Tuy đã sắp đến tiên yến nhưng Đỗ Thánh Lan không còn lòng dạ nào với bữa tiệc mà chỉ tập trung tìm đường chứng đạo cho Cửu Nô.
Hắn định đi tìm Đỗ Thanh Quang, chờ sau khi mảnh vỡ vá trời sẽ dùng lợi ích Thiên Đạo ban tặng giúp Cửu Nô vượt qua một cảnh giới. Tuy nhiên Đỗ Thanh Quang và mảnh vỡ đã bị Thiên Đạo hấp thu, hoàn toàn không cho hắn cơ hội thực hiện.
Khi Đỗ Thánh Lan đang ngẩn người trước tấm bia đá màu máu ở Minh Đô thì một vị khách bất ngờ tới thăm: Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đã không còn canh chừng ở cửa giới bích thu thập tin tức trong một thời gian dài.
Ánh mắt lâu chủ luôn đờ đẫn, tuy nhiên hơi thở lại ngày càng cao thâm, có lẽ nàng ta cũng sắp chứng đạo rồi.
“Người đó giao phó cho ta, có một số tin tức chỉ sau khi người đó chết mới có thể tháo phong ấn bán ra ngoài.”
‘Người đó’ là ai, trong lòng mọi người đều rõ.
Thiên Cơ đạo nhân không tham gia phát triển Thiên Cơ Lâu mà chỉ để lại một ngọn hồn đăng. Hồn đăng tắt, Thiên Cơ đạo nhân sẽ không xuất hiện nữa. Không bao lâu sau, hồn đăng tắt, lâu chủ Thiên Cơ Lâu làm theo lời hồ ly lúc còn sống lấy ra một số tin tức.
Đỗ Thánh Lan suy nghĩ cẩn thận, lập tức hiểu được ý đồ của Thiên Cơ đạo nhân.
Có lẽ những tin tức đó là tình báo bí mật. Nếu như công bố trực tiếp, e rằng hồ ly sẽ bị cắn trả biến mất.
“Lão lâu chủ từng nói phần thông tin này phải buôn bán cẩn thận, nếu không Thiên Cơ Lâu sẽ gặp hoạ.” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đờ đẫn, lúc thả tay xuống thì một trái quýt lăn ra từ tay áo. Nàng lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhặt trái quýt rồi nói: “Lúc trước ngươi từng tới mua tài liệu về tâm ma.”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang ám chỉ trong tay có thông tin đầy đủ hơn.
Hai mắt Đỗ Thánh Lan sáng ngời.
“Một triệu linh thạch.”
“Chốt.”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan một lúc lâu, nghi ngờ có phải mình báo giá thấp quá hay không, song giá cả đã được Thiên Cơ đạo nhân quyết định từ trước, nàng cũng không tiện trả giá.
Sau khi thanh toán xong, lâu chủ Thiên Cơ Lâu lập tức rời khỏi Minh Đô.
Trên phố thỉnh thoảng có vài tu sĩ đi ngang qua, Đỗ Thánh Lan tìm thấy tán cây mặt người, vội vàng bước vào.
Một lát sau, hắn mang theo quyển trục đến viện của Cửu Nô, sau đó bảo sư tử Tuyết Hoa gọi Âm Khuyển và ban lãnh đạo Minh Đô đến gặp. Khi mọi người đã đến đông đủ, tiểu ngân long chui ra ngoài tay áo Đỗ Thánh Lan, lười biếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Nhai Mộc mới độ Hoá Long Kiếp nên vẫn đang dưỡng thương, gần đây y đều ngủ say tu luyện điều hoà hơi thở.
Đỗ Thánh Lan: “Có liên quan đến việc chứng đạo của mẹ nuôi.”
Lúc Đỗ Thánh Lan đang nói chuyện, đám Âm Khuyển đã đến nơi. Ban lãnh đạo Minh Đô rất đoàn kết, sau khi nghe thấy hai chữ chứng đạo thì Âm Khuyển nhìn sang Đỗ Thánh Lan: “Có cách hả?”
Đỗ Thánh Lan mở quyển trục: “Ma tâm.”
Bản thân tâm ma không có thực thể nên cần phải chiếm đoạt nguyên chủ. Theo như quyển trục viết thì ma tâm có thể giúp tâm ma có cơ thể và sẽ không có bất kỳ phản ứng bài xích nào.
