"Anh bình tĩnh xem nào, nóng tính thế.
Lo mà giải quyết hậu họa anh gây ra đi hãng."
Bạch Tuệ Nghi nhún vai, mặt mũi cô nàng nhăn nhó ra hiệu cho chồng mình.
Đúng là cô đến đây tìm Dịch Khải Văn là có chuyện cần bàn bạc với đối phương, tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi cũng chẳng thích những rắc rối bản thân vừa mới gặp phải.
Đợi cho tới khi nào Dịch Khải Văn xử xong người phụ nữ kia rồi cô mới tính tiếp.
Cô nàng trực tiếp ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, thản nhiên vắt chân lên ghế mặc kệ vẻ mặt Dịch Khải Văn nhăn nhó khó chịu.
Chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm trạng Bạch Tuệ Nghi không nhẹ, dù chỉ là cùng người đàn ông trước mắt kết hôn hợp thôi nhưng cô cũng chẳng thích giằng co tranh đấu với bất kỳ kẻ nào đang tơ tưởng tới Dịch Khải Văn, hơn nữa, người con gái đặc biệt ghét việc trên đầu mình tự dưng xuất hiện chiếc nón xanh to đùng.
Để Dịch Khải Văn giải quyết xong xuống rồi mới tiếp tục công chuyện.
Đối phương thỏa hắt ra từng hơi, hừ lạnh một tiếng, mặt mũi méo xẹo lườm nguýt Bạch Tuệ Nghi, gằn mạnh từng chữ: "Vấn đề trợ lý tôi tuyển được thư ký giải quyết xong xuôi rồi, phu nhân khỏi cần lo.
Phiền cô nói thẳng vào vấn đề chính hộ tôi, bớt lòng và lòng vòng.
Bạch Tuệ Nghi, rốt cuộc hôm nay cô tới đây vì vấn đề gì?" Tuy chưa thân thiết cho lắm nhưng con người vợ mình ra sao Dịch Khải Văn cũng hiểu kha khá, chẳng bao giờ có chuyện Bạch Tuệ Nghi tự dưng tới tìm anh chơi đâu, hẳn là trong đầu cô nàng đang tính toán thứ gì khác.
"Quả nhiên là tổng tài đứng trên thương trường nhiều năm.
Dịch Khải Văn, anh thẳng thắn thật, nhưng tôi thích.
Đúng là tôi đang có vấn đề cần bàn bạc với anh đây." Bạch Tuệ Nghi nhướng mày, nụ cười trên môi càng thêm đậm dần, hờ hững mở miệng: "Tôi đến đây để hỏi anh cuối tuần sau anh rảnh chứ?"
Dịch Khải Văn khó hiểu nhìn chằm chằm cô nàng ngồi ở phía đằng xa, trên đầu xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi, khóe môi người đàn ông giật giật: "Chưa biết nữa, nhưng tự nhiên cô hỏi tôi như vậy là có nguyên nhân à? Hay là Bạch Tuệ Nghi, cô đang tính dở trò đấy hả? Thử nói tôi nghe xem nào, nếu như chuyện quan trọng thì tôi thử cố gắng sắp xếp lịch hẹn."
"Tên điên này, Dịch Khải Văn, anh cho rằng tôi là kẻ thích gây sự vô cớ hả?" Bạch Tuệ Nghi trừng mà đe dọa, hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ mở miệng: "Cuối tuần sau sinh nhật ba tôi, ông ấy muốn nhân dịp này tổ chức lễ ra mắt cho tôi vì nhậm chức phó tổng giám đốc luôn.
Tại tiệc làm khá lớn nên tôi đang hỏi anh.
Dịch Khải Văn, anh đến được chứ? Mà không đi thì kiểu gì cũng bị ba tôi nghi ngờ cho xem, đằng nào trước mặt ông ấy chúng ta cũng là vợ chồng son còn gì.
Ba tôi kêu mời anh tới, nói là mời thôi chứ con rể làm sao vắng mặt được."
Vì vấn đề này nên Bạch Tuệ Nghi mới phải cất công đến công ty Dịch Khải Văn.
Dù biết đối phương bận rất nhiều việc, tuy nhiên, Dịch Khải Văn còn đang ở trên cương vị là chồng cô, vì tránh để những nghi ngờ cũng như hiềm khích chẳng đáng xuất hiện xung quanh Bạch Tuệ Nghi nên khả năng bắt buộc Dịch Khải Văn phải tham dự vào tiệc sinh nhật đồng thời là lễ ra mắt mọi người kia.
