Hai người vừa vào tiểu thế giới đã được tiếp đãi long trọng.
Khi đi qua rừng rậm có kỵ sỹ mặc áo giáp tuần tra, dường như bọn họ có thể tự động nhận ra Đỗ Thánh Lan, xuống ngựa hành lễ.
Đỗ Thánh Lan luôn cảm thấy tiểu thế giới bây giờ hơi khác trước kia, tuy nhiên lại không thể nói rõ khác như thế nào.
Con rối chủ động nói: “Từ sau khi xuất hiện vết nứt, dòng chảy thời gian trong và ngoài thế giới đã tương đồng nhau rồi.”
Con rối dừng lại rồi nói tiếp: “Cho dù không có vết nứt kia, sớm muộn gì cũng có ngày này.”
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Vì sao?”
“Mục đích thay đổi dòng chảy thời gian là để trấn áp mảnh vỡ Thiên Đạo một thời gian, mảnh vỡ là mắt trận của trận pháp. Chỉ khi làm trận pháp nhanh chóng suy yếu thì tiểu thế giới mới có thể huỷ bỏ phong ấn.”
Đỗ Thánh Lan cảm thấy cũng đúng, nếu không ai cũng có thể lợi dụng sự chênh lệch thời gian để tu luyện thì quá nghịch thiên.
Trong tiểu thế giới giăng đèn kết hoa như đang đón tết.
Con rối dẫn họ đến chủ thành, chỉ có một lối đi duy nhất lên tường thành.
Bà lão khoác áo choàng đỏ thẫm, quỳ một chân hành lễ.
“Mời quốc chủ xem ——”
Dưới tường thành là toàn thể bách tính, trong đó có rất nhiều quái vật vùng đất hoang. Trong thành rất sầm uất, có xe ngựa, có sạp hàng… Lúc này mọi người đều đang hoan hô quốc chủ trở về.
Đỗ Thánh Lan nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu quốc chủ như hắn có tác dụng gì, biểu tượng tinh thần à?
“Vì yêu, vì dâng hiến…” Dân trong thành hoan hô: “Quốc chủ vĩnh sinh! Vương hậu vĩnh sinh!”
Đỗ Thánh Lan vất vả lắm mới giữ được nụ cười trên môi, Cố Nhai Mộc lơ đãng như không quan tâm đến xưng hô, mở nhẫn trữ vật dùng thần thức quan sát.
Bên trong có một rương báu chứa pháp thuật song tu của tông chủ Hợp Hoan Tông, y đang chọn lát nữa sẽ dùng loại nào.
Hai người chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, lần đầu tiên bên nhau, dùng công pháp song tu sẽ có hiệu quả.
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhận lễ bái của thần dân, bà lão đứng trên đầu tường nói vài câu cầu nguyện chúc mừng, sau đó hai người được hai đội binh sĩ bảo vệ vào cung điện.
Cung điện được cải tạo từ phủ thành chủ trước kia, tuy không lớn nhưng vô cùng khí phách, trong đó thứ đắt tiền nhất là hai chiếc đèn lồng truyền thống được treo bên ngoài cung điện.
Đến khi chỉ còn cách một trăm mét thì binh sĩ không vào theo mà đứng canh bên ngoài.
Ánh đèn lồng phản chiếu bóng cây đan xen hoa cỏ, Cố Nhai Mộc nắm tay Đỗ Thánh Lan. Y im lặng hồi lâu, một lát sau mới khẽ nói: “Đạo tâm ở đây.”
Người trước mặt quan trọng hơn mọi thứ trên thế gian này, sau này trên đường tu tiên dài đằng đẵng, Đỗ Thánh Lan sẽ là đạo tâm của y. Mục đích tu luyện của y không còn là theo đuổi sức mạnh tối cao, cũng không còn là báo thù mà chỉ vì muốn đi cùng người ấy.
Đi xa hơn, đi lâu hơn.
Thậm chí là Đỗ Thánh Lan đi đến đâu, đường của y sẽ ở đó.
Ánh nến dập dìu, trong phòng thần hồn điên đảo.
