"Gớm, anh không phải nhắc, tôi nhớ.
Cũng chẳng cần đứng đấy hết lời khen ngợi, tôi tự biết mình giỏi rồi."
Bạch Tuệ Nghi đưa tay vỗ ngực, tràn trề cảm giác đắc chí khi hạ ngục được kẻ thù chẳng đội trời chung với mình.
Cô hiện tại vẫn còn cảm thấy khoái chí khi chứng kiến Bạch Tuệ Nghiên đau khổ tuyệt vọng ra mặt nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì cả.
Chẳng biết hiện giờ người phụ nữ đó đang cảm thấy thế nào nữa.
Tự dưng cô mong chờ muốn biết ghê.
Để xem nào.
Bạch Tuệ Nghi thầm tưởng tượng ra vẻ mặt lúc bấy giờ của đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình, khóe môi bất giác cong lên.
Khoảnh khắc này, Bạch Tuệ Nghi cực kỳ muốn tới tìm Bạch Tuệ Nghiên để cười thẳng vào mặt cô ả đó.
Vậy mới vừa lòng cô khi người phụ nữ đó dám gây sự với Bạch Tuệ Nghi, thậm chí còn muốn đổ oan, hãm hại cô nữa.
Đúng là cái nết thích hãm hại người khác chẳng bao giờ bỏ được mà.
Dịch Khải Văn khoanh tay trước ngực, anh ngồi xuống giường, nhướng mày: "Tôi còn tưởng vợ mình sẽ niệm chút tình chị em đối với Bạch Tuệ Nghiên kia cơ, ai dè chính tay cô kéo em gái mình xuống vực sâu, khiến cô ta tuyệt vọng mà chả thể làm gì được.
Vợ tôi độc ác hơn những gì tôi tưởng tượng đấy." Người đàn ông chậc chậc mấy tiếng, lắc đầu cảm thán.
"Tôi thì chị em gì với cái loại giống như Bạch Tuệ Nghiên.
Chung dòng máu với cô ta khiến tôi ghê tởm chết đi được." Bạch Tuệ Nghi bĩu môi, nhớ đến thì cô bắt đầu dâng lên trong lòng cảm xúc khinh bỉ ra mặt: "Tôi chưa giết Bạch Tuệ Nghiên thì thôi, cô ta còn dám mang tâm tư khác đối với tôi cơ đấy.
Dịch Khải Văn, anh không biết đâu, lòng tham Bạch Tuệ Nghiên vô đáy lắm, đương nhiên tôi cần phải diệt ngay từ trong trứng rồi.
Cứ để nó tiếp tục tồn tại thì người gặp nguy hiểm chính là tôi." Cô nàng hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt viết rõ hai từ ghét bỏ.
Bạch Tuệ Nghi làm gì ngu đến mức rủ lòng thương hại cho những kẻ chẳng xứng đáng chút nào.
Thương cho Bạch Tuệ Nghiên thì ai thương cho cô? Cô không thể nương tay, khiến mọi chuyện diễn ra giống với kiếp trước được.
Những gì Bạch Tuệ Nghiên phải trải qua còn nhiều lắm, đây mới chỉ là món khai vị Bạch Tuệ Nghi dành cho đứa em gái lúc nào cũng giả bộ ngoan hiền, thảo mai đấy thôi.
Cô còn khá nhiều trò vui đang sẵn sàng chờ đợi Bạch Tuệ Nghiên phía trước.
Nếu cô ta thích thì cứ đến, Bạch Tuệ Nghi hết sức đồng thuận mà chơi cùng cô ta.
Tiếp tục gây chuyện thì người phụ nữ đó phải chịu hậu quả trong thời gian dài dài.
Dịch Khải Văn nhíu mày, anh giả bộ ngạc nhiên, bất giác gật đầu: "Úi dà, thành kiến cô dành cho Bạch Tuệ Nghiên lớn thật đấy.
Tôi không thể hiểu nổi, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người vô cùng căng thẳng mà bên ngoài mọi người đồn đại rằng chị em cô yêu thương lẫn nhau, nhất là Bạch Tuệ Nghiên, lúc nào cũng hy sinh bảo vệ chị gái." Vì từng tìm hiểu sơ qua cho nên anh mới cảm thấy cực kỳ bất ngờ, còn có ngày Dịch Khải Văn dính vào cuộc chiến giữa hai chị em Bạch Tuệ Nghi nữa chứ.
