A Ngốc toàn thân suy yếu vô lực, gắng gượng đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Thánh Tà không thèm đuổi giết Cốt Long, chụp động long cánh phi đến đỡ A Ngốc trên lưng. A Ngốc nằm giữa hai căn kim giác trên lưng Thánh Tà, không ngừng thở hổn hển, Sanh Sanh chân khí còn sót lại trong cơ thể đang tiến hành trị liệu thương thế, trận trận suy yếu lan khắp toàn thân.
Thánh Tà rít gào từng bước đi đến chỗ Cốt Long, cảm nhận được tử vong uy hiếp, Cốt Long thân thể khổng lồ cuộn mình lại một xó, không ngừng kịch liệt run rẩy. A Ngốc trong lòng mềm nhũn, vỗ vỗ sau lưng Thánh Tà, nói:
- Quên đi, đừng giết nó, nó cũng vì bị lợi dụng mà thôi, ngươi giết nó cũng vô dụng
Cốt Long liên tục gật đầu, một bộ thảm thương, vừa rồi chịu công kích của Thánh Tà, nó cũng ý thức được sự chênh lệc thực lực. Thánh Tà ngẩn người, dừng lại cước bộ, hướng về phía Cốt Long hừ một tiếng. Cốt Long lập tức xụi lơ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
A Ngốc quay đầu nhìn lại chúng ma pháp sư, chỉ thấy bọn họ môt đám đứng ngây ngốc ở đó, ngay cả lão mã đạo sĩ cũng vậy, ánh mắt đều tập trung lên A Ngốc. Hắc lục mang tinh bị ngũ thải quang mang bao phủ vô pháp tiếp tục phóng thích sinh vật hắc ám, cục diện rốt cuộc cũng đã được khống chế.
Nham Thạch và Nham Lực cũng đã chật vật chạy tới, quần áo rách tả tơi, lộ ra cả Cự Linh Xà bì giáp. Bọn họ cũng chưa từng thấy Thánh Tà, đứng lặng tại chỗ không biết làm sao.
A Ngốc lúc này mới ý thức được sự việc, miễn cưỡng nhảy khỏi lưng Thánh Tà, tý thì ngã sấp xuống đất. Thánh Tà kim nhãn toát ra vẻ lo lắng, đầu to cọ cọ lên người A Ngốc như đang hỏi han thương thế của hắn.
A Ngốc ôn nhu nói:
- Tiểu Tà ta không sao, Cốt Long này ta không muốn giết nó, nên làm gì đây?
Thánh Tà trừng mắt, giơ tiền trảo lên, chỉ chỉ ngực A Ngốc, ngâm khẽ một tiếng. A Ngốc trong lòng vừa động, nhất thời hiểu được ý Thánh Tà, thấp giọng nói:
- Ở đây quá nhiều người, ngươi nên về trước đi.
- Thần Long Chi Huyết dẫn đường, mở ra đi, thời không đại môn.
Lam quang từ ngực A Ngốc ngực bắn ra, Cốt Long lập tức bị hút vào, Thánh Tà theo sau cũng tiến vào trong Thần Long Chi Huyết.
A Ngốc ngã phịch xuống đất, không ngừng thở hổn hển. Thánh Tà biến mất, mọi người mới dần dần từ kinh ngạc tỉnh táo lại. Nham Thạch cùng Nham Lực bước nhanh đến đỡ A Ngốc dậy.
Nham Lực hỏi:
- A Ngốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Hai sinh vật khổng lồ đó là gì?
Đám ma pháp sư cũng vây quanh lại, Tư Đạt hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ma pháp vừa rồi gọi là gì thế? Lợi hại quá, thật khó tin là ngươi lại có thể triệu hồi sinh vật lớn đến như vậy, ma pháp triệu hồi sớm đã thất truyền, ngươi học được ở đâu thế?
A Ngốc cười khổ đáp:
- Đừng hỏi ta, ta, ta......
Kịch liệt đau đớn làm cho A Ngốc cũng không kiển trì nổi nữa, thân thể mềm nhũn, té xỉu trong lòng Nham Thạch. Té xỉu, có lẽ là phướng pháp là trả lời tốt nhất lúc này. Thổ hệ ma pháp sư trong đám gã ma đạo sĩ cau mày nói:
- Đứa nhỏ này tiêu hao qua lớn, trước để hắn nghỉ ngơi đã.
