Không khí trong văn phòng rất nhẹ nhàng, nếu lúc này có người bước vào thì sẽ nhìn thấy bức tranh cha con vui vẻ hòa thuận.
– Kế hoạch về công nghiệp của cô làm tôi rất hứng thú, bên ngành công nghiệp giờ vừa khéo lại đang thiếu người, tôi sẽ thăng chức cho cô làm phó giám đốc bên công nghiệp.
Khổng Khánh Tường nhìn cô nói.
Phòng công nghiệp tuy yếu thế nhưng vẫn còn là ngành chủ chốt trong công ty, có quyền nhất định, giờ đáng ra ông ta phải đè ép cô mới đúng?
Cố Trường Khanh biết nhất định vẫn còn câu sau.
Khổng Khánh Tường đứng lên, vòng ra bàn làm việc, đi đến bên Cố Trường Khanh, vỗ vỗ vai cô:
– Con là con gái của cha, lại có bản lĩnh như vậy, đương nhiên cha sẽ phải bồi dưỡng con để con nối nghiệp cha.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn ông ta, có chút bội phục giờ này mà ông ta còn nói ra được mấy câu như vậy.
Tình thế như nào đôi bên đều hiểu rõ chỉ là không ai chủ động chọc thủng lớp giấy này mà thôi.
– Đúng rồi!
Khổng Khánh Tường lấy tập kế hoạch kia ra, lật lật rồi thoải mái nói:
– Tôi đã đọc kĩ bản kế hoạch, làm rất tốt, nhất là đầu tư công nghiệp, mọi người đều rất hứng thú. Chỉ là hai năm qua vì tình hình chung không tốt, công ty con mang về lợi nhuận không quá khả quan, tương lai thế nào không rõ, tùy tiện đầu tư thì rất mạo hiểm, cũng phải biết rõ xem có nên đầu tư hay không? Bản thân xí nghiệp có sức sống hay không? Công ty con và công ty mẹ độc lập, tự phụ trách tài chính nợ nần, không có liên quan. Các cổ đông cũng sẽ không đồng ý tùy tiện rót tài chính vào nơi không có hi vọng!
Cố Trường Khanh cân nhắc rồi nói:
– Tôi đã phân tích kĩ tình hình của các công ty con, tuyệt đối không đến mức không thể cứu vãn.
Khổng Khánh Tường cười cười:
– Trường Khanh, cô đúng là vẫn còn thiếu kinh nghiệm, số liệu bên dưới báo lên không thể tin tưởng hoàn toàn được. Nhưng cuộc họp sáng nay tôi đã bàn bạc với mọi người, đã nghĩ ra một cách thiết thực.
Ông ta xoay người, lấy một tập tài liệu rồi đưa cho Cố Trường Khanh:
– Công ty nhựa này là một trong những công ty con do ông ngoại cô sáng lập, cũng từng có lúc làm ăn rất phát đạt, nhưng hai năm qua bị ảnh hưởng của khủng hoảng nên giờ đã đình công, rất nhiều hàng tồn kho không bán ra được, đã nợ tiền công của nhân viên được mấy tháng rồi, ngân hàng lại thúc nợ, đây là công ty kém nhất, công ty vốn quyết định chấm dứt hoạt động của nó để hoàn trả nợ nần nhưng cô đã nói nó còn có thể mang lại nguồn lợi lớn, chúng tôi đều cho rằng nên để cho nó một cơ hội. Chỉ là tôi vừa mới nói đó, tình hình này không thể đầu tư tùy tiện cho nên chúng tôi nhất trí sẽ cử một người đến công ty này giúp đỡ bọn họ vực dậy, nếu trong ba tháng, tiêu thụ tăng lên 15% thì công ty sẽ rót tài chính giúp bọn họ điều chỉnh lại. Nếu không đạt được tốc độ đó thì ba tháng sau sẽ giữ nguyên kế hoạch tuyên bố phá sản.
Ông ta nhìn Cố Trường Khanh cười khẽ:
– Về phần người giúp đỡ, chúng tôi đều nhất trí cho rằng ngoài cô ra thì không có ai thích hợp hơn.
Cố Trường Khanh hơi biến sắc, cô lập tức hiểu ra dụng ý của ông ta.
Cô đưa ra kế hoạch này, ông ta liền tương kế tựu kế buộc chặt tiền đồ của cô vào kế hoạch này. Cô có thể phản đối sao? Đó chẳng phải là tự làm mất mặt mình, tỏ vẻ mình không tự tin vào kế hoạch của chính mình? Điều này sẽ khiến các cổ đông vừa mới sinh chút hi vọng vào cô lại phải thất vọng.
