Trong bóng đêm vô tận, lôi điện như ghét bỏ lá sen che khuất tầm mắt nên thoáng ngả người về sau, ngẩng đầu nhìn. Nước mưa chảy ngược về sau, rơi xuống mặt đất sau lưng hắn, khuếch tán ra từng vòng gợn sóng.
Hồ ly vốn cao vài trượng, móng vuốt đều rụt về phía sau, cứng đờ đứng nghiêm một bên.
Nói không khoa trương chứ nó cảm giác thở một cái là có thể thổi bay cái mảnh giấy nhỏ này.
Cố Nhai Mộc nheo mắt, thoáng khom lưng, sau một lúc lâu phun ra ba chữ: “Đỗ Thánh Lan.”
Lôi điện cử động, xem như đã trả lời.
“Đỗ Thánh Lan? Ngươi nói đây là Đỗ Thánh Lan!” Hồ ly ở bên cạnh giậm chân: “Sao có thể?”
Không để ý đến hồ ly đang ồn ào, Cố Nhai Mộc nhớ lại ngày ấy cấm địa hỗn loạn, nhất là thiên lôi mất khống chế đánh người khác, chủ yếu nhằm vào tứ đại gia tộc. Nhìn tia chớp trước mắt, cuối cùng y cũng tìm được một chút liên quan.
Vào buổi tối, thiên lôi có kèm theo công năng chiếu sáng, ban đầu Thiên Cơ đạo nhân tưởng là người giấy, bây giờ nhìn kỹ mới xác định là lôi.
“Vẫn còn ở trong ngũ hành…” Nó lẩm bẩm đọc lại quẻ tượng, không chú ý nói tục: “Cái con rùa nhà nó, thì ra là có ý này!”
Trời mưa càng lúc càng lớn.
Hồ ly đã từng nói cho tiểu đồng biết thân phận thật của Cố Nhai Mộc, lúc này tiểu đồng đang chết lặng nhìn một con rồng, một con hồ ly và một tia sét mỏng như tờ giấy gần như đồng thời cùng bước vào, đi về phía gian nhà.
Cố Nhai Mộc liếc mắt, đột nhiên đối diện với đôi mắt sâu thẳm, tiểu đồng bịt miệng, tỏ vẻ tuyệt đối không nói lung tung.
Trong phòng ấm áp hơn nhiều.
Giọng của Đỗ Thánh Lan có vẻ non nớt hơn trước một chút, đây là thành quả nỗ lực của hắn mới tìm được âm sắc giống bảy, tám phần ngày xưa.
“Sao lại biến thành cái dạng quỷ này?” Cố Nhai Mộc vẫn thâm độc như xưa.
Đỗ Thánh Lan lưỡng lự nhìn Cố Nhai Mộc rồi lại sang Thiên Cơ đạo nhân, nghĩ đến chuyện đạo thể trời sinh đã bị lộ, hắn cũng không lắm lời, thẳng thắn nói ra hai chữ: “Đoạt xá.”
Cố Nhai Mộc nheo mắt.
Đỗ Thánh Lan bổ sung, nhấn mạnh: “Ta, đoạt xá thiên lôi.”
Bên ngoài một tia sét đánh xuống ầm ầm, giống như gần trong gang tấc, Thiên Cơ đạo nhân không nhịn được mở cửa sổ ra xem, xác định cây cổ thụ trong sân không bị đánh cháy đen.
Cố Nhai Mộc bình tĩnh hơn Thiên Cơ đạo nhân nhiều: “Lúc ở cấm địa ngươi nhắc đến công pháp, là công pháp đoạt xá.”
Lời nói dường như rất bình tĩnh.
Đỗ Thánh Lan: “Đúng vậy.”
Cố Nhai Mộc chớp mắt, không thể dùng từ to gan lớn mật để hình dung chuyện này nữa rồi.
Thiên Cơ đạo nhân ngồi bên cạnh cảm thấy đau đầu gấp bội, tối nay nó đã biết nhiều thứ không nên biết, đây không phải là một chuyện tốt.
“May mà tương đối thành công.” Lúc nói chuyện, phiến lá trên đầu phát ra tiếng xèo xèo, tro rơi đầy đất.