Hắn nhìn về phía Nham Thạch huynh đệ, nói:
- Ta là Hội Trưởng ma pháp sư công hội - thổ hệ ma đạo sĩ Tạp Trung, đa tạ các ngươi trợ giúp, thỉnh cùng ta ra phía sau!
Nham Thạch gật đầu:
- Hảo, phiền toái ngài, Tạp Trung Hội Trưởng.
Tạp Trung quay đầu nhìn đám ma pháp sư, trầm giọng nói:
- Chuyện hôm nay ai cũng không được nói ra. Trung Khoa, ngươi đi tìm người tu bổ công hội. Ai cũng không được tới gần cái hắc ám thông đạo kia. Năm vị trưởng lão, phiền toái các ngươi tự thân đến Tế Tự điện, thỉnh giáo chủ trở về. Người học Quang Minh ma pháp có lẽ sẽ tiêu trừ được hoàn toàn hắc ám thông đạo này.
Hoa Thịnh đế quốc và Giáo đình quan hệ không tốt cho lắm, cho nên, mặc dù Quang Minh thành có một Tế Tự điện, nhưng không cho phép người bình thường lui tới, chỉ có đại trưởng lão ma pháp sư công hội mới có khả năng thỉnh giáo chủ.
May mà cái gã hắc bào ma pháp sư kia công lực không đủ nên uy lực chân chính của ma pháp cấm kị này không thể chân chính phát uy. Nếu không cho dù vị trưởng lão cùng Hội trưởng ma pháp sư công hội Tạp Trung cũng vô pháp phong ấn được cái hắc ám thông đạo đó
Năm vị trưởng lão đều gật đầu, lĩnh mệnh rời đi. Tạp Trung hướng Nham Thạch và Nham Lực nói:
- Các ngươi đi theo ta!
Nói xong xoay người đi ra sau. Tạp Trung không hề hỏi han cho an bài cho bọn hắn một cái phòng lớn, đồng thời trị liệu đơn giản cho A Ngốc. A Ngốc nội phủ đã bị chấn thương, được thủy hệ ma pháp sư trị liệu, thương thế dần dần khoi phục, chỉ là công lực tiêu hao quá nhiều nên tạm thời vẫn hôn mê mà thôi. Tạp Trung sai người mang thức ăn đến cho Nham Thạch huynh đệ. Nói cho bọn họ, đợi A Ngốc tỉnh lại thì kêu thủ vệ đi tìm hắn.
An bài xong hết thảy, Tạp Trung dẫn theo hơn thành viên ma pháp công hội thẳng đến Quang Minh thành Thành Chủ phủ. Bề ngoài có vẻ như Tạp Trung không biểu lộ chút sắc thái nào, nhưng hắn trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.
Lần này địch nhân đánh lén hẳn nhiên là có dự mưu, sát thủ cùng ám ma pháp sư xuất hiện nhiều như vậy tại Quang Minh thành mà hắn lại tuyệt không có chút tin tức gì. Đối phương sử dụng ma pháp cấm kị - triệu hồi ác ma, ắt muốn hủy diệt ma pháp sư công hội, thậm chí hủy diệt cả Quang Minh thành. Dụng tâm ác độc như thế, làm cho vị thổ hệ ma đạo sĩ này trong lòng khiếp sợ. Hắn hiểu được, lần này đánh lén không chỉ nhằm vào ma pháp sư công hội, mà đồng thời, cũng là nhằm vào cả Hoa Thịnh đế quốc.
Đi tới cửa Thành Chủ phủ, Tạp Trung dừng lại, nói với môn vệ:
- Thỉnh giúp chúng ta thông bẩm một tiếng, Hội Trưởng ma pháp sư công hội - Tạp Trung xin cầu kiến Thành Chủ đại nhân.
Môn vệ đầu óc choáng váng khi nhìn thấy nhiều ma pháp sư như vậy, vội vã đáp ứng, nhanh chóng hồi phủ thông báo.
Trong chốc lát, phủ môn mở rộng ra, một gã trung niên nhân hơn tuổi ra đón, người này vẻ mặt chính khí, mặc dù đã hơn tuổi, nhưng không hề có dấu vết già nua. Đôi mắt thâm thúy hiển lộ tâm cơ hơn người. Một thân bố y mộc mạc màu trắng toát lên phong thái.
Đúng là Quang Minh thành, Thành Chủ - Áo Đại Tư.
