"Bạch Tuệ Nghiên, con thôi ngay cho ba.
Nhắc đến những kẻ không liên quan ở đây làm gì?"
Bạch Dục Tiêu cực kỳ khó chịu, ông đặc biệt ghét cay ghét đắng tên đàn ông Trác Tiêu Phàm đó.
Trước đây, vì Bạch Tuệ Nghi cứ đâm đầu vào tên khốn ấy, dù ông có ngăn cản đến mấy con bé vẫn cứ điên cuồng chạy theo Trác Tiêu Phàm.
Bạch Dục Tiêu từng vô cùng bất lực, chẳng biết làm thế nào để tách con gái mình ra khỏi thằng ranh ấy, ông đau đầu trong khoảng thời gian khá dài.
May mắn bây giờ Bạch Tuệ Nghi cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ, bỏ xừ Trác Tiêu Phàm đi, cưới một người tốt hơn.
Tuy ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng Bạch Dục Tiêu đặc biệt hài lòng với chàng rể Dịch Khải Văn đang ngồi trước mắt.
Gia thế tốt, sự nghiệp ổn định, đặc biệt còn không dính dáng đến nữ sắc.
Điều Bạch Dục Tiêu hơi quan ngại là vì nhà họ Dịch cực kỳ danh tiếng, chắc gì họ đã chấp nhận Bạch Tuệ Nghi làm con dâu, tuy nhiên, trước lời bảo đảm chắc nịch từ Dịch Khải Văn thì ông có thể yên tâm giao con gái cho đối phương rồi.
Bạch Tuệ Nghi đưa tay che miệng, cười thầm, cô hừ lạnh một tiếng: "Em gái, tôi đã rất nhiều lần nhắc nhở cô rồi, hình như cô vô cùng cố chấp với Trác Tiêu Phàm đấy.
Đừng tưởng tôi không nhìn ra được Bạch Tuệ Nghiên cô đang muốn chia rẽ vợ chồng chúng tôi.
Nhưng có vẻ ý định ấy của cô chẳng thể thực hiện được rồi." Cô vô cùng thẳng thắn như thể đang tát vào mặt đứa em gái cùng cha khác mẹ kia, khiến cô ta tức tối sắp khóc đến nơi.
Bạch Tuệ Nghi chả chút kiêng nể, trực tiếp vạch mặt ý định thật sự.
Khoảnh khắc này, cô rất muốn cười phá lên, Bạch Tuệ Nghiên càng đau khổ càng phát điên thì Bạch Tuệ Nghi càng cảm thấy thoải mái.
Ly gián ư?
Cô ta nghĩ Dịch Khải Văn là ai chứ?
Đối phương dễ dàng bị Bạch Tuệ Nghiên qua mặt đến thế ư?
Còn lâu nhé.
Tốt nhất cô ta nên dập tắt cái suy nghĩ viển vông kia trong đầu bản thân đi, càng cố gắng thì càng tự rước nhục vào thân thôi.
Chắc Bạch Tuệ Nghiên không biết rằng Dịch Khải Văn ở trên thương trường bao nhiêu năm, loại người nào anh đều gặp qua rồi, thể loại tép riu giống Bạch Tuệ Nghiên vốn chẳng có cửa để lên mặt xỉa xói Dịch Khải Văn.
Cô ta nên cảm thấy may mắn bởi vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô chưa phát điên lên đấy, chỉ một ánh mắt sắc bén của Dịch Khải Văn thôi đã đủ thiêu chết cô ta rồi.
"..." Bạch Tuệ Nghiên ấm ức ra mặt, hai mắt cô ta long lanh ngấn lệ, dù mẹ cô ta muốn mở máy bênh vực, tuy nhiên, uy thế toát ra trên người Dịch Khải Văn quá lớn, dọa Lưu Diên Huệ sống lưng lạnh toát từ bao giờ rồi chứ nào dám mở mồm.
Người đàn ông thầm đánh giá cô vợ mình mới cưới, Bạch Tuệ Nghi hoàn toàn khác xa so với những gì người ta đồn đại.
Cho hỏi hiền lành ở đâu vậy?
Bạch Tuệ Nghi độc mồm độc miệng hận chẳng thể ăn tươi nuốt sống đứa em gái cùng cha khác mẹ kia kìa.
Nhưng Dịch Khải Văn thích tính cách này, anh ngứa mắt dáng vẻ thảo mai của Bạch Tuệ Nghiên từ lúc vừa mới đặt chân vào trong căn nhà này rồi.
Cha Bạch Tuệ Nghi bỗng nhiên hỏi: "Con rể, hôm nay con đến đây là để…?" Ông nghi hoặc nhướng mày.
"Thưa cha, con đến đây một phần vì ra mắt gia đình vợ, tiện thể đón vợ con về nhà ạ." Dịch Khải Văn chẳng chút ngần ngại đi thẳng vào vấn đề chính: "Dù sao thì con với cô ấy cũng đã kết hôn rồi, để Tuệ Nghi ở nhà ngoại mãi cũng không được ổn.
Hơn nữa trong thời gian ngắn con tính mang cô ấy về nhà mình."
