Viên cô nương đến Tiết gia đã lâu nhưng không có động tĩnh, suy cho cùng cũng chỉ là muốn quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây, thuận theo thời thế mà hành động thôi. Mấy năm qua Viên gia không hề qua lại với Tiết gia, nếu như Viên cô nương cứ năm lần bảy lượt chơi đùa với hôn sự của mình như thế, không chừng sau này sẽ không thể gắn kết nữa. Viên thị tự cho mình cao giá, cũng là tự mình hủy hoại mình.
Lúc này, Viên cô nương bắt đầu hối hận vì sao không đến đây sớm ba tháng, nếu vậy hẳn đã không lắm chuyện phiền toái thế này. Song nàng ta cũng không nghĩ đến, ba tháng trước nàng ta vẫn cho là mình quá tài giỏi, nào có để Tiết Minh Viễn vào mắt. Những chuyện này tùy theo thời thế cũng phát triển theo, đúng là nước xối mạn thuyền. Viên cô nương hỏi thăm một chút, biết Tiết Hạo và Tiết Uyên đều mới vừa bắt đầu học bèn chuẩn bị tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), lại còn mua thêm ít điểm tâm bên ngoài mang đến cho hai đứa nhỏ.
Khi Viên cô nương đến nơi, hai đứa nhỏ đang học, Viên cô nương đành ngồi đợi đến giờ nghỉ ngơi mới xốc rèm bước vào. Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ nhìn thấy Viên cô nương. Viên cô nương vừa vào cửa, bọn chúng còn tưởng là đang tìm Chu tú tài, nên không quá chú ý. Viên cô nương chào hỏi Chu tú tài một tiếng rồi đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng bảo: "Là Hạo nhi và Uyên nhi phải không, ta là dì của các con."
Hai đứa nhỏ ngồi trên băng ghế ngơ ngác không hiểu ra sao, người dì này từ đâu ra vậy? Chưa từng nghe ai nhắc đến cả. Viên cô nương thấy hai đứa nhỏ nhìn mình với vẻ phòng bị, bèn mỉm cười lấy quà ra: "Dì ở Hàng Châu, cách nơi này rất xa, cho nên trước đây hai con đều chưa gặp ta. Lần này ta cố ý đến gặp hai con, đây là chút quà nhỏ, hai đứa xem xem có thích không." Nói đoạn, nàng ta nhét mấy thứ kia vào tay hai đứa.
Hai đứa trẻ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai đôi mắt chớp liên hồi không biết làm sao. Viên cô nương cười nói: "Dì muốn nói chuyện với hai con. Tối nay chỗ ta có mấy món ngon, có cá chua Tây Hồ, còn có tôm rim rồi sốt mật nữa, các con học xong thì đến, được không?"
Tiết Hạo lắc đầu không chút nghĩ ngợi: "Không được, buổi tối phải ăn cơm với phụ thân mẫu thân. Sau đó còn phải viết văn, ngày hôm nay không được nghỉ, không thể ra ngoài chơi."
Viên cô nương hơi ngạc nhiên, sau mới dịu dàng nói: "Đây nào có phải ra ngoài chơi, nơi đó là viện của dì mà. Các con mỗi ngày đều ăn cơm với phụ thân mẫu thân, dì vất vả lắm mới đến được đây, qua ăn với dì một bữa không được sao?"
Tiết Hạo chẳng nể nang gì mà nói thẳng: "Không được, chúng con không biết dì. Mẫu thân nói không được đi với người lạ, cũng không được ăn đồ người lạ đưa, bằng không sau này sẽ không cho chúng con ra ngoài chơi."
Viên cô nương thấy trò chuyện với tụi nhỏ cũng phí công, bất kể Viên cô nương có nói gì, bọn chúng đều đồng thanh, không đi xa với người lạ. Trẻ con rất cố chấp, Viên cô nương hơi mất kiên nhẫn, cố ý bảo rằng: "Nếu đã vậy ta sẽ lấy lại hết mấy thứ này, điểm tâm ta cũng mang đi luôn."
Tiết Hạo chẳng do dự, lập tức trả lại tứ bảo cho Viên thị, bảo rằng: "Chúng con cũng có, điểm tâm lát nữa Thanh Tố tỷ tỷ sẽ mang đến." Tiết Hạo và Tiết Uyên chẳng lưu luyến gì với đống quà Viên thị tặng, khiến Viên thị không biết phải làm sao. Chu tú tài thấy bọn họ ngượng ngùng bèn nói đã đến giờ học, Viên thị nhân đây để lại tứ bảo rồi rời khỏi. Lần đầu tiên đả thông tư tưởng bọn nhỏ, Viên thị ôm thất bại trở về.