Hắn có địa vị rất cao tại Hoa Thịnh đế quốc, hơn nữa trong quân bộ địa vị chỉ thấp hơn tổng chỉ huy Phong Văn, tranh đấu luôn luôn anh dũng lên đầu, luôn được binh lính yêu quý, cả quân đội Quang Minh tỉnh đều nằm trong tay hắn, trực tiếp nghe lệnh từ cao tầng đế quốc.
Đồng thời, hắn cũng là ca ca của đương kim hoàng hậu đế quốc, thừa kế hầu tước, nếu không, Hoa Thịnh đế quốc cũng không phái hắn trấn thủ địa phương trọng yếu như Quang Minh tỉnh.
- Tạp Trung Hội Trưởng, ngọn gió nào đã đem ngài tới đây vậy.
Áo Đại Tư cười lớn tiếp đón.
Ma pháp sư công hội và Hoa Thịnh đế quốc vẫn luôn có quan hệ tốt hơn các quốc gia khác. Hoa Thịnh cũng là đế quốc duy nhất có được quân đoàn ma pháp sư, cho nên dù Áo Đại Tư có hẫu thuận cường đại như vậy khi nhìn thấy ma pháp sư công hội Hội Trưởng cũng phải lễ kính vài phần. Càng huống chi, hai người sớm đã là bằng hữu quen biết nhiều năm.
Tạp Trung thở dài:
- Thành Chủ đại nhân, chúng ta vào rồi hãy nói, ta có chuyện cực kỳ trọng yếu muốn báo cáo.
Áo Đại Tư có chút ngẩn người, nhìn vẻ mặt trầm trọng của Tạp Trung, biết là đại sự trọng yếu, lập tức nói:
- Hội Trưởng, bên trong thỉnh!
Hai người tiến vào Thành Chủ phủ đệ, Áo Đại Tư liền lập tức dẫn Tạp Trung đi vào mật thất.
Tạp Trung để đám ma pháp sư dẫn theo ở bên ngoài thủ vệ, trong mật thất chỉ còn lại hắn và Áo Đại Tư hai người. Áo Đại Tư trầm giọng hỏi:
- Tạp Trung đại ca, rốt cuộc đã có chuyện khiến huynh phải đích thân đến đây?
Tạp Trung lo lắng nói:
- Lần này chuyện tình phi thường nghiêm trọng, ngay mới rồi, có hơn người xông vào chúng ta ma pháp sư công hội, ra sức sát hại chúng ta, còn sử dụng hắc ám cấm kỵ ma pháp. Những người này bao gồm năm tên hắc ám ma pháp sư, thực lực ít nhất cũng có một người cấp bậc ma đạo sĩ. Còn thừa công lực đều không kém đám sát thủ.
Áo Đại Tư cực kỳ hoảng sợ. Quang Minh thành trị an luôn luôn tốt, đột nhiên xảy ra sự tình này, hơn nữa lại còn xuất hiện ngay tại ma pháp sư công hội, làm Thành Chủ như hắn không thể trốn tránh trách nhiệm. Vội vàng nói:
- Tạp Trung đại ca, công hội thương vong như thế nào? Ta ở đây cũng không thấy có thông báo!
Tạp Trung thở dài trình bày:
- Nhờ có một tự xưng đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái, vừa lúc ở trong công hội, hắn võ kĩ phi thường cao cường, liều mạng chống đỡ nên giờ đã bị thương nặng. Hắn cố gắng ngăn cản công kích nhằm cấp cho chúng ta thời gian. Thế nhưng, những người đó lại dám sử dụng ma pháp cấm kỵ: triệu hồi ác ma, hiển nhiên muốn đưa công hội chúng ta vào chỗ chết, ác độc như thế, chắc chắn phải có nguyên nhân nhất định. Sau đó, bọn họ đã đào tẩu được.
Áo Đại Tư trầm ngâm một chút, quay đầu ra khỏi mật thất, truyền lệnh phân phó cho thiếp thân hộ vệ, lập tức đem Quang Minh thành giới nghiêm, cũng phái quân đội lục soát tìm kiếm địch nhân.
Hạ lệnh xong, Áo Đại Tư lại quay về mật thất.
- Ta đã phái người đi lục soát. Tạp Trung đại ca, ngươi nói xem ai mà lớn mật như vậy, ngay cả ma pháp sư công hội cũng dám động tới..