Tiện thể ba cô đang muốn công khai hôn nhân giữa Bạch Tuệ Nghi cùng Dịch Khải Văn.
Giờ anh ta mà cắm đầu vào công việc thì người khó coi nhất là Bạch Tuệ Nghi chứ đâu phải ai khác, còn tạo đà cho vài kẻ xấu xa lên mặt cười nhạo.
Ban đầu, Bạch Tuệ Nghi đã bàn bạc với ba mình rằng cô không cần lễ ra mắt gì đâu, sinh nhật ba chỉ cần mời những người thân thiết đến chúc mừng, tổ chức đơn giản thôi.
Tuy nhiên, ba cô chẳng chịu nghe, cứ một mực kiên quyết rằng phải làm cho bằng được bởi vì đây là cột mốc chuyển giao quan trọng trong cuộc đời Bạch Tuệ Nghi.
Ông ấy vô cùng ngang ngược, cô nàng hết cách chỉ đành bất lực thuận theo.
Và ba cô yêu cầu Bạch Tuệ Nghi phải dẫn theo Dịch Khải Văn.
Hai mẹ con Bạch Tuệ Nghiên hay tin thì tức điên lên nhưng bọn họ chẳng thể làm gì cả bởi vì Bạch Tuệ Nghiên với Lưu Diên Huệ thời điểm hiện tại chỉ biết nhẫn nhịn tại sợ ba cô gạch tên hai kẻ độc ác ấy ra khỏi danh sách người thừa kế.
Biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Tuệ Nghiên khi đó vô cùng phong phú, méo mó trông rất chi là khó coi, khiến Bạch Tuệ Nghi buồn cười lắm nhưng cô buộc nhịn xuống.
Tiếc rằng lúc ấy không quay là những cảnh tượng phong phú như vậy để mai sau làm kỷ niệm.
Tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi đang suy nghĩ tới vấn đề lỡ như trong sinh nhật ba cô, Bạch Tuệ Nghiên bắt đầu gây chuyện thì hỏng.
Mẹ con bọn họ muốn khiến mặt mũi cô mất sạch đến điên rồi, đương nhiên cơ hội hiếm có như vậy sao có thể bỏ qua.
Tạm gác vấn đề đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình sang một bên, giờ Bạch Tuệ Nghi cần phải thảo luận với Dịch Khải Văn xong mới tính tiếp.
Xử lý Bạch Tuệ Nghiên với cô thì đơn giản thôi.
Người đàn ông trước mắt đưa tay chống cằm, dáng vẻ đăm chiêu: "Đương nhiên tôi cần phải đến chứ.
Sinh nhật ba vợ mà.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi, nếu chuyện đơn giản thế này cô chắc sẽ không phí công mất sức tới tận công ty tìm tôi nói chuyện đâu ha.
Còn có vấn đề gì khác thì nói luôn, chứ gặp mặt trong tiệc sinh nhật đồng thời là buổi vợ tôi ra mắt mọi người tôi tự giải quyết được." Dịch Khải Văn bản lĩnh tồn tại đến ngày hôm nay đương nhiên cũng phải có lý do của nó.
"Ừ.
Đúng như anh nói." Bạch Tuệ Nghi gật đầu thỏa hiệp: "Ba tôi chẳng những muốn anh tới mà còn muốn gặp mặt gia đình anh cơ.
Ông ấy nói rằng dù sao chúng ta cũng đã kết hôn được vài tháng rồi nhưng gia đình hai bên chưa được gặp nhau, muốn nhân dịp sinh nhật để ngồi xuống nói chuyện.
Mà Dịch Khải Văn, anh biết đấy, cô gì chú bác anh đều thuộc dạng khó ưa, nên tôi mới phải cất công tới hỏi anh nè.
Mời ông nội cũng được thôi nhưng tôi thấy sức khỏe ông chẳng được ổn cho lắm." Vấn đề này khiến cho cô nàng đau đầu suy nghĩ liên tục.
Bạch Tuệ Nghi đương nhiên mong trong sinh nhật ba mình diễn ra hoàn hảo, trọn vẹn, tuy nhiên, đám người kia lúc nào chạm mặt cô và Dịch Khải Văn lờn buông lời tục tĩu, khó nghe, để cho bọn họ tới thì sinh nhật ba cô loạn hết cho xem.
Tuy nhiên, giờ gia đình Dịch Khải Văn chẳng có mặt cũng khó coi lắm.
Hết cách, Bạch Tuệ Nghi đành mất công tới hỏi xem Dịch Khải Văn nghĩ thế nào, liệu tìm ra được biện pháp giải quyết mọi chuyện toàn vẹn được không.
