Mấy ngày sau, từ khóa #Sao nữ họ K và người đàn ông bí ẩn hẹn hò ở công viên giải trí# nhanh chóng bị đẩy lên hotsearch của Weiyin, rất nhiều người đào ra được sao nữ họ K này chính là Kiều Mộng Mộng, một chốc đã mất rất nhiều fan nam, anti và fan lâu năm cũng cãi nhau ầm ĩ.
Kiều Mộng Mộng lướt bình luận đã không lấy làm lạ nữa. Cho dù chuyện gì ồn ào tới trước mặt công chúng cũng đều sẽ có người phát biểu suy nghĩ khác nhau, cô chẳng có cách nào làm tất cả mọi người đều yêu thích mình được.
Hơn nữa cô đóng thuế đầy đủ, không hút thuốc cờ bạc hay sử dụng chất cấm, trong hợp đồng ký với công ty cũng không yêu cầu chuyện độc thân, tự do yêu đương là quyền của cô.
Cô không hề để ý những thứ này nhưng chưa đợi cô làm sáng tỏ, chị Lưu và các nhân viên phòng quan hệ công chúng chưa kịp làm việc thì hotsearch đã nhanh chóng bị dập rồi.
Chị Lưu luôn điềm tĩnh lại có ngày chẳng thể giữ bình tĩnh được nữa, đứng bật dậy nhìn vào cô: “Mộng Mộng, hotsearch bị đẩy xuống rồi! Bình luận cả một ngày đều không còn nữa.”
Ban đầu Kiều Mộng Mộng có ngạc nhiên nhưng nghĩ một lát thì lại khôi phục vẻ bình tĩnh ngày thường: “Ồ.”
Chị Lưu đỡ trán: “Em không lo lắng thật à?”
Kiều Mộng Mộng cười dịu dàng: “Chỉ cần có phim quay là được, fan chạy mất thì em muốn giữ cũng chẳng giữ được mà!”
Chị Lưu thở dài: “Đúng là hết cách với em.”
Kiều Mộng Mộng mỉm cười, quay quảng cáo đại sứ xong thì quay về chung cư nhỏ của mình vì trong nhà vẫn còn một người đang chờ cô.
Khi cô đang hớn hở mở cửa chung cư ra thì một làn khói dày đặc phả vào mặt.
Cháy rồi à?!
Cô hớt hải chạy vào phòng nhưng lại nhìn thấy Mộ Từ An mặc tạp dề, một tay cầm muôi một tay cầm chảo còn con cá trong chảo đã biến thành một cục đen sì từ lâu.
“Anh đang phá nhà bếp đấy à?”
Mộ Từ An đặt chứng cứ phạm tội trong tay xuống, ngượng ngùng bật cười: “Muốn tạo một bất ngờ cho em nhưng mà thật sự tay nghề bếp núc của anh không tốt. Anh dẫn em ra ngoài ăn nhé.”
“Không cần đâu.” Kiều Mộng Mộng giơ túi giấy trong tay lên, bên trong có đồ ăn và bánh ngọt cô mua: “Đây, ăn cái này. Chúc mừng em lên hotsearch rồi được người nào đó đẩy xuống.”
Mộ Từ An kinh ngạc: “Em đoán ra rồi à?”
Kiều Mộng Mộng mở cửa sổ để thông gió, mở máy hút mùi lên cao nhất, làm xong mới khinh thường nhìn người nào đó: “Ngoài anh ra thì còn có ai mạnh tay như thế chứ, cứ thẳng tay đập tiền xuống, chẳng còn lấy một câu bình luận.”
Mộ Từ An đi lấy đĩa rồi vừa lấy đồ ăn trong túi giấy ra vừa đáp cô: “Dù sao thì kiếm tiền là để tiêu mà.”
Hai người bận rộn xong thì ngồi vào bàn ăn, Kiều Mộng Mộng nhìn chằm chằm vào mắt anh hỏi: “Tại sao?”
“Hử?” Mộ Từ An cố tình giả ngu.
Kiều Mộng Mộng nói thẳng ra: “Tại sao lại hạ hotsearch xuống, anh không muốn công khai à?”
Mộ Từ An gắp một miếng thịt kho tàu vào bát cô, ánh mắt dịu dàng: “Lễ trao giải Kim Sư sắp tới rồi, anh không muốn làm lỡ dở sự nghiệp của em.”
Kiều Mộng Mộng dùng đũa chọc miếng thịt kho tàu trong bát, ghé sát tai anh vừa nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh muốn công khai không?”
