Tiêu Phong hỏi:
- Cách thức như thế nào?
Lâm Yên Bích đáp:
- Từ ngày mai, muội cho một thứ thuốc vào thức ăn, nước uống của y, làm cho y dần dà mất hơi sức, muội bảo đảm, chỉ trong vòng nưả tháng thôi, y sẽ không sao leo nổi lên mình ngựa!
Tiêu Phong trầm giọng:
- Không được đâu, làm thế chẳng phải như hạ độc y sao? Tuy người Mông Cổ, nhưng y cũng là một nam tử quang minh lỗi lạc!
Lâm Yên Bích cười nụ, nói:
- Huynh cứ yên tâm, đây không phải thuốc độc, chỉ tạm thời làm người ta mất hơi sức, bệnh trạng giống như cảm hàn vậy mà, khi ngừng dùng thuốc, sẽ mau chóng khôi phục sức khoẻ, không chút ảnh hưởng nguy hại gì dến cơ thể.
Tiêu Phong nhăn tít hàng lông mày, ông do dự một hồi, rồi nói:
- Dùng thủ đoạn kiểu này thực không hay chút nào, nhưng so với cái viễn cảnh thành Ngạc Châu bị tàn phá, dân cư Đại Tống sẽ chịu biết bao tai ương lớn, giờ chưa có cách gì khác, đành đi bước nào hay bước ấy thôi! - Ông khe khẽ thở ra, nói tiếp - Nhưng đó cũng không phải kế sách lâu dài, mình đang vây thành, quyết chẳng thể nào cứ cù cưa bất động mãi được, rủi đại quân viện bnh của Tống triều áp tới, mặt trước mặt sau đồng lúc giáp công, ta nghĩ mãi, thật không muốn thấy số tám vạn quân sĩ này bỏ thây nơi xứ người! Trước mắt, phải tìm cho ra lý do chính đáng để lui quân, mới là cái kế sách hay nhất!
- Trời không đẩy người ta vào tuyệt lộ đâu, chúng mình cứ gắng suy nghĩ, thể nào cũng tìm ra cách. - Lâm Yên Bích ngẩng nhìn lên cao, trông vào muôn vàn vì sao lấp lánh đầy trời, cô khe khẽ hỏi - Tiêu đại ca, huynh có còn nhớ hồi nào mình miệt mài, suốt đêm rong ruổi đường trường không? Đêm hôm ấy, trời cũng lấp lánh đầy sao, quầng sáng y hệt đêm nay.
Tiêu Phong ngẫm nghĩ, có chút bối rối, ông nhỏ giọng, đáp:
- Đêm ấy, ta buồn ngủ dữ, ta thiếp đi, đã chẳng chờ để được thấy sao trời mọc ra mà xem!
- Phải rồi, muội quên lửng đi mất, thực sự là - Lâm Yên Bích hồi tưởng về tình cảnh lúc bấy giờ, cô bất giác thở dài - Muội chuyện trò qua lại cùng huynh dăm ba câu, đến một lúc, không nghe tiếng huynh, muội biết huynh đã ngủ vùi, nhưng muội thực lo, không biết khi ánh dương chiếu sáng vào ngày hôm sau, huynh liệu sẽ còn tỉnh dậy nữa hay không! - Nói đến đấy, cô run run giọng, bây giờ nghĩ lại, dù đã qua lâu rồi, cô hãy còn thấy sợ!
Trong lòng cảm kích, Tiêu Phong vươn tay nắm lấy tay cô, nhỏ giọng bảo:
- Ta thật đã không nên không phải với muội, đã để muội chịu xiết bao đau khổ vậy, chỉ vì ta mà lo âu, khắc khoải ...
Ông muốn nói gồm luôn trong những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng, các nỗi truân chiên của A Châu kiếp trước đã gánh chịu khi nàng cùng ông chạy bán mạng khắp chốn giang hồ, đâu đâu cũng bị người người truy sát, để rốt cục, nàng đã chết dưới ngọn chưởng của ông!