Tạp Trung hừ lạnh, nói:
- Không cần ta ta chỉ điểm, ngươi hẳn là có thể đoán ra được.
Áo Đại Tư hít một hơi lãnh khí, thì thào nói:
- Ngươi muốn nói, là Lạc Nhật đế quốc?
Tạp Trung gật đầu, bao hàm thâm ý phân tích:
- Ma pháp sư công hội luôn luôn hỗ trợ Hoa Thịnh đế quốc, tất nhiên có uy hiếp rất lớn với Lạc Nhật đế quốc, số lượng ma pháp sư của quốc gia kia gộp lại cũng không nhiều bằng ở Hoa Thịnh đế quốc. Mà ma pháp sư cơ bản đều chịu sự điều động của công hội, nếu Hoa Thịnh và Lạc Nhật khai chiến, được ma pháp sư trợ giúp e rằng Lạc Nhật đế quốc khó lòng mà thắng được!
Áo Đại Tư đi qua đi lại trong mật thất, hồi lâu mới nói:
- Nói như vậy, Lạc Nhật đế quốc có dã tâm đánh chiếm nước ta
Tạp Trung nói:
- Tuy chưa có gì chứng minh nhưng vẫn phải có phòng ngự, Lạc Nhật đế quốc vốn gian trá, ai biết được thế nào. Cũng chỉ có bọn họ mới có khả năng triệu tập nhiều ám ma pháp sư đến đánh lén như vậy, Áo Đại Tư, ngươi cần phải cẩn thận! Quang Minh tỉnh là nơi tiếp giáp, sợ rằng một khi phát sinh chiến tranh, nơi này sẽ đứng mũi chịu sào.
- Được rồi, ta sẽ không nhiều lời, thành viên công hội vẫn còn đang hoảng loạng, ta phải trở về xử lý đã. Hy vọng ngươi có thể phái chút quân đội bảo vệ chúng ta. Ta sẽ lập tức phát lệnh, tập trung mọi tán ma pháp sư trong cả nước, tùy thời chuẩn bị ứng biến.
Áo Đại Tư gật đầu nói:
- Hảo, ta đây sẽ không lưu ngài. Ta sẽ nhanh chóng báo cáo việc này bệ hạ, hết thảy đợi bệ hạ định đoạt. Được rồi, Tạp Trung đại ca, nếu có cơ hội ta muốn đến gặp vị cao thủ Cương Kiếm Phái kia.
Tạp Trung đi ra ngoài rồi chợt quay lại dặn dò:
- Hảo, ta sẽ tận lực an bài. Huynh đệ, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng! Ngươi là một chiến lược gia nổi danh, hẳn là hiểu được đạo lý này, mặc dù chúng ta hy vọng hòa bình, nhưng một khi sài lang tới chúng ta cũng phải khiến chúng đau đầu.
Áo Đại Tư cảm kích nói:
- Cám ơn ngươi, Tạp Trung đại ca, ngươi cũng phải cẩn thận, ma pháp sư công hội đại cục còn đợi ngươi nắm giữ.
Tạp Trung ra khỏi mật thất, dẫn theo thủ hạ quay lại ma pháp sư công hội.
Bọn họ trở về không lâu, Áo Đại Tư tựu phái một đội thiên nhân thành phòng ngự cấm vệ quân đóng quân xung quanh công hội, người đi đường qua lại đều bị bọn họ giám thị.
Ba ngày sau, quân đội Quang Minh tỉnh bắt đầu được điều động với quy mô lớn, lấy lý do luyện binh, tạo thành từng ma pháp sư quân đoàn tập trung đến biên giới giữa Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc, hậu cần tiếp tế cũng nhanh chóng tập kết.
Trong tứ đại đế quốc thì Hoa Thịnh đế quốc có địa thế tốt nhất. Phía nam là bờ biển, biên giới phía đông với Tác Vực Liên Bang lại là phiến đại sơn mạch: Tử Vong sơn mạch và Thiên Cương sơn mạch. Phía bắc thì tiếp giáo Thần Thánh Giáo đình. Chỉ có phía tây Lạc Nhật đế quốc mới có thể hình thành uy hiếp đối với bọn họ. Tác Vực Liên Bang mặc dù cường đại nhất, lãnh địa cũng rộng lớn nhất nhưng lại chia làm lục đại chủng tộc, nên không thể tạo thành uy hiếp.
