Thiện Lương Tử Thần

chương 49: công lực tăng tiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bảy ngày này, do luôn khắc khổ tu luyện, hắn đã có thể vận dụng Sanh Sanh biến huyễn hóa bạch sắc năng lượng ra hình thái binh khí giản đơn như tiểu đao hoặc một cây tiêm trùy, mặc dù hình thái không lớn nhưng uy lực lại không hề nhỏ, dùng đao năng lượng cắt vật phẩm, quả thực là vô kiên bất tồi.

Nhìn tiểu đao trong tay, A Ngốc không khỏi âm thầm cười khổ, nhớ năm xưa tại Thiên Kim đế quốc Ni Nặc thành, hắn chính là dùng cùng loại tiểu đao này để trộm đồ. Không nghĩ tới hiện tại lại có thể xuất ra một tiểu đao năng lương.

Thiên Cương kiếm thánh rất hài lòng với tốc độ tiến bộ của A Ngốc, nội tâm cảm giác được A Ngốc cũng không khờ khạo như vẻ bề ngoài, hắn ẩn nặc ngộ tính rất cao. Có thể trog thời gian như vậy thấu hiểu nội hàm công pháp Sanh Sanh biến, đã là một chuyện rất không dễ dàng. Hắn cũng không chỉ điểm quá nhiều cho A Ngốc, chỉ hướng dẫn hắn huyễn hóa ra hình thái năng lượng khống chế càng thêm thuần thục mà thôi. Sanh Sanh chân khí tăng lên cũng không phải một lần là xong chuyện.

A Ngốc ngón tay, cổ tay từ nhỏ đã luyện tập phi thường linh hoạt, hiện tại khống chế tiểu đao năng lượng này vô cùng dễ dàng.

Thánh Tà mở mắt, kim nhãn mang năng lượng thần thành có thể thấy rõ mọi ngõ ngách hôn ám trong thạch quật, mở mắt, duỗi thắt lưng, ngoe nguẩy đứng lên. Sau ngày ngủ say, hắn đã hoàn toàn hấp thụ hết năng lượng của mấy khối cực phẩm ma pháp thủy tinh, thân thể có biến hóa rõ ràng.

Thân trưởng nguyên dài một thước, biến thành thước rưỡi, long cánh dầy thêm rất nhiều, kỳ lạ nhất trên người sinh trưởng ra một tầng màu xám lân phiến thật nhỏ, lân phiến mặc dù không thể bảo vệ toàn thân, nhưng cũng đã phản xạ màu sắc kim loại lộng lẫy, sờ lên phi thường cứng rắn, sau lưng nốt nhỏ nổi lên càng thêm rõ ràng, tại đỉnh nốt tựa hồ có kim sắc quang mang lóe ra.

Thánh Tà lảo đảo hướng ra ngoài thạch quật. Đang ngồi xếp bằng trên tảng đá, A Ngốc liền giật mình, Thánh Tà ngẩng đầu nhìn hắn, ân ân lầm bầm vài tiếng

- A! Tiểu Tà, ngươi đã tỉnh.

A Ngốc hưng phấn từ trên tảng đá nhảy xuống, một tay ôm cổ Thánh Tà, vỗ vỗ cái đầu to toàn thịt của nó. Thánh Tà cọ xát vào người A Ngốc, đầu lưỡi liếm liếm mặt hắn, cực thân thiết.

Thiên Cương kiếm thánh cũng từ trạng thái nhập định tỉnh lại, hai mắt điện quang chợt hiện, khẽ gật đầu:

- Thánh Tà lớn lên thật nhanh! Sau ngày, thân thể có lớn hơn một chút.

Thánh Tà dùng chân sau đứng thằng lên, đôi mắt kim sắc trong suốt liếc nhìn Thiên Cương kiếm thánh, dùng chân trước vỗ vỗ bụng mình, vừa lại hừ vài tiếng. A Ngốc mỉm cười nói:

- Ngươi không phải đói bụng chứ. Đi, ca ca cho ngươi ăn.

Vài ngày trước hắn cũng đã vì Thánh Tà chuẩn bị rất nhiều thực vật, đỉnh núi độ ấm thấp, thực vật cũng không bị nhanh hỏng. A Ngốc giật mình trước sức ăn tương đương với người của Thánh Tà, sau đó nó mới hài lòng vỗ vỗ bụng, nhảy từng bước vác cái bụng to uỳnh về thạch quật.

- A Ngốc, ngươi mang nó đến cửa thạch quật đi. Ngươi hôm nay cũng nên bắt đầu luyện tập Sanh Sanh Biến.

- Dạ, sư tổ.