Ma tâm được sinh ra ở nơi oán hận nồng đậm nhất, mà đúng lúc thượng giới có một nơi như vậy: Đao gia.
Đao Mộ là nơi Phạn Hải tôn giả luyện đao, gã đã giết vô số đao khách tuyệt thế, vứt hài cốt ở đó, giữ lại đao của nạn nhân khiến chúng nuôi dưỡng thần thức trong sự oán hận, tự mài giũa kỹ năng dùng đao.
Ma đao Phạn Hải sử dụng trong trận chiến cuối cùng cũng được sinh ra ở nơi này.
“Nếu tin tức không sai thì có lẽ Đao Mộ sẽ sinh ra một viên ma tâm.” Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Phiền phức bây giờ là ma tâm không thể rời bỏ oán niệm tẩm bổ, mang về kiểu gì đây.”
Sinh linh Minh Đô có thể mang ma tâm về nhưng linh áp trên thượng giới quá mạnh, tìm kiếm tâm ma rất mất thời gian, họ chưa chắc có thể chạy về Minh Đô kịp lúc.
Linh áp không có tác dụng với sư tử Tuyết Hoa nhưng từ khi Đỗ Thánh Lan bình an trở về, nó đã không còn sự oán thán đó nữa. Cuối cùng chỉ còn lại một sự lựa chọn: Yểm.
Yểm chẳng những nhiều mạng mà từ những lần gặp nó trên thượng giới, có thể thấy được Yểm có cách đối phó với linh áp trên thượng giới.
Cửu Nô luôn im lặng đột nhiên nói: “Thôi.”
Hợp tác với Yểm chẳng khác gì đi chịu chết.
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Mẹ không thể từ bỏ cơ hội chứng đạo chỉ vì thấy nó xui xẻo.”
Cửu Nô nhíu mày, định lên tiếng thì ngân long hoá thành người. Y giải thích: “Nếu vì việc này mà từ bỏ, sau này hắn sẽ có khả năng sinh ra tâm ma.”
Rõ ràng có cơ hội cho Cửu Nô chứng đạo, bởi vì cảm thấy đối tượng hợp tác xui xẻo mà để cơ duyên vuột mất, Đỗ Thánh Lan sợ rằng sẽ không thể thuyết phục chính mình.
Chỉ cần không phải là vấn đề không có lời giải, Đỗ Thánh Lan đều sẽ chọn hướng tích cực: “Ta gọi mọi người đến đây là muốn hiểu thêm về Yểm.”
Điều kiện hợp tác là phải hiểu rõ bên hợp tác.
Nam tử âm nhu nói trước: “Rất kỳ lạ, lúc nó vừa sinh ra thì sương máu Minh Đô đều biến thành màu đen, thời gian đó tất cả mọi người đều rất xui xẻo.”
Lão giả nói: “Khu tây có một quỷ tu rất mạnh, nghe nói sau khi hợp tác với Yểm thì ngủ say gần trăm năm.”
Ban lãnh đạo Minh Đô đang liến thoắng thì binh nhân vốn kiệm lời bỗng lạnh lùng nói: “Có độc.”
Nụ cười Đỗ Thánh Lan vụt tắt.
Nữ tử vác búa ngẩng đầu: “Ta vẫn cảm thấy Minh Đô có thể khôi phục trật tự chắc chắc liên quan đến việc Yểm rời khỏi Minh Đô.”
Sau đó mọi người vắt hết óc kể lại những đặc điểm, tính cách của Yểm để Đỗ Thánh Lan tổng kết.
Cửu Nô vẫn cảm thấy việc này quá nguy hiểm nhưng đều bị Cố Nhai Mộc dùng tâm ma đè xuống. Tấm chân tình con đi xa lòng mẹ lo âu làm ban lãnh đạo Minh Đô từng nhìn thấy Cửu Nô đánh người cảm thấy xa lạ.
“Mọi việc không thể cưỡng cầu.” Nàng nhiều lần căn dặn.
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Con sẽ cẩn thận.”
Cho dù không thành công thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi người đứng xung quanh một cái bàn nhỏ, sư tử Tuyết Hoa không chen được, bị ép đứng bên ngoài bàn bạc. Đến khi họ bàn bạc xong, nó mới giơ móng vuốt: “Chú Mắt Xanh đồng ý hợp tác không?”
Bây giờ lại có thêm một vấn đề: Tìm Yểm.