Không biết đã qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo. Hắn mở mắt nhìn thấy Cố Nhai Mộc vì quá phấn khích mà không biết từ khi nào đã mọc hai cái sừng trên trán.
Đỗ Thánh Lan không trêu chọc mà chỉ ôm má Cố Nhai Mộc, nghiêm túc nói: “Ta thích ngươi, rất thích ngươi.”
Giữa những tiếng thở dốc, màu mắt của Đỗ Thánh Lan trở về như ban đầu. Lông mi khẽ run như bươm bướm đập cánh, cuối cùng biến thành cơn sóng thần trong lòng Cố Nhai Mộc.
…“Oáp ~”
Tâm ma ngáp một cái, nó nhìn thân hình đang dần thon thả dưới ánh trăng, cuối cùng chủ nhân đáng chết nhà nó đã được thoả mãn.
Tâm ma không sợ nguy hiểm tính mạng. Cảm xúc của Cố Nhai Mộc có thể điều khiển cân nặng của nó, song chỉ khi Cố Nhai Mộc chủ động trảm ma mới có thể lấy mạng nó. Tiên giới rất nguy hiểm, khi đó tâm ma muốn hóng chuyện nên bám theo đôi tân nhân vào tiểu thế giới, đáng tiếc đi được nửa đường đã bị con rối cản lại.
Lúc này tâm ma đang rảnh đến buồn chán, con rối đang làm thẻ bài, vào thì dễ nhưng ra ngoài nhất định phải dùng truyền tống trận. Những tấm thẻ bài U Lan tôn giả để lại đã dùng hết trong lần sát hạch trước.
Lúc nó đang khắc hoa văn thì có hai người bay tới, con rối kinh ngạc đến mức làm rơi con dao trong tay.
“Nhanh vậy à?” Âm thanh vô hồn xen lẫn sự ngạc nhiên.
Lần thứ hai tâm ma phình to thành con gấu.
Đai lưng trường bào màu đỏ được buộc lỏng lẻo, trên cổ Đỗ Thánh Lan còn có một dấu đỏ đáng ngờ, vừa nhìn là biết hai người vội vàng tới chừng nào.
“Đưa bọn ta ra ngoài.” Đây là câu đầu tiên của hắn.
Câu thứ hai là: “Sắp đột phá.”
Từ lúc hắn nói nửa câu đầu, con rối đã nhặt thẻ bài đang nằm trên đất, tay cầm dao thoăn thoắt có thể nhìn thấy tàn ảnh: “Sao lại bất cẩn thế?”
Cho dù sắp đột phá thì cũng có thể chặn được.
Đỗ Thánh Lan cười khổ: “Có thể là vì bản thể.”
Bản thể của Đỗ Thánh Lan vừa là thiên lôi vừa là Hoá Long Kiếp. Cố Nhai Mộc lại là rồng, ngay cả trải nghiệm khi song tu cũng kích thích hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cuối cùng Cố Nhai Mộc dựa vào Hoá Long Kiếp biến lại thành rồng, đôi bên có sự kết nối đặc biệt, đột phá tới không kịp trở tay.
Đỗ Thánh Lan vừa nói vừa cúi đầu tìm kiếm, sắc mặt hơi tái: “Chẳng lẽ ngươi mới khắc được tấm thẻ đầu tiên hả?”
Con rối gật đầu, xoè tấm thẻ hình trái tim lớn trên tay: “Các ngươi cùng bẻ sẽ có cảm giác nghi thức hơn.”
Lần này nó đặc biệt làm một cái truyền tống trận loại nhỏ rất phức tạp dành cho hai người.
“Còn bao lâu nữa?”
“Nhanh nhất là nửa canh giờ.”
Nếu như làm quá lâu, sau khi ra ngoài thứ nghênh đón họ chính là lôi kiếp hợp nhất. Nửa canh giờ không dài cũng không ngắn, không đến mức cửu kiếp hợp nhất nhưng ít ra cũng sẽ có hai ba lôi kiếp dồn lại đánh xuống.
Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nói: “Chúng ta vào vết rách đi, lôi kiếp không vào được.”
“Bởi vì bà bà mở rộng lãnh thổ nên tiểu thế giới sắp trở thành lãnh thổ của nước Phúc Nhạc, quy tắc đang liên tục hoàn thiện, lấp kín vết rách.”