Lâm Yên Bích khe khẽ thở ra, cô lắc đầu, nói:
- Không! Kiếp này, cái may mắn nhất đời của muội là đã được gặp huynh. Từ dạo còn bé, huynh đã hiện đến trong hàng trăm giấc mơ của muội, cho đến cái ngày ấy, từ trong kiệu nhìn ra, muội thấy huynh, mà muội cứ tưởng mình đang nằm mơ. - Còn một câu này nữa mà cô bối rối, không biết phải nói như thế nào, cô sống trên đời này, toàn vì chờ trông gặp được ông, vào thời khắc cô diện kiến ông lần đầu, mười chín năm của cuộc sống cô nó đang bình lặng như mặt nước hồ vụt nổi sóng gió ba đào, vì ông, cô có thể bỏ qua luôn mạng sống, bất cần đến danh tiết, có thể bội phản sư môn, chấp hết tất cả giang hồ!
Nghe cô giãi bày, Tiêu Phong giữ tay cô, chặn bước chân cô đứng lại, ông nhìn vào đáy mắt cô, hỏi:
- Yên Bích, muội có biết vì sao muội từ bé đã nằm mộng được gặp ta chăng?
- Vì sao? - Đôi mắt trong như nước hồ thu của Lâm Yên Bích đầy thắc mắc, chúng rõi chiếu vào Tiêu Phong, cô không tưởng nổi, chuyện nằm mơ nằm mộng gặp ông lại còn cần
lý do sao?
Tiêu Phong chậm rãi nói:
- Vì kiếp trước, muội là A Châu.
- A Châu? - Rất nhanh, Lâm Yên Bích vụt thất thanh hỏi - Có phải đó là A Châu, vị phu nhân của Tiêu anh hùng, người từng kết nghĩa, làm đại ca của Hư Trúc cung chủ của Bích Vân cung của muội? Sao huynh biết?
Tiêu Phong gật đầu, đáp:
- Đúng vậy! Những uẩn khúc ly kỳ bên trong, muội hãy để ta từ từ nói cho muội nghe, ta hy vọng chúng sẽ không làm muội kinh hãi!
Lâm Yên Bích trấn định xong, cô day day mạnh vào tay Tiêu Phong, bảo:
- Huynh nói đi, muội không kinh hãi đâu!
Tiêu Phong nói:
- Thực ra, ta không phải là người thời nay, mà là người nước Liêu của trăm năm trước, ta đúng là Tiêu Phong, người anh kết nghĩa của cung chủ Hư Trúc của bọn muội.
- Ồ! - Tuy đã có chuẩn bị tốt tinh thần, Lâm Yên Bích cũng không sao có thể nghĩ tưởng đến cái điều mà Tiêu Phong vừa thốt ra. Cô ngước nhìn Tiêu Phong, thấy ông tuyệt không có ý đùa cợt, bất giác tim cô đập thình thình, trực giác bảo cô biết, lời ông đó đích xác là sự thật. Cô run giọng, hỏi:
- Thế làm cách nào mà huynh lại lạc về thế giới này?
Người của trăm năm trước mà vẫn hãy còn sống đến giờ được ư? Chàng là quỷ, hay là thần? Cánh tay cô đang níu vào Tiêu Phong phát run lẩy bẩy, nhưng dẫu cho chàng là quỷ hay thần, kiếp này, cô sẽ không buông thả tay chàng ra nữa đâu!
- Làm muội sợ rồi, phải không? - Tiêu Phong cúi đầu, nhìn chăm chú vào cô.
- Không sợ! - Lâm Yên Bích níu, dẫn ông đến cùng ngồi xuống tảng đá ven sông, rồi nói - Được rồi! Huynh cứ từ từ nói ra đi, muội không sợ đâu!
Rồi Tiêu Phong đem chuyện của ông cùng A Châu thuật lại, dẫn đến màn ông tự sát trước ải Nhạn Môn quan, rồi ông trôi giạt về cái thế giới này, ông thuật lại rành mạch, từng ly từng tý, khác với lần ông kể cho bọn Dương Qua, Liễu Như Lãng vốn chỉ là tổng quát những nét quan trọng lớn, nhưng bây giờ, trước Lâm Yên Bích, hệt như ông đang ngồi với A Châu, ông đem giãi bày hết tất cả những mối ăn năn, những nhớ nhung về A Châu mà ông hằng chất chứa bấy lâu trong lòng, chỉ có thể nói cho nàng nghe trong những giấc mộng, giờ đây, trước người hậu thân của A Châu là Lâm Yên Bích, cuối cùng, ông đã có thể nói ra chúng bằng lời, để chấm dứt, ông bảo:
- Đấy là những gì ta hằng muốn nói cùng A Châu, nếu ông trời cho ta được chọn lựa một lần nữa, ta sẽ không còn hăng say đi tìm trả thù bất cứ món đại cừu nào, ta chỉ mong được cùng nàng ra ngoài quan tái, thả cừu chăn dê! Thật đáng tiếc, nàng đã không còn có thể nghe nhữn lời ấy, do muội vốn kiếp trước làm A Châu, hôm nay, ta đành đem tất cả bộc bạch cùng muội!