“Xin lỗi.” Đỗ Thánh Lan giải thích: “Trời mưa ta dễ bị mất khống chế.”
Thiên Cơ đạo nhân cảm thấy mình cũng sắp mất không chế. Nó không dám ở quá gần Đỗ Thánh Lan, sợ bị luồng điện làm xù lông.
Trên người Đỗ Thánh Lan có chút ẩm ướt và khí lạnh nên hắn trèo lên bàn dựa vào lư hương, không xuất hiện hiện tượng rò điện nữa: “Vận may của ta không tệ, vốn tưởng rằng phải nhờ Thiên Cơ đạo nhân tìm ngươi.”
Hắn vừa nhìn Cố Nhai Mộc vừa nói. Cố Nhai Mộc không nhìn rõ mắt hắn, nhưng vẫn giữ tôn trọng bốn mắt nhìn nhau.
“Vận may của ngươi không tệ.”
Sau khi rời khỏi cấm địa, Cố Nhai Mộc không dùng chân thân cưỡi mây lướt gió, đương nhiên tốc độ chậm đi không ít. Hơn nữa y tận mắt chứng kiến Đỗ Thánh Lan ‘táng thân biển sét’, tâm trạng tức giận kỳ lạ, đồng thời cũng ảnh hưởng đến tốc độ.
Cho đến hôm qua y mới quyết định đi tìm Thiên Cơ đạo nhân, xác nhận lại Đỗ Thánh Lan sống hay chết.
Không nói nhiều đến chuyện này, Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm vật nhỏ còn chưa lớn bằng móng vuốt của mình, ghét bỏ chau mày.
Đỗ Thánh Lan bị hai ngón tay xách lên, nghĩ đến chuyện có việc phải cầu xin nên nhịn không giật điện Cố Nhai Mộc.
Không ngờ Cố Nhai Mộc được đà lấn tới, còn ước lượng trên dưới. Một tia sáng lóe lên, dòng điện khá nhỏ chảy vào kinh mạch, nhắm thẳng đến đại não.
Cố Nhai Mộc chợt buông lỏng tay.Đỗ Thánh Lan tỏ ra khó hiểu.
Cố Nhai Mộc không thoải mái cho lắm mím môi, đoán được bây giờ đối phương muốn hóa hình, gõ bàn một cái: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Đỗ Thánh Lan ngồi trên ghế, lùn không nhìn thấy.
“…..”
Cố Nhai Mộc xoa ấn đường, cuối cùng nhìn nhận sự thật đối phương không phải là người, sau đó xách hắn lên bàn. Cố Nhai Mộc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược được tạo ra từ tuyết liên lai tạp vạn năm. Tia chớp nhỏ đến gần, đan dược biến mất nhưng hơi thở xung quanh của Đỗ Thánh Lan dường như không có thay đổi.
Cố Nhai Mộc lại lấy ra linh quả, ý bảo hắn tiếp tục ăn.
Đỗ Thánh Lan hiểu ra là nhờ hành động lúc ở cấm địa, nghênh đón báo đáp,
Đầu tiên là ám chỉ Cố Nhai Mộc rằng hắn đã biết Cố Nhai Mộc muốn chiếm thân xác, tiện thể lấy ơn báo oán, để đối phương đi trước, ngay cả sau khi hóa thành lôi điện cũng không đánh y.
Cho dù là tảng đá thì trái tim cũng phải mềm nhũn.
Đỗ Thánh Lan lặng lẽ cúi đầu ăn linh quả, hơi thở cũng được nâng cao một chút.
Cố Nhai Mộc nắm được quy luật, phải ăn đồ tự nhiên tinh khiết, thức ăn tổng hợp không tăng được nhiều. Sau đó y lấy ra linh chi trăm năm, linh chi ngàn năm và linh chi vạn năm.
Đỗ Thánh Lan ăn hết tất cả, không xuất hiện bất kỳ sự khó chịu nào.
Khi linh chi vạn năm vào bụng, Đỗ Thánh Lan kinh ngạc phát hiện ‘cái lu lớn’ trong cơ thể đã quay về.
Cố Nhai Mộc có tính toán, đề nghị: “Trước kia ngươi tích lũy rất nhiều, cộng thêm tâm pháp U Lan hỗ trợ mới có thể thoải mái cắn nuốt.”