A Ngốc hướng Thiên Cương kiếm thánh hành lễ sau đó mang Thánh Tà đi về phía thạch quật, Thánh Tà quấn quýt cạnh hắn không rời, nó không ngừng vỗ vỗ long cánh cố gắng bay lên, nhưng kết quả luôn là ầm ầm rơi xuống, té ngã mặt mũi bám đầy bụi.

Đi tới ngoài thạch quật, A Ngốc vận khởi Sanh Sanh chân khí, hít sâu, vươn tay phải, không ngừng thúc dục dịch thái chân khí trong cơ thể hướng lòng bàn tay chảy tới, một điểm bạch sắc quang mang dẫn đầu xuất hiện, Thánh Tà kinh ngạc nhìn, bạch sắc quang mang dần dần biến lớn, to bằng một quả trứng gà nhỏ, dưới ý niệm khống chế của A Ngốc, cỗ năng lượng bạch sắc từ từ thành hình, rốt cuộc biến thành một thanh tiểu đao dài chừng nửa tấc, vầng sáng bạch sắc lưu chuyển, A Ngốc tay phải năm ngón cử động linh hoạt, cỗ dịch thái Sanh Sanh chân khí cấu thành tiểu đao dính trên tay hắn lên xuống liên hồi.

Thánh Tà dùng kim nhãn không ngừng nhìn kỹ bàn tay A Ngốc, tiền trảo cũng bắt chước lên xuống theo động tác trên tay A Ngốc. A Ngốc toàn bộ tinh thần chăm chú khống chế tiểu đao trên tay, mấy ngày nay, hắn khống chế Sanh Sanh biến càng thêm thuần thục, mặc dù năng lượng cũng không quá mạnh, nhưng tiểu đao năng lượng do hắn khống chế có thể dễ dàng xuyên qua bất cứ đồ vật gì, trong vòng thước, tinh thần lực phối hợp cùng Sanh Sanh đấu khí, có thể hoàn toàn khống chế được cỗ dịch thái năng lượng thu phát.

- Tiểu Tà, ngươi ở yên đây không được nhúc nhích, nếu không sẽ bị thương đó.

Nói xong, A Ngốc thân thể phiêu nhiên bay ra ngoài thước, trong đôi mắt hàn quang chợt lóe

- Đi!

Tiểu đao năng lượng màu trắng tung bay, A Ngốc khống chế tiểu đao không ngừng bay múa vòng quanh thân thể hắn, mỗi một động tác, đều làm cho tiểu đao phát sinh biến hóa, trong lúc nhất thời, tiểu đao biến thành một đạo ánh sáng trắng, không ngừng đan vào thành một mảnh quang võng nhàn nhạt xung quanh A Ngốc.

Thánh Tà một mình ngồi đó nhàm chán, nhưng lại không muốn làm trái lời A Ngốc, đành ngồi đó, tiền trảo không ngừng chơi đùa với một hòn đá nhỏ. Một lát sau, Thánh Tà khóe miệng đột nhiên mỉm cười tà ác, thân thể thoáng một cái, hòn đá trong tay nhất thời hướng A Ngốc bay đến.

A Ngốc mặc dù đang tu luyện, nhưng công lực đã đạt tới đệ lục Sanh Sanh quyết, cảm quan vô cùng nhạy cảm, thấy Thánh Tà ném hòn đá tới, không chút hoang mang, tiểu đao năng lượng dưới sự khống chế, quang mang chợt lóe, hòn đá mới vừa bay đến còn cách A Ngốc thước, đã biến thành một đống thạch phấn, biến mất không thấy đâu.

Thánh Tà há hốc miệng, mắt to chớp chớp, không tin hết thảy chuyện vừa mới phát sinh. A Ngốc nhìn bộ dạng nó không nhịn nổi cười, lực khống chế trên tay nhất thời yếu đi, dưới tác dụng của lực quán tính, tiểu đao năng lượng đột nhiên rời khỏi tay A Ngốc bay đi. A Ngốc cả kinh, bốn thành công lực của hắn a! Vội vã hướng tiểu đao năng lượng đuổi theo. Trong lòng quýnh lên, một đạo bạch sắc ti trạng đấu khí từ tay hắn bay ra, đuổi theo cuốn lấy chuôi đao, mạnh mẽ kéo nó trở về rơi trên mặt đất.

