Một năm mới lại bắt đầu, cứ đến mùng một, chỉ cần Tiết Nhị thúc chưa khai trì Tiết Minh Viễn khỏi gia phả thì Tiết Minh Viễn vẫn phải đưa Nhược Thủy về nhà chính chúc tết. Sau khi hai người lên xe ngựa, Nhược Thủy khẽ hỏi: "Chàng nói xem liệu hôm nay Nhị thúc có khơi chuyện này ra trước mặt mọi người, buộc chàng đóng tiệm không?" Tiết Minh Viễn cười nói: "Mặc kệ họ có nói gì, chúng ta chỉ làm việc nên làm thôi. Nhưng ta không thể bị động mãi, lần nay chúng ta xuất thủ đón đầu."
Khi đến nhà chính, Tiết Nhị thúc làm như không nhận ra sự hiện diện của Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy. Sau lễ tế tổ, Nhị thúc của năm nay cũng dông dài chẳng kém năm trước, khúc dạo đầu muôn thuở là làm ăn không tốt, kế đến là chia lợi nhuận ít. Mọi người nghe mãi đã thành quen.
Thế nhưng năm nay, khi Tiết Nhị thúc vừa dứt lời, Tiết Minh Viễn đã hỏi thẳng ông ta: "Nhị thúc, lợi nhuận từ các cửa hàng của nhà chính thuộc về mọi người, giống như thúc đến nhà cháu nói chúng ta đều mang họ Tiết vậy. Người đời có câu huynh đệ tình thâm sổ sách càng phải rõ ràng, việc chia lợi nhuận đã tiến hành bao năm nhưng mọi người đều không được biết một cách tường tận. Lần nào cũng thế, mỗi người chỉ nhẫn được một số tiền, mà số tiền này rốt cuộc chiếm bao nhiêu trong tổng số lợi nhuận của nhà chính, mọi người được chia lại bao nhiêu cũng không một ai biết.
Thúc xem xem năm nay có nên minh bạch cho mọi người cùng biết không, nếu kiếm được không nhiều thì mọi người sẽ nhận lợi chia ít hơn một chút, không nên để một mình Nhị thúc bươn chải vất vả, có phải không? Hơn nữa mọi người thấy tiệm nhà buôn bán không thịnh sẽ toàn lực nghĩ cách, đây cũng là một cách hay. Nhị thúc, có cần cháu đi lấy sổ sách giúp thúc không?" Tiết Minh Viễn ân cần hỏi han.
Hai nhà Tam thúc và Lục thúc Tiết gia quay sang nhìn nhau, không một ai lên tiếng phản đối hay nói giúp Nhị thúc. Một khi dính dáng đến lợi ích của bản thân, mọi người đều minh mẫn hẳn. Mặt Tiết Nhị thúc đanh lại, trừng mắt nhìn Tiết Minh Viễn, Tiết Minh Viễn vẫn giữ nguyên dáng vẻ chính trực ngồi ngăn ngắn trên ghế.
Một lúc lâu sau, Tiết Nhị thúc mới lên tiếng: "Lão Tam chú tâm dạy học, lão Lục đam mê với tranh, ta nghĩ mọi người đều quen đọc sách thành hiền, không muốn nhúng tay vào những việc này. Vì thế nên người làm ca ca như ta mới đứng ra cáng đáng mọi việc, hàng năm đến kì mọi người lĩnh lợi chia là được rồi. Các đệ không giống Tiết Minh Viễn, nếu ta giao của hàng cho các đệ quản lý, liệu các đệ còn sẵn lòng vứt bỏ văn chương theo kinh thương hay không?"
Tiết Minh Viễn mỉm cười nói: "Các thúc thúc chưa từng nói muốn lấy lại cửa hàng, chỉ đơn giản là muốn xem qua tình hình buôn bán một chút mà thôi." Tiết Nhị thúc hung dữ trừng mắt nhìn Tiết Minh Viễn, Tam thúc thấy vậy không đành lòng nên chen vào làm người giảng hòa: "Chúng ta có xem sổ sách cũng chẳng hiểu, Nhị ca thay chúng ta giải quyết là tốt rồi. Hơn nữa..." Tam thúc còn muốn nói thêm đã bị Tam thẩm kín đáo bấm một cái, ánh mắt Tam thúc đảo sang bên cạnh rồi im bặt. Tam thẩm nhẹ nhàng nói: "Minh Viễn nói cũng có lý."