Mộ Từ An ra vẻ nghiêm túc: “Không muốn.”
“Khẩu thị tâm phi.”
**
Lễ trao giải Kim Sư năm 2024, người dẫn chương trình cúi đầu nhìn tấm thẻ trên tay, lộ ra biểu cảm kinh ngạc của cô ấy rồi tiết lộ đáp án trong tiếng hoan hô của khán giả khán phòng: “Người giành được nữ diễn viên xuất sắc nhất giải Kim Sư năm 2024 chính là.... Kiều Mộng Mộng của “Mộng xưa Kinh Hoa”."
Tiếng hoan hô nhiệt liệt dưới sân khấu, ánh đèn sáng chói chiếu vào người Kiều Mộng Mộng. Hôm nay Kiều Mộng Mộng mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc nạm kim cương khiến cô càng xinh đẹp rạng ngời, cô tao nhã đứng dậy đi lên sân khấu nhận cúp, mặt nở nụ cười dịu dàng: “Tôi rất vinh hạnh khi có được chiếc cúp này, tại đây tôi muốn cảm ơn… Cuối cùng tôi phải cảm ơn một người, anh ấy xuất hiện như ánh sáng vào lúc tăm tối nhất của tôi, luôn luôn bên cạnh ủng hộ tôi, cảm ơn mọi thứ anh đã làm cho em.”
Mộ Từ An ngồi ở mấy hàng trước dưới sân khấu nhìn vị trí hiện tại của Kiều Mộng Mộng, anh chúc mừng cho cô từ tận đáy lòng.
Dù rằng anh rất muốn giấu cô đi nhưng Kiều Mộng Mộng là của chính cô, cô mang ánh sáng lấp lánh của mình.
Lễ trao giải này có cả nghìn người nhìn vào, ngoài những ngôi sao đi thảm đỏ và danh sách người đoạt giải năm nay lên hotsearch ra thì lời nhận giải của Kiều Mộng Mộng cũng khiến người ta nghị luận, rất nhiều người đều đang đoán liệu ánh sáng trong miệng Kiều Mộng Mộng có phải người đàn ông bí ẩn chụp được ở công viên giải trí hôm trước không?
Ngay lúc mọi người đang thảo luận tưng bừng thì Kiều Mộng Mộng công khai một tấm ảnh mười ngón tay đan vào nhau, caption viết: Lựa chọn công khai ngày hôm nay là vì sự bướng bỉnh của tôi. Bạn trai tôi lo công khai sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi nên đồng ý lén lút hẹn hò nhưng tôi không muốn thế. Tôi dấn thân vào ngành diễn xuất chứ không phải đánh đổi thành xuân, vì thế gặp được người mình thích thì sẽ không giấu giếm mà sẽ mạnh dạn nói ra. Yêu là phải vô tư không sợ phong ba bão táp. Tôi rất vinh hạnh vì có nhiều fan yêu thích mình như thế, mong mọi người cũng sẽ tìm được ánh sáng của cuộc đời.
Bài công khai Weiyin đăng ra khiến mọi người không kịp đề phòng, vốn tưởng rằng cư dân mạng lén lút đào dưa nhưng rồi lại bị chính chủ ấn đầu ăn dưa, chẳng mấy bài đăng đã được đăng lại chia sẻ leo lên hotsearch, anti và fan lâu năm xé nhau, có người chúc phúc, có người nói là ké fame, thảo luận rất hăng say, bình luận tốt có, xấu cũng có. Kiều Mộng Mộng lại chẳng quan tâm tới điều này.
Nhưng mà người đại diện là chị Lưu thì suýt nữa tắc thở khi nhìn thấy hotsearch, chị ta giẫm giày cao gót đi tìm cô nhưng lại nghe thấy trợ lý nói rằng cô đang ở văn phòng của tổng giám đốc. Chị ta thở hổn hển chạy qua tìm rồi bắt gặp Kiều Mộng Mộng và tổng giám đốc mới đang liếc mắt đưa tình, thế là lẳng lặng lựa chọn ngậm miệng.
Hai người này bản chất ương bướng, chị ta thật sự quản không nổi!
Trong phòng làm việc, Kiều Mộng Mộng ngồi trên đùi Mộ Từ An, năm ngón tay xinh đẹp chơi đùa loạn dưới cằm của người đàn ông: “Thế nào, vui mừng khôn xiết rồi chứ?”
Ánh mắt Mộ Từ An lẩn trốn né tránh ánh mắt nóng rực của cô.