A Ngốc nhìn ti năng lượng trong tay, kinh ngạc phát hiện, nó đồng dạng cũng là một cỗ dịch thái năng lượng, bất quá, bởi vì ti năng lượng phi thường ít, chỉ tốn chừng một thành công lực. Ti năng lượng một phần đã dung nhập vào tiểu đao năng lượng, A Ngốc lần nữa khống chế tiểu đao bay lên, dưới sự khống chế của ti năng lượng, tiểu đao đã có thể phi hành thước quanh thân thể hắn. Mặc dù khống chế có hơi cố sức, nhưng bởi vì có ti năng lượng ti nên phạm vi công kích được mở rộng gấp đôi.

Thiên Cương kiếm thánh không biết đi ra lúc nào, nhìn A Ngốc hưng phấn khống chế Sanh Sanh biến ảo hóa xuất năng lượng, không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ này tiến bộ thật không tượng a! Mới rồi Thánh Tà ném hòn đá hắn cũng thấy được. Tiện tay vung lên, trên mặt đất nhất thời hơn hòn đá lớn nhỏ nhẹ nhàng bay lên, nhanh như chớp hướng A Ngốc bay đến.

A Ngốc đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú luyện tập, đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ hướng chính mình kéo tới, vội vã vũ động tiểu đao năng lượng hướng phía sau bay đi. “Phốc” một tiếng, một khối đá dưới uy lực của tiểu đao năng lượng hóa thành tro bụi, nhưng lại đã liên tiếp càng nhiều khối đá hướng hắn bay tới.

A Ngốc kinh hãi, toàn lực thúc dục vận khởi Sanh Sanh chân khí, vừa lui về sau, vừa ngăn cản sự công kích của các khối đá. Bạch quang đại phóng, tiểu đao năng lượng trên dưới tung bay, tiếng “phốc phốc” không ngừng vang, đại đa số các khối đá đều biến mất dưới sự công kích của Sanh Sanh biến. Nhưng vẫn có khoảng - khối đá đánh vào người A Ngốc. Mặc dù Thiên Cương kiếm thánh dùng sức không nhiều, A Ngốc lại có Sanh Sanh chân khí hộ thể, nhưng vẫn phải đau nhức lên tiếng.

Thiên Cương kiếm thánh quát:

- Vòng phòng ngự quá lớn, lực lượng rất phân tán.

Vừa nói lại vừa liên tiếp ném mấy chục tảng đá về phía Ngốc.

A Ngốc nghe được Thiên Cương kiếm thánh chỉ điểm, vội vã đem ti năng lượng thu về, khống chế tiểu đao năng lượng trong phạm vi thước, cố nén đau nhức, chuẩn bị nghênh đón đợt công kích tiếp theo

Đúng lúc này, dị biến xảy ra, Thánh Tà đột nhiên đứng lên, trong mắt kim mang đại phóng, mở to long khẩu, một cỗ năng lượng màu xám mang theo tà khí nhàn nhạt xuất ra, mấy khối đá trên không trung đụng phải năng lượng xám liền lẳng lặng biến mất, không một tiếng vang, tiêu diệt hơn phân nửa đợt công kích thứ của Thiên Cương kiếm thánh, còn thừa không nhiều lắm cũng bị phòng ngự của A Ngốc đánh tan. Thiên Cương kiếm thánh cùng A Ngốc đều thất thần, trừng trừng nhìn A Ngốc.

Thánh Tà lại lần nữa ngồi xuống, ánh mắt có chút mệt mỏi, hiển nhiên mới rồi phun ra một cỗ năng lượng xám khiến hắn hao tổn không ít thể lực.

A Ngốc bay xuống cạnh Thiên Cương kiếm thánh, giật mình hỏi:

- Sư tổ, Tiểu Tà vừa rồi mới phun ra thứ gì vậy ?

Thiên Cương kiếm thánh cười khổ đáp:

- Ta và ngươi giống nhau, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với loài rồng, ngươi không biết, ta sao biết được chứ. Ngươi hỏi nó sẽ tốt hơn đấy.

A Ngốc liền tiến đến cạnh Thánh Tà, vỗ vỗ đầu nó

- Tiểu Tà, ngươi mới rồi phún ra thứ gì vậy, uy lực dường như rất mạnh a?

Thánh Tà trừng mắt nhìn, y…a…y… a không biết đang nói cái gì, làm A Ngốc đần mặt, Thánh Tà cũng rất sốt ruột, hướng mây mù xa xa lần nữa mở miệng, phốc một tiếng, lại phun ra một cỗ năng lượng xám, chỉ bất quá so với lần trước ít đi rất nhiều, mây mù gặp phải cỗ năng lượng xám nhất thời biến mất một mảng lớn, nham thạch xung quanh chỉ cần bị dính một chút liền tiêu thất một mảng.

