau lên, cô thấy lão già đó thân hình cao lớn cỡ nào, hình dạng ra sao?
Lâm Yên Bích đáp:
- Lão già đó mặt mày hồng hào - Cô chợt xoay chuyển ánh mắt - Mà tôi còn biết lão ta tên họ là thế nào nữa kia.
- Tên lão là gì?
Bà già ghé sát mặt lại gần, cang khẩn trương hơn lên.
Lâm Yên Bích tủm tỉm cười, đáp:
- Được! Tôi có thể nêu tên lão ta lên cho bà hay, nhưng trước hết, bà phải bảo tôi biết, bà là ai? Có phải là bà đang ra công tìm kiếm lão già mặt mày hồng hào đó không?
Bà lão nọ đột nhiên rụt cổ về, vung tay thành trảo, định nắm lấy tay trái của Lâm Yên Bích.
Lâm Yên Bích giật tay trái về, cô thừa thế nấp vào sau lưng Tiêu Phong, cười , hỏi:
- Bà không muốn nói thì thôi,cớ chi lại vung tay thô bạo?
- Nha đầu giỏi này, mau ngoan ngoãn nói ra cho rồi đi!
Vừa nói, bà già vừa xuất chưởng hướng vào Tiêu Phong, phát chưởng cách không này, vốn chẳng phải để trực tiếp tấn công Tiêu Phong, nhưng làn chưởng phong giá lạnh của bà vừa tạt đến, cánh tay áo Tiêu Phong khẽ phất ra, hoá giải kình lực đó trở thành mất tăm tích.
Bà chẳng có ý đả thương hai người, chỉ muốn ép buộc Lâm Yên Bích khai khẩu chỉ chỗ lão già, nên chỉ vận dụng có năm thành công lực thôi. Khi thấy Tiêu Phong thản nhiên, phất nhẹ tay áo, triệt tiêu toàn bộ kình lực ngọn chưởng, bà bất giác vừa tức giận, vừa kinh hãi, bèn ngưng tụ chân khí nơi đan điền, tăng lực đạo lên đến mười thành, song chưởng đồng loạt đẩy ra, quyết chí lấy tính mạng đối phương.
Tiêu Phong giữ yên Lâm Yên Bích phía sau, ông vẫn vung tay áo như cũ, hoá giải toàn bộ mười thành công lực của ngọn chưởng từ bà già nọ, tát cả hàn khí đều tắt ngúm.
Bà già nọ mặt xám như chì, buông thõng hai tay, bà chán nản, nói:
- Bỏ đi ... Bữa nay gặp phải cao nhân, các người không muốn nói thì thôi, ta đã lùng tìm ngót cả mười năm nay rồi, thôi, lại vẫn cứ tiếp tục một mình truy lùng nữa vậy.
Bà nói dứt lời, cất bước ra đi, hiểu rằng vửa qua, Tiêu Phong đã nhẹ tay, nếu ông xuất toàn lực, đẩy ngược hàn chưởng cuả bà trả về, bà nếu chẳng bị chết ngay thì cũng lãnh nội thương trầm trọng.
- Xin tiền bối dừng bước - Lâm Yên Bích vội gọi to - Vừa qua, vãn bối đùa cợt chút đỉnh, mong được thứ tội.
Bà già chẳng hề ngừng bước, chẳng quay đầu, vẫn cứ phi thân ra đi.
Lâm Yên Bích bèn lớn tiếng gọi theo:
- Lão ấy tên là Châu Bá Thông!
Bà già chợt rúng động toàn thân, lập tức quày trở về, giọng bà run run:
- Lão ấy đang ở đâu?
Thấy mắt bà loa loá, thần sắc kỳ lạ, bất giác Lâm Yên Bích lui về mé sau hai ba bước, hỏi:
- Tiền bối bộ mang hận thù cùng lão ấy à? Người tôi muốn nói, chính thực là Lão Ngoan đồng Châu Bá Thông.
Cô nghĩ thầm, lão Châu Bá Thông này chân chất vô tâm, sao lại có thể gây oán thù cùng kẻ nào khác trên cõi đời này cho được?
- Đích thực là ta đang tìm lão ấy. - Giọng bà già chợt toát đầy phấn khích đến trở thành run run, - Hai người cứ yên tâm, ta cùng lão ấy chẳng có oán thù gì hết, ta chỉ muốn gặp mặt lão ấy thôi.
