Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên, Vũ Yên
Quế Nhi là a hoàn bên cạnh Hạo Thiên, ba năm hắn ra bên ngoài học tập, nàng có đi theo, nàng chính là tâm phúc của Hạo Thiên, vừa thông minh lại chăm chỉ chịu khó. Hạo Thiên quyết định điều nàng tới chỗ Nhược Thuỷ, trưa ngày thứ hai, sau khi xong việc, hắn mang theo nha đầu Quế nhi tới tiểu viện. Nhược Thuỷ đang uống thuốc, vị thuốc đông y nồng nặc khiến Nhược Thuỷ liên tục ho, Hạo Thiên thấy thế vội đi tới bên cạnh giúp y thuận khí.
Thật vất vả mới ngừng được cơn ho, thân thể vừa kịch liệt lay động khiến y bị động thai, Nhược Thuỷ run rẩy thân thể, từng ngụm từng ngụm thở dốc thế nhưng lại hoàn toàn phí công, môi y càng ngày càng trắng, mồ hôi lạnh trên trán nhịn không được tuôn ra. Tiểu Linh nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn, lập tức mời thái y đến, vừa châm cứu vừa xoa bóp, một lúc lâu mới ổn định lại được. Lúc này Tiểu Linh mới nhẹ nhàng xoa bóp bụng cho Nhược Thủy, mở miệng hỏi: “Ngươi nguyện ý chăm sóc nương nương với ta sao?”
Quế Nhi chưa thấy cảnh tượng này bao giờ cho nên không khỏi choáng váng, Tiểu Linh đứng bên cạnh thấy thế liền mở miệng, “Y chính là nam nhân Thương Hoài mà mọi người vẫn hay coi thường, nhiều lần mang thai khiến cho thân thể suy yếu, ở đây sẽ không dễ chịu như trong phủ thái tử đâu.”
Quế Nhi lấy lại tinh thần, đáp, “Thái tử đã điều ta tới đây rồi, nếu ngài thấy không hài lòng thì ta có thể nói với thái tử nhưng ta nhất định sẽ không chủ động ly khai nơi này, có khó khăn vất vả như nào ta cũng không ngại, đây là bổn phận của người làm nô tỳ.”
Tiểu Linh gật đầu, “Vậy ngươi cũng gọi y là nương nương như ta đi, bất quá hình như y không thích cách gọi này lắm, còn nữa, không được xưng là nô tỳ, y đặc biệt không thích điều này, cứ xưng ta là được.”
Đợi Nhược Thuỷ tỉnh lại, Hạo Thiên giới thiệu Quế Nhi với y, Nhược Thuỷ quay qua nhìn Tiểu Linh một chút, thấy nàng không phản đối, hơn nữa chuyện này đối với cả y cùng Tiểu Linh đều là chuyện tốt, nghĩ vậy liền vui vẻ đồng ý.
“Sau này làm phiền ngươi rồi.” Nhược Thuỷ nói với Quế Nhi.
Quế Nhi không ngờ tới một vị chủ tử thế nhưng lại có thể nói …. những lời này đối với hạ nhân, sau đó lắc đầu như trống bỏi. Hạo Thiên cảm thấy bọn họ ở chung với nhau không có vấn đề gì nên cũng yên tâm.
Trải qua một buổi chiều dày vò tới lui, Nhược Thuỷ uể oải nằm trên giường nghe Hạo Thiên kể chuyện ở bên ngoài. Hạo Thiên vừa kể chuyện lại vừa bóp chân cho Nhược Thuỷ. Trông thấy thái tử ôn nhu như vậy, Quế Nhi có chút không quen.
Có thêm Quế Nhi hỗ trợ, Tiểu Linh quả nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, một người nấu cháo, một người sắc dược, cơm tối rất nhanh đã được dọn lên. Tiểu Linh kêu Quế Nhi lại ăn cùng nhưng Quế Nhi vẫn còn hơi dè chừng, không dám ngồi ăn một bàn với thái tử.
Đợi ba người ăn cơm xong, Tiểu Linh bưng cháo tới, Hạo Thiên đỡ Nhược Thuỷ ngồi xuống, bắt đầu uy y ăn, mới ăn được nửa bát, Nhược Thuỷ không muốn ăn nữa, Hạo Thiên rất lo y sẽ bị thiếu hụt dinh dưỡng. Tiểu Linh nói cho hắn lát nữa phải cho y uống thuốc, vì mang thai nên dạ dày của Nhược Thuỷ luôn khó chịu, ăn vào lại nôn ra, không chỉ ói ra đồ ăn mà toàn bộ các chất dinh dưỡng cũng bị ói ra hết luôn. Cơm đã ăn xong, thuốc cũng đã uống, Nhược Thuỷ cũng đi ngủ rồi, Hạo Thiên vẫn còn có việc cần làm nên giao y lại cho Quế Nhi hảo hảo chiếu cố còn hắn trở về.
Hôm sau, hạ triều, Hạo Thiên lại tới tiểu viện, lo lắng cho thân thể của Nhược Thuỷ không biết có ổn hay không, sau khi vào cửa thì thấy Quế Nhi đang dìu Nhược Thuỷ tản bộ trong phòng, xem ra Quế Nhi đã bắt đầu ra tay, quả nhiên rất thông minh.
Kêu Quế Nhi giao Nhược Thuỷ cho mình để nàng đi giúp Tiểu Linh nấu cơm, dìu Nhược Thuỷ đi thêm vài bước quanh phòng, tuy đi bộ nhiều chút sẽ dễ sinh hơn nhưng thân thể Nhược Thuỷ thực sự không thích hợp để vận động mạnh, mới đi một lúc, Hạo Thiên thấy chân Nhược Thuỷ run rẩy, mặt y trắng bệch. Sợ Nhược Thuỷ phát bệnh, Hạo Thiên ôm Nhược Thuỷ lên ngồi trên ghế, khiến cho khuôn mặt của Nhược Thuỷ đỏ bừng, càng thở dốc nhiều hơn. Hạo Thiên thấy Nhược Thuỷ xấu hổ thì không khỏi thấy vui sướng trong lòng.