Âm Khuyển ra ngoài dạo một vòng, kết luận là bây giờ có lẽ Yểm không ở hạ giới.
Nếu lên thượng giới, Yểm ở gần đó thì Cố Nhai Mộc có thể dựa vào hơi thở tìm được Yểm, song nếu cách quá xa thì năng lực này không dùng được. Sư tử Tuyết Hoa đứng dậy dùng hai chân trước làm tâm, vẽ một vòng tròn thật lớn.
Đỗ Thánh Lan hiểu ý: “Không tệ, có thể đi tìm Thực Hồn đạo quân.”
Tầm Trân Đỉnh đã từng tìm được hắn và sư tử Tuyết Hoa trong bí cảnh, có lẽ nó cũng tìm được Yểm.Từ sau khi trời phạt giáng thế, không gian trong khe hở giới bích đã lớn hơn trước rất nhiều.
Khi đó Cố Nhai Mộc gãy sừng chảy rất nhiều máu ở nơi này. Vì năng lượng tinh khiết nên có một số tu sĩ to gan ngồi ở đây tu luyện. Trước đây đã có mấy vị tu sĩ đang tu luyện bị đánh lén, nhẹ thì mất bảo bối, nặng thì mất mạng.
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, bước qua giới bích tiên giới.
Cấp bậc của Hoá Long Kiếp vượt xa những thiên kiếp bình thường. Sau khi đoạt xá, cảnh giới của Đỗ Thánh Lan không bị hạ xuống mà chỉ thay đổi màu sắc. Nếu không hoá trang thì lông mi và tóc sẽ có màu tím nhạt lạ thường.
Cố Nhai Mộc nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, cho rằng hắn đang lo lắng về ma tâm nên giọng điệu mềm mỏng hiếm thấy: “Đừng tạo áp lực quá lớn.”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười đầy miễn cưỡng.
Hắn chỉ đang nghĩ làm cách nào để tóc trở nên bình thường thôi.
Thực Hồn đạo quân không cố ý che giấu hành tung, La Sát Môn chỉ cần nghe ngóng sơ qua đã biết được Thực Hồn đang ở đâu.
Bởi vì có việc cần nhờ cậy nên họ đến tận nhà chào hỏi rất lịch sự. La Sát đạo quân tự mình dẫn theo Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đến bên ngoài rừng trúc nơi Thực Hồn đạo quân bế quan. Không có việc gấp thì đừng quấy rầy, cảm nhận của tu sĩ rất mạnh, nếu người ta đồng ý thì sẽ ra ngoài gặp mặt.
Không bao lâu sau, Thực Hồn đạo quân ra ngoài rừng trúc.
La Sát đạo quân chủ động ôm quyền, Thực Hồn đạo quân im lặng đáp lễ.
Khi biết được họ chỉ mượn Tầm Trân Đỉnh để tìm con chó, Thực Hồn đạo quân không từ chối.
“Bây giờ đi luôn à?”
Đỗ Thánh Lan: “Chờ thêm lát nữa.”
Một lát sau, Tiếu Tiếu đạo quân và con rối lần lượt đến nơi.
Tiếu Tiếu là dị thú không gian, có thể đề phòng đánh lén bất kỳ lúc nào, đến khi cần thiết còn có thể mở một không gian độc lập chạy thoát.
“Sau khi tìm được Âm Khuyển, chúng ta sẽ đi thẳng đến Đao gia.” Đỗ Thánh Lan giải thích cho sự nghi ngờ của Thực Hồn đạo quân.
“Cần nhiều người vậy à?” Thực Hồn đạo quân biết rất rõ nơi Phạn Hải tôn giả dùng để luyện đao, tuy rằng nguy hiểm nhưng không đến mức ảnh hưởng đến tính mạng, không cần phải mang theo con rối cấp chuẩn đế.
Nghĩ đến Yểm, Đỗ Thánh Lan mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: “Con chó kia hơi tà môn.”
Con rối và La Sát đạo quân có lực chiến mạnh nhất, Tiếu Tiếu sắp xếp đường lui, cộng thêm hắn và Cố Nhai Mộc thì chắc sẽ không đến nỗi nào.
Tầm Trân Đỉnh từng bắt được sư tử Tuyết Hoa, nó tìm kiếm dựa theo hơi thở của sư tử Tuyết Hoa, nhanh chóng xác định được phương hướng của Yểm.