Buổi tối, Tiết Minh Viễn có việc xã giao bên ngoài, Tiết Hạo và Tiết Uyên ăn cơm xong thì chơi ở viện của Nhược Thủy. Nhược Thủy sai người đắp một đống cát cho hai đứa con trai chơi đùa. Lúc này, Viên thị mang theo hai bộ quần áo trẻ con đến, hai đứa nhỏ thấy Viên thị mới nhớ ra hôm nay đã nhận lễ phẩm của người ta, bị nha đầu giữ lại trong phòng, hai bọn họ đã quên bẵng mất.
Sau khi Viên thị vào nhà, nàng ta vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ nghỉ ngơi, muội đến thăm bọn nhỏ một lát. Hôm nay muội trò chuyện với bọn nhỏ rất vui, Hạo nhi quả khiến người ta yêu thích. Đây là quần áo muội làm cho bọn Hạo nhi, một lát mặc thử xem sao, nếu không vừa thì sai hạ nhân sửa lại một chút."
Nhược Thủy cười đáp: "À, thế hôm nay mọi người đã nói chuyện gì?" Hai đứa nhỏ chạy đến bên cạnh Nhược Thủy, kể chuyện ngày hôm nay. Điểm chính là kể mình không muốn mấy thứ kia của Viên cô nương, nhưng người ta cứ cố nài ép, rồi còn hai đứa không theo người lạ đi ăn cơm.
Nhược Thủy cười khen ngợi hai con trai, nàng nói: "Hai con làm thế là rất đúng, trong nhà ta chẳng thiếu thứ gì, đồ của người lạ tuyệt đối không được nhận, nhất là đồ ăn. Thích gì cứ về nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ cho các con."
Viên cô nương đứng bên kia nghe vậy chợt thấy không tự nhiên, cảm giác như mình chính là người xa lạ được nhắc đến kia, nhưng không thể phản bác. Các vị nói xem, người ta dạy con như thế có chỗ nào không đúng sao. Viên cô nương đành cười trừ: "Muội đã nói với hai đứa muội là dì của bọn chúng, bọn chúng lại còn không tin. Hai con hỏi thử mẫu thân xem ta có phải là dì của các con không, xem ta có lừa các con không."
Hai người con trai nhìn về phía Nhược Thủy, Nhược Thủy nhìn Viên cô nương nở nụ cười, lên tiếng hỏi hai con: "Các con biết đại bá là ca ca của phụ thân, vậy thì dì là người thân của ai?" Hai đứa đều lắc đầu, không có chút ý niệm nào, chưa từng nghe qua nha.
Nhược Thủy mỉm cười nói: "Dì chính là tỷ muội của mẫu thân. Người dì này là muội muội của mẫu thân mà Hạo nhi chưa gặp qua."
Viên cô nương ở bên cạnh tiếp lời: "Phải, tỷ tỷ của ta chính là mẫu thân thân sinh của Hạo nhi."
Tiết Hạo không có chút ý niệm nào về Viên thị, chỉ biết mình không có mẫu thân, cũng chưa từng gặp mặt. Hỏi phụ thân thì phụ thân không muốn nói đến, bà vú cũng chẳng nói gì. Cứ hễ nhắc đến đề tài này, mọi người ai nấy đều không vui. Tiết Hạo suy nghĩ một lát rồi hỏi Nhược Thủy: "Người có biết mẫu thân của con không?" Nhược Thủy lắc đầu, Tiết Hạo nghe nói Viên thị kia là muội muội của mẫu thân bèn quay lại hỏi: "Vậy mẫu thân của con đâu?"
Viên cô nương liếc nhìn Nhược Thủy với vẻ đắc ý, nói với vẻ đau thương: "Tỷ tỷ của ta là mẫu thân của con, sức khỏe tỷ ấy không tốt, nên đã đi đến nơi rất xa rồi, không thể ở bên cạnh chăm sóc con. Thế nhưng đã có dì rồi, dì sẽ thay tỷ tỷ chăm sóc con."
Tiết Hạo cũng ngây thơ hỏi thẳng: "Mẫu thân không thể quay về sao?" Viên cô nương gật đầu.
Tiết Hạo hỏi ngược lại: "Vậy sao dì không sớm đến đây chăm sóc chúng con?"
Viên cô nương nhất thời cứng họng, lúng túng nở nụ cười, không biết phải nói gì tiếp theo. Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì dì ở xa nên mới đến muộn." Tiết Hạo càng truy hỏi kỹ hơn: "Nơi ấy đến đây phải đi rất nhiều năm sao?"
Nhược Thủy tiếp lời: "Không phải vậy, dì ở Hàng Châu, có khi phụ thân không ở nhà chính là đi đến Hàng Châu đấy." Nàng vừa nói vừa giải thích với Viên thị: "Không được nói dối bọn nhỏ, trí nhớ của chúng rất tốt, nếu đã gạt chúng thì sau này nói dẫn bọn chúng đi thăm ông bà ngoại ở Hàng Châu chúng sẽ không chịu đi."
Tiết Hạo nhìn Viên cô nương hỏi tiếp: "Vậy sao dì lại đi lâu như thế?"
