Thiên Mã Hành Không

chương 11: lang khẩu dư sanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

A Tử cướp được Tiểu Hồng mã, nàng nhắm hướng Bắc giục ngựa chạy trốn, thầm hiểu Hoàng Dung hận mình tận xương tuỷ, lại sợ bà có đệ tử Cái Bang tai mắt khắp nơi, nàng mải miết chạy không ngừng, đói dừng ngựa ăn lương khô, khát uống nước tuyết, không sao chăm sóc được vết thương đau nhức trên lưng. Nàng tiếp tục tiến về phương Bắc, mỗi lúc một thấy cảnh vật thê lương, lớp tuyết phủ mặt đất càng lúc càng dầy. Cho đến chiều, người mỏi ngựa mệt, A Tử nhẩm tính Hoàng Dung giờ đây không thể bắt kịp được mình nữa, bèn xuống ngựa nghỉ một chặp, nàng đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn cây cối phủ đầy tuyết, thì ra nàng đã dấn sâu vào một khoảnh rừng rậm. A Tử nghỉ một lúc, cảm giác hàn khí bức nhân đang thâm nhập vào mình, tay chân cóng như đá, chỗ trúng ám khí mỗi lúc một nhức hơn, nội tạng ngâm ngẩm đau, nàng vừa định điều tức, bỗng một cơn đau ào đến muốn nghẹt thở. Không sao đề khí lên được, nàng tự biết đã bị nội thương, phải sớm tìm cách chữa trị.

Từng sinh sống tại những vùng mùa đông tuyết phủ, A Tử biết, càng về đêm, nhiệt độ sẽ càng lạnh hơn nhiều, nàng tự nhủ: "Phải cố tìm chỗ trú trước đêm tối, nếu không muốn bị chết cóng nơi đây!". Nàng lập tức lên ngựa, nhắm phía trong rừng xuất phát, nghĩ bụng thể nào gần đây cũng có lều của thợ săn, làm chỗ tránh gió, tuyết rất tốt. Đi chưa được bao xa, trời chợt đổ tuyết, bông tuyết nhẹ nhàng rơi dính vào mặt A Tử , âm thầm bám đầy mặt đất, tứ bề chỉ nghe có tiếng bước chân "sào sạo" của nàng và Tiểu Hồng mã giẫm trên tuyết, tiếng đó vọng vào rặng cây rừng, dội, chuyển về. A Tử lắng nghe, lắng nghe, mường tượng thấy thân mình như bay bổng, chập sau lại có cảm giác đang bị một đôi tay to lớn ôm chặt lấy, đầu nàng vô lực, rũ xuống tìm hơi ấm phía trước ngực, mi mắt nặng trĩu, không nhướng lên nổi, bên tai nghe rào rạo tiếng bước chân trên tuyết; tiếng bước chân cứ vang dài, vang dài... Nàng gần như không thể đi thêm được nữa. Vài giọt nước từ trên mi lăn xuống, A Tử chẳng phân biệt nổi đâu là nước mắt cuả mình, đâu là nước tuyết tan ra. "Tỷ phu, tỷ phu", A Tử khe khẽ kêu, dừng phắt ngay lại, ngẩng đâu lên trời cao, nàng thét lớn: "Tỷ phu!".

Một cơn gió thổi qua, nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống, chưa chạm tới đất, chúng đã đông kết thành băng!

Đi được một quãng dài, vẫn chẳng thấy lều tranh đâu cả, mầu trời dần dần tối lại. A Tử mặc thêm mấy lớp áo nữa, nhưng vẫn bị cóng đến toàn thân phát run, đôi tay lạnh cứng không ngớt xoa vào nhau, lòng nàng cực kỳ bối rối: "Cái vùng đất gì kỳ lạ, sao chẳng thấy một bóng dáng thợ săn, lẽ nào ta thật sẽ bị chết cóng tại đây? Không! Tỷ phu chưa tìm thấy, ta chưa thể chết được!" Lập tức thấy trấn tĩnh tinh thần, nàng nàng tiếp tục dấn bước.