Tiết Minh Viễn muốn xem náo nhiệt nên chẳng nao núng làm nhiễu loạn bên trong, châm dầu vào lửa xong chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu. Xem ra cũng hay ho, Tiết Minh Viễn cũng không dự định rút lui, dù kết quả thế nào cũng thì bản thân cũng chẳng được lợi gì. Tiết Minh Viễn quá hiểu Nhị thúc, ông ta là một người vắt cổ chày ra nước, ông ta không từ thủ đoạn chiếm lấy số tiền bản thân có thể đoạt, moi được tiền từ ông ta còn khó hơn lên trời.
Chẳng lẽ các thúc thúc không biết có điều mờ ám trong chuyện này sao? Không thể nào, chẳng qua trước đây còn kiêng dè nhau một số việc, không muốn vượt qua ngưỡng cửa kia mà thôi. Hôm nay y đã giúp họ làm rõ, bọn họ cũng nên thong thả bàn luận đi thôi. Tiết Minh Viễn mỉm cười bảo: "Các thúc thúc, chất nhi còn có việc ở nhà, xin phép được đi trước." Chẳng ai giữ Tiết Minh Viễn lại, y mỉm cười rồi dẫn Nhược Thủy đường hoàng bước ra khỏi cửa chính, dường như ngay khi họ vừa quay lưng, trong chính đường đã vang lên những tiếng cãi vã.
Theo cách tính của người xưa, năm nay Tiết Tuấn đã được ba buổi. Tiết Hạo và Tiết Uyên về đến nhà chỉ biết dẫn Tuấn nhi chạy nhảy, nô đùa trong sân. Nhược Thủy ngắm khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tuấn nhi, nàng cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh để thưa với cha mẹ về chuyện này, chẳng những thế mà còn có thể xóa tan suy nghĩ trước kia, làm tất cả vì gia tộc mà không có lấy nửa lời oán hận. Vì vậy Nhược Thủy nói với Tiết Minh Viễn rằng nàng nhớ nhà, muốn về thăm gia đình một thời gian.
Tiết Minh Viễn suy nghĩ một lát rồi vui vẻ đồng ý. Y biết hàng tháng Nhược Thủy đều viết thư cho phụ mẫu, có đôi lần y cũng cùng xem. Mỗi lần đều là Tam ca của Nhược Thủy viết cho nàng, đôi khi là lời mẫu thân nàng thuật lại, Tam ca nàng viết giúp. Đa phần chỉ là những lá thư bình thường, nhưng Tiết Minh Viễn phát hiện ra trong những lá thư qua lại ấy Diêu Nhược Táp thường kể những chuyện lớn phát sinh trong kinh thành cho Nhược Thủy nghe.
Ví dụ như việc Quốc trượng đương triều trung dũng chỉ tội con trai thứ hai của Trương Thụy An là Trương Thụy Dương và một số các quan văn võ khác thao túng triều chính, thêm vào đó còn có Trương Thụy Bình vừa nhậm chức ở bộ Lại, ông ta tâu với Hoàng thượng rằng dân gian có câu vè nói hai vị họ Trương tranh hết của thiên hạ, tấu Hoàng thượng xem xét. Sau đó Trương Thụy Dương cũng chẳng chịu lép vế, y lập tức phản kích Quốc trượng rằng ông ta là ngoại thích mà can dự vào chính sự, hãm hại trung lương.
Hoàng đế muốn vẹn cả đôi đằng, một mặt nói nọi người không nên hoài nghi Quốc trượng, Quốc trượng cũng một lòng vì nước, nhưng đồng thời cũng kiềm hãm lại một phần binh quyền khiến ngoại thích không còn mạnh như trước. Mặt khác lại nói Trương gia mấy đời đều là trung lương, không thể tùy tiện vu cáo, sau đó cũng thu một phần quyến bính tỏ ý bảo vệ. Hoàng đế giữ trong tay mộ tphần binh quyền, thế lực trong triều đình chuyển sang thế chân vạc, không, tất cả đều là quân của Hoàng đế mới đúng.