Tiêu Phong đỡ lời:
- Chúng tôi từ miền bắc xuống đây, sớm hôm nay, có gặp ông ấy tại một quán bán trà, cách xa đây khoảng chừng trăm dặm.
Bà già tự thắc mắc một mình:
- Trà quán? Lão vào trà quán để làmn gì? Lão ấy đâu có thích uống trà đâu!
Lâm Yên Bích cười, đáp:
- Dĩ nhiên lão ta không vào quán để uống trà, chỉ là để chơi trò trốn tìm cũng một vị lão hòa thượng, có khi giờ hãy còn đang trốn dưới gầm bàn, chưa chịu chui ra đâu!
- Lão hòa thượng?- Bà già nhảy dựng lên - Có phải là Đoàn hoàng gia không?
Lâm Yên Bích thấy kỳ quặc:
- Nhất Đăng đại sư xuất gia đã hơn mười năm nay rồi, chả còn ai trên giang hồ gọi ngài là Đoàn hoàng gia, tại sao bà lại xưng hô như thế?
- Hắc hắc!- Bà già cười mát mấy tiếng - Đoàn hoàng gia thì vẫn cứ là Đoàn hoàng gia, lão ta có thế phát, có đi làm sư đến chết, cũng không sao rửa cho sạch được cái tội nghiệt của lão ta đã gây ra
Lâm Yên Bích càng thấy kỳ lạ hơn nữa, cô hỏi:
- Nhất Đăng đại sư lòng lành tựa bồ tát, ai nấy trên giang hồ đều rõ biết, tội nghiệt từ đâu ra cơ chứ?
Bà già tức tối, hét to:
- Tội nghiệt của lão, trên đời này, duy nhất ta biết thôi! Mấy người thì biết gì!
Chợt bà ngoảnh trông về mặt bắc, hỏi:
- Hai người không lừa gạt ta đấy chớ? Châu Bá Thông sợ nhất là đụng đầu Đoàn hoàng gia, vậy duyên cớ gì khiến lão ta lại lần mò xuống Đại Lý?"
Tiêu Phong đáp:
- Cô con gái nhỏ của Quách đại hiệp bị người ta bắt mang xuống đây, Châu tiền bối vì muốn cứu cô bé ấy, đã theo dấu kẻ địch, chạy tuốt xuống đây!
Bà già gật gù:
- Thì ra thế! Quách Tĩnh là nghĩa đệ của lão, lẽ dĩ nhiên lão đi cứu cháu gái lão là đúng rồi.
Bà vừa nói, vừa rảo bước chạy về hướng bắc để tìm gặp Châu Bá Thông. Bà bỗng dưng quay đầu trở lại, nói:
- Ta lúc từ miền nam đi lên đây, dường như có thấy một con bé con bị vài người vây khổn, chon nhỏ lúc ấy đang ngồi trong một tiểu điếm ven đường.
Tiêu Phong vội vàng cao giọng hỏi với theo:
- Tiểu điếm đó ở chỗ nào?
Lúc ấy bà già đi đã xa lắm rồi, chỉ nghe tiếng tra lời vọng về:
- Uớc chừng năm chục dặm đường, phiá nam.
- Mình đi nào!
Không nói gì thêm, Tiêu Phong kéo Lâm Yên Bích, cùng trổ khinh công đi về hướng nam. Quãng đường năm chục dặm đó, bằng vào nội lực thâm hậu của Tiêu Phong cùng thuật khinh công có hạng của Lâm Yên Bích, lúc vầng trăng toả ánh sáng mờ nhạt vào màn đêm, họ đã thấp thoáng thấy ánh đèn của tiểu điếm, trong khi các hộ nông gia quanh đấy đều đã tắt lửa đèn, đã yên giấc.
Họ bước vào tiểu điếm lúc mọi người đang dùng bữa tối. Một người trong bọn bảo Tiêu Phong và Lâm Yên Bích:
- Khách quan, tiểu điếm chúng tối đã đóng cửa, các vị muốn ăn bữa tối, xin làm ơn đi tìm chỗ khác.
Đưa mắt đảo sơ một vòng quanh bên trong tiểu điếm, Lâm Yên Bích hỏi:
- Trăng vừa mới lên đàng đông, sao quán đây đóng cửa sớm thế?
Người đàn ông trung niên nọ đứng lên, đáp:
- Xin cáo lỗi khách quan ! Bữa nay là sinh nhật nội tử, chúng tôi đóng cửa sớm để ăn mừng.
