Lợi nhuận năm nay của Tiết gia chỉ được hơn ba ngàn lượng, thế nhưng ngoài những khoản chi tiêu cần thiết của năm sau thì còn phải chuẩn bị một món khác cho Tiết Minh Hiên lên kinh. Tiết Minh Viễn ngồi bên cạnh Nhược Thủy, nhíu mày nhìn đống sổ sách. Thật ra ba ngàn lượng không phải ít, một hộ nông bình thường một năm chỉ cần khoảng ba mươi lượng. Thế nhưng nhà làm ăn thì lại khác, kiếm nhiều tiêu nhiều.
Nhược Thủy nhìn một lát mới cất tiếng hỏi: "Tiền luân chuyển trong cửa hàng chàng giữ lại cả sao?"
Tiết Minh Viễn nhìn đống sổ sách gật đầu: "Giữ một vạn lượng tiền luân chuyển, còn một ít hàng trữ trong kho nữa." Sau đó y suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nếu không thì giữ ở cửa hàng ít thôi, ta lấy về nhà nhiều một chút."
Nhược Thủy kiên quyết phản đối: "Không cần đâu, ai đời lại tiêu nhiều hơn cả lãi. Năm nay ai ai cũng biết nhà chúng ta lỗ nặng, cho nên ngoài quà lễ tặng tri phủ đại nhân không đổi, đồ tặng những nhà các đều có thể giảm một chút. Người ta cũng không để ý đâu, phần quà lễ này nọ chừng một ngàn lượng là đủ rồi."
Tiết Minh Viễn gật đầu nói: "Ừm, cũng không cần miễn cưỡng giữ thể diện làm gì, trái lại nếu chúng ta tặng đồ tốt, ngoài mặt thì người ta nhận nhưng sau lưng không biết lại xì xào bán tán thế nào."
Nhược Thủy nói tiếp: "Nhà ta mừng lễ năm mới chỉ cần ba trăm lượng là đủ, tháng sáu sang năm đại ca đã phải vào kinh thuật chức rồi, chúng ta cũng phải gom góp cho đại ca ít tiền phòng thân, trước tiên cứ giữ lại một ngàn năm trăm lượng đi đã. Chi tiêu hằng ngày ta giữ lại hai trăm lượng, năm sau mỗi lại tháng đến cửa hàng lấy là được."
Tiết Minh Viễn hơi do dự, y hỏi: "Lễ tết năm ngoái nhà ta dùng hết ít nhất là một ngàn lượng, quà cáp từ trên xuống dưới mà chỉ ba trăm lượng liệu có đủ không?" Nhược Thủy vừa cười vừa đáp: "Chẳng phải chàng nói không cần sĩ diện làm gì sao, năm ngoái chúng ta thu lợi nhiều, đương nhiên tiền bạc rủng rỉnh trong tay, tiền thưởng cho đám hạ nhân cũng tăng. Năm nay kiếm được ít, không lý nào lại theo lệ năm ngoái. Được rồi, mấy chuyện này đều là việc của hậu viện, chàng không cần để ý đến đâu."
Chuyện lễ mừng năm mới đã được quyết định như thế. Tết năm ngoái xa hoa vô cùng, riêng bọn nhỏ mỗi đứa có thêm mấy bộ y phục bằng tơ luậ, năm nay cắt bớt chỉ còn một bộ. Bữa cơm tất niên vẫn phong phú như trước, nhưng pháo hoa thì ít đi. Trái cây cũng chỉ vừa đủ, không ê hề đầy túi đặt ở phòng bếp mặc ai thích lấy thì lấy. Quà tết cho những người làm việc trong cửa hàng cũng giảm một chút, tiền thưởng là lương một tháng, trong khi năm ngoái là lương hai tháng.
