Mưa mù mịt và những con sóng xanh gợn sóng lăn tăn là thời điểm đẹp nhất ở vùng sông nước. Với sự phát triển và xây dựng trong những năm này, thôn Đồng Sơn đã từ một ngôi làng nhỏ thay đổi thành một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ngày nay. Bởi vì thôn Đồng Sơn phong vị cổ xưa, non xanh nước biếc, vừa đến ngày lễ dòng người liền như thoi đưa.
Hứa Chiêu ăn mặc đơn giản, mặc quần jean chữ T màu trắng và đeo một chiếc ba lô đen. Hứa Chiêu hòa vào đám đông, giống như một thành viên trong đám đông du khách. Cô không trang điểm, chỉ buộc tóc đuôi ngựa, giống như một du khách bình thường nhất.
Cô đi dọc theo con đường con đường lát đá đi về phía đại viện trong cùng phía nam,đường càng đi càng lệch, không cùng lộ tuyến với nhóm khách tham quan, rất nhanh du khách bên người hứa chiêu càng ngày càng ít. Chờ đến khi cô đi đến phần cuối đại viện, du khách gần đó đã không còn một ai.
Sân rất rộng, điều kiện hiển nhiên cũng không tồi. Nhưng xung quanh vắng tanh, bởi vì người trong nhà này đang xử lý tang sự.
Thời điểm Hứa Chiêu đến, nghe được tiếng hòa thượng tụng kinh từ bên trong truyền đến, còn kèm theo giọng nam mà cô đặc biệt quen thuộc.
“ Nghe tôi nói nhất định không sai đâu, lão phu nhân nhất định thích cái này. Giọng nói này Hứa Chiêu đã nghe trong vài chục năm, là giọng của sư phụ cô. Không cần nhìn đã biết rõ, sư phụ cô lại đang chào hàng việc buôn bán của mình.
Hứa Chiêu cứ thế bước đi, trực tiếp đi vào, quả nhiên chủ nhà đang xử lý tang lễ sốt ruột vẫy tay: “ Chúng tôi đã mời đại sư đến niệm kinh siêu độ rồi, không cần đạo sĩ đâu.”
Chủ nhà không cao, hơi mập, vẻ mặt phúc hậu. Không biết có phải do xử lý tang lễ cho mẹ mà mệt mỏi, mặt mũi tràn đầy tiều tụy.
Bị chủ nhà đẩy ra đúng là sư phụ của Hứa Chiêu.
Sư phụ của Hứa Chiêu cao, gầy tong teo, mặt mày anh tuấn, một chút cũng không giống một ông chú trung niên bốn mươi tuổi. Trên người ông mặc quần áo thể thao mà lúc trước Hứa Chiêu dùng tiền học bổng mua cho, nếu như không phải trên mặt đeo kính râm, trên tay cầm gậy dành cho người mù thì nhìn có vẻ một chút cũng không liên quan gì đến đạo sĩ cả.
Trông ông không giống người mù chút nào, bị chủ nhà đẩy ra, nhưng vẫn có thể đứng vững tại chỗ, dùng kính râm nhìn thẳng vào chủ nhà, phảng phất như đang thật sự nhìn thấy đối phương.
Đây cũng là nguyên nhân chủ nhà không tin ông, cảm thấy ông là một tên giả mù lừa đảo. Dù sao dạo này loại chuyện như này cũng không ít, ngay dưới gầm cầu cũng có thể gặp được mấy người “mù” tự xưng là bán tiên đoán được thiên mệnh.
Nhất là sau khi sư phụ Hứa Chiêu mở miệng thì lại càng như một tên lừa gạt: “ Loại việc này hòa thượng không giải quyết được, chỉ có tôi mới có thể giải quyết thôi. Tôi tính giá rất rẻ, chỉ cần bao ăn bao ở, tất cả đều dễ nói.”
Hứa Chiêu đã đi vào linh đường, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Hứa Quan Nguyệt: “Sư phụ….”