Người đàn bà ngồi kế bên đứng dậy theo, bà khom mình, nói:
- Đúng vậy, thưa tiểu thư, gặp ngày sinh cuả ta, ông lão ta nói, quanh năm vất vả nhiều rồi, bữa nay nên đóng cửa sớm, tiện thể cho cả nhà được nghỉ ngơi, nhàn hạ một chút!
Tiêu Phong cất tiếng:
- Xin cho hỏi, các vị có trông thấy ...
- Huynh nè! Mình nên xin lỗi họ đã quấy quả họ nhiều! Đại ca, hai ta đi đi thôi.
Lâm Yên Bích ngắt lời Tiêu Phong, cô liếc ánh mắt sang ông, rồi đưa tay kéo ông đi ra ngoài.
Vốn Tiêu Phong định hỏi họ có phải đã có một nhóm người áp tải một tiểu cô nương vào nghỉ nơi đây không, nhưng khi ông thấy thần sắc Lâm Yên Bích như thế, ông bèn ngậm miệng, theo Lâm Yên Bích đi ra khỏi tiêu điếm. Dắt tay, đưa ông vào sâu một khoảnh rừng kế cận, cô mới dừng bước, quay đầu nhìn về phía ánh đèn tiểu điếm, rồi bảo ông:
- Tiêu đại ca, mấy người trong tiểu điếm đó có phần kỳ lạ.
Tiêu Phong hỏi:
- Kỳ lạ chỗ nào? Ta thấy ông chủ quán đó dường như chẳng phải nhân vật giang hồ, chẳng phải người có võ nghệ trong mình!
Lâm Yên Bích đáp:
- Ông ta thì đúng là không có võ công, nhưng người đàn bà xưng làm vợ ông ta thì võ nghệ đầy mình, huynh không thấy vậy sao?
Tiêu Phong lắc đầu:
- Ta đã chẳng để mắt đến bà ta.
Lâm Yên Bích cười:
- Tiêu đại hiệp đúng là giữ lễ quá kỹ! Lúc bà ta đứng lên, đã cố gắng giả dạng một lão phụ nông thôn, kiể cách một bà già, có điều, bà ta quên lửng mất là, theo tuổi tác, bà ta chưa trộng lắm, vậy mà bà ta cố đóng vai già nua, hai mắt bà ta sáng loang loáng, rõ ràng một nhân vật nội lực thâm hậu, nên càng lộ liễu hiều hơn lên. - Cô ngừng một chút, rồi tiếp - Còn một điều này giúp muội quả quyết bà ta không phải bà chủ quán!
Tiêu Phong tủm tỉm trả lời:
- Ánh mắt Lâm thần y sắc bén đến thế, Tiêu mỗ xin dỏng tai ra nghe!
Lâm Yên Bích vẫn giữ nụ cười trên môi, cô đáp:
- Huynh nghĩ thử xem, mấy người bán quán xưng hô cùng khách khứa thế nào?
Tiêu Phong hốt nhiên hiểu ra:
- Bà ta đã gọi muội là tiểu thư, thay vì gọi bằng đại danh từ khách quan!
Lâm Yên Bích vui vẻ bảo:
- Ngay chóc! Tiêu đại hiệp chẳng hổ danh đại hiệp! - Tựa người vào một thân cây, cô nói tiếp - Và hai người hoả kế ngồi cùng bàn từ đầu chí cuối đã chẳng hề ngẩng lên nhìn qua một lần. Theo thói quen chào mời khách hàng đến nhập tâm, hễ có người vô quán, ít ra, họ cũng phải ngước nhìn qua, vậy mà hai người nọ vẫn cứ ngồi yên thì lì!
Tiêu Phong bất giác giương cao ngón tay cái, khenn:
- Quan sát tỉ mỉ từng li từng tí, phục quá, phục quá! Nói vậy thì, có khả năng lớn là Quách Tương đang bị giấu trong điếm, khuya này, tụi mình đột nhập vô điều tra dọ thám!
Lâm Yên Bích gật đầu:
- Muội cũng có ý đó. Nhưng mình phải hết sức làm cho êm thấm, để họ phát hiện được, họ dời con tin ra chỗ khác, thì mình sẽ khó truy lùng lại lắm!
Đúng lúc ấy, ánh đèn trong quán vụt tắt ngấm, dưới ánh sánh lung linh từ mặt trăng trên cao, tiểu điếm mang nét ẩn hiện mờ mờ.