Cùng lúc đó, Yểm đang ở trên tiên đảo nhìn chằm chằm Thù Quả sắp chín. Thiên tài địa bảo bình thường không có tác dụng với nó, có thể gặp được thứ tốt, đương nhiên nó sẽ không bỏ qua.
Thù Quả có tổng cộng bảy chiếc lá, khi bảy chiếc lá đều rơi xuống là lúc Thù Quả đã chín.
Dưới ánh nhìn soi mói của đôi mắt xanh hung tàn, chiếc lá cuối cùng sắp rơi xuống thì đột nhiên có một cái bóng lướt qua mặt hồ, làm lơ Thù Quả đã chín. Yểm vội vàng hoá thành cái bóng định chạy trốn.
Uy áp cấp chuẩn để ập đến, tốc độ của Yểm sụt giảm nghiêm trọng. Yểm chạy trốn thất bại, ngọn lửa màu xanh bùng cháy quanh người, nó hung dữ nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan ở đối diện.
Đỗ Thánh Lan đứng bên hồ bình tĩnh nói: “Ta không tới tìm ngươi tính sổ.”
Yểm cười khẩy: “Không tính sổ, chẳng lẽ là hợp tác à?”
Đỗ Thánh Lan không muốn chấp nhận hai từ này, im lặng một lát rồi nói: “Bọn ta sẽ dùng vũ lực ép ngươi làm một việc.”
“Đó chẳng phải là hợp…”
Sát ý lao đến, Đỗ Thánh Lan cầm Hồng Mông Nguyên Bảo, cung tiễn nhắm ngay Yểm: “Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta đảm bảo mũi tên này sẽ xuyên qua đầu ngươi.”
Bên kia người đông thế mạnh, cuối cùng Yểm lựa chọn câm miệng.
Sau khi chắc chắn hắn không tới lấy mạng nó, Yểm nhanh chóng ăn Thù Quả rồi cùng họ lên đường.
Thực Hồn đạo quân chỉ cho mượn đỉnh, không cùng họ đến Đao Mộ, hắn luôn cố gắng tránh né những thứ liên quan đến Phạn Môn. Trước khi từ biệt, Thực Hồn đạo quân dặn dò: “Đừng nghe oán niệm của Đao gia đầu độc.”
Những tu sĩ chết ở đó có người hiền, có người ác, sau một thời gian dài bị hận thù tiêm nhiễm, họ đã sớm trở thành vật vô cùng tà ác.
Đỗ Thánh Lan thu cung tiễn: “Cảm ơn.”
Thực Hôn đạo quân lắc đầu rồi bay đi.
Phạn Môn chiếm một diện tích rất lớn, rất nhiều thế lực từng có ý định chiếm nơi này để xây dựng thế lực mới, song họ thấy La Sát Môn luôn im lặng nên chỉ có thể tạm thời kiềm chế. Đao gia ở giữa Phạn Môn, tuy chưa đến gần nhưng họ đã cảm nhận được nguồn năng lượng không ổn định trong không khí, gió to phần phật như tiếng khóc than.
“Thứ cần tìm là ma tâm, ngươi chịu trách nhiệm vận chuyển.” Đỗ Thánh Lan liếc Yểm: “Đừng làm chuyện dư thừa.”
Ý cảnh cáo rất rõ ràng, nhiều mạng không có nghĩa là không thể giết chết.
Từ trước đến nay, Yểm không bao giờ dại dột đâm đầu vào cái thiệt trước mắt, hơn nữa có con rối cấp chuẩn đế ở đây, cho dù nó muốn làm gì cũng không được.
Đao gia được xây dựng theo thực lực của đạo quân, vừa bước vào bên trong lục phủ ngũ tạng đã bị chèn ép đau đớn. Đỗ Thánh Lan liên tục bày kết giới, nhân tiện quan sát xung quanh.
Đủ loại đao treo giữa không trung, hầu hết đều không có vỏ đao, mây trên trời rất thấp, hài cốt trải đầy đất. Mây đen dày và nặng thu hẹp khoảng cách giữa trời và đất, tạo thành áp lực cực lớn.
Đao gia rộng mênh mông, trường đao rục rịch như sẵn sàng chém bất kỳ lúc nào.
Tiếng than khóc rõ ràng hơn xen lẫn với giọng nói đau xót ‘Mau cứu ta’. Xương trắng trên đất nhúc nhích như mấy con sâu, định kéo người xuống đất.