Sau khi phun ra cỗ năng lượng xám, nó mệt mỏi, không ngừng thở hổn hển, hai mắt dần dần nhắm lại.

Lúc này Thiên Cương kiếm thánh đã thấy rõ, cảm thụ năng lượng ba động, cau mày nói:

- Luồng năng lượng này có tính ăn mòn rất mạnh, vừa rồi mấy khối đá kia hẳn là trong nháy mắt bị ăn mòn hết. Hiện tại Thánh Tà vẫn còn quá nhỏ, chờ hắn sau này trưởng thành, long xám viêm này sợ rằng uy lực còn lớn hơn nữa. A Ngốc, ngươi sau này cần phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần không nên dính phải loại năng lượng này, nếu không sợ rằng thân thể sẽ nhanh chóng tiêu thất như những khối đá kia. Bất quá, ngươi có Sanh Sanh đấu khí hộ thể, trừ phi Thánh Tà lực lượng mạnh hơn ngươi, nếu không cũng vô phương xúc phạm. Xem ra, long lực quả thật đáng sợ, nó mới chỉ sinh ra có ngày mà đã mạnh mẽ như vậy. Khi nó trưởng thành, còn không biết sẽ gây kinh ngạc nhường nào. Hắn dường như rất mệt, ngươi ôm nó vào thạch quật đi. Nhớ kỹ, khi khống chế Sanh Sanh biến phòng thủ nhất định phải làm được tích thủy không lậu, tiến công thì phải dũng hướng thẳng tiền, lấy khí thế áp đảo đối thủ, như vậy mới có thể vô kiên bất tồi.

- Vâng, sư tổ

A Ngốc ôm Thánh Tà, bước nhanh vào trong thạch quật, Thánh Tà có vẻ rất mệt mỏi, giờ đã ngủ say.

Sanh Sanh biến gồm thất biến, mỗi một biến tu luyện giả đều phát ra cỗ dịch thái năng lượng màu sắc thay đổi, đệ nhất biến là đem dịch thái chân khí trong cơ thể ngưng kết thành vật thể, chỉ cần thành công bảo trì vật thể năng lượng, khi thành công đệ nhất biến, năng lượng bạch sắc càng ngày càng đậm, rồi từ từ chuyển sang màu vàng, sau đó là màu xanh nhạt, màu lam nhạt, màu tím nhạt, màu bạc và cuối cùng là kim sắc.

Thiên Cương kiếm thánh hiện tại đã đạt tới cảnh giới đệ lục biến. Sanh Sanh biến mặc dù do hắn sáng chế, nhưng hắn cũng không ảo tưởng có thể đạt tới cấp bậc cao nhất. Sanh Sanh biến trước đệ nhị biến có thể từ Sanh Sanh quyết đệ lục trọng tu luyện. Nhưng từ đệ tam biến, cần phải có Sanh Sanh chân khí cường đại, phải đạt tới đệ cửu trọng cảnh giới mới có thể.

Thiên Cương kiếm thánh thiên phú dị bẩm, từ niên thiếu khi bắt đầu tu luyện Sanh Sanh quyết, trải qua gần năm cố gắng, mới đạt tới đệ cửu trọng cảnh giới. Nếu như không có Thiên Cương kiếm thánh chỉ điểm cùng chỉ dẫn, A Ngốc cho dù có năng lượng của Vãng Sanh quả phụ trợ, cùng cực kỳ cố gắng, may ra trước tuổi mới có thể đạt tới đệ cửu trọng cảnh giới.

Nửa năm này, được Thiên Cương kiếm thánh chỉ dẫn, A Ngốc toàn diện năng lực đều được đề cao rất nhiều, Thiên Cương kiếm thánh vừa lại đem một thành công lực truyền cho A Ngốc, hỗ trợ A Ngốc thành công đột phá Sanh Sanh quyết đệ thất trọng, công lực tăng mạnh.

A Ngốc Sanh Sanh biến đã đạt tới đệ nhị biến, có thể huyễn hóa ra rất nhiều đồ vật, khống chế cũng thuần thục hơn, hiếm khi thất thủ. Thiên Cương kiếm thánh từng nói qua với hắn, võ kĩ tới một trình độ nhất định, kỹ xảo cũng không còn trọng yếu, chỉ có cường đại công lực mới là đáng tin nhất. Nhưng cũng không phải nói kỹ xảo là không trọng yếu, kỹ xảo tốt có thể tiết kiệm rất nhiều thể lực.