“Không hề.”
Kiều Mộng Mộng tiến sát lại chẹp môi: “Không ngoài lạnh trong nóng sẽ chết à!”
Mộ Từ An mím môi, ấn con cáo nào đó không chịu yên lại, giọng nói trầm thấp: “Thật ra cũng hơi vui.”
Kiều Mộng Mộng phiên dịch luôn, vạch trần suy nghĩ của anh: “Hơi vui tức là rất vui, rất kích động.”
Mộ Từ An khó tính hừ một tiếng: “Đúng rồi, được vợ thừa nhận thì ai không vui người đó là kẻ ngốc!”
Kiều Mộng Mộng cười trộm: “Vừa rồi có một tên ngốc đấy.”
“Ở đâu?”
Mộ Từ An nhìn xung quanh, vờ như mình không thấy gì.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”**
Nửa tháng sau, Mộ Từ An ôm Kiều Mộng Mộng quấn chăn thành một cục dậy khỏi giường, anh thân mật cọ mũi dịu dàng hỏi cô: “Hôm nay anh đi làm từ thiện, em có rảnh không?”
Kiều Mộng Mộng mở bừng đôi mắt lim dim, dụi đầu vào hõm cổ anh: “Có rảnh nhưng mà bây giờ em không dậy nổi.”
Mộ Từ An cười xoa mái tóc mềm mượt của cô, anh gọi điện thoại cho trợ lý Lâm lùi thời gian xuất phát một tiếng.
Nửa tiếng sau, Kiều Mộng Mộng vò tóc ngồi bật dậy khỏi giường, cô ủ rũ cúi đầu tưởng là Mộ Từ An đã đi trước: “Lại ngủ quá rồi.”
Đêm qua cô quay phim tới rạng sáng, về là nằm xuống ngủ luôn, cứ nói muốn đi làm từ thiện cũng chẳng có thời gian đi, chẳng mấy khi đoàn làm phim nghỉ mấy ngày, cô lại bỏ lỡ rồi.
Nghĩ tới đây, cô thở dài thườn thượt.
“Thở dài cái gì thế?”
Kiều Mộng Mộng chớp mắt, xoay người nhìn người đàn ông mặc đồ Tây phẳng phiu ở cửa: “Ơ? Anh chưa đi à?”
Mộ Từ An gật đầu: “Ừ, lùi một tiếng. Không phải em nói hôm nay rảnh muốn đi làm từ thiện à?”
“Cho em mười phút.”
Kiều Mộng Mộng tức tốc đánh răng rửa mặt trang điểm, tốc độ cực nhanh, xong xuôi vừa đủ mười phút.
Mộ Từ An giơ tay lên nhìn vào đồng hồ, cảm thán trước tốc độ trang điểm ngoạn mục của Kiều Mộng Mộng: “Nhanh thế à?”
Kiều Mộng Mộng hất tóc, cười tự hào: “Đương nhiên, đây là tốc độ làm việc lâu ngày luyện được đấy! Đi thôi.”
Cô cầm khẩu trang và kính râm trên bàn lên rồi khoác tay người đàn ông đi ra ngoài, đi đường thôi mà cũng hào hứng.
Hai người lên xe, sau khi ra khỏi trang viên Mộ Từ thì phi thẳng tới sân bay rồi bay tới Thượng Hải.
“Dự án từ thiện lần này ở Thượng Hải à?”
Kiều Mộng Mộng hơi tò mò, đã lâu lắm rồi cô không còn để ý tới tin tức ở Thượng Hải nữa, cũng chẳng biết nhà họ Kiều và nhà họ Lục bây giờ ra sao.
“Ừm.” Mộ Từ An nắm lấy tay cô, giọng nói vẫn cuốn hút dễ nghe như thường: “Chuyện Kiều Kiến Nam giết người đã tác động rất lớn tới nhà họ Kiều, hơn nữa nguồn vốn của Kiều thị đã có vấn đề từ lâu, trải qua chuyện này nguyên khí tổn thất lớn, ba tháng trước tuyên bố phá sản rồi.”
“Dù Lục Trầm không giết người nhưng giấu thi thể cho Kiều Kiến Nam nên bị phán quyết hai năm. Bây giờ nhà họ Lục đã cắt đứt quan hệ với anh ta.”
Kiều Mộng Mộng sững người, quay đầu sang nhìn anh: “Sao anh biết em đang nghĩ tới những chuyện này?”
Mộ Từ An cười nhẹ: “Chắc là quen báo trước..”