Nhưng đây căn bản là đang làm khó cô, thời điểm này đòi tăng lượng tiêu thụ lên 15% vốn là không thể, hơn nữa cho dù cô dùng hết sức thì ông ta sẽ ngồi chờ cô thành công? Công ty này chắc chắn đã có người của ông ta đợi sẵn, sẽ dùng đủ mọi cách để quấy nhiễu cô.
Nhưng lại không thể nói ông ta vô lý, trong tình hình chung bất ổn như bây giờ, việc đầu tư phải vô cùng thận trọng, các cổ đông hận không thể kiếm được thật nhiều tiên, đương nhiên sẽ không từ chối đề nghị của Khổng Khánh Tường.Hơn nữa bây giờ đẩy cô đi, kế hoạch cô đã làm sẽ giao cho người của ông ta, làm tốt là công của bọn họ, làm không tốt là vì kế hoạch của cô có vấn đề. Ba tháng vắng mặt sẽ làm nhạt dần cảm giác tồn tại của cô, sự chấn động lần này của cô tạo ra cũng dần biến mất theo việc cô rời đi và người khác chiếm công. Chỉ cần cô thất bại thì có muốn được mọi người tin tưởng thêm lần nữa sẽ càng khó khăn, sẽ khiến bọn họ nghĩ cô còn quá non, nói được mà không làm được, sẽ càng thêm ủng hộ Khổng Khánh Tường.
Giỏi lắm Khổng Khánh Tường, chỉ chưa đầy một ngày đã nghĩ được cách thức không chút sơ hở này, ai có thể nói ông ta cố ý trù dập cô, kế hoạch cô đưa ra rồi cô thực hiện chẳng phải là rất hợp lý?
Cố Trường Khanh nhìn tập văn bản kia, mặt hơi tái lại, tim đập loạn.
– Thế nào? Trường Khanh, sắc mặt cô có vẻ không tốt.
Khổng Khánh Tường nhìn cô cười, như người cha hiền:
– Là không thoải mái hay là…
Ông ta rung tập văn bản trong tay lên :
– Hay là không chắc chắn với công việc này? Nếu không tin tưởng thì cứ nói, tôi sẽ không làm khó cô, sẽ phái người khác qua!
Cố Trường Khanh nhìn gương mặt tươi cười kia, ông ta cười từ ái như vậy, ai có thể tìm ra sơ hở gì?
Cô có thể yếu thế sao? Đương nhiên không thể!
Từ khi cô quyết định quyết đấu trực diện với ông ta, mọi đòn phản kích của ông ta cô đều đã chuẩn bị tâm lý. Ông ta đứng trên cao, dùng ưu thế của mình rồi không chút nể nang chèn ép cô, còn cô cũng không thể né tránh, nếu đã ra mặt thì phải lấy tinh thần để đối phó với đối phương, có gì cần oán giận? Chiến tranh vốn chính là như thế.
Cố Trường Khanh thở sâu, đón lấy văn bản trong tay ông ta, đó là tài liệu về công ty nhựa Sao Đỏ.
– Thưa chủ tịch, tôi đã biết!
Cố Trường Khanh đứng lên.
Khổng Khánh Tường luôn nhìn sắc mặt của cô, sự bình tĩnh của cô khiến lòng cảnh giác của ông ta càng tăng cao, sắc mặt ông ta hơi trầm lại.
Nếu mày là con hổ thì tao chính là Võ Tòng đánh hổ.
Thời đại của họ Cố đã qua rồi, công ty này dựa vào tao mới phát triển lớn như vậy, tao quyết không cho bất kì ai dòm ngó đến nó.
Cố Trường Khanh, tao thử xem xem, rốt cuộc mày có bản lĩnh đến đâu?
– Được rồi, việc này không nên chậm trễ, qua hai ngày nữa cô lập tức qua đó đi.
Khổng Khánh Tường lại đưa cho cô một tập văn bản liên quan.
Cố Trường Khanh cũng không nói gì, sớm muộn gì cũng phải đi, cũng chẳng có gì khác nhau, cô đón lấy văn bản đã được Khổng Khánh Tường kí tên rồi ra khỏi văn phòng.
Bước ra khỏi tầng cao nhất, bước chân của Cố Trường Khanh dần dần nặng nề, tay cầm tài liệu hơi run run. Cô vẫn tự động viên mình, tự tạo niềm tin cho mình nhưng lòng như có tảng đá lớn chặn lại khiến cô không thở nổi.
Nhiều năm qua đi, cô dùng tất cả sức lực của mình mới có được cục diện như bây giờ, ông ta lại chỉ cần động một ngón út đã có thể ép cô không thể động đậy.
Thời gian không còn nhiều…
Cô thực sự có thể sử dụng thủ đoạn để giành lại mọi thứ sao?
Giờ khắc này cô bỗng cảm thấy mệt mỏi muốn chết, cả thế giới như chỉ còn lại một mình cô…
– Cố tiểu thư!