Nhược Thủy bên này cũng tính toán tỉ mỉ, coi như là xong chuyện của tháng chạp, thế nhưng có một số người lại không vui. Người ta bán nghệ kiếm tiền, hiển nhiên là quy về nơi kiềm được nhiều, một số người làm và chưởng quỹ nhận tiền thưởng cuối năm xong, tay nhận tiền tay trao thư từ chức. Mất đi nhiều người làm cũng chẳng hề gì, thể nào cũng tìm được kẻ khác, thế nhưng đến cả chưởng quỹ cũng muốn bỏ đi, việc này quả thật nằm ngoài dự liệu của Tiết Minh Viễn. Một tháng đầu tiên, Tiết Minh Viễn hối hả giải quyết chuyện tọa đường đại phu bỏ đi, dù sao cũng chỉ là tọa đường đại phu, nếu thiếu thì tiền kiếm được ít đi một chút, hơn nữa tìm người mới cũng rất dễ.
Thế nhưng nếu chưởng quỹ bỏ đi, chưởng quỹ là đầu tàu, vị trí này khuyết tất trên dưới không thể xuôi chèo mát mái. Chưởng quỹ không chỉ quản lý nguồn tiền ra vào tiệm hằng ngày, nhập hàng xuất hàng, mà còn phụ trách đón tiễn những vị khách hàng quan trọng, xử lý những kẻ đến gây phiền toái và những chuyện phiền phức phát sinh khác. Cho nên một vị chưởng quỹ tốt có kinh nghiệp không là chưa đủ, mà còn phải có thiên phú về giao tiếp với người khác, có thể khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Tiết Minh Viễn sợ những vị chưởng quỹ kia sinh hai lòng, thế nên sau khi xảy ra chuyện y đã cố ý đến cửa hàng một lần, nói rõ ngọn nguồn với các chưởng quỹ cốt là để trấn an, y còn nói quà lễ năm mới của bọn họ cũng không bị cắt giảm, chính là vì muốn bọn họ thấy rằng họ không giống những người khác, ý bảo họ có thể an tâm làm việc trong tiệm của mình. Ấy thế mà hôm nay một chưởng quỹ của tiệm con đột ngột xin nghỉ, khiến Tiết Minh Viễn lại khốn đốn một phen.
Vị chưởng quỹ kia ngượng ngùng đứng dưới, khẽ khàng mà rằng: "Bên Hàng Châu có một cửa hàng mới khai trương ngỏ ý mời tiểu nhân đến làm đại chưởng quỹ, lương tháng bên ấy gấp ba lần bên này. Ngài cũng biết trong nhà tiểu nhân trên còn có già dưới còn có trẻ, mấy miệng ăn đều trông cả vào tiểu nhân, cho nên..."
Tiết Minh Viễn cũng muốn giữ người lại, thế nhưng người ta bên kia ngoài việc trả lương gấp ba, còn nói khi nhận lời có thể sẽ tăng thêm nữa. Trong khi đó, tình hình hiện tại của tiệm nhà không có cách gì tăng tiền công lên cao như thế, huống chi tăng một người còn mấy người cùng cấp khác thì sao? Cho nên tiền công không thể tăng. Người ta kiếm tiền nuôi miệng, các vị có ngồi đây giảng giải đạo lý với họ cũng vô ích.
Tiết Minh Viễn suy nghĩ một lát rồi cất tiếng: "Chưởng quỹ định đi ngay sao? Xin khoan hẵng vội, đợi thêm một ít lâu nữa rồi hẵng đi, cho ta ít thời gian tìm người tiếp quản vị trí của ông. Lúc này đang là cuối năm, tìm người cũng rất vát vả. Chẳng phải sau này gia quyến của ông cũng đến Hàng Châu luôn sao, chi bằng nhân lúc này thu dọn trong nhà một chút."
Chưởng quỹ cúi đầu đáp: "Đồ dùng trong nhà đều đã thu dọn xong xuôi, bên kia cũng đã chọn ngày lành, nóng lòng muốn khai trương... Cho nên quả thật tiểu nhân không thể đợi lâu hơn nữa, đầu mùng năm cả nhà sẽ dọn đi." Hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp, biết tìm đâu ra một chưởng quỹ ưng ý trong vài ngày. Mùng sáu biết mở tiệm thế nào đây?