Kiều Mộng Mộng: …
Ảnh hưởng của ngày tháng làm hệ thống thật sự là ăn sâu bén rễ với anh, nhưng mà lúc này báo trước lại có lợi một chút: Cho cô tràn đầy cảm giác an toàn.
“Thế có tin tức của Kiều Kiêu Nguyệt không?”
So với hai nhà Kiều Lục, cô quan tâm tới tình hình hiện tại của Kiều Kiêu Nguyệt hơn.
“Hình như khởi nghiệp rồi.”
Mộ Từ An cũng không điều tra, sở dĩ anh biết chuyện nhà họ Kiều và nhà họ Lục hoàn toàn là vì công việc ở Thượng Hải.
Anh thu lại sản nghiệp nhân lúc hai nhà họ Kiều Lục thiệt hại, đã mở rộng phạm vi tập đoàn Mộ Hải tới các sản nghiệp ở Thượng Hải.
Máy bay bay mất một ngày khi tới Thượng Hải đã là trời tối, Kiều Mộng Mộng ngồi trong xe bất giác ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Cô dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh sân hoang vu vô cùng đổ nát, mặt đất gồ ghề đến nỗi chiếc xe con xóc nảy bất thường.
Đoạn đường này mang tới cảm giác quen thuộc lâu ngày gặp lại, cô chậm rãi trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Mộ Từ An.
Mộ Từ An cười: “Đường này quen chứ?”
Kiều Mộng Mộng ừm một tiếng, cô quá rõ nơi đây. Đây là cái vùng núi cô lớn lên từ nhỏ, đổ nát nghèo khổ, rất nhiều đứa trẻ không được đi học như cô.
Phần lớn ký ức tại đây của cô đều không vui vẻ.
“Đây là dự án từ thiện mới.” Mộ Từ An ôm cô vào lòng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều: “Dù rằng bố mẹ nuôi em không phải người tốt nhưng những hàng xóm đó đối xử với em rất rốt. Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, anh muốn những đứa trẻ ở vùng núi có quyền lựa chọn đi học, cái làng này chỉ là một trong số đó thôi.”
Sau này anh sẽ giúp đỡ nhiều làng quê hơn, xây trường học cho họ, đầu tư cho các em nhỏ được đi học.
Kiều Mộng Mộng tựa vào vai anh, cười vừa dịu dàng vừa ngọt ngào: “Tiền em kiếm được cũng muốn làm từ thiện. Mạng sống của hai ta đều giành lại từ Quỷ Môn Quan, tiền là thứ sống không mang về, chết không mang đi, không phải tiêu chuẩn cân bằng mọi thứ. Nếu có thể giúp được nhiều người hơn, em cũng thấy hạnh phúc.”
Chiếc xe con sang trọng lắc la lắc lư đi tới ngôi làng nhỏ tạo ra sự đối lập rõ rệt với cảnh khốn khó bần cùng nơi đây. Ngôi làng không lớn, nhà cửa to to nhỏ nhỏ đổ nát vô cùng, vách tường mục nát loang lổ lộ ra gạch và cây gỗ bên trong. Ngói trên mái nhà nứt vỡ, bị gió thổi vào vang lên tiếng lạo xạo như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thanh niên trai tráng đều đã đi nơi khác bươn trải, vì thế người trong làng phần nhiều là người già và trẻ con, quần áo trên người họ cực kỳ rách nát, trên mấy bộ quần áo còn có miếng vải vá chằng vá đụp. Nghe thấy tiếng xe, đám trẻ con tò mò thò đầu ra, trong mắt vừa mới lạ vừa khát khao.
Kiều Mộng Mộng nhìn mọi thứ nơi đây, nhìn những đứa trẻ giống hệt mình trước đây bất giác đỏ ửng mắt. Mộ Từ An nắm chặt tay cô truyền cho cô ấm áp và sức mạnh.
“Có ai tới mà náo nhiệt thế?”
Kiều Mộng Mộng nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì xoay người nhìn sang, cô thấy một bà cụ luống tuổi hiền hậu chống cây gậy đi từ trong đám đông tới. Hai mắt bà đã tèm nhèm không thấy rõ cảnh vật trước mắt, một tay sờ tới sờ lui trong không trung sợ đụng phải cái gì.
“Bà Lý!”