Đỗ Thánh Lan hỏi: “Cứu thế nào?”
Giọng nói đau xót biến thành oán hận vô hạn: “Đương nhiên là đi theo bọn ta!”
Vừa dứt lời, vô số đại đao từ khắp nơi bay đến. Đỗ Thánh Lan đã có chuẩn bị từ trước, trốn sau lưng con rối, tiện thể khép chặt tay áo để tránh ngân long rơi ra ngoài.
Coong!
Lưỡi đao bị con rối chụp lấy, ra sức chém xuống. Sau một tiếng vang lanh lảnh, thanh đao đã bị con rối bẻ thành hai đoạn.
“Ma tâm ở đâu?” Con rối lạnh lùng hỏi.
Nó không cho thanh đao thời gian trả lời mà dùng cách thức bạo lực thô sơ nhất: Bẻ đao.
“Ma tâm ở đâu?”
Câu hỏi không nhận được đáp án, con rối dứt khoát bắt lấy mấy thanh đao đang trốn ở đằng xa, tiếp tục bẻ gãy.
“Ma…”
Đến lần thứ ba lên tiếng, con rối còn chưa kịp nói xong thì nhiều vong hồn oán hận đã chủ động trả lời: “Trong lòng đất! Khốc Khấp Thụ ở phía dưới.”
Từ xa đến gần, đâu đâu cũng có tiếng trả lời, hơn nữa còn rất đồng thanh. Chúng không thể thông đồng với nhau trong tình huống như vậy. Con rối phủi mạt sắt trên tay, bước về phía một gốc cây khô ở đằng xa.
Cái cây kia rất nổi bật, đa số tiếng khóc đều phát ra từ trong hốc cây.
Vừa đến nơi, Cố Nhai Mộc đã lập tức thuấn di ra ngoài.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Để ta!”
Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Ngươi đứng xa ra, đừng để bị dính đất.”
Cố Nhai Mộc nói xong thì lập tức biến thành tôm tít bắt đầu đào hang.
Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy Cố Nhai Mộc làm việc nhưng khi chứng kiến đất cát bay tứ tung như thác đổ, La Sát đạo quân vẫn cạn lời với tốc độ đào hang đáng sợ này.
Không khí bị bóp méo, Tiếu Tiếu kinh ngạc lộ nửa mặt ra ngoài: “Hắn đào một cái không gian đấy à?”
Không phải Cố Nhai Mộc đào không gian mà không gian này vốn đã tồn tại, y chỉ phá vỡ lá chắn mà thôi.
Cố Nhai Mộc biến thành người, mọi người lần lượt đi vào đường hầm đến một không gian khác. Tầm mắt nhanh chóng rộng mở, vùng không gian này giống như một vực sâu, nơi nào cũng có cửa. Họ đang đứng ở vòng ngoài cùng, xung quanh đều là ‘mạch máu’ khác thường do oán khí ngưng tụ. Những mạch máu này liên tục vận chuyển oán và hận làm chất dinh dưỡng cho thứ nào đó trong vực sâu.
Một tiếng than khóc không biết là nam hay nữ vang lên từ trong lòng đất.
“Vượt qua lĩnh vực này, chỉ cần có thể đến trước mặt ta là có thể mang ta đi.”
Nhiều năm trôi qua, ai cũng muốn mang đi viên ma tâm này, chẳng những thần niệm ở bên ngoài muốn chiếm lấy thân xác mà ngay cả Phạn Hải tôn giả cũng từng có suy nghĩ này. Dùng ma tâm luyện ma đao là một lựa chọn rất tốt.
Dùng bạo lực giải quyết không phải là chuyện khó, tuy nhiên nếu dùng bạo lực vượt qua lĩnh vực ma tâm, ma tâm cũng sẽ bị huỷ.
Con rối xung phong đi trước, cửa biến thành nhiều con đường. Đỗ Thánh Lan đang định theo con rối bước vào một con đường thì bị một nguồn sức mạnh vô hình đẩy ra. Hắn lập tức hiểu được mỗi con đường chỉ cho một người đi vào,
Bây giờ chỉ có thể tách ra.
La Sát đạo quân dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi trước.
Tiếng khóc kỳ quái quanh quẩn trên không trung: “Mỗi lần ta mở lĩnh vực đều sẽ ngủ say trăm năm. Lần này thằng đần Phạn Hải không đến, thì ra là đổi người rồi.”