Viên cô nương không tìm được lời giải thích, đành tiếp tục cười trừ, sau cùng lại đánh bài tình cảm, mắt ngấn nước nói: "Dì cũng muốn đến thăm Tiết Hạo sớm, nhưng dì có rất nhiều nỗi khổ tâm."
Tiết Hạo nhìn Nhược Thủy ròi lại nhìn Viên cô nương: "Dì đừng khóc, dì đến nhà con phiền phức như vậy thôi thì về đi. Con có mẫu thân là được rồi. Dì nhắc đến mẫu thân kia, trước kia con vẫn rất nhớ người ấy, nhưng bây giờ thì không nữa rồi, con cũng không thích mẫu thân ấy."
Viên cô nương bị đứa nhỏ cự tuyệt, Viên cô nương đã quên rằng nàng ta muốn mượn thế của Viên thị vào Tiết gia tiếp cận bọn nhỏ, như thế những chuyện xấu của Viên thị cũng đổ lên đầu nàng ta. Vừa được hưởng ánh sáng của người ta, nhưng bóng ma cũng là tặng phẩm đi kèm.
Viên cô nương cười cười, nhấp một ngụp trà rồi ngượng ngùng bỏ đi, vừa bước đến cửa thì đụng phải Tiết Minh Viễn. Nàng ta bèn cười bảo: "Tỷ phu, huynh đã về."
Tiết Minh Viễn cũng khách sáo đáp lại: "À, sang thăm bọn nhỏ sao."
Không thể không nói đến một số chuyện mang tính di truyền, Viên cô nương cũng giống như tỷ tỷ của nàng ta, thấy Tiết Minh Viễn về trễ bèn nói: "Tỷ phu nên chú ý thân thể, chuyện xã giao nào có thể từ chối thì nên từ chối, về trễ thế này bọn nhỏ rất nhớ huynh." Những lời này cốt là có ý tốt, thế nhưng dựa vào quan hệ giữa Viên cô nương và Tiết Minh Viễn thì vẫn chưa đến mức ấy. Tiết Minh Viễn cảm thấy Viên cô nương này quá thân thiết với cả người thân sơ rồi. Cô vu vơ nói lời này làm gì, vợ ta không quản, cô dựa vào cái gì mà quản ta chứ. Tiết Minh Viễn gật đầu xoay người rời đi.
Nhược Thủy ôm hai con trai vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Không có gì, Viên cô nương vừa nhắc đến chuyện của tỷ tỷ nàng ta." Tiết Minh Viễn lướt nhìn qua cửa sổ, chau mày lắc đầu.
Viên thị đi rồi, hai đứa con trai còn tủi thân, ngoài mẹ ruột thì nào có ai quan tâm đến mình thật lòng thật dạ. Tiết Hạo và Tiết Uyên thấy Tiết Đinh có Thẩm Mộ Yên quan tâm chăm sóc tỉ mỉ; trước đây khi bọn chúng chơi đùa cùng nhau, nếu trời trở lạnh, Thẩm Mộ Yên sẽ phái người đến đưa thêm áo cho Tiết Đinh. Trời nóng, Tiết Đinh bị muỗi cắn, Thẩm Mộ Yên sẽ lấy thuốc nước thoa lên cho Tiết Đinh. Những chuyện nhỏ nhặt này nếu Tiết Hạo và Tiết Uyên không nói, có lẽ vĩnh viên cũng không có người làm cho hai bọn chúng. Nha hoàn, bà vú tâm tư có hạn, dù bọn họ có tận tâm cũng không thể quan tâm đến bọn nhỏ như mẫu thân của chúng.
Tâm tư những đứa trẻ rất tinh tế, những chuyện hơn kém trong đối xử bọn chúng đều cảm nhận được, không thể tránh khỏi chuyện sẽ thấy tủi thân. Hôm nay Viên cô nương lại lôi những uất ức của hai đứa nhỏ ra nói, Nhược Thủy quan tâm đến cảm nhận của bọn chúng, thế giới của hai đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện người có thể dựa vào, người nguyện ý nghe chuyện của bọn chúng, tin tưởng chúng. Tiết Hạo và Tiết Uyên nép vào lòng Nhược Thủy gào khóc. Tiếng khóc tủi thân nỉ non khiến Nhược Thủy cũng ngấn lệ.
Tiết Minh Viễn an ủi mãi, Tiết Hạo đột nhiên vừa khóc vừa hỏi Nhược Thủy: "Tại sao người không đến đây sớm hơn, người đã ở đâu, sao người lại đến muộn như thế chứ!"
Nhược Thủy ôm chặt hai cơ thể nhỏ bé Tiết Hạo và Tiết Uyên, khẽ nói: "Bởi khi mẫu thân các con vừa bỏ các con, mẫu thân đã đi tìm các con nhưng mãi đến bây giờ mới tìm được. Mẫu thân chậm chạp quá phải không."