"Xời, mấy trò mèo câu truyền thông mẹ con nhà Bạch Tuệ Nghiên thì tôi lạ lùng gì đâu." Mặt mũi trên khuôn mặt người con gái nhăn nhó, khó chịu ra mặt, thanh âm tràn ngập sự mỉa mai: "Dịch Khải Văn, anh mà cũng bị lừa hả? Đó chẳng qua chỉ là thu hút sự chú ý, giúp Bạch Tuệ Nghiên nâng cao hình tượng trong mắt mọi người, giúp cô ta thuận lợi thu được vốn đầu tư thôi.
Chắc hẳn em gái tôi chả ngờ được rằng vị trí mà nó luôn ao ước đã nằm trong tay tôi, chính vì vậy Trác Tiêu Phàm mới cùng Bạch Tuệ Nghiên đánh chủ ý lên anh đấy." Bạch Tuệ Nghi chả đi guốc trong bụng mẹ con nhà Lưu Diên Huệ từ lâu rồi, bọn họ đang tơ tưởng cái gì làm sao cô không đoán ra được chứ.
Cái gì mà chị em tình thâm?
Cô em gái hy để thầm lặng?
Bạch Tuệ Nghi khinh bỉ.
Cô cười nhạt, để rồi coi liệu Bạch Tuệ Nghiên có mở họp báo rồi đứng trước mặt phóng viên khóc lóc ỉ ôi không nhỉ? Với mẹ con nhà đó thì dễ như vậy lắm.
Nhắc đến Lưu Diên Huệ với Bạch Tuệ Nghiên là cô liền cảm thấy bực mình chẳng chịu nổi.
Người ngồi bên cạnh bỗng chốc nhún vai, những ngón tay Dịch Khải Văn đan xen vào nhau, khóe miệng anh giương cao: "Tôi nào có ở trong cuộc mà biết dù những chiêu trò giống cô nói tôi thường xuyên gặp phải rồi.
Nhưng tôi công nhận hai chị em cô thú vị thật, đấu đá nhau không thương tiếc chút nào cả." Bạch Tuệ Nghi nguy hiểm đến mức Dịch Khải Văn còn thấy rén nữa là.
"Xời, còn dài dài, anh cứ ngồi chờ mà xem." Bạch Tuệ Nghi đặt tay lên trán, thở dài ra một tiếng: "Mà thôi, tốt nhất chúng ta đừng nên nhắc tới Bạch Tuệ Nghiên làm gì, mắc mệt à.
Nghĩ đến đứa em đó tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Với cả khi nãy anh cứ khăng khăng rằng tôi nợ anh, vậy thì được rồi, anh muốn tôi làm gì đây.
Dịch Khải Văn, anh nói xem, nếu được tôi nhất định dốc hết toàn lực."
Cô nàng chuyển sang chủ đề khác, chứ Bạch Tuệ Nghi ngán ngẩm Bạch Tuệ Nghiên lắm rồi.
Hơn nữa, nhờ Dịch Khải Văn nên lần này người con gái mới thành công, vì thế đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn ăn vạ Bạch Tuệ Nghi đấy.
Thật sự Dịch Khải Văn làm cô cảm thấy rất khó hiểu đấy, hình tượng lạnh lùng cùng tổng tài cao lãnh bay đâu hết rồi?
Trông anh ta có khác gì trẻ con đang nằng nặc đòi quà không trời?
Tuy biết Dịch Khải Văn khác với lời đồn nhưng Bạch Tuệ Nghi chưa cách nào hình dung nổi đối phương lại tới mức độ này rồi.
Dịch Khải Văn thu mình trên giường, anh chống cằm, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt.
Người đàn ông mở miệng: "Tôi chưa nghĩ ra, tóm lại lúc nào cần thì tôi báo với cô.
Tôi thuộc dạng thù dai đấy, nên Bạch Tuệ Nghi à, hy vọng rằng cô nhớ cho kỹ." Ai kia nháy mắt ra hiệu dọa cô nàng nổi hết cả da gà.
Kinh chết đi được.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi cuối cùng vẫn gật đầu thỏa hiệp cùng ông chồng hờ đang ngồi bên cạnh.
"À còn nữa." Đột nhiên nhớ ra gì nữa, Dịch Khải Văn bất chợt lên tiếng, nhắc nhở vợ mình: "Bạch Tuệ Nghi, dù gì tôi cũng nên nhắc nhở cô tiết chế bản thân một chút.
Trác Tiêu Phàm kia, tôi không hy vọng cô dính líu tới người đàn ông đó.
Đừng quên mặt mũi gia đình tôi đang nằm trong tay cô."
Nhớ đến gã đàn ông tên Trác Tiêu Phàm thì Dịch Khải Văn liền khó chịu ra mặt.
Nhiều lúc anh muốn cho hắn đăng xuất khỏi trái đất rồi nhưng cuối cùng phải kìm nén cảm giác tức giận xuống.
