Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên, Vũ Yên
Vài ngày nữa, Hạo Thiên sẽ khởi hành tới một nơi cách xa hoàng cung. Mấy ngày nay hắn đều ở lỳ trong viện của Nhược Thủy, Tiểu Linh cũng tìm mọi cách làm ra nhiều món ngon hơn, đa dạng hơn cho hắn. Toàn bộ khoảng sân nhỏ đều bị bao phủ bởi thứ tình cảm luyến tiếc nồng đậm, không một ai nhắc tới sự biệt ly mà chỉ là càng ra sức trân trọng hơn từng khoảng thời gian còn lại mà họ còn được ở cạnh nhau.
Tuy rằng rất không tình nguyện nhưng thời khắc biệt ly cuối cùng cũng tới. Trước ngày đi, Hạo Thiên đem một cái túi gấm thật to giao cho Tiểu Linh rồi dặn dò vài câu, “Tiểu Linh nè, đây là bạc cùng ngân phiếu, tổng cộng là một vạn lượng, có cần cái gì thì sai người ra ngoài mua, ta nghe công công trong cung nói rằng mấy cái này mới là hữu dụng nhất. Còn có, ta đã nói chuyện với thái y rồi, bảo hắn hảo hảo chiếu cố ngươi cùng Nhược Thủy.”
Tiểu Linh nhìn người trước mắt hiện tại đã cao ngang mình, nước mắt liền nhịn không được chảy xuống, trước đây nàng vẫn mong rằng tân hoàng đế sẽ đối xử với Nhược Thủy tử tế hơn mộtchút nhưng hiện thực trước mắt đã đem kỳ vọng của nàng đập cho nát bấy, giữa lúc nàng tuyệt vọng nhất thì Hạo Thiên lại xuất hiện, khiến có bọn họ cảm thấy mình vẫn chưa bị ông trời vứt bỏ. Khó khăn mãi mới hòa hợp chung sống được thì lại phải chia lìa.
Lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Tiểu Linh nhưng nước mắt của chính Hạo Thiên lại không cách nào ngừng lại được. Nhược Thủy nhìn một màn trước mắt, nghĩ tới cảnh chia ly, nước mắt từ khóe mắt cũng nghẹn ngào trào ra. Tuy rằng sinh ly tử biệt là một lẽ thường tình trong cuộc đời nhưng đối với ba người chưa hề có kinh nghiệm sống này thì đây chính là một mất mát lớn.
Tiểu Linh lấy ra áo choàng mà nàng đã làm trong mấy ngày qua choàng lên người Hạo Thiên. Hạo Thiên từ nhỏ đã không có mẫu thân nên vẫn luôn luôn mong rằng một ngày nào đó hắn có thể khoác lên người một bộ y phục tràn đầy tình yêu của mẹ, do tự tay mẹ làm cho hắn. Nhìn bộ y phục trên người nước mắt Hạo Thiên lại nhịn không được mà trào ra. Nhược Thủy cũng đem ngọc bội duy nhất mà mẹ lưu lại cho y đưa cho Hạo Thiên.
Nâng ngọc bội trên tay, vuốt ve bộ đồ mới, Hạo Thiên nghĩ rằng có người nhà thật là tốt. Buổi tối hôm đó dù có thuyết phục như thế nào đi chăng nữa thì Hạo Thiên vẫn nhất quyết không về tẩm cung, bằng mọi giá đều muốn ngủ lại cùng Nhược Thủy. Nghĩ rằng ngày mai hắn đã phải rời xa nơi này rồi, Nhược Thủy đành đồng ý cho hắn ở lại.
Buổi tối, Hạo Thiên ôm Nhược Thủy, nhẹ nhàng nói, “Nhược Thủy, ngươi nhất định phải nhớ ta nha, ta cũng sẽ nhớ tới ngươi, mỗi ngày đều sẽ nhớ.”
Nhược Thủy vỗ vỗ lưng hắn, đáp, “Mỗi ngày ta nhất định đều sẽ nhớ tới ngươi, thế nhưng ngươi cũng không nên thời khắc nhớ đến ta, học tập mới là quan trọng nhất.”
Hạo Thiên lắc đầu, “Không, mỗi ngày ta đều sẽ nhớ ngươi, người ta thích nhất trên đời này chính là ngươi.” Nói tới tình cảm của mình, Hạo Thiên liền kìm lòng không được mà hôn lên trán của Nhược Thủy một cái.
Tuy rằng Nhược Thủy đã từng quan hệ vô số lần nhưng vô luận là triều đại này hay là tiên triều thì bọn hắn đều chỉ coi y là một công cụ. Chỉ quan tâm tới sự thoải mái của bản thân bọn họ chứ không hề quan tâm tới cảm thụ của y chứ đừng nói là ôn nhu hôn một cái như vậy. Trái tim Nhược Thủy đập liên hồi, cả khuôn mặt cũng bị làm cho đỏ bừng. May mắn đây là ban đêm nên không nhìn thấy, nếu không khẳng định y sẽ xấu hổ chết mất.
Hôn lên da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của Nhược Thủy, Hạo Thiên thấy vô cùng thoải mái. Loại cảm giác này cũng ngọt ngào như khi ăn kẹo đường vậy, hắn còn muốn hôn thêm vài lần nữa nhưng lại sợ thất lễ, khiến cho Nhược Thủy phản cảm nên đành thôi. Đêm nay, Hạo Thiên chân chính cảm nhận được cái tư vị trằn trọc rốt cuộc là như thế nào. Cứ nghĩ tới chuyện được nằm bên cạnh Nhược Thủy thì hắn lại thấy hưng phấn, hưng phấn tới mức ngủ không nổi nhưng lại sợ quấy nhiễu tới Nhược Thủy nên không dám trở mình, chỉ có thể mở to con mắt mà ngắm Nhược Thủy cho tới lúc bình minh.
Kỳ thực Nhược Thủy cũng ngủ không được ngon vì nụ hôn kia cũng khiến y hưng phấn thật là lâu, nếu như không vì thân thể thực sự quá mệt mỏi thì y cũng sẽ mở to mắt mà chờ trời sáng.
Sáng sớm, Hạo Thiên mặc lên y phục mà Tiểu Linh đã chuẩn bị, mang theo ngọc bội của Nhược Thủy cùng vành mắt đen thui để theo chân thái phó lên đường.