– Cố tiểu thư!
Những người đi qua bất luận là nam hay nữ đều nhiệt tình chào hỏi, kết quả cạnh tranh của cô và Khổng Ngọc Phân đã truyền khắp công ty, giờ trong mắt mọi người, giá trị con người của Cố Trường Khanh đã khác xưa, cô nhất định sẽ trở thành người thừa kế tương lai.
Cố Trường Khanh lấy lại tinh thần chào hỏi mọi người.
Quay về văn phòng của phòng đầu tư, mọi người đều cười chúc mừng cô, bọn họ đều đã nhận được tin cô sắp thành phó giám đốc. Cố Trường Khanh cũng cười cảm ơn mọi người.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, nhìn tài liệu trong tay, Lưu Khả ngồi bên chuyển ghế dựa qua, cười nói:
– Cố tiểu thư, tôi đã nghe nói về kế hoạch của cô, rất phấn khích.
– Cảm ơn.
Cố Trường Khanh cười cười, Lưu Khả lại nói:
– Cố tiểu thư, nghe nói cô sẽ đến công ty con để giúp sức, cố lên nhé, chúng tôi đều rất coi trọng cô, cô nhất định sẽ thành công.
Lưu Khả thấy sắc mặt Cố Trường Khanh không tốt thì cũng không nói nhiều, quay về vị trí của mình.
Đôi mắt Cố Trường Khanh vốn có chút ảm đạm giờ dần sáng bừng lên.
Cố lên, đúng, Cố Trường Khanh cố lên, cuộc chiến vừa mới bắt đầu, sao có thể chỉ vì chút khó khăn mà đã nhụt chí? Còn chưa đi thì sao biết không làm được?
Nhiều năm qua cố gắng của mày không phải là uổng phí, phải tin vào chính mình.
Kiên cường, phải kiên cường, Cố Trường Khanh, mày không có tư cách yếu đuối, cũng không có tư cách than thân trách phận.
Nhất định sẽ thành công, nhất định phải thành công. Đây cũng chính là cơ hội dành cho mình, chỉ cần thành công thì có ai còn nghi ngờ năng lực của cô?
Nghĩ đến đây, lòng cô lại ngập tràn dũng khí, sự suy sụp lúc trước đều biến mất.
Đúng lúc này, điện thoại reo, cô nhìn số, là Hoàng Thao, cô nghĩ nghĩ rồi vẫn nghe máy.
– Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi!
Hoàng Thao nói.
Cố Trường Khanh quả quyết từ chối:
– Buổi tối tôi không rảnh.
Anh cười khẽ:
– Nghe nói cô sắp phải xuống công ty con, trước khi đi cũng phải trả tài liệu cho tôi chứ?
Lúc này Cố Trường Khanh mới nhớ ra mình còn cầm tài liệu của anh ta, còn đang định bảo sẽ nhờ người gửi qua thì lại nghe anh nói:
– Đừng từ chối tôi, xuất hiện đi, tài liệu chỉ là lấy cớ, tôi có chuyện muốn nói với em.
Trong điện thoại, giọng nói của anh trầm trầm, rất chân thành khiến Cố Trường Khanh nao nao.
– Được rồi!
– Đợi lát nữa tôi qua công ty đón em!
Anh nói xong câu này thì dập máy, căn bản không cho cô cơ hội từ chối.
Cố Trường Khanh buông điện thoại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Đến giờ tan tầm, Hoàng Thao lái xe đến Cố thị chờ. Anh vừa gọi điện thoại báo cho Cố Trường Khanh thì thấy Khổng Ngọc Phân lái xe BMW màu trắng đi tới.
Hôm nay Hoàng Thao mở mui xe, đương nhiên Khổng Ngọc Phân vừa liếc mắt đã nhìn ra anh. Thấy hôm nay anh mặc áo khoác màu xám đeo kính đen, trông rất gợi cảm, bất kì là ai đi qua cũng phải quay đầu nhìn lại.
Khổng Ngọc Phân nhìn anh, lòng dâng lên cảm giác vui sướng, cô ta soi gương, trang điểm lại rồi mới lái xe qua. Khổng Ngọc Phân mở cửa kính xe, vươn tay nhiệt tình chào hỏi:
– Anh Hoàng, sao lại ở đây?
Hoàng Thao cười cười:
– Đang đợi người, giờ phó giám đốc Khổng về nhà?
Lòng Khổng Ngọc Phân trầm xuống nhưng vẻ mặt thì vẫn tươi cười:
– Đúng…
Sau đó lại dò hỏi:
– Anh đang đợi ai?
Hoàng Thao gỡ kính để lộ ra đôi mắt phượng.
Đang định nói thì anh nhìn ra đằng sau xe Khổng Ngọc Phân, anh cười nói:
– Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền, cô ấy đến rồi…