Rối đến chuyện trước khi đăng cơ Hoàng đế chỉ có một thị thiếp hạ sinh quý tử nhưng lại không may mắc bạo bệnh rồi qua đời, sau đó Thái tử phi hạ sinh con trai trưởng mới xua đi khói mù chốn hậu cung. Nhưng sau khi Hoàng đế đăng cơ, Hoàn quý phi lập tức sinh hai người con, rất được Hoàng đế sủng ái. Còn có các hoàng tử của Tương phi nương nương và Dĩnh tần lần lượt ra đời, song lại chẳng có tin tức gì từ cung cấm. Thậm chí có người đồn thổi rằng Hoàng đế muốn lập con trai của quý phi làm thái tử, chuyện về hoàng gia đều đã trở thành đề tài bàn luận lúc trà dư tửu hậu của bách tính dân gian. Dường như Diêu Nhược Táp quá nhàn rỗi nên mới biên thư kể lại cho Nhược Thủy biết.
Tuy nhiên Tiết Minh Viễn vẫn khuyên Nhược Thủy không cần vội vã, đến khi tháng sáu vừa sang, kết sổ sách nửa năm xong y sẽ chuẩn bị chút quà tặng rồi lên kinh, để Nhược Thủy nở mày nở mặt. Không thì chờ đến tháng tám, đợi khi cái nóng dịu đi, đầu thi ai nấy đều vui vẻ hơn. Bên cửa hàng đã có đại chưởng quỹ, an bài xong có đi mấy tháng cũng chẳng hề gì, về phần nhà cửa thì đã có Tiết Minh Hiên giúp đỡ một tay. Nếu Nhược Thủy muốn ở lại kinh thành lâu hơn một chút, thì mừng năm mới ở đấy luôn cũng chẳng phải chuyện không thể.
Dự định của hai người khá chu toàn, thậm chí Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy còn cùng viết một tờ chi tiết những thứ cần mang theo lên kinh. Tiết Minh Viễn biết đây là lần đầu tiên Nhược Thủy về nhà mẹ đẻ, y muốn cho tất cả những kẻ xem thường nàng trước đây mở to mắt mà xem Nhược Thủy của hiện tại sống tốt đến thế nào. Y muốn cho nàng thể diện, để kẻ khác sau khi gặp nàng sẽ phải nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Vì thế cho nên khi tháng sáu vừa sang, Tiết Minh Viễn tất bật chạy khắp các cửa hàng gom sổ sách. Các đại chưởng quỹ ban đầu lấy làm ngạc nhiên, sao tự nhiên mới giữa năm mà đông gia đã đòi kiểm tra sổ sách thu chi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, ai nấy đầu vui vẻ tươi cười lấy sổ sách ra, còn khuyên Tiết Minh Viễn đừng lo lắng công việc ở cửa hàng, cứ ở lại kinh thành với Nhị nãi nãi một thời gian cũng được.
Sau khi Tiết Minh Viễn thu xếp xong các cửa hàng ở Đài Châu, y lại đích thân đến Hàng Châu một chuyến, mấy đại chưởng quỹ bên ấy vui mừng báo rằng loại thuốc pha sẵn bán rất chạy ở Hàng Châu, mấy tháng nay lợi nhuận của cửa hàng tăng vọt, nhiều hơn gấp mấy lần những tiệm thuốc thông thường khác, rất nhiều người mua thuốc về trữ sẵn, khi bị bệnh vặt cũng không cần đến tận cửa hàng. Tiết Minh Viễn cầm tiền quay về Đài Châu, y quyết định dùng số tiền này vào chuyến hồi kinh của Nhược Thủy, để Nhược Thủy được nở mặt nở mày. Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn hăng hái thu xếp cho chuyến đi lần này, tự nhiên nàng cũng thấy phấn chấn hẳn. Mỗi ngày đều quây lấy Tiết Minh Viễn, ân cần hỏi an, dịu dàng như nước.
Thế nhưng ngay lúc Tiết Minh Viễn chuẩn bị sắm sửa cho lần hồi kinh này, thì tin tức bên Hàng Châu truyền đến, báo rằng trong cửa hàng đã xảy ra chuyện! Thuốc pha sẵn của Tiết gia gây chết người!