Mặc cho Tiết Minh Viễn khẩn khoản nài kéo, chưởng quỹ nhất quyết không chịu nhượng bộ. Vị trí chưởng quỹ nào có phải khế ước bán thân, đều là do mình mời người ta cả. Thế nhưng bên trong coi như đã định, cũng rất hiếm người bỏ đi không báo trước như thế này. Tiết Minh Viễn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng đành bất đắc dĩ mỉm cười, chúc cho tiền đồ của người ta như hoa như cẩm. Giải quyết xong chuyện ở tiệm con, Tiết Minh Viễn lại quay về tiệm chính học việc với đại chưởng quỹ, còn hỏi thăm xem ông có người nào tốt có thể giới thiệu hay không.
Đại chưởng quỹ cũng ngạc nhiên, nhíu mày nói: "Tiệm thuốc mới khai trương ở Hàng Châu chính là tiệm con của Vinh An đường nhà họ Vương, vị Vương gia kia không chỉ trả lương tháng gấp ba mà còn nhiều phúc lợi khác. Kế hoạch này của Vương gia cao minh thật, nhất cử lưỡng tiện, nhất định là muốn đuổi chúng ta khỏi Đài Châu đây mà. Ông ta làm vậy khác nào rút củi đáy nồi, lôi kéo được một chưởng quỹ ở tiệm con, như vậy những chưởng quỹ khác nhất định sẽ động tâm, lòng người xao động vào lúc này rất bất lợi với chúng ta.
Hơn nữa nhân gia bên kia không ngừng phát triển, trong khi chúng ta vừa mới hao hụt nặng, ông chủ bên này trả lương không thỏa đáng, chẳng những thế mà còn có người cho rằng nhà ta bây giờ ngay đến tiền công cũng không trả nổi. Thế nên ngay lúc này đây quan trọng nhất là phải tìm ngay một chưởng quỹ khác thay thế, ổn định lòng người. Nếu lúc này đóng cửa một tiệm cũng chẳng phải chuyện tốt." Đại chưởng quỹ phân tích hành động của Vương gia, ông có phần tức giận, thế nhưng trên thương trường không thể thiếu sự cạnh tranh, về phương diện tiền tài chỉ có ngươi chết ta sống.
Nhưng vấn đề bây giờ là ngay cả đại chưởng quỹ cũng không có người để đề cử, đa phần bọn họ đều đã về thăm nhà, thăm người thân. Người có gia cảnh bàn hàn lắm mới lao vào tìm việc lúc này, hơn nữa lợi nhuận năm ngoái của Tiết gia rất lớn, với tình hình bây giờ muốn đoạt trưởng quỹ của người khác cũng đoạt không nổi. Tiết Minh Viễn nhất thời không biết giải quyết thế nào, đành buồn bã lê bước về nhà.
Lúc này, nhân dịp năm mới nên Thẩm Mộ Yên có cơ hội gặp mặt người nhà. Khi Thẩm tẩu tử đến, vừa đặt mông ngồi xuống đã cất tiếng hỏi han về chuyện Tiết gia làm ăn thất bát, "Không phải tẩu nói đâu nhé, Nhị gia nhà họ Tiết này bỏ ra bao nhiêu tiền mà chẳng được gì, đúng là không phải người biết làm chuyện lớn. Làm ăn buôn bán mà chẳng tìm hiểu rõ ràng trước, nhà chúng ta từ trước đến nay luôn cẩn thận từng li, chưa từng để xảy ra chuyện lớn như vậy. Còn muội nữa đó, đừng có thật thà quá, qua chuyện này muội hẳn cũng hiểu tiền nằm trong tay mới là tiền của mình."
Thẩm tẩu tử vừa lớn tiếng chỉ trích Tiết gia xong đã quay sang thuyết giáo Thẩm Mộ Yên. Thẩm Mộ Yên chịu nhịn cũng vì thị đã biên thư xin Thẩm lão nương xuất bạc giúp đỡ vài lần. Cuối cùng Thẩm lão nương cũng đồng ý, nhân dịp Thẩm tẩu tử lại phủ lần này đã gửi đem theo. Thế nên lúc này Thẩm Mộ Yên mới tiếp chuyện một cách hòa nhã.