Thiên Cương kiếm thánh vốn muốn dạy A Ngốc một ít kiếm pháp phức tạp, nhưng hắn phát hiện, A Ngốc ở phương diện này thật sự không thể nói nổi, thường rất vất vả mới học xong một chiêu, lúc bắt đầu học chiêu khác, thì chiêu trước đó đã quên gần hết, chiêu thức thiên biến vạn hóa, căn bản hắn không có khả năng nhớ nổi. Dạy không tới một tuần, Thiên Cương kiếm thánh đành bỏ cuộc, hắn hiểu được, A Ngốc cả đời này cũng không thể trở thành cao thủ. Đành phải để hắn mỗi ngày nhập định tiếng, để công lực hắn thâm hậu thêm một ít.

Hiện tại trong thời gian một ngày một đêm, A Ngốc đã có thể thành công vận chuyển cửu cửu tám mươi mốt chu thiên, dưới tác dụng của Vãng Sanh quả và công lực Thiên Cương kiếm thánh đưa vào, hắn tiến bộ thần tốc, đạt tới đệ bát trọng sanh sanh quyết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Từ ngày thứ , A Ngốc mỗi sáng sớm đều từ trạng thái nhập định tỉnh táo lại, việc thứ nhất chính là xuống núi, từ đỉnh núi chạy xuống chân núi, rồi lại leo lên, thước mà Thiên Cương kiếm thánh chỉ cho hắn một giờ. Lúc đầu, đừng nói một giờ, chính là ba giờ A Ngốc cũng chưa về nổi, thật vất vả mới trở về được, trong cơ thể năng lượng cạn kiệt cũng không thể tu luyện tiếp.

Thiên Cương kiếm thánh sở dĩ bắt hắn làm như vậy, lý do rất đơn giản, A Ngốc khờ khạo, khi cùng người ta tranh đấu thường rất dễ bị hại, hiện tại công lực lại không cao, cho nên, trước hết bản lĩnh chạy trốn phải tốt mới được. A Ngốc mặc dù khờ, nhưng lại là một đứa nhỏ biết nghe lời, mặc kệ tu luyện gian khổ cỡ nào, hắn cũng chưa từng than mệt nửa câu.

Ngày thứ tư, Thiên Cương kiếm thánh lại truyền cho hắn một thành công lực, hắn đã có thể miễn cưỡng trong một giờ lên xuống Thiên Cương sơn một lần. Hiện tại, hắn thân pháp cực nhanh, đã đạt tới trình độ Thiên Cương kiếm thánh hài lòng.

Đạt tới Sanh Sanh biến đệ nhị biến, A Ngốc hiện tại đã có thể thành công huyễn hóa ra một thanh trường kiếm dài ba thước làm binh khí, hắn sớm đã bị hấp dẫn bởi năng lực thiên biến vạn hóa của Sanh Sanh biến, chỉ cần ngừng nhập định, hắn cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều nghiên cứu làm thế nào để Sanh Sanh biến biến hóa được nhiều hơn, phát huy tác dụng lớn hơn.

Tiểu Thánh Tà Long trong nửa năm này, thân thể tăng trưởng tốc độ kinh người, mặc dù không có lượng lớn thực vật cung cấp, nhưng nửa năm qua, hắn thân trưởng đã dài hơn ba thước, long cánh đã có thể chịu được sức nặng khổng lồ của cơ thể mà bay lên, bất quá chỉ không thể duy trì được lâu mà thôi.

Trải qua nửa năm phát triển, Thánh Tà sơ bộ đã có hình thái của rồng, sau lưng nốt phát ra kim sắc, cảm giác vẫn đang ở thời kỳ ấu sinh, cũng không tính là cứng rắn, nhưng thoạt nhìn lại uy vũ dị thường. Lân phiến màu xám bao trùm toàn thân, lân phiến vô cùng cứng cỏi, năng lực phòng ngự của nó ngay cả Thiên Cương kiếm thánh cũng khen ngợi không dứt. Thánh Tà ngoại trừ có thể phun ra long xám viêm, cũng không có biểu hiện ra năng lực khác, nhưng ngay cả như vậy cũng đã có lực công kích cường đại rồi, đấu khí bình thường căn bản không cách nào chạm tới lân phiến của nó.

A Ngốc cùng Thánh Tà sau nửa năm ở chung, quan hệ càng thêm thân mật, Thánh Tà cơ hồ nửa bước cũng không rời, A Ngốc ngồi thì hắn ngủ bên cạnh, A Ngốc luyện tập Sanh Sanh biến, hắn một bên ngoạn nháo, thường xuyên vũ động long cánh khiến đất đá trên đỉnh núi rơi xuống kiểm nghiệm năng lực phòng ngự của A Ngốc.