Nghe xong. Lâm Yên Bích ngẩn ngơ một hồi, cô ngẫm nhớ về những giấc mộng thời thơ ấu, cô luôn ngưỡng mộ Tiêu Phong, vừa mới gặp ông một giây, là đã như từng quen biết ông tận thưở nào, những điều ấy, cô căn bản vốn không hiểu tại sao, giờ đây, nghe thiên tự sự của Tiêu Phong, rút cục cô hiểu, giữa ông và cô đã có đính ước duyên phận từ kiếp trước. Khi cô nghe ông nói về ước nguyện của hai người muốn được ra quan tái thả cừu nuôi dê, lòng cô bỗng quặn thắt, dường như gặp một món nợ sau biết bao nhiêu năm dài bỗng nhiên đáo hạn, cô há hốc miệng, đôi mắt bỗng nhạt nhoà mấy giọt lệ.
Tiêu Phong nâng tay cô lên cho cô chùi mắt, ông cười, hỏi:
- Sao khóc thế kia!
- Muội cũng chẳng hiểu tại sao! - Cô khe khẽ cắn môi, dịu dàng nói - Chỉ là lòng muội sung sướng quá, bất chợt không tự chủ nổi, để ứa nước mắt ra, tưởng chừng muội đã ngóng chờ nghe mấy lời đó từ lâu lắm rồi!
Lâm Yên Bích rúc vào ngực ông, cô khẽ hỏi:
- Muội và A Châu có quá nhiều điểm khác biệt, huynh liệu sẽ chịu cùng muội ra quan tái chăn dê, thả cừu không?
Tiêu Phong gật đầu:
- Ta sẽ! Chờ ta thu xếp cho tộc nhân được an toàn xong, sẽ tiện thể từ quan, ta cùng muội sẽ ra quan tái đi chăn cừu, nuôi dê!
Lâm Yên Bích bỗng nhớ tới một chuyện, cô hỏi:
- Tiêu đại ca, hồi ở Tín Dương, huynh có nói đi cúng tế mộ phần vong thê, là A Châu, phải không?
Tiêu Phong đáp:
- Đúng đấy! Nhưng có điều kỳ lạ, trải qua biết bao nhiêu năm trường, mộ phần vẫn không bị mưa vùi gió dập, còn kỳ lạ hơn nữa, ở trước mộ nở một đoá đỗ quyên đỏ chót, trong khoảnh rừng trúc ấy, chẳng nơi nào khác có hoa, chỉ duy nhất mọc trước mộ nàng, muội thấy có kỳ lạ hay không?
Lâm Yên Bích thoát ra khỏi ông, cô đứng dậy, cười, nói:
- Hoa ấy là do muội trồng! Hàng năm. vào tiết Thanh Minh, muội đều đến tảo mộ A Châu, từ khi muội còn chưa chào đời, Bích Vân cung đã luôn luôn cử người đi chăm sóc mộ phần ở Tín Dương, đấy là một tập tục lưu truyền từ rất lâu, dù chẳng phải năm nào cũng có người đi tảo mộ, nhưng phần mộ đó thường xuyên được môn hạ Bích Vân cung bảo trì, thì dĩ nhiên không bị mưa vùi gió dập rồi! Cho đến khi muội lớn lên, hàng năm, muội đều đi đến đấy, hồi đó, muội cũng chẳng hiểu tại sao, cớ gì muội lại thích đến ngồi ngẩn ngơ trước mộ, thấy dường như nó rất quen thuộc với muội, trong lòng muội có trăm điều muốn nói, nhưng chưa khi nào thốt ra thành lời, muội cứ nghĩ hay muội bị ma ám, bữa nay, nghe huynh nói, muội mới hiểu tại sao!