Con rối cũng không muốn khiến họ chết trong đêm tân hôn nên đột phá giới hạn, chưa đến nửa canh giờ đã làm xong thẻ bài dịch chuyển.
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc, mỗi người cầm một bên tấm thẻ hình trái tim, sau đó cùng dùng sức bẻ mạnh. Trong nháy mắt, một vệt sáng vàng loé lên, trên bầu trời xuất hiện ảo ảnh tấu nhạc, giai điệu sục sôi và dị tượng người giấy tay trong tay khiêu vũ.
Đỗ Thánh Lan đang trong quá trình dịch chuyển nhìn thấy cảnh này thì môi run run: “Đây là cái gì?”
Con rối: “Nghi lễ ăn mừng.”
Bởi vì ban đầu bận làm việc này mới dẫn đến lúc họ xuất hiện, bùa truyền tống vẫn chưa làm xong.
Người giấy nhảy được một nửa thì một vòng lửa xuất hiện vây lấy người giấy, trong ánh lửa hiện lên bốn chữ ‘Quyết chí trung trinh’.
Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Ta hiểu.”
Hắn liếc Cố Nhai Mộc, con rối do U Lan tôn giả rèn ra, có thể dưới bề ngoài lạnh lùng là gu thẩm mỹ cùng loại với U Lan tôn giả.
Cố Nhai Mộc định phủ nhận thì Đỗ Thánh Lan chỉ lên đầu: “Sừng của ngươi…”
Đến bây giờ y còn chưa thu lại sừng rồng.
Cố Nhai Mộc đỏ mặt, rõ ràng bây giờ y vẫn đang thần hồn điên đảo.
Đỗ Thánh Lan quayqua nhìn một hồi, không nhịn được vươn tay định chạm vào, đúng lúc này dị tượng đã biểu diễn xong. Hai người biến mất ngay lập tức, trong lúc dịch chuyển dường như có thể nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài không gian.
Đỗ Thánh Lan thở dài: “Có lẽ chúng ta sắp nổi tiếng rồi.”
Độ kiếp cả đêm tân hôn, xưa nay chưa từng có.
…
La Sát Môn.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, các vị quan khách vẫn chưa về, họ cũng không biết hai tân nhân đang lâm vào cảnh khốn cùng. Tiên nhân uống say ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề, hiếm khi được tập trung đông đủ như vậy, có người ngẫu hứng so tài, có người còn cược tiền xem ai thắng.
Mùi rượu nồng lan toả, La Sát Môn mở tiệc chiêu đãi khách khứa bằng rượu được chưng cất từ linh quả quý hiếm. Sau ba lượt rượu, La Sát đạo quân có cảm giác như đã đến hồi kết thúc.
“Hành trình oanh liệt của hai đứa nó có lẽ còn thú vị hơn mấy ngàn năm tu hành của chúng ta cộng lại.”
Đám thú lông xù do Linh Thanh đạo quân mang đến vây quanh vò rượu, phơi bụng nằm trên mặt đất. Linh Thanh đạo quân lắc đầu bật cười: “Ai cũng có duyên phận khác nhau, những năm tháng mọi người đã trải qua cũng không uổng phí. Cuộc sống quá kích thích, người thường chưa chắc có mệnh hưởng.”
Một tiếng sấm nổ cắt lời Linh Thanh đạo quân.
Linh Thanh đạo quân xách mấy con yêu thú ném vào tiểu thế giới, vừa ra ngoài nhìn đã thấy sấm loé từ xa. Điều kỳ lạ là cường độ sấm sét bình thường nhưng diện tích lại rất lớn.
Không bao lâu sau Tiếu Tiếu cũng xuất hiện, dựa vào bản thể dị thú không gian đứng trên nơi cao vạn trượng, sau khi bay xuống mới nói: “Lôi kiếp dày đặc vượt xa quy mô bình thường, nhìn phương hướng thì hẳn là bên phía Lôi Trì.”
Ba người cùng câm nín, tiểu thế giới ở Lôi Trì, con rối vừa mới đón đôi tân nhân đi tổ chức lần đại hôn thứ ba.