Từ khi có thể bay, mỗi sớm, Thánh Tà đều phi hành cùng A Ngốc xuống núi, hắn có thể bay nên tốc độ lao xuống núi nhanh hơn A Ngốc không ít. Nhưng đến lượt leo lên, hắn thường rớt lại phía sau, long cánh không đủ chống đỡ trọng lượng cơ thể khi bay lên độ cao thước, thường phải nghỉ ngơi mấy lần mới có thể bay trở lên núi.

Phía sau Thiên Cương sơn cơ hồ không có bóng người, nếu không, nhìn thấy cảnh này sẽ kinh hãi dường nào, sợ rằng......

So với nửa năm trước, A Ngốc nhìn qua muốn anh tuấn hơn rất nhiều, khí thế trầm ổn hiển lộ không thể nghi ngờ. Thoạt nhìn đôn hậu, chững chạc, mơ hồ thấy được phong phạm của một đời cao thủ.

Sáng sớm, từ trong sương mù một thân ảnh từ trong thạch quật khoan thai đi ra, không một tiếng vang, địa hình gồ ghề cũng không tạo ra bất cứ trở ngại gì, xuyên qua sương sớm, bất ngờ từ phía sau núi hướng chân núi lao xuống. Theo sau hắn là một thân ảnh khổng lồ đang tung bay, từ trên đỉnh núi đáp xuống, vì tốc độ quá nhanh mới chụp động hai cánh giảm thiểu xung lực, trong chốc lát đã vượt qua bóng xám, thân ảnh như tia chớp cùng lao xuống chân núi.

Bọn họ, hiển nhiên chính là A Ngốc cùng kim nhãn Thánh Tà long. Hai người lại bắt đầu chương trình học từ sáng sớm. Cảnh vật chung quanh không ngừng lướt qua, từ thói quen tập chạy trốn, tốc độ này khiến hắn cảm giác vô cùng thoải mái, Sanh Sanh chân khí bao trụ toàn thân, đâm đầu lao đến kình phong không ngừng táp vào nhưng một chút ảnh hưởng cũng không có.

Mắt thấy bị Thánh Tà vượt qua, A Ngốc không khỏi hưng phấn, thúc dục Sanh Sanh chân khí đến cực hạn, toàn thân tản mát ra bạch quang nồng đậm, giảm bớt xung lực, nhanh như chớp phóng đi.

Mỗi lần tập chạy hắn đều tụt lại phía sau, thẳng đến gần đỉnh núi mới có thể đuổi kịp Thánh Tà, hắn biết rõ, qua một đoạn thời gian nữa, khi long cánh Thánh Tà hoàn toàn có thể thừa nhận sức nặng thân thể, lượt leo lên, bản thân không thể nào đuổi kịp.

Khi A Ngốc cách chân núi chừng hơn thước, đột nhiên phát hiện Thánh Tà ngừng cước bộ, hạ thân trên một gốc cây đại thụ. A Ngốc nhẹ dừng lại cạnh Thánh Tà, có chút thở dốc nói:

- Tiểu Tà, làm sao vậy? Phát hiện được gì sao?

Thánh Tà rất thích ăn thịt, đồng dạng tình huống phát sinh qua vài lần, đều là một ít đại dã thú bị nó phát hiện. Đám dã thú đó hiển nhiên thành mỹ vị trong bụng nó.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trên sống lưng Thánh Tà thất trường giác kim sắc tỏa sáng, kim nhãn toát ra thần sắc cẩn thận, tựa hồ như đang quan sát cái gì? Ngay cả mãnh hổ gặp phải Thánh Tà cũng sợ hãi dưới uy áp của nó, đây là lần đầu tiên A Ngốc chứng kiến Thánh Tà toát ra loại thần sắc cẩn trọng này, không khỏi có chút kỳ quái.

Đột nhiên, tiếng “Xoạy…. xoạt…” vang lên, Thánh Tà đột nhiên lui về sau vài bước, giơ tiền trảo lên, long đầu hướng về phía tiếng vang truyền đến có chút ngưng trọng, trong mắt hàn mang lóe lên, làm ra một bộ tùy thời chuẩn bị công kích.

A Ngốc mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cẩn thận thúc dục Sanh Sanh chân khí trong cơ thể, kim quang phát sáng, một thanh kiếm năng lượng từ tay A Ngốc hiện ra, ba thước thân kiếm quang mang lưu chuyển, ẩn chứa năng lượng thật lớn.