Cố Nhai Mộc không nói quá nhiều, nhưng Đỗ Thánh Lan biết y có ý gì. Trước khi xác định bản thân có thể phát huy thực lực, mọi việc không thể thái quá, bao gồm cả việc ăn những thứ linh thực này.
Thiên Cơ đạo nhân ước gì có thể vùi đầu vào đất.
Đừng nói nữa, cái gì mà tâm pháp U Lan, nó thật sự không muốn biết quá nhiều đâu.
Đỗ Thánh Lan để ý tới dáng vẻ của nó, cảm thấy buồn cười.
Hồ ly thẳng thắn: “Biết quá nhiều bí mật đời này, đối với ta không có lợi.”
Bí mật của người bình thường, nó không sao cả. Nhưng Đỗ Thánh Lan là sự tồn tại có thể nói là đứa con của số mạng lại vô cùng xui xẻo, biết quá nhiều chỉ có hại.
Cố Nhai Mộc tiếp tục đút ăn, vung tay áo một cái, trên bàn bày đầy kỳ trân dị quả, bảo Đỗ Thánh Lan lần lượt cắn một cái.
Đôi mắt hồ ly mở to tròn xoe, không hiểu vì sao Đỗ Thánh Lan đã không còn đạo thể lại được ác long chăm bẵm như thế.
Quan sát Đỗ Thánh Lan đông cắn một miếng, tây cắn một miếng, Cố Nhai Mộc có thể nắm đại khái mỗi loại thiên tài địa bảo có hiệu quả như thế nào đối với hắn. Cố Nhai Mộc suy nghĩ một lát rồi nói: “Đến thành Tự Do.”
Còn một lần chưa gõ gậy trúc*.
(*Ám chỉ lừa đảo).
Trước khi đi, Cố Nhai Mộc gọi tiểu đồng tới cửa. Tiểu đồng này là đồ tôn duy nhất sống sót của Thiên Cơ đạo nhân, cũng là hồ ly biến thành. Hai con hồ ly, một lớn và một nhỏ bị ép giơ móng vuốt lập lời thề, cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện tối nay.
“Đừng chuyển chỗ ở.”
Cố Nhai Mộc chỉ để lại vài chữ rồi biến mất.
Hồ ly ngồi dưới đất, mặt ủ mày chau, bảo nó đừng chuyển chỗ ở chẳng phải đang ám chỉ trong thời gian ngắn y sẽ quay lại sao?
Lo ngại cho tình trạng hiện tại của Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc không tùy tiện dùng dịch chuyển không gian, nhỡ đâu làm không tốt đối phương sẽ thịt nát xương tan. Bây giờ đang là buổi tối, tối đến âm trầm, Cố Nhai Mộc quyết định biến về nguyên hình, bay lên không trung cao vạn trượng.
Thành Tự Do cách nơi này quá xa, dùng xe thú không biết phải đi bao lâu.
Đã lâu chưa cưỡi mây đạp gió, Đỗ Thánh Lan tách ra hai luồng điện muốn nắm lấy vảy rồng, tiếc rằng vảy rồng quá sắc bén, vừa sẩy tay một cái đã bị gió thổi bay.
Cố Nhai Mộc bất đắc dĩ phải quay lại tìm hắn về.
“Vô dụng.”
Đỗ Thánh Lan tự nhận mình đã có tiến bộ rất lớn, lúc trước nếu ở trên trời bay với tốc độ này, hắn sẽ bị hao tổn năng lượng. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được một vài cách, có thể thuần thục sử dụng một phần nhỏ luồng điện để bố trí kết giới.
“Ta không nắm được vảy.”
Cố Nhai Mộc nghe vậy, trong mắt lóe lên trầm tư. Vật sống bỏ vào nhẫn trữ vật chắc chắn không được, cũng không thể dùng dây trói hắn trên người y. Ở trên trời cũng không có nơi nào để tìm sợi dây.
Đỗ Thánh Lan: “Hay là ta nắm sừng rồng của nhà ngươi?”
Tiện thể cầm lái luôn.
Ngân long lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn cưỡi trên đầu ta?”
Đỗ Thánh Lan lấy lùi làm tiến: “Để ta nắm đuôi cũng được.”