Ma tâm khiến người khác cảm thấy rất kỳ lạ, nó như một đứa trẻ nghịch ngợm ương bướng, vừa muốn chơi trò chơi vừa muốn giải thoát.
“Hoặc là cùng vào, hoặc là rời khỏi nơi này.” Nó bỗng nhiên la hét như điên.
Đỗ Thánh Lan liếc rất nhiều con đường nhỏ, bên ngoài đều viết những chữ khác nhau bằng máu, có lẽ sức mạnh tấn công của ma tâm không quá mạnh, loại dị vật thuộc nhóm lĩnh vực thường sẽ thiên về phòng thủ.
Đỗ Thánh Lan rất tự tin vào khả năng chạy trốn, chỉ tay vào con đường có viết hai chữ bằng máu ‘Phản bội’. Hắn muốn đi con đường này.
Cố Nhai Mộc không cản mà chỉ nói: “Gặp nguy hiểm phải la cứu mạng.”
An toàn là trên hết, cùng lắm thì để con rối dùng bạo lực giải quyết.
Đỗ Thánh Lan gật đầu rồi nhanh nhẹn bước vào con đường nhỏ.
Khắp nơi đều là mặt nạ da người, cho dù trước mặt hay xung quanh đều đang diễn ra hình ảnh tàn sát lẫn nhau, song khi đến gần thì sẽ phát hiện đây chỉ là ảo ảnh.
“Cha! Mẹ!”
“Phù nhi, vì sao giết ta?”
“Lý lang!”
Những tiếng gào rống trước khi chết của họ đều là thật, tiếng khóc kỳ quái bật cười: “Phản bội làm con người tuyệt vọng, chỉ cần ngươi có thể tiếp nhận sự đau đớn khi bị cả thế giới bỏ rơi là có thể đi tiếp.”
Một ‘mạch máu’ rất to chặn đường.
Tiếng khóc kỳ quái cười ác độc: “Nếu không sợ chết thì đứng trước mặt nó.”
“Không có yêu cầu khác hả?”
Tiếng khóc kỳ quái cho rằng hắn sợ nên tiếng cười càng chói tai hơn.
Đỗ Thánh Lan chủ động đến trước mặt mạch máu, thầm nghĩ hoá ra trên đời này lại có chuyện tốt như vậy, đây là sở trường của hắn.
Đỗ Thánh Lan cầm kiếm để lỡ xảy ra chuyện có thể kịp thời chặt đứt mạch máu.
Mạch máu không ngừng phun ra khí đen bám lên ấn đường của Đỗ Thánh Lan. Cuộc đời của gần trăm người lúc còn sống nổ tung trong đầu, có người bị cha mẹ bỏ rơi, có người bị vợ chồng phản bội… Từng tia tàn niệm đang điên cuồng la hét thật bất hạnh.
Chúng muốn chui vào thức hải của Đỗ Thánh Lan, để lại cho hắn thương tật vĩnh viễn.
Đỗ Thánh Lan biết thứ thật sự đang quấy phá là ‘mạch máu’ kia nên bình tĩnh vươn tay chạm vào vết rách đang toả khí đen để nó nhìn thấy một phần trí nhớ của hắn.
Từ bé đã không được gia tộc thương yêu, bị bạn bè bán đứng, bị trục xuất Trảm Nguyệt Sơn… ‘Mạch máu’ vừa xem đến đây đã im lặng xua tan khí đen, thuận tiện vặn vẹo giúp Đỗ Thánh Lan phủi bụi trên vai: “Quấy rầy.”
Thì ra những thứ này đều chỉ là muỗi.
…
Cố Nhai Mộc lựa chọn con đường có chữ máu ‘Tham lam’. Nơi này không có khí đen dày đặc mà trái lại rất yên tĩnh, lối ra bị ‘Bướu thịt’ lấp kín.
“Mau tới xem ai tham lam hơn…”
Bướu thịt há vô số cái miệng, tranh nhau kể đã làm những chuyện dơ bẩn nào. Trước khi chúng kịp mở miệng, Cố Nhai Mộc rút ra tâm ma. Mấy ngày không gặp, tâm ma nhỏ bằng nắm tay đã trở về ba trăm cân, hoặc là còn nặng hơn trước.
Ngay cả Cố Nhai Mộc cũng kinh ngạc nhìn tâm ma.