Hứa Quan Nguyệt nghe được động tĩnh cô tới, lỗ tai vừa động, cây gậy mù trong tay chỉ vào Hứa Chiêu: “Đồ đệ của tôi cũng ở đây, con bé rất có năng lực, anh chỉ cần một phần tiền là có thể mời được hai đại sư, anh kiếm được lời rồi.”
Nhìn theo hướng cây gậy của Hứa Quan Nguyệt, Lục Chí Hoa nhìn thấy Hứa Chiêu vào cửa, ông bị diện mạo của Hứa Chiêu làm cho giật mình, nuốt lời chửi rủa sắp thốt ra vào bụng, trước mặt cô nương trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, ông ta vẫn là chú ý đến lời nói của mình.
Ngay lập tức ông lại lắc đầu, tự hỏi làm sao cô gái nhỏ xinh đẹp lại có thể lại ở cùng một chỗ với tên lừa gạt. Nhưng hắn lại nhìn chiếc quần jean Hứa Chiêu mặc đã giặt đến xù lông, cùng với giày vải có có thể dùng tệ là có thể mua hai cặp, rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Quên đi, chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ, coi như tích đức hiếu sinh cho người mẹ quá cố vừa mới qua đời. Mặc dù nghĩ vậy nhưng giọng Lục Chí Hoa vẫn có chút tức giận:
“ Tôi sẽ không trả nhiều tiền. Nhiều nhất là sẽ lo tiền ăn ở trong mấy ngày tang sự này, hai người niệm kinh ở cùng một chỗ với Minh Trần đại sư là được.”
Hứa Quan Nguyện lập tức cười nói:
“ Ông mời chúng tôi là đúng rồi, nhất định rất đáng tiền.”
Lục Chí Hoa cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đối với loại lừa đảo Hứa Quan Nguyệt đã không còn gì để nói, gọi cháu trai Lục Thiếu Nham tới an bài cho hai thầy trò một gian phòng.
Đại viện của Lục gia rất rộng, phòng cũng nhiều. Tuy nhiên thời gian này là thời kỳ đặc thù, thân thích cùng khách khứa lui tới cũng nhiều, nhưng sắp xếp phòng ở cho thầy trò hai người cũng không quá khó khăn.
Lục Thiếu Nham là một thanh niên hai mươi tuổi.Anh ta mặc quần áo hip-hop đang được lưu hành, đi giày thể thao đắt tiền, thời điểm dẫn đường nhịn không được lén lút quan sát Hứa Chiêu.
Phát giác được ánh mắt của anh ta, Hứa Chiêu nhìn lại, trong mắt mang theo sự nghi hoặc, Lục Thiếu Nham đỏ mặt.
Điều này cũng không thể trách Lục Thiếu Nham, thật sự là Lục Thiếu Nham chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp hơn so với Hứa Chiêu. Lục Thiếu Nham cũng không phải không hiểu biết, anh ta là một biên kịch nhỏ, thường xuyên đi đoàn phim, đã nhìn thấy rất nhiều minh tinh, cũng coi như đã thấy việc đời, nhưng những minh tinh ngành giải trí kia cũng không có đẹp mắt bằng Hứa Chiêu.
Anh ta thấy Hứa Chiêu đỏ mặt là chuyện đương nhiên, nhưng khi thấy kẻ lừa đảo đi bên cạnh Hứa Chiêu, anh ta cảm thấy thật đáng tiếc. Cùng một nỗi niềm như người bác của mình, tiểu cô nương xinh đẹp như này, sao lại đi theo con đường lừa đảo này.
Lục Thiếu Nham trong lòng có nhiều suy nghĩ, nhưng hễ nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Chiêu, anh ta lại không khỏi đỏ mặt.
Vốn dĩ căn phòng mà Lục Chí Hoa sắp xếp cho thầy trò hai người có chút hẻo lánh, nhưng Lục Thiếu Nham quyết định đổi phòng cho hai người, ngay ở bên cạnh vị hòa thượng mà Lục Chí Hoa đã mời.