Linh Thanh đạo quân tiên phong phá vỡ bầu không khí im lặng, nói với vẻ do dự: “Chắc tiểu sư đệ không… Xui như vậy đâu.”
Không ai hùa theo lời hắn.
Trừ lý do này, họ thật sự không nghĩ được khả năng nào khác. La Sát đạo quân hạ giọng: “Có lẽ là song tu quá khích, ta và Tiếu Tiếu tới trước, đệ đưa khách theo sau.”
Dựa vào sức mạnh cá nhân rất khó vượt qua lôi kiếp hợp nhất. Có con rối nên Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc mới có thể trụ được nửa khắc, song vẫn rất nguy hiểm.
Trước khi kịp nói xong, La Sát đạo quân đã bay được hơn ngàn thước. Linh Thanh đạo quân quay lại bữa tiệc, hít sâu một hơi rồi hắng giọng: “Các vị ——”
“Ngay lúc này, hai vị tân nhân của chúng ta gặp chút khó khăn, mong các vị ra tay cứu giúp.”
Mọi người nhìn nhau, có người tò mò hỏi: “Giúp như thế nào?”
Linh Thanh đạo quân nhắm mắt không nhìn mặt họ, gằn từng chữ: “Chống, sét.”
Đỗ Thánh Lan có kinh nghiệm độ kiếp tập thể, người ngoài có thể can thiệp vào độ kiếp trên thượng giới, độ lôi kiếp hợp nhất tập thể dễ hơn xuống hạ giới. Cơ thể con rối có thể hấp thu một phần thiên lôi, tuy nhiên với lôi kiếp hợp nhất của hai người độ kiếp, chỉ cần sơ ý là sẽ bị bạo thể mà chết.
La Sát đạo quân và Tiếu Tiếu kịp thời đến giúp đỡ, giảm bớt áp lực cho Đỗ Thánh Lan. Hắn nhìn sang bên cạnh sấm chớp rực sáng cả một vùng trời: “Đi giúp Cố Nhai Mộc.”
“Cứu viện sắp đến rồi.”
La Sát đạo quân cảm nhận được có rất nhiều hơi thở đang vọt tới.
Bây giờ đến Đỗ Thánh Lan cũng nghe thấy lời kêu gọi của Linh Thanh đạo quân: “Hy vọng mọi người cống hiến một chút tình yêu…”
Họ có thể chống đỡ Tam Cửu Kiếp của tinh quân, giúp đỡ là chuyện nhỏ, song cảnh này lại khiến người khác cả đời khó quên.
Bởi vì Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đứng cách nhau không xa dẫn đến một phần lôi kiếp bị chồng lên nhau, cường độ bị biến tướng tăng mạnh. Hai người cùng mặc đồ đỏ, tóc dài rối tung đứng giữa biển sét, độ kiếp trong sự hỗn loạn.
Trong dàn khách khứa có người thở dài, sợ La Sát Môn mất thể diện nên bắt tay hỗ trợ đánh tan lôi kiếp ở bên ngoài. Các loại pháp thuật liên tục bay lên trời, theo một ý nghĩa nào đó thì đây mới là màn biểu diễn đẹp nhất đêm nay.
Lôi kiếp vô tình đè xuống, mọi người vừa đồng lòng độ kiếp vừa suy nghĩ vì sao lại có lôi kiếp hợp nhất. Hai chữ ‘Song tu’ đột nhiên hiện lên trong đầu họ, họ than thở y hệt con rối: “Sao bất cẩn thế?”
Áo cưới đính kim tuyến bị lôi điện đốt cháy sém, cổ tay trắng bệch nhìn rất mảnh mai lại vững vàng kéo căng dây cung. Đỗ Thánh Lan chỉa Hồng Mông Nguyên Bảo lên trời, mũi tên xuyên qua thiên lôi chọc thủng kiếp vân trên đầu.
“Grào ——”
Hung thú của La Sát Môn nuôi dưỡng cũng đến giúp đỡ, tiếng thét khiến mặt đất chấn động, chân khí cuồn cuộn, vô số pháp thuật cùng xuất hiện, lôi kiếp hợp nhất nhanh chóng suy yếu.