Tiếng hí hí vang lên, từ một cây đại thụ không xa lộ ra một cái đầu rắn, đầu rắn đường kính chừng nửa thước, lưỡi đỏ không ngừng thụt thò, trên người phủ kín lân phiến, huyết nhãn lóe ra hung quang lạnh băng, tựa hồ đối Thánh Tà có điều cố kỵ. Có là đại xà cường thịnh thì cuối cùng vẫn là xà, đối với đệ nhất thế gian cường đại sinh vật- rồng theo bản năng vẫn là sợ hãi.

Thánh Tà cũng đồng dạng cố kỵ đối phương, trong miệng không ngừng gầm gừ, hai cánh triển khai, tựa hồ tùy thời có thể cấp cho đối phương một kích trí mạng. A Ngốc thấy cự xà xuất hiện, không khỏi hít sâu, hắn như thế nào cũng không ngờ tới, trong Thiên Cương sơn, lại tồn tại cái loại mãnh thú này, cự xà mặc dù chỉ lộ ra nửa thân hình, nhưng cũng đã dài chừng - thước, thân hình to lớn không ngừng ngoe nguẩy, tựa như đang tìm kiếm sơ hở của Thánh Tà

Hắn hiển nhiên không thèm để A Ngốc “nhỏ bé” vào mắt. Thánh Tà động thủ trước, vũ động long cánh, đột nhiên mở rộng miệng, một cỗ năng lượng xám nhất thời phún ra nhằm hướng cự xà. Cự xà trong mắt toát ra thần sắc hoảng sợ, miệng hé ra, một cỗ phấn hồng sắc, đậm đặc hương khí bắn lên. Hồng vụ cùng năng lượng xám tiếp xúc phát ra tiếng “xích xích”, cơ hồ đồng thời biến mất.

A Ngốc không cẩn thận hít vào một ít hồng vụ, nhất thời cảm thấy một trận mê muội, trong lòng cả kinh, vội vã thúc dục Sanh Sanh chân khí đem độc khí khu trừ ra ngoài cơ thể.

Cự xà chứng kiến độc vụ có thể ngăn cản Thánh Tà công kích, ánh mắt hoảng sợ lập tức biến mất, mở miệng, lộ ra cự nha bén nhọn, hung tợn hướng A Ngốc cùng Thánh Tà lao đến.

A Ngốc phiêu nhiên hóa thành một đạo khói xanh đánh lạc hướng xuất hiện sau lưng cự xà, mặc dù không hề muốn sát sinh, nhưng cự xà bộ dáng rất hung ác, hắn không muốn có người phải chết dưới cái miệng khổng lồ này. Kiếm quang năng lượng không chút do dự đâm vào lưng cự xà lưng.

Cự xà tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, thân thể dùng sức vặn vẹo một chút, do Sanh Sanh chân khí huyễn hóa ra kiếm năng lượng quả thật vô kiên bất tồi, mặc dù lân phiến cự xà cứng cỏi cản trở một chút, nhưng quang mang màu vàng vẫn có thể đâm vào lưng nó .

Cự xà toàn thân đại chấn, thân thể mạnh mẽ giãy dụa, kịch liệt vặn vẹo, đuôi rắn thật lớn chợt quét về phía lưng oanh kích A Ngốc. A Ngốc không dám ngạnh cản, thu hồi kiếm năng lượng, phiêu nhiên bay đi, tránh thoát công kích cự xà.

Mới vừa rồi kiếm năng lượng mặc dù cắm vào thân thể cự xà, nhưng hắn cũng hao phí không ít công lực, cự xà trên người lân phiến màu thâm lam cứng cỏi dị thường, nếu như A Ngốc không dụng toàn lực Sanh Sanh Biến công kích, sợ rằng rất khó xuyên thấu.

Cự xà hiển nhiên đã bị thương nặng, thân thể không ngừng vặn vẹo, máu tươi màu lam từ miệng vết thương không ngừng chảy ra, phấn hồng sắc độc vụ duy trì liên tục phun ra, khiến A Ngốc cùng Thánh Tà không dám tới gần, thực vật chung quanh, hễ dính phải độc vụ, đều lập tức héo rũ.

A Ngốc biết, mặc dù một kiếm thành công đâm vào cự xà, nhưng đó cũng không phải vết thương trí mạng, trong cơ thể cự xà dường như có một cỗ năng lượng cường đại, lúc kiếm năng lượng cắm vào khiến thân kiếm lệch hướng không làm tổn hại đến xương cùng kinh mạch cự xà.

Đau đớn kịch liệt, cự xà tức giận, thân thể điên cuồng lắc lư đứng lên, trong phương viên mấy chục thước xung quanh, nhất thời một mảng cát bay đá chạy, một mảng thực vật biến mất, A Ngốc rốt cuộc thấy rõ toàn thân cự xà, cự xà thân dài gần ba mươi thước, cho dù cách nó mấy chục thước vẫn có cảm giác tthân thể nó huy vũ tản mát ra kình phong.