Trước khi đi, anh ta nhìn khuôn mặt của Hứa Chiêu, hai má ửng hồng, do dự rồi mới nói: “ Hứa Chiêu, em xinh đẹp như vậy, không cần lừa gạt kiếm tiền, chỉ cần em muốn thì có thể tiến vào giới giải trí, tiền kiếm được nhiều mà còn an toàn.”
Khi đi trên đường, tuy không giao tiếp nhiều nhưng hai người cũng đã trao đổi tên. Câu này Lục Thiếu Nham đã ủ trong lòng rất lâu, nhưng khi nói ra vẫn còn lắp bắp, lo lắng Hứa Chiêu cảm thấy anh ta có tâm tư làm loạn.
Nhưng mà anh ta lo lắng vô ích rồi, Hứa Chiêu chỉ quét mắt một cái nhìn tướng mạo của Lục Thiếu Nham liền nhìn ra tính cách của hắn. Tai rộng và dày, sống mũi cao là khuôn mặt lương thiện, mặc kệ Lục Thiếu Nham có hiểu lầm gì, nhưng thời điểm anh ta nói lời này là thật lòng.
Nghe được Lục Thiếu Nham nói có thể kiếm được tiền, hai mắt Hứa Chiêu sáng lên: “ Ngành giải trí có thể kiếm rất nhiều tiền sao?”
Hứa Chiêu hai mắt sáng lên, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của cô bừng sáng, hiển nhiên là cô thực sự có hứng thú.
Không có cách nào, cô và sư phụ hai người họ thật sự rất nghèo! T.T
Thấy mình đã đánh trúng tâm tư của Hứa Chiêu, Lục Thiếu Nham càng đỏ mặt khi thấy vẻ mặt cao hứng của Hứa Chiêu. Anh ta không muốn Hứa Chiêu đi càng ngày càng xa trên con đường lừa gạt, anh ta lo lắng lần sau nhìn thấy cô sẽ là trên tin tức pháp luật..
Vì vậy, Lục Thiếu Nham nói tiếp: “ Tất nhiên giới giải trí có thể kiếm nhiều tiền. Em đẹp như vậy, chỉ cần em chăm chỉ rèn luyện kỹ năng diễn xuất thì việc kiếm tiền không khó.”
Lục Thiếu Nham là một biên kịch chỉ hiểu ngành giải trí, nhưng theo đánh giá của anh ta, Hứa Chiêu đẹp hơn các sao nữ mà anh ta từng thấy, chuyện cô bạo hồng trong làng giải trí chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho dù ngành công nghiệp giải trí có khó khăn đến đâu thì điều đó vẫn tốt hơn là đi lừa đảo.
Lục Thiếu Nham liếc nhìn Hứa Chiêu đang vểnh tai khi nghe thấy từ “tiền”, nghiêm túc nói: “ Em không cần cùng sư phụ đi lừa gạt, sống cho thật tốt.”
Sau khi Lục Thiếu Nham rời đi, Hứa Chiêu cũng không về phòng mình, mà là quay người nhìn về phía Hứa Quan Nguyệt, xụ mặt không nói chuyện.
Mặc dù Hứa Quan Nguyệt mù không nhìn thấy biểu hiện của Hứa Chiêu, nhưng không cần nhìn cũng biết Hứa Chiêu hẳn là đang tức giận, nhưng cũng không lo lắng, cười vui vẻ nói:
“ Đừng tức giận, đồ nhi ngoan à, sư phụ cũng là vì cái nhà này, nếu không kiếm tiền thì chúng ta đói không còn gì để ăn rồi!!”
Hứa Quan Nguyệt như thế này, nếu Lục Thiếu nham nhìn thấy càng cho rằng ông là kẻ lừa đảo, nào có đại sư nào như vậy, toàn thân lưu manh.
Hứa Chiêu trừng mắt liếc ông một cái.
Hứa Quan Nguyệt vẫn cười hì hì: “ Không phải con cũng tới rồi sao? Mỗi lần con tới, chúng ta đều có thể kiếm được tiền.”
Hứa Chiêu nhíu nhíu mày: “ Ở đây âm khí ngút trời, không quá bình thường.”