Sáng sớm ngày thứ hai, A Ngốc rốt cuộc đã tỉnh lại, từ khi ngưng tụ thành kim thân màu bạc tại đan điền, cho dù không cần chủ động tu luyện thì chân khí trong cơ thể cũng sẽ thong thả vận hành, trải qua một ngày nghỉ ngơi, cơ thể cùng công lưc cũng đã hoàn toàn khôi phục.
Mở mắt tỉnh dậy, toàn thân đau đớn khiến A Ngốc không khỏi rên rỉ, nhìn quanh trong phòng cũng chỉ có mình hắn. A Ngốc tâm tình dị thường trầm trọng, vốn tưởng rằng sau khi được sư tổ Thiên Cương kiếm thánh truyền dạy, bản thân đã có thể lịch lãm trên đại lục không vấn đề, cũng đã có thể tìm kiếm Sát Thủ công hội báo thù. Nhưng nào ngờ chỉ với một ít sát thủ phổ thông và vài tên ma pháp sư đã khiến bản thân thúc thủ vô sách.
Vẫn thì làm sao có thể báo thù cho Âu Văn thúc thúc đây? Sanh Sanh biến uy lực mặc dù thật lớn, nhưng công lực bản thân lại không đủ để duy trì lâu. Lúc nào mới có thể đạt tới cảnh giới đoạt thiên địa tạo hóa như sư tổ chứ! Cảm giác chán chường khiến toàn thân tựa hồ càng thêm vô lực.
Đang suy nghĩ miên man thì cửa mở, Nham Thạch và Nham Lực đi vào.
Nham Lực nói:
- Đại ca, ma pháp sư công hội thức ăn thật ngon, ngay như vậy đã có thể chuẩn bị nhiều món thế.
Nham Thạch tức giận mắng:
- Ngươi chỉ có biết ăn thôi, A Ngốc hôn mê đã nguyên một ngày, vẫn chưa biết thế nào. Chúng ta cũng thật xui xẻo, rõ là chỉ đến lấy tiền lương thôi mà lại đụng ngay phải tranh chấp giữa ma pháp sư và Sát Thủ công hội.
A Ngốc gắng gượng ngồi dậy
- Nham Thạch đại ca, các ngươi đã trở về. Đây là bên trong ma pháp sư công hội ?
Thấy A Ngốc đã tỉnh, Nham Thạch nhất thời mừng rỡ, vội vã tiến lại giúp A Ngốc ngồi dậy:
- Huynh đệ, chúng ta đúng là đang ở trong ma pháp sư công hội, ngươi thế nào, còn đau không? Ngày đó ngươi liều mạng như vậy làm gì?
A Ngốc cười khổ:
- Ta không thể đứng nhìn đám sát thủ đó rời đi.
Nham Thạch nói với Nham Lực:
- Ngươi ở đây chiếu cố A Ngốc, ta đi gọi Tạp Trung Hội Trưởng.
Nói xong liền đi ra ngoài. Nham Lực thay Nham Thạch để A Ngốc tựa vào vai, nói:
- Huynh đệ, ngươi thật đúng là lợi hại a! Nhiều sát thủ công kích như vậy mà ngươi vẫn đứng vững, quả thật mạnh mẽ.
A Ngốc thở dài:
- Ta thực lực vẫn còn quá yếu, nếu không đã không bị trọng thương. Người Nham Thạch đại ca gọi Tạp Trung là ai vậy?
Nham Lực đáp:
- Tạp Trung chính là hội trưởng ma pháp sư công hội, không nghĩ đây chính là tổng bộ của ma pháp sư công hội. Họ đều rất cảm kích ngươi! Không có ngươi, bọn họ nhiều người đã chết. Ngày đó sinh vật khổng lồ đó là gì vậy, lực lượng thật sự là kinh khủng a
Lúc này A Ngốc mới nhớ tới, Cốt Long hiện vẫn đang ở trong Thần Long Chi Huyết, Cốt Long thực lực mặc dù cường đại, nhưng vẫn còn kém xa so với Vạn tái Cự Linh Xà, nếu như bản thân không bị trọng thương thì sớm đã xử đẹp nó rồi.
Suy nghĩ chút liền nói:
- Cốt Long là do tên hắc ám ma pháp sư triệu hồi ra, về phần con rồng còn lại, cứ coi như là ta triệu hồi đi.