“…..”
Nếu thật sự để đối phương nắm lấy đuôi, sợ rằng tia sét mảnh như tờ giấy này bị vứt đi lúc nào cũng không biết.
Đỗ Thánh Lan vẫn còn đang suy nghĩ có cách nào khác hay không thì đột nhiên bị một luồng khí đẩy loạng choạng về phía trước. Lúc hắn đang vật lộn giữ cân bằng thì chộp được ‘tay vịn’ kiên cố.
Đến khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đang nắm chặt sừng rồng.
“Chỉ một lần này thôi.” Giọng nói của Cố Nhai Mộc còn lạnh hơn bóng đêm.
Ngân long một lần nữa xuyên qua các tầng mây, Đỗ Thánh Lan nắm chặt sừng rồng, phía dưới là núi sông tráng lệ, trong chớp nhoáng này như có ảo giác ngự trị chúng sinh, hắn không kiềm chế được ‘quao’ một tiếng.
Tốc độ của rồng có thể sánh ngang Côn Bằng trong truyền thuyết, thậm chỉ chỉ có hơn chứ không kém.
Trước khi trời sáng đã có thể nhìn thấy thành Tự Do ở xa xa.
Cố Nhai Mộc hạ xuống ở khe núi phía trước.
Nhớ lúc đó bọn họ đang ở gần đây hạ bẫy phục kích điện chủ Tuyệt Sát Điện, bây giờ quay lại chốn cũ, có hương vị rất đặc biệt.
Cố Nhai Mộc đội mặt nạ mặt xanh nanh vàng, y cần phải xé rách không gian mới có thể đi vào thành Tự Do. Đỗ Thánh Lan không chịu nổi đau đớn khi dịch chuyển không gian, trốn trên một cây đào, xung quanh được bày trận pháp.
Đỗ Thánh Lan cho rằng việc này là thừa thãi.
Nơi đây có rất ít người lui tới, trừ phi trốn tránh truy sát, ai lại tới một nơi linh khí cằn cỗi để tu luyện. Phong cảnh nơi này không tệ, hắn còn chuẩn bị đi dạo xung quanh một lúc.
Đáng tiếc Cố Nhai Mộc hoàn toàn không cho hắn thời gian nói chuyện, từ lúc bày kết giới đến lúc đi chỉ trong chớp mắt.
Đỗ Thánh Lan ngồi trên nhánh cây đào, hắn rất nhẹ, càng cây cũng không bị cong xuống dưới. Mùa này đã sớm không còn hoa đào thưởng thức, trái lại đúng lúc cây đào ra trái.
Điện chủ Tuyệt Sát Điện chết ở gần đây, có một phần linh khí quay về trời đất.
Thực vật xung quanh bị ảnh hưởng đều nở hoa kết trái trước mùa, hơn nữa kết trái vô cùng dồi dào. Vị ngọt của quả đào theo gió bay đến, Đỗ Thánh Lan hái quả cắn một miếng.
Ngon quá.
Đỗ Thánh Lan hài lòng không chỉ là quả đào vỏ mỏng nhiều nước mà là hắn đã khống chế luồng điện vô cùng thành thạo, ăn quả nhiều nước như vậy nhưng chưa từng xuất hiện tình trạng rò điện.
Khi Đỗ Thánh Lan đang vui vẻ gặm đào thì Cố Nhai Mộc đã tới trước mặt thành chủ thành Tự Do.
Sau lần một mình bỏ chạy, thành chủ thành Tự Do luôn thấy bất an, lo lắng bị Tuyệt Sát Điện trả thù. Sau đó nghe theo đề nghị ác ý của quân sư nâng giá thị trường của Đỗ Thánh Lan, nhưng còn chưa kịp nâng giá thì cấm địa U Lan đột nhiên mở cửa, không bao lâu sau truyền đến tin tức Đỗ Thánh Lan đã chết.
Bởi vì tâm trạng phiền muộn, gần một nửa thời gian hắn đều lăn lộn với cơ thiếp, cố gắng dời sự chú ý.
Hôm nay thành chủ vừa mới chuẩn bị tiếp tục tuyển vũ cơ thì một bóng dáng mặc trường bào màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trong điện.