Bạch Tuệ Nghi đưa tay đỡ trán, bất lực thở dài một hơi, ai oán giải thích: "Dịch Khải Văn à, chẳng phải tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi còn gì, tôi còn ghét Trác Tiêu Phàm hơn cả anh cơ, cho nên đừng nghi ngờ lung tung đối với tôi, cẩn thận bị kẻ thù lợi dụng bây giờ.
Nếu Trác Tiêu Phàm còn dám tìm tôi, ngay lập tức bà đây cho tên khốn kiếp đó thành thái giám luôn." Trên gương mặt người con gái tràn ngập sự phẫn nộ, khí thế hừng hực bao quanh Bạch Tuệ Nghi, cô còn chưa có cơ hội dạy dỗ Trác Tiêu Phàm một trận.
Cho nên, Dịch Khải Văn lo lắng thừa rồi.
Cô từng nói sẽ không bao giờ khiến anh ta mất mặt nên hãy cứ yên tâm, tin tưởng ở cô.
Bạch Tuệ Nghi đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Trác Tiêu Phàm là kẻ thù với cô đấy, lấy đâu ra chuyện giữa hai người mang tư tình khác, nhắc đến tên khốn ấy thì Bạch Tuệ Nghi cảm thấy buồn nôn chết đi được.
Ghê tởm.
Dịch Khải Văn bị dọa cho toát mồ hôi, Bạch Tuệ Nghi quả nhiên độc ác, mai sau chắc chắn anh cần cẩn thận hơn nữa mới được.
Chứ để cô nàng bên cạnh mà điên lên chắc Dịch Khải Văn khóc thét.
Nhắc đến Bạch Tuệ Nghiên, hiện tại cô ta đang bị nhốt trong phòng, tâm trạng tồi tệ đến đỉnh điểm, gần như phát điên lên.
Người phụ nữ thật,muốn tìm chỗ nào đó phát ti3t tất cả ra bên ngoài, nhưng vì sợ ba mình phát hiện nên Bạch Tuệ Nghiên chỉ có thể giữ một bụng tức trong mình.
Mấy ngày liền trải qua cuộc sống nhàm chán, Bạch Tuệ Nghiên chuẩn bị trở thành bộ dạng sống dở chết dở rồi.
Đều tại con nhỏ Bạch Tuệ Nghi chết tiệt kia.
Khi Lưu Diên Huệ vào thăm con gái, Bạch Tuệ Nghiên ngay lập tức bày ra vẻ mặt bất mãn, cô ta nghiến răng nghiến lợi, ai oán, lồ ng ngực phập phồng lên xuống: "Mẹ à, sau khi ra khỏi đây, con nhất định phải gi3t chết Bạch Tuệ Nghi.
Đều tại nó mà con chịu tình cảnh thảm thương như vậy.
Nỏ ỷ vào Dịch Khải Văn nên muốn làm gì thì làm mà." Bàn tay nổi đầy những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, nỗi hận dành cho người chị gái kia càng thêm mãnh liệt.
Tinh thần Bạch Tuệ Nghiên càng ngày càng không được ổn định.
Cô ta phải mau chóng tìm cách thoát khỏi hiện trạng này.
"Mẹ biết, nhưng Tuệ Nghiên, hiện giờ chúng ta chẳng thể hành động sơ xuất được." Đôi mắt Lưu Diên Huệ lóe lên tia thù hận, bà ta ác ý gằn mạnh từng chữ: "Giờ Dịch Khải Văn đang đứng về phía Bạch Tuệ Nghi, với người đàn ông đó mẹ con mình khó làm gì được lắm.
Vì thế, tạm thời trong thời gian sắp tới, điều con cần làm là chứng minh cho ba cọ thấy bản thân thay đổi, thậm chí còn muốn giúp đỡ Bạch Tuệ Nghi, bảo vệ quyền thừa kế trước hẵng.
Những vấn đề tiếp theo đi tới đâu chúng ta tính tới đó."
Ngay cả kẻ đầy âm mưu toan tính giống Lưu Diên Huệ cũng bị Dịch Khải Văn dọa cho chân tay run lẩy bẩy, chỉ dám đứng yên một chỗ bất lực im lặng nữa là.
Cho nên tuyệt đối phải cẩn thận hết sức có thể.
Bạch Tuệ Nghiên vẫn còn chưa hết căm phẫn sau vụ việc vừa mới trải qua, cô ta hậm hực trợn tròn cặp mắt đỏ hoe, vằn lên những tia máu: "Nhưng mình đâu thể cứ ngồi yên tiếp tục nhẫn nhịn.
Con nhỏ Bạch Tuệ Nghi kia càng ngày càng vênh váo, con ngứa mắt nó, muốn xử nó lắm rồi mẹ à."