Thánh Tà chụp động hai cánh đột nhiên bay lên, nguyên lai phấn hồng sắc độc vụ đã lan tràn đến đây, A Ngốc không dám chậm trễ, người nhẹ nhàng bay lên, hạ xuống một gốc cây đại thụ phía sau cách đó chừng mấy chục thước

Cự xà dần bình tĩnh lại, thân thể tạo thành xà trận, hung tợn nhìn A Ngốc cùng Thánh Tà. Thánh Tà cũng không bởi vì địch nhân cường đại mà sợ hãi, long ngâm một tiếng, dường như rất hưng phấn. A Ngốc từ Thần Long Chi Huyết gọi ra Huyền Thiết Cung, hắn tiễn pháp mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng mục tiêu lớn như vậy rất dễ bắn trúng. Hắn biết rõ, lấy công lực mình hiện tại chỉ có thể bắn ra ba đạo tiễn năng lượng, cự xà thân thể to lớ như thế, nếu như không thể bắn trúng, sợ rằng rất khó tạo thương tổn đối với nó.

Mặc dù A Ngốc mới là người làm cự xà bị thương nhưng cự xà lại coi Thánh Tà mới là địch nhân chủ yếu, không ngừng ngửa đầu phun ra độc vụ, Thánh Tà cũng không nóng lòng tiến công địch nhân cường đại này, bay đến địa phương độc vụ chưa xâm chiếm, độc vụ cự xà hiển nhiên cùng long xám viêm của Thánh Tà giống nhau, số lượng có hạn, lúc này, độc vụ đã dần dần đạm hóa, độc vụ từ từ tiêu tán, có thể nhìn rõ thân thể nó.

A Ngốc vững vàng đứng ở đỉnh thụ, thúc dục Sanh Sanh chân khí, một cây tiễn năng lượng màu vàng xuất hiện, hét lớn một tiếng, Sanh Sanh đấu khí chợt bùng phát, bạch sắc quang mang bao trụ, đem Huyền Thiết Cung lạp thành mãn nguyệt, khí cơ trói chặt tại đầu lâu cự xà. Khí thế kinh người khiến cự xà không khỏi có chút bối rối, hắn rõ ràng cảm giác được uy hiếp tử vong từ nhân loại trên cái cây kia, lập tức lùi về trong xà trận, cảnh giác nhìn A Ngốc.

Thánh Tà tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lặng lẽ bay trên không đến địa phương có cự xà, chợt đáp xuống, lao thẳng tới cái đầu cự xà, cự xà cảm giác được nguy hiểm, đầu thụt về sau, mắt mở to chuẩn bị hướng Thánh Tà táp tới.

Thánh Tà thấy không còn cơ hội, hai cánh vũ động lại bay lên cao, trong lòng tràn ngập tức giận. Mặc dù cự xà này đã sinh sống hơn vạn năm, tu hành cao thâm, nhưng dù sao vẫn chỉ là xà mà thôi, nếu như Thánh Tà thân thể trưởng thành, căn bản sẽ không coi nó là gì, nhưng hiện tại hắn mới đang triển kì, cùng cự xà có chênh lệch nhất định.

Cự xà hù dọa Thánh Tà, nhưng đồng thời lại cấp cho A Ngốc cơ hội, hắn nhắm đầu cự xà, tay phải buông lỏng, hoàng mang chợt lóe rồi biến mất, A Ngốc lúc bắn ra tiễn năng lượng Sanh Sanh biến ẩn hàm năng lượng bùng nổ. Tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, thân thể cự xà chợt quay cuồng, vĩ bộ loang lổ máu, / cơ thể bị trận nổ chấn nát.

Nguyên lai, khi A Ngốc bắn ra tiễn năng lượng, cự xà cảm giác được tử vong uy hiếp, mặc dù A Ngốc xạ tiễn cũng không phải rất chuẩn, so với hắn dự tưởng vị trí thấp hơn một ít, nhưng ngay cả như vậy, một khi bị bắn trúng bộ vị, cự xà cũng rất khó tái sinh tồn, vạn bất đắc dĩ nó chỉ có thể nháy mắt giơ đuôi lên chặn lại.

Sanh Sanh biến ảo hóa tiễn năng lượng dưới tác dụng của Huyền Thiết Cung phát xuất uy lực thật lớn, chẳng những xuyên thấu lân phiến trên người cự xà, còn chấn nổ cơ thể nó, chặt đứt một đoạn.

Truyện Chữ Hay