Da mặt thành chủ run lên, ngoài cười nhưng trong lòng thì không. Hắn nhiệt tình tiếp đón: “Điện chủ Tuyệt Sát Điện đích thân đến đây, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này.”
Cố Nhai Mộc bắt chước giọng nói của điện chủ Tuyệt Sát Điện, trên người tỏa ra một chút lệ khí, phá vỡ ngụy trang của hắn ngay tại chỗ: “Lúc đầu quyết định giết rồng thì không thấy ngươi lúng túng như thế.”
Thành chủ thành Tự Do khẽ cử động cổ họng, mẹ kiếp, ngay cả rồng mà ngươi cũng làm thịt được, thi thể bây giờ còn đang được bán ở thương hội Hắc Thủy, có thể không sợ sao?
Cố Nhai Mộc không nói lời thừa thãi, ném qua một tờ giấy.
Thành chủ mở ra xem, bên trên đều là kỳ trân dị quả, nếu muốn gom đủ phải dọn sạch một nửa bảo khố của thành Tự Do. Nhưng hắn là người đứng đầu một thành trì, dù sao cũng có vài phần hiểu biết.
Mấy thứ này tuy hiếm thấy nhưng so với pháp khí thì tốt hơn nhiều. Dù sao linh thực có tốt đi chăng nữa cũng không thể ăn nhiều. Với tu vi hiện tại của hắn, cơ hội được dùng những thứ này cũng không nhiều.
Thành chủ thành Tự Do lặng lẽ cất tờ giấy, sau đó hỏi: “Chỉ cần đồ trên giấy, ân oán trước đây xóa bỏ?”
Cố Nhai Mộc gật đầu.
Thành chủ gọi quản gia đến, nhanh chóng lấy đồ đạc giao cho Cố Nhai Mộc.
Cố Nhai Mộc dùng thần thức nhìn lướt nhẫn trữ vật, sau đó rời đi.
Sau khi xác định người đã đi rồi, thành chủ thành Tự Do gọi quân sư đến, giao tờ giấy này cho gã.
Quân sư phân tích: “Tuyệt Sát Điện có rất nhiều bảo vật, không cần phải một mình tới tìm chúng ta, trừ phi là cần gấp. Hắn cần những thứ này nhất định là cho người ăn, có phải nó là phương phuốc bí mật luyện công nào đó không?”
Thành chủ: “Ta cũng nghĩ giống vậy, có đơn thuốc này cũng không thiệt thòi.”
Quân sư: “Hắn có thể tùy ý đưa cho chúng ta nhấc định đã chắc chắn chúng ta không tìm được công dụng của phương thuốc này. Hay là tự mình liên hệ với đại gia tộc, mượn tay bọn họ tìm được biện pháp sử dụng chính xác của phương thuốc này.”
“Bảo hổ lột da.” Thành chủ thành Tự Do mắng một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó lại nói: “Trước tiên có thể cung cấp một nửa, đến khi có manh mối đạt được lợi ích thiết thực hẵng cung cấp một nửa còn lại.”
…
Bên ngoài thành Tự Do, Cố Nhai Mộc quay trở lại đã nhìn thấy Đỗ Thánh Lan đang ăn đào, dưới thân còn có vài cái hột đào.
Đỗ Thánh Lan lau miệng: “Gõ gậy trúc xong rồi?”
Cố Nhai Mộc chia linh tài trong nhẫn trữ vật, đồng thời sử dụng bảy loại giấy có bảy màu sắc khác nhau gói lại: “Hôm nay là đầu tháng, ngươi theo trình tự bắt đầu ăn từ màu đỏ, mỗi ngày một gói, bảy ngày sau ăn lại từ đầu.”
Đỗ Thánh Lan không nghĩ tới Cố Nhai Mộc đi sắp xếp thực đơn cho mình, trong lúc nhất thời còn có chút cảm động.
“Cám ơn.”
Cố Nhai Mộc mặt không cảm xúc, từ trước đến nay y là người ân oán rõ ràng. Lúc ở cấm địa, đối phương chưa chắc có thể đoạt xá thành công hay không, lại sớm đề nghị tạo cơ hội cho y chạy trước. Cố Nhai Mộc đã nợ hắn một phần ân tình.