Hứa Quan Nguyệt gõ gậy dành cho người mù, dẫn đầu đi ra khỏi phòng, bọn họ cũng không bỏ đồ đạc xuống, tưa như là sẽ không qua đêm ở đây. “ Đi thôi, đi gặp hòa thượng kia, hắn hôi quá, đứng xa cũng có thể ngửi được.”
Hòa thượng mà ông nói là hòa thượng đang niệm kinh ở linh đường, là Lục Chí Hoa đặc biệt mời đến.
Vừa nãy ở trên linh đường, hòa thượng đưa lưng về phía bọn họ, cho dù Hứa Quan Nguyệt cùng Hứa Chiêu là tới cướp mối làm ăn, hắn cũng không động đậy mà cứ ngồi ở đó, phong thái cao thâm, cũng không có coi trọng bọn họ. Ngay cả khi Lục Chí Hoa giữ hai thầy trò ở lại, hắn cũng vẫn bất động, nghiêm túc niệm kinh.
Hứa Chiêu chỉ mang theo một chiếc ba lô, trong ba lô cũng không có nhiều thứ, ngoại trừ tờ giấy bùa chú chu sa.
Thời điểm Hứa Chiêu cùng Hứa Quan Nguyệt đi đến linh đường, linh đường cũng náo nhiệt hẳn lên. Người con trai hiếu thảo quỳ trước quan tài trong linh đường, cách đó không xa là hòa thượng ngồi niệm kinh.
Thấy bọn họ tới đây, Lục Chí Hoa đang thu xếp đồ đạc sắc mặt không tốt lắm, không biết tại sao mình lại mà xui quỷ khiến thế nào lại để hai người ở lại. Trong lòng của ông ta có chút hối hận,nhưng vẫn chỉ vào một chỗ rồi để bọn họ ngồi ở đó.
Hứa Quan Nguyệt đã đạt được mục đích, cũng không càn quấy như trước, giống như thật sự là một người mù không nhìn thấy gì, dưới sự nâng đỡ của Hứa Chiêu đi đến phía đội diện hòa thượng.
Bọn họ và hòa thượng cách nhau một chiếc quan tài ở giữa, chỉ có thể nhìn thấy mặt đối phương.
Ví trí này nghe nói là hòa thượng đặc thuyết phục Lục Chí Hoa an bài, nói là nơi tốt để niệm kinh.
Hoà thượng nhìn qua so với Hứa Quan Nguyệt không chênh lệch lắm, mặc áo cà sa, vẻ mặt nghiêm nghị, lúc này đang nhắm mắt niệm kinh, giống một đại sư hơn Hứa Quan Nguyệt rất nhiều. Khó trách trong mắt những người khác, hòa thượng là đại sư được đặc biệt mời tới, còn Hứa Quan Nguyệt là tên lừa đảo ăn uống.
Mục đích yêu cầu hòa thượng là để người đã mất được yên nghỉ, nhưng trong mắt Hứa Chiêu, cô thấy âm khí lượn lờ trên nóc nhà càng ngày càng nặng.
Mà quan tài có thi thể trước mặt Hứa Chiêu khẽ nhúc nhích, nắp quan tài run lên, tựa hồ bên trong đồ vật muốn đi ra.
Hứa Chiêu cho tay vào chiếc ba lô đang mang, nhúng đầu ngón tay vào chu sa rồi vẽ một lá bùa bằng chu sa trên quan tài. Nắp quan tài vốn dĩ hơi run liền yên tĩnh lại, khôi phục bộ dáng bình thường.
Động tác của Hứa Chiêu bị quan tài che lại, không ai để ý tới.
Chỉ có Hứa Quan nguyệt vẫn là không nghiêm túc, thản nhiên nói: “ Lão nhân cứ an nghỉ đi.”
Hòa thượng đối diện bọn họ, người vẫn luôn nhắm mắt tụng kinh lại mở mắt. Hòa thượng nhìn mặt mũi có vẻ hiền lành, nhưng Hứa Chiêu vừa nhìn đã thấy giữa lông mày của hòa thượng mang theo vài phần máu tanh, quả nhiên không phải hòa thượng tốt lành gì.