Tiêu Phong bảo:
- Thì ra là thế, ta làm sao biết là chuyện của muội làm! Bữa ấy, trước mộ, ta nghĩ đến nát óc mà khong biết là ai trồng!
Hai người mải chuyện trò, bình minh đến từ lúc nào, trời phía đàng đông bắt đầu mờ sáng, Tiêu Phong giắt tay cô đứng lên, nói:
- Trời sáng rồi kia, suốt ngày hôm qua muội đã rong ruổi đường trường, vậy hãy về lều nghỉ một lúc nhé!
Lâm Yên Bích cười nhẹ, nói:
- Muội không mệt, nhưng huynh bảo thế, muội cũng nên về ngủ một chút.
Khi họ về đến gần doanh trướng, bọn quân canh thi nhau chào Tiêu Phong, bọn chúng trông thấy Tiêu đại tướng quân đột nhiên tảng sáng, dạo chơi cùng nữ tử mới về, chúng chẳng ngăn được, ngó nhau cười cười, đều nghĩ, thì ra Tiêu đại tướng quân sớm đã có người trong mộng, hèn chi một mỹ nhân như Tân Nguyệt công chúa cũng không lọt được vào mắt xanh.
Lâm Yên Bích về đến lều. trời còn chưa sáng rõ, Thanh Huyền cũng còn đang ngủ say, cô để nguyên áo sống, ngả lưng xuống giường, chẳng mấy chốc, đã chìm vào giấc ngủ.
Từ bữa đó trở đi, mỗi ngày, Lâm Yên Bích mỗi bỏ thuốc vào thức ăn Ngột Lương Hiệp Đài, làm y sức khoẻ giảm sút, Ngột Lương Hiệp Đài cứ nghĩ mình bị cảm mạo phong hàn, toàn thân yếu ớt, thở khò khè, suốt ngày chỉ những muốn ngủ. Các y sĩ trong đại quân khám bệnh cho y, đều chẳng tìm ra duyên cớ, đều cho rằng y nhiễm cảm phong hàn nặng, nhưng bao nhiêu thuốc cảm mạo đem cho y uống đều vô hiệu, chẳng giúp y khoẻ hơn ra chút nào. Cứ như thế, qua nửa tháng trời, kỳ hạn y ước định cùng Tiêu Phong đã qua, y thân làm tiên phong mà không thể ra trận, nên y cũng chẳng khỏi sốt ruột.
Về phần Tiêu Phong cũng bức rứt không kém, cách cù cưa ấy cũng chẳng hay ho gì, bảo rằng bao vây thành dăm tháng, thậm chí nửa năm là thường tình, nhưng trong suốt thời gian bao vây mà không hề cho công phá thành một lần nào, chẳng cứ Hốt Tất Liệt cùng Ngột Lương Hiệp Đài, bất cứ ai khác cũng đều chẳng khỏi phát sinh nghi ngờ! Bên trong thành Ngạc Châu, cũng không có động tĩnh gì, từ trận thua đầu tiên ấy, họ đóng kín cửa thành, cả chục ngày, chẳng một ai ra, vào, chỉ thấy họ tăng cường phòng vệ nơi đầu thành, ngày đêm quân canh phòng đông nghìn nghịt trên ấy.
Một tối nọ, sau cuộc bàn luận kế sách chưa đì đến kết cục, mọi người giải tán. Dương Qua trở về lều trại cá nhân, cũng chẳng muốn châm đèn, gã nhìn vẩn vơ ánh trăng nhàn nhạt chiếu từ ngoài vào, người nằm nghiêng ngả trên giường, trong lòng gã cảm giác bất ổn, nhìn cục diện hiện thời, nghĩa vụ cùng đất nước đang chồng chéo vào tình bằng hữu, khiến gã bó tay, không sao tìm ra giải pháp nào.
Đang trong lúc nhắm mắt suy ngẫm, Dương Qua chợt nghe một tiếng động cực nhỏ, gã mở bừng mắt, kịp thấy một thân ảnh vút tới, ánh hàn quanh loé lên, một nhát trường kiếm đang chém phập vào gã.