Cô vội vã chạy tới đỡ bà Lý, mắt rưng rưng. Bà Lý ở gần nhà bố mẹ nuôi cô, từ nhỏ đã đối xử với cô rất tốt, bà thường lén nhét đồ ăn cho cô. Lần nào nhìn thấy bố mẹ nuôi đánh cô là bà sẽ bảo vệ cô trong lòng bằng cơ thể gầy gò của mình, bà là người đối xử với cô tốt nhất trong làng.
Bà Lý mắt mờ nhưng lòng không mờ, dù rằng không nhìn rõ diện mạo của cô nhưng nhận ra giọng nói của cô. Bà bắt lấy tay Kiều Mộng Mộng, rơm rớm đầy nước mắt, lẩm bẩm: “Là Mộng Mộng về đó à!”
Người xung quanh nghe thấy vậy tưởng bà Lý già nên lẫn, ngại ngùng nhìn Kiều Mộng Mộng: “Xin lỗi cô, bà Lý tuổi cao rồi thường hay nhận nhầm người…”
Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Dì Mạnh, bà Lý không nhận sai đâu. Con là Mộng Mộng đây.”
Dì Mạnh kinh ngạc sững người tại chỗ mãi mới lên tiếng: “Là Mộng Mộng thật à?”
Mộng Mộng trong ký ức của dì ấy gầy gò nhu nhược lại ngoan ngoãn, khác hoàn toàn với cô gái da dẻ trắng ngần xinh đẹp trước mặt này, sao lại cùng một người được?
Không chỉ có dì Mạnh kinh ngạc, rất nhiều người ở đây đều ngạc nhiên bởi cô thay đổi quá nhiều. Sau khi biết là Mộng Mộng, rào cản vô hình như bị phá bỏ, mọi người chen chúc lại gần, tỉ mỉ quan sát cô.
“Mộng Mộng do chúng ta trông mà lớn lên, nhìn kỹ thì đúng là hơi giống.”
“Là Mộng Mộng thật đó!”
…
Đúng như Mộ Từ An điều tra, người trong làng ngoại trừ bố mẹ nuôi đối xử không tốt với cô ra thì những người khác đều đối xử rất tốt với cô. Cho dù là xuất phát từ đồng cảm hay là đáng thương, họ chưa từng đánh đập làm tổn thương Kiều Mộng Mộng, ngược lại còn giúp đỡ cô rất nhiều, nếu không thì cô đã bị đánh chết hoặc chết đói lâu rồi.
Ba cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi đeo cặp sách đi ngang qua, nghe thấy mọi người nói về Kiều Mộng Mộng thì kích động vây tới: “Là chị Mộng Mộng!”
Kiều Mộng Mộng vẫy tay với họ: “Viên Viên, Tiếu Tiếu, Sam Sam!”
Viên Viên hứng khởi chạy tới, quấn lấy tay cô: “Chị Mộng Mộng, là chị thật rồi! Bà nói chị tới thành phố sống tốt nên sẽ không bao giờ quay về nữa, em còn tưởng thật sự sẽ không gặp được chị nữa!”
Tiếu Tiếu gật đầu, khuôn mặt ngoan ngoãn khó giấu được vẻ kích động: “Đúng đấy chị Mộng Mộng, em có nhiều chuyện muốn nói với chị lắm, với lại em kể chị nghe nhá, trưởng thôn nói là người thành phố muốn hỗ trợ cho chúng em đi học, em được tham gia kỳ thi đại học rồi!”
Sam Sam hơi mắc cỡ hướng nội, gọi một câu “chị Mộng Mộng” xong thì không nói gì thêm.
Ba đứa trẻ đều là con hàng xóm, vì bố mẹ làm việc bên ngoài nên nhà chỉ có ông bà và em trai còn nhỏ, vì thế từ nhỏ đã cực kỳ hiểu chuyện và trưởng thành sớm. Chúng thích học giống Kiều Mộng Mộng, thành tích cũng tốt nhưng ông bà và bố mẹ làm việc bên ngoài đều không đồng ý cho chúng đi học.
Đa phần người trong thôn nghĩ rằng con gái đi học là vô dụng, rồi sợ chúng ra ngoài đi học sẽ không về nữa, vì thế rất nhiều cô gái sau hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm thì sẽ thôi học ở nhà giúp đỡ gia đình, bị ép từ bỏ quyền lợi học tập.
Nghèo túng, nghèo về vật chất, túng về tinh thần.
Cô xoa đầu Tiếu Tiếu, dịu dàng nói: “Tiếu Tiếu rất giỏi, chắc chắn có thể thi đỗ trường yêu thích như mơ ước.”