Hạ nhân nói chuyện này chưởng quỹ không giải quyết được nên đành phải mời đông gia đứng ra, nên đã thúc ngựa chạy suốt đêm để báo tin. Khi Tiết Minh Viễn hay tiết là lúc y đang trò chuyện với Nhược Thủy, nhất thời cảm thấy như bị dội một cáo nước lạnh, ly trà trong tay cũng đánh rơi trên nền đất. Cửa hàng đông y quan trọng nhất chính là chất lượng, dược liệu không phải là thứ hàng hóa tầm thường, nó liên quan mật thiết đến chuyện sống chết của một con người, vì thế từ trước đến nay Tiết Minh Viễn luôn cẩn thận từng li, không dám lơ là một lần nào. Ngay đến việc chế thuốc pha sẵn, trong xưởng cũng đặc biệt thuê người trông coi trình tự làm ra thành phẩm, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Sao có thể gây chết người chứ?
Nhược Thủy vội vàng nắm chặt cánh tay Tiết Minh Viễn: "Phu quân đừng nóng, chúng ta lập tức đến Hàng Châu xem đã xảy ra chuyện gì. Không có chuyện thì đừng sinh chuyện, chuyện đã đến chân thì phải giải quyết. Chẳng may có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Sắc mặt Tiết Minh Viễn tái nhợt, y gật đầu, chẳng lẽ lần nào tự thân kiếm tiền cũng không thành sao, không thể! Lần này nhất định không phải do chất lượng thuốc, hẳn là có nguyên nhân bí ẩn bên trong. Tiết Minh Viễn tự lấy lại tinh thần, nghe theo lời Nhược Thủy dặn dò kẻ dưới lập tức chuẩn bị lên đường.
"Đường ma ma, phiền ma ma ở nhà lo cho đám trẻ thật tốt, Tuấn nhi thì con sẽ nhờ đại tẩu trông nom, nhũ mẫu cũng vất vả rồi. Tố Tâm, ngươi cẩn thận thu xếp đồ đạc, số tiền Nhị gia vừa mang về cũng đem theo, phòng vạn nhất." Nhược Thủy cũng dặn dò công việc ở nhà đâu vào đấy.
Tiết Minh Viễn đã bình tĩnh lại, lên tiếng bảo: "Gọi Đông Thành phụ trách giám sát việc pha chế thuốc ở xưởng và Hoàng Bình chịu trách nhiệm thu mua dược liệu đến cùng ta đi Hàng Châu, ta sang chỗ đại ca một lát, giả như vạn nhất phải phiền lụy đến quan sai thì chúng ta cũng không mù mờ, cái gì cũng không biết."
Đôi phu phụ chia nhau chuẩn bị, xế chiều hôm đó đã xuất phát theo đường thủy, xuôi chiều gió nước đến Hàng Châu vào chiều hôm sau. Sau khi đến Hàng Châu, họ đến thẳng tiệm thuốc, bên ngoài tiệm ba bốn lớp người chen lấn, dường như còn có tiếng người gào khóc thật to, "Tiệm các người lòng dạ quá hiểm độc! Các người trả thẩm thẩm lại cho tôi! Các người vì đồng tiễn sẵn lòng vứt bỏ lương tâm!" Ban đầu chỉ nghe thấy giọng nói thô thiển của ai đó, bọn họ bước lại gần thì phát hiện ra là của một gã đàn ông cường tráng đang khoác áo tang.
Cửa tiệm thuốc đóng kín, bên ngoài có một túp lều và một cỗ quan tài, người nằm bên trong là một lão phụ nhân giản dị. Mấy người thân đeo tang xung quanh kẻ ngồi người quỳ, một đôi phu phụ còn dựa vào nhau, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang oang oang tru tréo này. Gã đàn ông này kêu la thảm thiết, nhưng không có lấy một giọt nước mắt, đôi mắt hắn đỏ lên vì cố gắng hét cho thật to mà thôi.