Đỗ Thánh Lan và Đỗ Thánh Lan có lòng tin sẽ vượt qua lôi kiếp tiếp theo.
Trò cười đêm nay quá hoang đường, dù Đỗ Thánh Lan có mặt dày đến mấy cũng không chịu nổi. Hắn nhìn con rối, ra hiệu cho nó khuyên mọi người rút lui.
Con rối đang định nói thì nghe thấy giọng nói khe khẽ của Đỗ Thánh Lan: “Thái độ tốt một chút.”
Con rối gật đầu, giọng nói nửa vô cảm nửa nhiệt tình vang vọng khắp nơi: “Cảm ơn vì có mọi người, giải tán.”
“…..” Cánh tay đang kéo dây cung của Đỗ Thánh Lan run run.
Tiếng nổ đùng đùng khiến Đỗ Thánh Lan lấy lại tinh thần, tập trung độ những tầng sét còn lại. Hắn chủ động bay tới đón thiên kiếp, tin rằng chỉ cần bay đủ cao, lôi kiếp đủ sáng thì sẽ không nhìn thấy biểu cảm của những người khác.
Thấy tiểu sư đệ yếu đuối bất lực, Linh Thanh đạo quân chủ động hoà giải: “Các vị vất vả rồi, nơi này đã có chúng ta coi chừng, mọi người về sớm tu luyện đi!”
Lúc này La Sát đạo quân cũng lên tiếng: “Chuyện ngày hôm nay mong các vị giữ bí mật.”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen chạy thục mạng ở đằng xa. Bóng đen vừa chạy vừa gào: “Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc song tu quá độ, suýt bỏ mạng trong đêm tân hôn!”
Trong khoảng thời gian này, thực lực của Yểm vẫn giậm chân tại chỗ, tuy nhiên tốc độ lại tăng rất cao. Nó vẫn còn ghim lần trước bị ép đi hái ma tâm nên tung trò hề của đôi tân nhân cho cả giới biết để trả thù.
“Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc song tu quá độ, suýt bỏ mạng trong đêm tân hôn!!”
Giọng nói càng ngày càng cao, nó hy vọng có thể làm cho Đỗ Thánh Lan phân tâm, sau đó bị lôi kiếp giết chết.
Đáng tiếc là nguyện vọng của Yểm không thể thành sự thật, nó vừa chạy đến giới bích thì Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đã lần lượt độ kiếp thành công. Linh khí hoá mưa rơi lên mặt, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn xung quanh, chắc chắn khách khứa đã về hết.
La Sát đạo quân ho khan: “Chứng đạo chưa đầy một tháng đã cùng nhau đột phá, quả thật là một giai thoại.”
Sau đó La Sát đạo quân nghiêm túc nói tiếp: “Hai đứa đột phá quá nhanh, tâm cảnh dễ mất ổn định. Hay là hai đứa xuống hạ giới, quay về chốn cũ cảm ngộ đất trời lần nữa đi.”
Đỗ Thánh Lan nghi ngờ: “Chẳng lẽ sư huynh đang sợ hai người bọn đệ làm mất mặt sư huynh?”
“Làm gì có.” La Sát đạo quân bình tĩnh đáp: “Người khác muốn đột phá còn không được.”
Đỗ Thánh Lan nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Nhai Mộc, nghĩ đến Cửu Nô sắp bế quan, họ nên trở về thăm Cửu Nô. Hắn ôm quyền: “Lần này cám ơn sư huynh giúp đỡ.”
La Sát đạo quân gật đầu: “Đi nhanh đi, có khi còn có thể bắt được con chó nói lung tung kia.”
Sau khi tận mắt nhìn thấy hai bóng màu đỏ bay đi, La Sát đạo quân vội nói: “Phong ấn núi, ta muốn bế quan nửa năm.”
La Sát đạo quân sợ chỉ một lát nữa thôi, trò cười đêm tân hôn sẽ bị lan truyền khắp thượng giới. Hắn không muốn gặp một đám người tò mò đi hỏi chuyện song tu có phải là thật hay không.
Linh Thanh nói không sai, bình thường là phúc, vẫn nên bình thường thì tốt hơn.