Thiên Cương kiếm thánh đã từng dặn dò hắn, nhất định không thể để lộ chuyện Thánh Tà. Nham Lực oa kêu lên sợ hãi, nói:
- Huynh đệ, không ngờ ma pháp của ngươi cũng lợi hại vậy, ta còn chưa có nghe nói qua ai có thể triệu hồi rồng ấy chứ. Lúc trước nói ngươi ma pháp kém cỏi, xem ra ta đã sai lầm rồi
- Đúng vậy, triệu hồi rồng, đừng nói là ngươi ngay cả Hội trưởng ma pháp sư công hội như ta cũng chưa có nghe nói qua.
Cửa mở, Tạp Trung và Nham Thạch bước vào. Hắn như trước một thân hoàng ma pháp bào, trên mặt mang theo ý cười. Bước nhanh tới bên giường, mỉm cười nói:
- Ngươi gọi A Ngốc, lúc này thật sự nhờ ngươi, nếu không chúng ta tổn thất có thể lớn hơn nhiều.
A Ngốc ngại ngùng cười:
- Ngài đừng khách khí, ngài là Hội Trưởng công hội sao?
Tạp Trung gật đầu đáp:
- Ngày đó đúng thật là được đại khai nhãn giới, không nghĩ ngươi lại có thể triệu hồi rồng, mặc dù ta cũng chưa từng nhìn thấy nhưng ta nghĩ, ngươi triệu hồi nhất định là Thần Thánh Ngân Long, cũng chỉ có ngân long cường đại mang đậm hơi thở thần thánh mới có thể nhanh chóng khắc chế tà ác Cốt Long. Ngươi có thể nói cho ta biết, phương pháp triệu hồi ngân long không?
Nguyên do sau khi Thánh Tà tiến hóa, trên người lân phiến màu xám càng thêm bóng loáng, dưới ánh sáng phản chiếu, quả thật có thể lóe ra ngân quang nhàn nhạt. Mà trên đại lục, cũng chưa ai nhìn thấy rồng bao giờ, Thánh Tà lại thành công đánh bại Cốt Long tự nhiên đã được chúng ma pháp sư mĩ hóa.
A Ngốc thì thào không biết trả lời ra sao. Tạp Trung cũng không có miễn cưỡng
- Ngươi không nói cũng không sao, ma pháp triệu hồi cường đại như vậy tự nhiên là bí mật. Bất quá, ta thân là ma pháp sư công hội Hội Trưởng, thấy trong công hội có ma pháp sư ma pháp cao cường như vậy, thất lấy làm vinh hạnh
A Ngốc trong lòng cười khổ, bản thân chỉ biết duy nhất một cái hỏa cầu thuật, hỏa hệ trung cấp ma pháp sư, nhờ Thánh Tà mà ngihễm nhiên trở thành cường đại ma pháp sư. Nhưng hắn cũng không thể giải thích rõ, đành trả lời hàm hồ
- Chỉ là trùng hợp mà thôi, ta thật cũng không nắm chắc cái ma pháp triệu hồi đó.
Tạp Trung gật đầu nói:
- Ta cũng đã đọc qua không ít điển tịch ghi lại, tỷ lệ thành công ma pháp triệu hồi quả thật có hơi thấp, bất quá, với việc triệu hồi thành công của người càng khiến chúng ta giật mình! Nhất là lúc cuối ngươi thu hồi con rồng đó cùng Cốt Long, ma pháp lực phải khổng lồ cỡ nào mới có thể làm được. Ta đã kiểm tra qua thân thể ngươi, mặc dù tinh thần lực không kém, nhưng vẫn còn cách khá xa với trình độ đó.
A Ngốc căn bản không thể trả lời, đành chuyển đề tài:
- Tạp Trung Hội Trưởng, đám hắc y nhân đó tại sao lại muốn tập kích ma pháp sư công hội?
Tạp Trung liền trầm mặc, hừ lạnh nói:
- Bọn chúng là bị người khác sai khiến. Bất quá, việc này ngươi không biết vẫn tốt hơn. Mấy tên hắc ám ma pháp sư đó đều phi thường cường đại, nhất là tên đã thi triển ma triệu hồi, thực lực hắn e rằng cũng đến gần ma đạo sư. May mà chúng ta đã kịp thời phong ấn nó, nếu không sợ rằng Quang Minh thành sẽ sinh linh đồ thán. Sau một ngày các Giáo đình tế tự cố gắng, rốt cuộc đã hoàn toàn tiêu diệt hắc ám thông đạo, thật sự là nguy hiểm a! Được rồi, A Ngốc, ngươi thật là đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái sao? Ta và Lộ Văn sư phụ vốn cũng là hảo bằng hữu.