Đột nhiên Thẩm tẩu tử đổi sang chuyện khác: "Tuy thế nhưng bây giờ chuyện làm ăn không mấy suôn sẻ, nhà chúng ta cũng không kiềm được nhiều, trong nhà còn bao miệng cơm chờ nuôi ăn. Song, muội cũng biết tẩu là người dễ mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn đệ muội gặp khó khăn, còn cả Đinh nhi của chúng ta nữa, ai khổ cũng chẳng hề gì nhưng con trẻ thì không. Chúng ta bên này giúp đỡ muội một ít tiền cũng là chuyện nên làm."
Thẩm Mộ Yên cười đáp: "Mộ Yên đa tạ tẩu tẩu, tẩu tẩu vất vả một năm trời, đợi sau này cuộc sống khá giả muội nhất định sẽ báo đáp."
Thẩm tẩu tử làm ra vẻ thanh cao: "Người một nhà đừng nói vậy, muội muội khách khí quá rồi." Thẩm tẩu tử vừa nói vừa lấy một bao tiền trong ngực áo ra. Thẩm Mộ Yên nghe Thẩm tẩu tử nói vậy cứ chắc mẩm lần này nhận được không ít tiền, kết quả mở ra chỉ thấy hai mươi lượng bạc.
Sắc mặt Thẩm Mộ Yên trắng nhợt, trước đây mỗi lần thị gửi tiền cho họ ít nhất cũng phải năm mươi lượng. Lần này thị đã cố ý viết thư cầu tình, ấy thế mà chỉ cho có hai mươi lượng, khác gì bố thí cho kẻ ăn xin! Thẩm Mộ Yên xụ mặt, Thẩm tẩu tử làm như chẳng nhìn thấy, cất tiếng bảo: "Muội muội đừng ngại, đây là chuyện tẩu tẩu nên làm, số tiền này muội cứ yên tâm nhận lấy, sau này có việc gì cứ nói với nhà mình. Hôm nay còn có việc cần xử lý trong cửa hàng, ta đi trước nhé." Thẩm tẩu tử nói xong lập tức quay lưng bỏ đi.
Thẩm Mộ Yên tức giận ngồi nguyên vị, chẳng thèm ngoảnh đầu tiễn khách. Mang đến có mấy đồng còn lớn lối ra vẻ, đúng là quá quắt! Làm như thị chưa từng thấy tiền vậy, chuyện thị giang tay giúp đỡ bọn họ trước đây lại bị bọn họ làm như chưa từng xảy ra. Thẩm Mộ Yên giận tím mặt, quăng số bạc kia lên bàn. Đúng là không nên đặt hy vọng vào bọn bọ. Số tiền cỏn con kia làm sao đủ, tết năm nay Tiết Đinh chỉ có một bộ áo mới. Đi học sao có thể mặc chỉ một bộ, có khác nào mời gợi người khác khinh thường chứ, thị phải tự mình làm thêm cho Tiết Đinh vài thứ mới được.
Thẩm Mộ Yên không còn cách nào khác, đành viết thư cầu tình với muội muội mình. Thẩm tiểu muội cũng rất sảng khoái, xế chiều hôm ấy đã đưa sang một trăm lượng. Trên đời này có hai loại, ngụy quân tử và chân tiểu nhân. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm tiểu muội chính là một chân tiểu nhân, loại người này biết toan tính, mưu đồ nhưng trong số đám thị thiếp chẳng những được viên ngoại rất yêu mến, trái lại còn rất được sủng ái. Thẩm tiểu muội so ra vẫn còn hơn những người khác, tình cảm giữa nàng ta và Thẩm Mộ Yên rất thắm thiết, nói tiền tiền đã đến ngay. Thẩm Mộ Yên nhận lấy số tiền rồi mới thở phào một hơi, ít ra cũng đã có tâm trạng mừng năm mới.
Khi Tiết Minh Viễn về đến nhà đã là chạng vạng, y nhíu mày, chuyện chưởng quỹ này tính sao bây giờ? Nhược Thủy hỏi nguyên do rồi mỉm cười đưa ra một đề nghị, Tiết Minh Viễn vừa nghe xong đã thấy đề nghị này có thể thực hiện được.