Đỗ Thánh Lan nhảy xuống cây, xoa xoa bàn tay, vẻ mặt mong đợi nói: “Được rồi, lúc ta ở cấm địa có nhìn thấy ngươi dùng lưu ảnh thạch.”
Cố Nhai Mộc gật đầu.
Tìm Thiên Cơ đạo nhân làm trễ nãi chút thời gian, nội dung trong lưu ảnh thạch còn chưa kịp công bố.
“Ngươi muốn bán?”
Đỗ Thánh Lan: “Đương nhiên.”
Có rất nhiều người thích xem náo nhiệt, không lo không ai mua.
Cố Nhai Mộc: “Có thể bán hai loại, bản cắt ngắn và bản hoàn chỉnh, dễ nâng giá.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, rất khó tưởng tượng trước đây con rồng này tích lũy tài phú đã dùng bao nhiêu chiêu thâm độc. Hắn mím môi rồi nói: “Làm vậy thì tội cho những người tiêu dùng vô tội. Hay là chia làm mấy phần, tách hình ảnh từng người ra bán riêng lẻ, như vậy thì người bị tách sẽ liều mạng thu mua phần của mình, sau đó tuyên truyền những người khác. Hơn nữa…”
Đỗ Thánh Lan nhanh nhẹn trèo lên vai Cố Nhai Mộc, cúi đầu nói mấy câu, thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân. Cố Nhai Mộc nhìn tia chớp nhỏ mỏng như tờ giấy, thầm nghĩ hắn càng ngày càng không giống người rồi.
Cấm địa U Lan bị phong bế một lần nữa, trong đó còn kèm thêm trăng máu xuất hiện, câu đố đến nay chưa bị vạch trần.
Tuyệt Sát Điện bỗng nhiên tung tin nắm giữ lưu ảnh thạch có liên quan đến cấm địa, không ngoài dự tính dẫn đến sóng to gió lớn.
Trăng máu trên cao, ngoại trừ tứ đại gia tộc, người khác không biết là ai chiếm được truyền thừa của U Lan tôn giả. Đối với người giành được truyền thừa và cơ duyên, bọn họ đều muốn tìm được manh mối từ lưu ảnh thạch.
Tuyệt Sát Điện phát hành tổng cộng năm loại lưu ảnh thạch. Thương hội Hắc Thủy vốn định dùng giá cao mua lại, dùng hình thức bán đấu giá để kinh doanh nhưng Tuyệt Sát Điện lại từ chối cuộc trao đổi này, bán ra thị trường như bình thường.
Cho rằng đoạn ghi hình liên quan đến trước và sau khi xảy ra thú triều, nghĩ rằng có thể tìm ra nguyên nhân Đỗ Thánh Lan độ kiếp thất bại nên khi phát hành, tứ đại gia tộc ngoài mặt khịt mũi coi thường nhưng sau lưng lại lặng lẽ phái người tới chợ đêm.
“80 linh thạch, không mua thì lỗ, mua không được thì cứ mua tiếp!”
Sát thủ của Tuyệt Sát Điện tuy đều là mặt lạnh mặt liệt, nhưng quản sự phụ trách nhận đơn của Tuyệt Sát Lâu lại biết làm ăn, rao bán rất đúng chỗ.
Vì che giấu tai mắt của người khác, người được phái đi đều rất vội vàng, vứt linh thạch rồi cuống quýt rời đi.
Gia chủ của mấy gia tộc lớn thành công lấy được lưu ảnh thạch vội vàng bắt đầu nghiên cứu nội dung bên trong, xem được một nửa thì lần lượt trợn trừng… Bọn họ bị lừa.
Năm loại Lưu ảnh thạch này có thể tống kết là: ‘Vì sao Hà Bất Minh không thể hợp’, ‘Trước và sau khi Đỗ Thanh Quang y phục tả tơi’, ‘Trúc Mặc nhảy múa dạt dào tình cảm’, ‘Hành trình Bùi Cửu Tinh bị hỏng tóc’, ‘Đỗ Bắc Vọng và Mặc Cầu, một sấm bấm cả đôi’.
Bùi Cửu Tinh hay nổi nóng nhất đập nát cái bàn, tóc như cỏ khô bay tán loạn: “Lố lăng!”