- Đó là ta tứ sư bá.
Tạp Trung kinh ngạc, nói:
- Nguyên lai ngươi là Thiên Cương Kiếm Phái Tam đại đệ tử, trách không được tuổi còn nhỏ mà có thành tựu như thế, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng a!
A Ngốc có chút chán nản nói:
- Ta công lực vẫn còn quá thấp, ngày đó suýt nữa đã chết trong tay Cốt Long.
Tạp Trung mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc, không nên vọng tự phỉ bạc, công lực ngươi không thấp chút nào. Có thể lấy lực lượng một người đứng vững chống đỡ lại tên ma đạo sĩ cùng danh sát thủ công kích, phải gọi là kỳ tích mới đúng. Chỉ là, ngươi có vẻ như chưa vận dụng thuần thục được năng lượng bản thân nên mới chưa phát huy được uy lực chân chính.
A Ngốc ngẩn người:
- Thật sao? Sao ta vẫn cảm thấy mình vô dụng.
Tạp Trung đáp:
- Đương nhiên là thật, ngươi lấy lực lượng một người, cứu vớt hơn tính mạng ma pháp sư công hội, sao có thể vô dụng được, ngươi có thể nói là công hội đại ân nhân a! Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi, trước khôi phục thân thể tốt hơn. Ngươi cần gì cứ nói, công hội sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhìn Tạp Trung tươi cười thân thiện, A Ngốc dần tự tin hơn, gương mặt tái nhợt đã có chút hồng hào hơn
- Cám ơn ngài, Tạp Trung Hội Trưởng, ta không muốn gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một trận là được rồi.
Tạp Trung gật đầu, nói:
- Hảo, vậy không quấy rầy ngươi, ta đi trước. Ngày mai, ta trở lại thăm ngươi.
Nham Thạch và Nham Lực cùng tiễn Tạp Trung ra cửa. A Ngốc tựa vào thành giường, ngẫm nghĩ những lời Tạp Trung vừa nói. Một mình chặn được công kích của ma đạo sĩ cùng danh sát thủ, xem ra, bản thân cũng không phải quá yếu a!
Nham Thạch hỏi:
- A Ngốc, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Mới tỉnh lại, có muốn ăn gì không?
A Ngốc bừng tỉnh, lắc đầu nói:
- Không cần đâu, Nham Thạch đại ca, phiền huynh hộ pháp, ta muốn vận công chữa thương.
Từ khi đột phá đệ lục trọng cảnh giới tới nay, A Ngốc cũng không cần ăn uống quá nhiều. Có Sanh Sanh chân khí không dứt tu dưỡng thân thể, hắn vẫn có thể duy trì.
- Hảo, vậy ngươi nhanh chữa thương đi, ngươi sớm khỏe, chúng ta cũng sớm ngày lên đường.
A Ngốc nhắm hai mắt, ngưng thần thúc dục vận Sanh Sanh chân khí trong đan điền. Kim thân màu bạc dần dần sáng lên, chân khí tinh thuần chạy khắp các kinh mạch, không ngừng khôi phục kinh mạch bị thương.
Từ khi đạt tới đệ bát trọng, kim thân màu bạc theo mỗi lần hắn tu luyện cũng tăng trưởng theo, mặc dù tốc độ tăng trưởng cực kỳ nhỏ, nhưng A Ngốc lại có thể rõ ràng cảm nhận được nó đang chậm rãi lớn lên.
Hắn hiểu rõ, chỉ khi nào đan điền hấp thu hết được năng lượng của kim thân cao tấc nơi ngực, thì công lực bản thân mới có thể đạt tới cảnh giới lý tưởng mà Thiên Cương kiếm thánh nói. Nhưng cho tới bây giờ, hắn lại vô pháp hấp thu dù chỉ là một chút.