Tâm ma: “Từ lúc Đỗ Thánh Lan hứa làm đạo lữ, bản thân ngươi đang nghĩ gì, chẳng lẽ ngươi không biết à?”
Tâm ma còn chưa châm chọc xong thì chợt nhìn thấy Cố Nhai Mộc cười nham hiểm, nó dứt khoát câm miệng.
Bướu thịt chưa bao giờ nhìn thấy tâm ma như vậy, nhìn bề ngoài còn là tâm ma được người khác nuôi dưỡng, ngàn vạn cái miệng tạm thời không biết nên nói gì. Cuối cùng, một cái miệng lên tiếng: “Tuy lúc còn sống ta đối nhân xử thế không được tốt lắm nhưng ngươi cũng tệ quá đi.”
Phải có bao nhiêu tà niệm mới tạo ra tâm ma đồ sộ như vậy. Phải có bao nhiêu biến thái mới chọn không chém mà nuôi dưỡng tâm ma.
Cố Nhai Mộc không thèm liếc ‘bướu thịt’, lạnh lùng hỏi: “Qua cửa chưa?”
Ma tâm rất giữ lời hứa, ‘bướu thịt’ nhường đường cho Cố Nhai Mộc.
…
Khi mọi người đều qua cửa thì Đỗ Thánh Lan là người đầu tiên sắp đến đích.
Trong phạm vi của lĩnh vực cuối cùng chỉ có lối đi dài vô tận, oán khí và lệ khí làm mỗi bước đi của Đỗ Thánh Lan đều rất khó khăn.
Đỗ Thánh Lan càng đi càng thấy viên ma tâm này rất thích hợp với Cửu Nô. Lĩnh vực nhìn như mênh mông nhưng trên thực tế cũng có thể xem là một loại pháp tắc hư thực.
Rõ ràng chân nặng như rót chì nhưng Đỗ Thánh Lan lại bình tĩnh bước về phía trước. Những luồng khí đen vừa rồi vẫn có ảnh hưởng đến hắn, chân khí tiêu hao nhanh hơn bình thường.
Không biết qua bao lâu, một gốc cây lọt vào tầm mắt, đây mới là bản thể thật sự của Khốc Khấp Thụ. Trên cây mọc một trái tim khí đen lượn lờ, thỉnh thoảng hét lên một tiếng điếc tai.
Đỗ Thánh Lan dừng bước cách đó trăm thước, cảm thấy không chân thật lắm. Thông thường, thử thách khó nhất sẽ được đặt cuối cùng, tuy nhiên đoạn đường cuối cùng này không có gì cả.
Không ngờ con rối cũng có mặt ở đây, nhìn thấy nó Đỗ Thánh Lan mới yên tâm đi tới.
Con rối cầm trong tay một chuỗi nhân quả, nó cảm nhận một lát rồi nói: “Năng lượng ma tâm có hạn.”
Nói cách khác, năng lực của nó chỉ có thể tạo ra những trò bịp bợm như vậy.
Đỗ Thánh Lan phì cười: “Đạo tâm của Phạn Hải tệ quá.”
“Nhiều người mới có lựa chọn.” Ma tâm trả lời: “Mỗi lần Phạn Hải đến đây, ta chỉ cho hắn một con đường: Phản bội.”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy không khỏi bật cười. Với tính cách thà phụ người trong thiên hạ, nếu Phạn Hải tôn giả bị phản bội, bị vứt bỏ, không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường. Bị một viên ma tâm đùa giỡn thành như vậy, danh hiệu thằng đần quả là được đặt làm riêng cho Phạn Hải.
Ma tâm nói chuyện luôn có giọng điệu khóc lóc kỳ quái: “Các ngươi muốn luyện ta sao?”
Cho dù là sinh vật bóng đêm ở nơi u tối trong lòng đất quá lâu cũng sẽ cảm thấy không vui. Đối với nó, sống hoặc chết đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đỗ Thánh Lan: “Để ngươi làm trái tim cho tâm ma.”
Ma tâm cười khằng khặc, cả gốc Khốc Khấp Thụ đều đang đong đưa như đang vỗ tay bốp bốp: “Thú vị! Ta thích làm chuyện thú vị.”
Cho dù là thật hay giả, nếu đã đến trước mặt ma tâm thì ắt hẳn có thể mang nó đi. Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, không ngờ chuyến đi này lại thuận lợi như vậy.