Tiếu Tiếu nghiêng đầu, đôi mắt vừa hoang mang vừa ngưỡng mộ, hoang mang trước tương lai của mình, ngưỡng mộ dáng vẻ tỏa sáng hiện tại của chị Mộng Mộng, nhưng hơn cả là thiếu tự tin. Cô bé chớp mắt, khuôn mặt vàng vọt gầy gò đầy thắc mắc: “Sau này em cũng sẽ được như chị Mộng Mộng bây giờ chứ?”
Kiều Mộng Mộng gật đầu, ánh mắt chắc chắn: “Sau này Tiếu Tiếu sẽ tốt hơn cả chị.”
Tiếu Tiếu cong mắt, không bao lâu sau ánh mắt lại ảm đạm, lưỡng lự nhìn vào cô: “Thật ạ? Nhưng mà…”
Cô bé có thể thi vào trường đại học yêu thích, ra khỏi vùng núi, có một tương lai tươi sáng xán lạn thật chứ?
Kiều Mộng Mộng đặt tay lên đôi vai của cô bé, nhìn thẳng vào mắt cô bé: “Tiếu Tiếu, em nghe chị Mộng Mộng nói này, cho dù gặp nhiều khó khăn đến nhường nào cũng phải đối mặt với thái độ lạc quan tích cực. Rồi sẽ có một ngày có hy vọng. Tin vào chính mình, kiên định theo đuổi ước mơ của mình, mọi nỗ lực đều sẽ nở rộ kết quả trong tương lai.”
Tiếu Tiếu gật đầu như bỗng nhiên hiểu ra gì đó.
“Cảm ơn chị Mộng Mộng.”
Kiều Mộng Mộng nhìn cô bé, bất giác như nhìn thấy mình trước đây. Khi ấy cô cũng từng hoang mang khốn đốn như thế, liên tục nghi ngờ và phủ nhận chính mình, thậm chí nghĩ không thông suốt định nhảy từ trên sân thượng xuống để kết thúc cuộc đời mình.
Ngốc thật đấy!
Vì những chuyện và người không quan tâm mình, tủi thân hết lần này tới lần khác, đến cả khi tự sát còn sợ sẽ va phải hại chết người ta.
May mắn là cô gặp được hệ thống, có được sức mạnh trong lòng.
Cô ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đằng sau, anh đứng ở đó nhìn cô một cách trìu mến, bốn mắt chạm nhau, hai người nhìn nhau bật cười.
Viên Viên chớp mắt nhìn về phía Mộ Từ An, tò mò hỏi: “Chị Mộng Mộng, anh đẹp trai đó là bạn trai chị sao?”
Kiều Mộng Mộng gật đầu.
Mặt Viên Viên đầy hâm mộ, cười hì hì: “Lớn lên em cũng muốn tìm một người bạn trai đẹp trai như thế.”
Kiều Mộng Mộng sững người, kéo tay Viên Viên cười dịu dàng: “Trước đó thì em phải tìm thấy chính mình trước nhé~”
Viên Viên không hiểu ý của cô nhưng vẫn hoang mang gật đầu.
“Chị Mộng Mộng, bọn em phải đi học rồi.” Tiếu Tiếu nhìn cô không nỡ: “Sau này em thi đỗ đại học sẽ tới thành phố tìm chị. Chị phải đợi em nhé!”
“Được.” Kiều Mộng Mộng xoa đầu cô bé, giọng nói dịu dàng: “Chị đợi em.”
Cô nhìn ba đứa trẻ, khóe môi nở một nụ cười tuyệt đẹp. Mộ Từ An đi tới cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Kiều Mộng Mộng cười nói: “Chỗ đi học trong thị trấn, ngày nào cũng phải đi bộ hai, ba cây số đến trường nhưng chúng em vẫn thích lắm.”
Với những đứa trẻ vùng núi, đến trường học tập là đường tắt nhanh nhất có thể đi tìm chính mình ở vùng núi, cũng là bước nhỏ giúp các cô gái thức tỉnh.
Mộ Từ An: “Lần này tới khảo sát thực địa cũng là để quyết định xem chỗ nào cần hỗ trợ.”
Kiều Mộng Mộng tinh nghịch lè lưỡi, chẳng để ý sự khác lạ của mọi người xung quanh: “Có phải bây giờ thấy chỗ nào cũng cần hỗ trợ rồi không?”
Mộ Từ An gật đầu: “Ừm, anh sẽ hỗ trợ các đứa trẻ học hết đại học, chỗ khác cũng sẽ tăng tiền hỗ trợ.”