Trời đã khuya lắm rồi, tuyết dần dần ngừng rơi, bốn bề tối tăm mù mịt, đưa tay ra trước mặt không nhận rõ được các ngón, nàng không đi thêm được nữa, bèn đứng tựa người vào một thân cây, vừa lạnh vừa mệt, tâm trí bắt đầu hoảng hốt, nàng chẳng nghĩ ngợi được gì, trong đầu chỉ hiện lên một nhân ảnh to lớn. Nàng lẩm nhẩm: "Tỷ phu, tỷ phu ... huynh ở đâu?"

Đôi mi nặng trĩu, mắt không mở ra được, trong cơn thảng thốt, A Tử dường như thấy Tiêu Phong đang đứng đấy nhìn mình, bảo: "A Tử . .. muội đừng chết ... đừng chết!" A Tử gắng sức nhướng mắt, nàng dang tay chụp lấy, miệng kêu gào: "Tỷ phu , huynh đừng bỏ đi nữa!". Đôi tay chụp vào khoảng không, nàng ngã lăn xuống đất, nhờ đó, nàng tỉnh lại, rồi khua tay bực tức đập dồn dập xuống đất, nàng cất tiếng khóc rống.

Hốt nhiên, từ xa phiá sau vọng tới tiếng dã thú gào hú, Tiểu Hồng mã kế bên bỗng hí vang. A Tử thất kinh, lắng tai nghe, nàng nhận ra tiếng sói tru, tiếng tru đó mỗi lúc một lại gần, dường như sói đang nhắm chỗ nàng chạy lại. Nàng đứng bật dậy, tìm nhặt trên mặt đất ít cành khô, dùng hoả tập đánh lửa, cành khô cháy bùng, trước mắt lập tức có ánh sáng soi cảnh vật xung quanh. A Tử biết giống sói tuy sợ lửa, nhưng khi chúng bị đói quá, chút đỉnh lửa khó thể làm chúng tránh xa. Nàng nương theo ánh lửa sáng, nhanh chóng đi nhặt cành khô quanh đấy về. Cũng may, mặt đất khu rửng này có rất nhiều cành cây khô rơi rụng. Phút chốc, nàng đã gom được một đống củi lớn. Tiếng sói mỗi lúc một gần. A Tử nhanh chóng dùng một phần củi rải thành vòng tròn vây quanh, nàng và Tiểu Hồng mã đứng tại giữa, gần bên đống củi. Nàng dùng một cành nhỏ châm lửa, đốt vòng củi. Lúc không còn nghe tiếng tru nữa, nàng biết chúng đang ở không xa, chúng ngừng tru vì bị sức lửa nóng ngăn không vào gần được, nhất định chờ cơ hội nhảy vào bên trong vòng.