Con rối đến dưới tán cây, song ngón tay nó cử động kiểu gì cũng không chạm được ma tâm.
Tiếng khóc kỳ quái nhắc nhở: “Đổi người khác.”
Con rối nhìn Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan vươn tay ra hái cũng không có kết quả.
“Đổi người khác.”
Thấy Đỗ Thánh Lan nghi ngờ, ma tâm nóng nảy lặp lại từng chữ một: “Đổi, người, khác.”
Đỗ Thánh Lan như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt khó coi: “Chẳng lẽ chỉ có con người mới có thể hái ngươi?”
“Đương nhiên, ta được sinh ra từ vô số oán niệm của con người.”
Muốn hái nó từ trên Khốc Khấp Thụ thì phải là con người.
Đỗ Thánh Lan mím môi, giang rộng hai tay: “Nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi.”
“…..” Nếu có thể dựa vào sức mạnh của bản thân rời khỏi cây, nó còn ngoan ngoãn ở đây mặc người ta chém giết làm gì?
Sơ suất rồi. Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, lúc tới đây phải gọi hoà thượng Ngũ Uẩn đi cùng mới đúng.
Ma tâm muốn rời khỏi nơi ngày ngắm nhìn thế giới bên ngoài, tuy nhiên nó không muốn bị tên đần mang đi. Khó khăn lắm mới được nghênh đón bình minh, không ngờ kết quả lại như vậy. Nó mắng một tiếng xúi quẩy, trong trái tim như có một đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm Đỗ Thánh Lan, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là con người mà?”
Ngay khi nó vừa hỏi, Đỗ Thánh Lan biến thành một tia chớp màu tím nhạt.
Hai bên cùng chìm vào im lặng.
Sau đó, ma tâm nhanh chóng vui vẻ: “Bạn của ngươi chắc chắn là người.”
Đã có một người vượt qua sát hạch của nó.
Ma tâm vui buồn thất thường, không còn ghét bỏ khi biết Đỗ Thánh Lan là người mà phát ra một tràng cười quái dị. Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, vừa tỉnh ngủ đã nhận được nhiều niềm vui đến vậy.
Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan đứng dưới tán cây xa xa, Cố Nhai Mộc dịch chuyển đến bên cạnh: “Sao không hái?”
Đỗ Thánh Lan cười khổ.
Cố Nhai Mộc vươn tay, tuy gần trong gang tấc nhưng hoàn toàn không với tới.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên ở sau lưng. Tiếu Tiếu như bị khơi gợi chuyện đau lòng, tâm trạng chưa được ổn định, nhìn họ mà hỏi: “Sao không hái?”
Vừa dứt lời, Tiếu Tiếu vươn tay nhưng không với tới, lại vươn tay nhưng vẫn không với tới.
Đỗ Thánh Lan không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Con người mới hái được.”
Hai người nhìn nhau, không bao lâu sau La Sát đạo quân và Yểm cũng xuất hiện. Yểm nhờ nhiều mạng mới có thể vào nơi này.
“Đứng ở đây làm gì?” Yểm hùng hổ: “Mau hái đi.”
Nó vừa ngẩng đầu, một đống ánh mắt oán hận bay tới.
“…..” Nhìn nó làm gì?
La Sát đạo quân nhận ra có điểm bất thường, đang định lên tiếng thì ma tâm nổi giận: “Chẳng lẽ ngươi cũng không phải con người?”
La Sát đạo quân bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải là người?”
Tiếu Tiếu nói nhỏ với La Sát đạo quân.
La Sát đạo quân nhíu mày.
Ma tâm không còn hiền lành như trước, lần thứ hai nổi giận: “Các ngươi chắc chắn đang chơi ta, ta sẽ giết các ngươi!”
Chắc chắn có người đang giả vờ, họ muốn xem trò hề của nó.
Đáp lại nó là một tiếng thở dài rất khẽ. Lúc Đỗ Thánh Lan thở dài thì một con rồng, một con dị thú không gian, một con hung thú mang dòng máu viễn cổ, một con chó và một con rối lẳng lặng nhìn nó.
Tiểu thiên lôi ngồi trên sừng rồng khẽ vuốt ve sừng rồng lạnh lẽo lấy lại tinh thần. Một lát sau, hắn nói: “Ngươi thấy chúng ta còn có cơ hội không?”
“…..”