Nhưng mà cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, mặc dù nói đây hẻo lánh nhưng phong cảnh rất đẹp, thích hợp phát triển vùng du lịch. Địa phương phát triển thì thanh niên sẽ quay về lập nghiệp, vậy mới có thể thật sự thay đổi sự nghèo khó và lạc hậu.
“Em cũng muốn góp sức ít ỏi.”
Tiếng trao đổi của hai người không lớn nhưng dân làng đứng gần lại nghe rõ mồn một, thế nên người giàu có từ thành phố tới là họ sao?
Chưa đợi họ bình tĩnh khỏi sự kinh ngạc, trưởng thôn đã hớt hải chạy tới: “Xin lỗi giám đốc Mộ, tạm thời có chút chuyện nên tới muộn.”
Mộ Từ An cười hiền từ: “Không sao, tình hình khánh thành trường học mới thế nào rồi?”
“Vẫn đang sửa chữa, giám đốc Mộ muốn đi xem không?”
Kiều Mộng Mộng: “Em muốn đi xem.”
Trưởng thôn nhìn mãi mới nhận ra Kiều Mộng Mộng, rất lấy làm kinh ngạc: “Mộng Mộng, là cháu à?”
“Thầy vẫn còn nhớ em à?”
“Nhớ chứ nhớ chứ, sao lại quên được!”
Ban đầu nhà họ Kiều tới tìm ông nói chuyện bế nhầm con, làm ông hết cả hồn. Sau đó cũng nghe thoáng chuyện vợ chồng Vương Hà vào tù nên càng đau lòng cho đứa trẻ bị cố tình bế nhầm phải chịu khổ này.
“Thấy bây giờ em sống tốt vậy thầy yên tâm rồi. Năm đó thành tích em tốt thế, không thi cấp ba tiếc quá, nếu không sau này chắc chắn có thể thi vào trường đại học tốt…”
Ông liên tục cảm thán, trong lòng hơi tiếc nuối.
Kiều Mộng Mộng cười nói: “Sau này em tham gia kỳ thi đại học của người trưởng thành và cũng thi vào trường đại học tốt rồi.”
Trưởng thôn ngoài năm mươi tuổi nhưng mái tóc đã điểm bạc. Lúc còn trẻ ông là một học sinh tài đức vẹn toàn, đậu đại học Bắc Kinh. Khi đó trong làng có một sinh viên đã là niềm tự hào của làng rồi, vốn có tương lai tươi sáng nhưng bố ông sợ ông rời làng phát triển sẽ không trở về nữa, lo về già không có người chăm sóc nên giấu giấy báo đỗ của ông đi. Trưởng thôn không còn cách nào khác chỉ đành dạy học ở làng, lần ở lại này đã là ba mươi năm.
Kiều Mộng Mộng cũng là một trong những học sinh của ông, thành tích rất tốt, vốn dĩ cũng có hy vọng đỗ trường đại học tốt nhưng bố mẹ cô lại để tiền cho Tôn Trình dốt nát thành tích kém cỏi đi học, chứ không chịu cho Kiều Mộng Mộng một cơ hội đi học.
Ông nhớ lại mình năm ấy, muốn Kiều Mộng Mộng có một kết cục khác ông nên đã nhiều lần khuyên vợ chồng Vương Hà nhưng bố Trình lại chửi ông lo chuyện bao đồng, suýt nữa đánh ông bị thương. Cuối cùng vẫn không cho Kiều Mộng Mộng đi học cấp ba, điều này khiến ông tiếc nuối rất lâu.
Nghe Kiều Mộng Mộng nói vậy ông vui mừng bật khóc: “Thế thì tốt quá rồi!”
Ông nhìn Kiều Mộng Mộng như nhìn thấy chính mình thời hừng hực theo đuổi ước mơ vào hơn hai mươi năm trước. Cuối cùng ông đã thực hiện được ước mơ rồi.
Kiều Mộng Mộng theo trưởng thôn tới ngôi trường mới xây, dù rằng mới làm móng nhưng cô tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ xây lên nhà tầng, chắc sẽ rất đồ sộ.
Sau khi khảo sát xong, trên bầu trời, mặt trời đã từ từ ngả sang phía tây, Kiều Mộng Mộng nắm tay Mộ Từ An chạy trên đường núi khúc khuỷu như đứa trẻ con: “Em dẫn anh tới một nơi.”
Mộ Từ An ngạc nhiên: “Ở đâu?”