Tiết Minh Viễn nhìn lướt qua rồi vòng cửa sau vào trong tiệm. Đại chưởng quỹ vừa thấy Tiết Minh Viễn đến đã thở phào một cái, chẳng những không oán trách mà trái lại, lời đầu tiên của ông ta là tiếng xin lỗi: "Tiểu nhân vô năng khiến đông gia phải nhọc lòng." Tiết Minh Viễn khoát tay an ủi: "Chưởng quỹ đừng tự trách mình, chuyện đã rồi chúng ta nghĩ cách giải quyết là hơn, mau nói cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đại chưởng quỹ thở dài, rồi thuật lại đầu đuôi: "Chuyện này xảy ra vào hôm trước, nghe nói lão phụ nhân kia ho khan nhiều ngày, nhà hàng xóm thấy lão có một thân một mình, đi lại bất tiện nên có lòng tốt sai một ả nha hoàn đến tiệm chúng ta mua mấy viên thuốc ho. Sau khi lão phụ nhân dùng thuốc thì nói đã khá lên nhiều, nhà hàng xóm lại cho thêm một viên, lão phụ nhân nói để hôm sau sẽ uống, nào ngờ lại qua đời ngay trong đêm đó. Cô nương nhà ấy cầm viên thuốc kia đến nói chúng ta đã gây chết người. Bất kể tiểu nhân có nói thế nào họ cũng không nghe, cứ khăng khăng nói rằng lão phụ nhân vì dùng thuốc của chúng ta mới chết. Dù cho tiểu nhân có đưa ra cách giải quyết gì họ cũng không đồng ý, tiểu nhân bèn để nhà họ ra điều kiện, bọn họ nói phải đền năm ngàn lượng bạc mới yên chuyện."
Nhược Thủy vừa nghe xong đã trợn mắt kêu lên: "Cái gì! Nhà họ điên cả rồi sao! Muốn chúng ta bồi thường năm ngàn lượng. Chúng ta xin nghiệm thi, rốt cuộc là chết như thế nào, nếu uống thuốc mà chết thì phải có dấu hiệu trúng độc, nếu không thì thuốc gì giết chết người trong một đêm chứ."
Đại chưởng quỹ bất đắc dĩ nói: "Tiểu nhân cũng nói vậy, nhưng bọn họ vừa lăn lộn vừa chửi đổng, nói chúng ta không muốn để lão phụ nhân mồ yên mả đẹp, người đã chết rồi còn muốn quấy rầy. Tiểu nhân thật sự hết cách rồi nên mới phải mời đông gia đến đây."
Trong lúc Nhược Thủy trao đổi với đại chưởng quỹ, Tiết Minh Viễn vẫn đứng ở cửa quan sát đám người bên ngoài, y khẽ nói: "Ông nói vị lão thái thái kia ở một mình, bà ấy cũng chỉ có một cô nương thôi sao?" Đại trưởng quỹ đáp phải, Tiết Minh Viễn chau mày nói: "Mấy gã cao to lực lưỡng kia ngoài miệng gọi lão phụ nhân là thẩm thẩm, nhưng ta thấy vị cô nương kia và cô gia, rồi đến cả lão phụ nhân nọ tay chân đều chai sần, nhất định là thường làm những công việc nặng nhọc. Mấy gã đàn ông kia thoạt nhìn đã biết chúng sống an nhàn sung sướng, bọn chúng và lão phụ nhân rốt cuộc có quan hệ gì?"
Đại chưởng quỹ nói: "Tiểu nhân chỉ biết bọn họ gọi lão phụ nhân này làm thẩm thẩm, cỗ quan tài kia cũng do họ khiêng tới, lều kia cũng do họ dựng. Đã ba hôm nay, cả cô nương kia và vị cô gia đều không lên tiếng, chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, không đau khổ cũng chẳng khóc than. Chỉ riêng mấy gã kia là kêu gào không ngớt."
Tiết Minh Viễn cười lạnh, y nói: "Chỉ sợ là chuyện này có người cố ý hãm hại chúng ta, chúng ta làm ăn phát đạt, đoạt mất chén cơm của người ta, có người không nhịn được nên đã xuống tay." Thuốc pha sẵn bán đắt ắt những người bị bệnh nhẹ không cần chẩn mạch hốt thuốc, hiển nhiên những nơi khác cũng thiếu người bệnh, mà nhìn từ số lợi nhuận mà thuốc pha sẵn đem lại, không chừng con số giảm xuống không chỉ là một hai phần. Những tiện lớn có thể cố gắng bám trụ, cố gắng tìm cách khác, chuyên cung cấp thuốc cho nhà thế gia cũng là một lối đi. Thế nhưng những tiệm nhỏ e là quá khó. Phỏng chừng có kẻ chó cùng rứt giậu, giở trò hãm hại.