Vòng lửa bắt đầu cháy mạnh, một đôi sói màu xám xậm hiện ra từ vùng tối, nhảy tới trước đống lửa, chúng đồng thanh hú lớn, nhưng không dám xông vào. Đôi sói gầm rú, thế lửa ngày một lớn, chúng lùi lại vài bước, mắt chăm chăm vào A Tử và Tiểu Hồng mã, không chịu rời khỏi đấy. A Tử đứng nhìn vòng lửa, nàng không ngớt thêm củi vài chỗ nào cháy ít, mắt thấy thấy đôi sói cứ ngồi lỳ tại chỗ, không muốn bỏ mồi, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, thầm nghĩ : " Đống củi này chỉ e không đủ đốt đến lúc trời sáng rõ, mình lại đang bị thương, một chút khí lực cũng chảng còn, bằng không, đã phóng châm độc giết hai con sói dữ này rồi. Giờ làm gì đây? Lũ sói vẫn ngồi yên đấy, chờ lửa tàn là xông vào thịt mình thôi. Giá mà có tỷ phu ở đây, huynh ấy nhất định không để bất cứ ai hiếp đáp mình, mình đã chẳng bị lạc bước vào khu rừng này, đã chẳng bị gặp sói dữ này". Nghĩ đến Tiêu Phong , lòng A Tử đau như dao cắt, "Chẳng biết tỷ phu còn sống hay đã chết, ta đi tìm huynh hơn nửa năm rồi, không một chút âm hao, hoặc có khi huynh ấy đã chết rồi, đã xuống địa phủ tìm và tái hợp A Châu! Trên đời này chỉ còn trơ trọi riêng ta, nghĩ cho cùng, sống như vậy chẳng một thích thú gì, thà để sói dữ ăn thịt mình cho xong!" Nghĩ đến đấy, A Tử thấy tuyệt vọng cùng cực, nàng buông mình ngồi xuống, tiếp tục thêm củi vào lửa, bên tai vẫn nghe tiếng sói gào rú, bụng nghĩ sau khi chết, chẳng biết có còn được gặp Tiêu Phong hay không! Hốt nhiên, nàng "a" một tiếng lớn, tay nhanh chóng nhặt cành khô bỏ thêm vào vòng lửa, miệng nói thầm: "Không được, mình chẳng thể để bị sói ăn thịt, thân thể máu chảy ròng ròng như vậy, khi xuống địa phủ tất chả dám đến gặp một ai, còn nếu như tỷ phu chưa chết, mình cứ cố đi tìm thêm một năm nữa, chưa tìm ra, chưa chịu chết".

Củi mỗi lúc một vơi đi, chỉ còn một nhúm, mà hai con sói đen vẫn chầu chực bên ngoài vòng lửa, rõ ràng chúng không chịu bỏ miếng mồi ngon này. A Tử nhìn Tiểu Hồng mã , nghĩ bụng :"Chỉ còn một cách cuối cùng, là giết ngựa vứt cho sói ăn, mình may ra có cơ hội chạy thoát". Vưà nghĩ, nàng vừa rút đoản kiếm, cất bước, nhằm Tiểu Hồng mã chém xuống, đột nhiên dưới chân nàng vướng vào một cái gì đó, lúc cúi nhìn, thì ra bao lương khô Giang Xuân Lam đã tặng. A Tử trong lòng chợt rúng động, nàng mở bao, lấy ra ba tảng thịt bò khô, đem độc châm trộn vào, chia thành hai khối, rồi nhìn Tiểu Hồng mã, bảo: "Ngựa ngoan à, để cứu mạng ta và ngươi, cho ta xin ngươi một ít máu tươi, ngươi đừng lo, ta chẳng giết ngươi đâu, chỉ nhờ vào máu ngươi kiếm cách thoát chết thôi." Nói xong, đưa dao cắt một vệt nhỏ nơi mông ngựa, lập tức thấy máu tươm ra, Tiểu Hồng mã đau đớn hí dài, nhưng vẫn không dám nhảy ra ngoài vòng lửa. A Tử ra sức dùng máu ngựa trộn đầy vào hai khối thịt khô. Ngoài vòng lửa, hai con sói đánh hơi thấy mùi máu tanh, chúng xáp vào gần, chợt thấy từ trong ném ra hai khối thịt ướt đẫm máu, mùi máu toả ra nồng nặc trong không khí. Hai con sói chẳng chờ khối thịt chạm đất, đã phóng cao mình lên, mỗi con đớp một khối. Chẳng bao lâu, hai con sói kêu gào thảm thiết, toàn thân chúng run rẩy, rồi ngã lăn ra chết trên đất.

A Tử nhìn xác hai con sói nằm bất động tại đấy, nàng hít một hơi dài, ngồi phịch xuống đất, gân cốt mỏi mệt, trong người không còn một chút hơi sức. Nhưng sợ có sói khác tìm đến, nàng gắng gượng nâng cao tinh thần, đem một ít cành khô bó lại, châm lửa. Tay cầm bó đuốc soi đường, nàng leo lên mình ngựa, nhắm phía trước chầm chậm ra đi.

--- Xem tiếp hồi ----

Truyện Chữ Hay