Kiều Mộng Mộng dừng bước, nở nụ cười bí ẩn ghé sát tai anh thì thầm: “Đi thì biết!”
Mộ Từ An cười, nghe lời để mặc cô kéo mình lên đỉnh núi. Đứng trên đỉnh núi nhìn ra ra, phía xa dãy núi trùng điệp, ở gần là ruộng vườn bờ ngang bờ dọc, mây mù lúc ẩn lúc hiện che rặng núi khiến dãy núi mờ ảo tuyệt đẹp như một bức tranh tự nhiên. Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời lặn xuống núi, ráng chiều tím vàng phủ kín bầu trời, một tia sáng vàng óng xuyên qua mây mù chiếu xuống khiến bức tranh núi sông càng thêm lãng mạn.
Kiều Mộng Mộng buông tay anh ra mở rộng hai cánh tay, để mặc làn gió hiu hiu thổi vào mặt lướt qua mái tóc.
Giọng nói dịu dàng dễ nghe nương theo gió phát ra.
“Trước đây khi không vui em sẽ tới đây, ở đây có thể nhìn thấy đồi núi đồng ruộng, thấy được bầu trời mênh mang, nhắm mắt lại, em thậm chí có thể nhìn thấy tương lai tươi đẹp xa xôi. Mỗi lần đứng nơi đây, những phiền muộn ấy như bị gió thổi sạch khiến lòng em bình tĩnh đến lạ.”
Đây từng là nơi cô nghỉ ngơi, là nơi yên lòng, là nơi duy nhất để cô hít thở tự do.
Cô chưa từng tới đây với người khác vì cô sợ rằng tự do duy nhất của mình sẽ bị người ta giành mất.
Cô ngoảnh lại nhìn vào Mộ Từ An, anh im lặng đứng đằng sau, bàn tay sạch sẽ trắng ngần chốc chốc sờ vào túi quần bên phải, trong mắt đều là dáng vẻ của cô.
“Từ An.”
Mặt cô đong đầy nụ cười dịu dàng, vươn bàn tay trắng ngần thon gọn ra.
Mộ Từ An đi tới nắm lấy tay cô nhưng tai lại đỏ bừng có chút hoảng hốt lúng ta lúng túng.
Kiều Mộng Mộng mỉm cười: “Đồ ngốc nhà anh, em thấy hết rồi.”
“Gì cơ?” Mộ Từ An ngây người.
Kiều Mộng Mộng dán sát vào lồng ngực anh, một tay vòng ra sau anh nắm lấy bàn tay run rẩy và hộp nhẫn tinh xảo trên tay.
Mộ Từ An không giả vờ được nữa, ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngượng ngùng rồi lặng lẽ lấy hộp nhẫn ra: “Anh luôn muốn tìm cơ hội cầu hôn nhưng không biết mở lời thế nào.”
Kiều Mộng Mộng tinh quái nháy mắt bên phải: “Đồ ngốc, em đã giơ cả tay ra rồi mà anh còn không hiểu à?”
Mộ Từ An ngộ ra. Hóa ra vừa rồi cô giơ tay ra là cho anh cơ hội cầu hôn nhưng anh lại không hiểu mà đặt tay mình lên.
Anh lập tức nói thêm: “Đây là anh đặt cả đời lên tay em, vì thế…”
Anh thuận thế quỳ gối xuống mở hộp nhẫn ra, chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng vàng ấm, ánh mắt người đàn ông lấp lánh như phủ ánh vàng: “Mộng Mộng, em có đồng ý trở thành người bạn đời của anh không?”
Gió hiu hiu thổi qua mang câu nói đi rất xa…
Kiều Mộng Mộng vừa cười vừa rơi nước mắt đưa tay qua: “Tên ngốc.”
Tên ngốc sững ra một lúc, luống cuống đeo nhẫn lên tay cô rồi ôm cô vào lòng, khóe miệng đã cong lên không biết tự lúc nào: “Mộng Mộng, Mộng Mộng.”
Kiều Mộng Mộng quay đầu đối diện với ánh mắt của anh: “Đồ ngốc, muốn nói cái gì?”
“Anh yêu em.”
*
Tình yêu giống như ánh sáng, không có hình dạng, không thể định nghĩa. Hiệu ứng Tyndall(*) làm ánh sáng có hình dạng, còn em khiến tình yêu có định nghĩa.
(*)Hiệu ứng Tyndall, mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.
Mong người tôi yêu, kiếp này suôn sẻ.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/thien-kim-that-va-he-thong-gia/chuong-30