Trong cơ thể, chân khí mỗi khi hoàn thành một vòng tuần hoàn, A Ngốc công lực lại khôi phục thêm một ít, khi hoàn thành vòng tuần hoàn, thương thế trong cơ thể cơ bản đã chuyển biến tốt đẹp, công lực rất nhanh khôi phục. Xong chu thiên thì kim thân trong đan điền đã khôi phục vẻ lộng lẫy ngày xưa
A Ngốc cũng chưa có dừng lại, tiếp tục tu luyện. Sau khi rời Thiên Cương sơn, hắn còn chưa có hoàn toàn tu luyện qua x= chu thiên đại tuần hoàn, nhân cơ hội này, củng cố công lực một chút. chu thiên phải mất nguyên một ngày một đêm mới hoàn thành.
Sáng sớm, A Ngốc mở mắt, cảm thụ năng lượng tràn ngập trong cơ thể, trong lồng ngực dị thường thoải mái.
Đều đều tiếng hít thở truyền đến, A Ngốc phát hiện, Nham Thạch đang tựa vào bên giường ngủ thiếp đi. Hiển nhiên quá mệt do một mạch hộ pháp lâu như vây. Nham Lực thì đang ở trên giường lớn ngáy khò khò.
A Ngốc trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng xuống đất, vỗ vỗ bả vai Nham Thạch. Nham Thạch nhất thời bừng tỉnh, thấy đó là A Ngốc mới buông lỏng.
- Huynh đệ, thế nào? Công lực khôi phục ra sao?
Nhìn Nham Thạch mệt mỏi hỏi.
- Đại ca, ngươi mau lên giường nghỉ ngơi đi, ta công lực đã hoàn toàn khôi phục.
Nham Thạch vui mừng nói:
- Hảo, khôi phục là tốt rồi. Thật sự mệt quá, ta đi ngủ đã, trên bàn có thức ăn, ngươi ăn đi nhé.
Nói xong, xoay người lên giường, lập tức tiếng ngáy cũng truyền ra.
A Ngốc đắp chăn cho Nham Thạch, xoay người đi đến cái bàn. Hai ngày không ăn, hắn quả thật có chút đói bụng. Trên bàn có vài đĩa thức ăn cùng lục, bảy cái bánh bao, sớm đã nguội ngắt. Xem ra là Nham Thạch đã chuẩn bị cho hắn từ tối qua. Cũng không nghĩ hắn tu luyện mất nhiều thời gian như vậy.
Ăn xong điểm tâm, A Ngốc cởi bỏ bộ quần áo đã rách te tua ra, thay vào một bộ áo vải mới mang theo từ Thạch Đường trấn. Xem ra phải mua thêm vào bộ dự trữ mới được, mình mặc quần áo mà như phá vậy.
A Ngốc hiện tại rất nóng lòng muốn biết Cốt Long bị bắt vào trong Thần Long Chi Huyết giờ thế nào rồi, nhưng hắn lại không dám đem Cốt Long thả ra ở đây, phòng này quá nhỏ, không chắc chứa nổi nó. Nếu như thả Cốt Long ra mà phá hỏng kiến trúc ở đây, sợ rằng Tạp Trung Hội Trưởng sẽ liều mạng với mình mất.
Rốt cuộc phải làm như thế nào đây?
A Ngốc ngồi yên trên ghế, móc ra Thần Long Chi Huyết, nhìn lam mang nhàn nhạt lóe ra, không ngừng tự hỏi trứ.
Đột nhiên, A Ngốc nhớ tới ngày đó là do Thánh Tà chỉ cho hắn dùng Thần Long Chi Huyết thu Cốt Long. Nói vậy, hẳn mình cùng Thánh Tà có ý niệm tương thông, có thể cùng mình giao tiếp.
Nhưng thực hiện như thế nào giờ?
Nếu như biết cách có thể trao đổi cùng Thánh Tà, vậy mình chỉ cần hỏi nó là được!
Nhưng Thánh Tà lại không thể nói, chỉ có thể dùng tinh thần lực. Nghĩ thông suốt, hắn vội vã thúc dục tinh thần lực trong cơ thể, cẩn thận thâm nhập vào Thần Long Chi Huyết.
Thần Long Chi Huyết cũng không có bài xích tinh thần lực hắn đưa vào. Hắn tựa hồ như tiến vào một hải dương màu lam. Nơi đây ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cũng chứa rất nhiều đồ vật, đúng là những thứ hắn đã để trong Thần Long Chi Huyết.
Hắn dụng tinh thần lực không ngừng mở rộng, vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện, trong hải dương đang bao hàm tính mạng cường đại. Chính là Thánh Tà và Cốt Long.