Đằng nào chồng cô thông minh như vậy, hẳn sẽ có cách thức hay mà Bạch Tuệ Nghi chưa thể nghĩ ra.
Giờ đều trông chờ vào Dịch Khải Văn hết.
Ông nội đến thì mọi chuyện hay nhất, tuy nhiên, hiện nay, sức khỏe ông chẳng hề ổn định, chính vì thế mới khiến Bạch Tuệ Nghi thêm phần hoang mang.
Gia đình Dịch Khải Văn nếu như không tới thì chắc chắn Bạch Tuệ Nghiên sẽ rêu rao khắp nơi cũng như chế giễu cô bị gia đình chồng ghét bỏ các thứ, kết hôn mà chả được công nhận.
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của cô ta thôi mà Bạch Tuệ Nghi đã muốn xé nát nó ra rồi.
Dịch Khải Văn chau mày suy nghĩ, anh trầm tư vài phút rồi cất giọng, bình thản: "Ừ, tôi thấy ba nói cũng đúng, gia đình chúng ta tới lúc nên gặp mặt rồi để tránh sự hoài nghi.
Cô để tôi liên lạc nói chuyện với ông nội thử xem, mà chắc ông đồng ý thôi, ông thích cô lắm đấy.
Còn những người kia thì dẹp sang một bên, cho bọn họ tới thì mọi chuyện có mà rối tung rối mù chứ khỏi bàn đến vấn đề ngồi xuống vui vẻ chào hỏi." Anh tự có tính toán riêng, cũng đã nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường rồi.
"Tôi nhờ hết vào anh đấy." Cô nàng gật đầu, tuy nhiên vẫn còn suy tư, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Dịch Khải Văn, ngữ khí Bạch Tuệ Nghi hơi bất an: "Tuy nhiên, con nhỏ Bạch Tuệ Nghiên kia cũng cần phải chú ý.
Tôi còn đang nghi ngờ mẹ con bọn họ tính dở trò vào hôm đấy đây.
Lỡ như gây ra chuyện ở trước mặt ông nội thì chúng ta chết dở.
Tôi mà giết được Bạch Tuệ Nghiên thì hay rồi.
Con nhỏ chỉ thích gây sự với người khác đó." Nhớ tới kẻ mà bản thân ghét cay ghét đắng, thái độ Bạch Tuệ Nghi ngay lập tức thay đổi chóng mặt, cô nàng nghiến răng nghiến lợi, hậm hực chỉ muốn cho Bạch Tuệ Nghiên đăng xuất luôn thôi.
Hết vấn đề này rồi vấn đề khác kéo tới, đặt nặng lên vai Bạch Tuệ Nghi, làm cô muốn thở cũng chẳng thở nổi.
Nhìn Lưu Diên Huệ và đứa con gái đầy toan tính kia dạo gần đây im lặng vậy thôi chứ trong đầu bọn chúng hẳn đang ấp ủ âm mưu làm hại Bạch Tuệ Nghi.
Cô hiểu rõ bọn chúng quá mà, làm sao thoát khỏi tầm mắt người con gái được.
Dịch Khải Văn liếc xéo vợ mình, bình thản mở miệng: "Việc đó để tôi, cô cứ tập trung cho những thứ cần giải quyết trước mắt hãng.
Bạch Tuệ Nghiên em gái cô ở trước mặt tôi chẳng làm gì nổi đâu.
Hôm ấy tôi sẽ cho người kiểm tra xung quanh một lượt xem có xảy ra điều gì bất thường không, yên tâm, bọn họ chẳng qua mắt nổi tôi đâu." Người đàn ông ưỡn ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột, thái độ từ đầu đến cuối luôn luôn kiên định.
"Được đấy nhở." Tới lúc này tâm trạng Bạch Tuệ Nghi mới nhẹ nhõm hơn một chút, cô nàng thở phào một hơi, hất cằm nói: "Dịch Khải Văn, tôi trông chờ vào anh hết." Đối phương ra tay giúp đỡ thì Bạch Tuệ Nghi cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Dịch Khải Văn cũng nhanh chóng nói chuyện với ông nội mình, sau đó bàn bạc lại với Bạch Tuệ Nghi: "Ông tôi đồng ý hôm sinh nhật ba vợ nhất định tới rồi, cũng chẳng để cho những người kia tới.
Tuy nhiên, ông nói muốn dẫn Dịch Lăng Phong theo nhằm bảo vệ an toàn."
"Anh nói gì cơ?"