Bạch Dục Tiêu gật đầu, vẻ mặt tuy có chút tiếc nuối, mất mát, tuy nhiên vẫn chấp thuận: "Được rồi.
Con có thể đưa con bé tới nhà chung của hai đứa." Dù sao ông cũng nuôi nấng Bạch Tuệ Nghi hơn hai chục năm, để viên ngọc bản thân nâng niu trên tay bị kẻ khác giật mất trong vô thức, ông hơi buồn, muốn giữ con gái ở lại, nhưng Dịch Khải Văn đằng nào cũng là chồng nó, mà nhà họ Dịch chẳng thể đắc tội.
Thôi thì cứ để Bạch Tuệ Nghi theo Dịch Khải Văn về nhà.
Cô nàng Bạch Tuệ Nghi trên đầu xuất hiện hàng loạt những dấu chấm hỏi, cô vừa hoang mang vừa ngạc nhiên.
Như vậy là xong rồi đấy hả? Ba cô dễ dàng đồng ý với Dịch Khải Văn, từ chuyện hai người kết hôn lẫn chuyện đón Bạch Tuệ Nghi về nhà chồng cô.
"Nhưng mà…" Bạch Dục Tiêu thắc mắc: "Chuyện kết hôn hai đứa tính sao? Dù gì kết hôn cũng là một trong những chuyện quan trọng nhất cuộc đời, hôn lễ các con định làm thế nào? Dù không thích ầm ĩ thì ít ra cũng phải có bữa cơm nho nhỏ để người thân bạn bè thân thiết hai bên gặp gỡ đồng thời biết tin chứ." Ông đang sợ con gái mình chịu thiệt thòi vì ẩn hôn.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi vô cùng mong muốn như vậy đấy, cô chẳng thích làm rùm beng hết lên, phiền phức lắm, nên khi cha vừa nhắc tới hôn lễ, Bạch Tuệ Nghi ngẩn ra luôn, cô cùng Dịch Khải Văn hoàn toàn chưa có kế hoạch.
Người bên cạnh điềm tĩnh mở miệng: "Về hôn lễ ba cứ yên tâm, con không để cô ấy chịu thiệt thòi đâu.
Nhưng lễ cưới chắc năm sau mới làm được, tại kết hôn cần chuẩn bị nhiều thứ.
Con tính đặt váy cưới thiết kế riêng nên mất kha khá thời gian, còn khách khứa, nhẫn cưới nữa, con và Tuệ Nghi còn đang bàn bạc.
Huống chi cả con với cô ấy hiện giờ còn đang bận việc tại công ty, theo con biết Tuệ Nghi vừa vào làm việc tại Bạch thị đúng chứ?" Dường như chẳng thể làm khó nổi Dịch Khải Văn, mọi câu trả lời anh đưa ra đều vô cùng hoàn hảo, đến mức Bạch Tuệ Nghi phải há hốc mồm nhìn anh chằm chằm.
Good chóp!
Bạch Tuệ Nghi cảm thán.
Đỉnh của đỉnh.
"Tốt.
Năm sau không vấn đề." Biết con gái được cưng chiều, cha Bạch Tuệ Nghi cực kỳ vui vẻ.
Bên cạnh đó, tâm trạng cô nàng hoàn toàn trái ngược.
Bạch Tuệ Nghi cười nhạt, thầm than, năm sau chắc cô với Dịch Khải Văn ly hôn từ tám đời nào rồi chứ hôn lễ gì ở đây? Hy vọng ba cô đừng vui quá rồi chịu cú sốc vì thất vọng.
Dùng bữa xong, Bạch Tuệ Nghi chẳng thể trốn, cô lên lầu thu dọn ít đồ đạc, Dịch Khải Văn cùng cô chào tạm biệt Bạch Dục Tiêu rồi anh lái xe đưa Bạch Tuệ Nghi trở về nhà mình.
Không khí giữa cả hai đang yên ắng đến đáng sợ thì Dịch Khải Văn bất chợt mở miệng hỏi: "Trác Tiêu Phàm là ai thế? Người đàn ông đó hình như có quan hệ khá mật thiết với cô nhỉ?"
"Hả? Anh nhắc tới Trác Tiêu Phàm làm gì?" Đôi lông mày trên khuôn mặt Bạch Tuệ Nghi bất giác nhíu chặt, cô sửng sốt quay sang nhìn chằm chằm Dịch Khải Văn đang tập trung lái xe.
Gì vậy trời?
Tự nhiên anh ta nổi hứng à?
Đối phương bình tĩnh đáp, vẻ mặt lạnh lùng hệt ban đầu: "Tôi ít ra cần phải biết quá khứ của vợ mình chứ.
Tôi có thể điều tra, nhưng thích nghe trực tiếp từ cô hơn.
Theo em gái cô nói, Trác Tiêu Phàm kia với Bạch tiểu thư đây từng yêu đương còn gì, tôi hứng thú về chuyện này lắm.
Hay cô với Trác Tiêu Phàm xảy ra chuyện oanh oanh liệt liệt nào mà tôi không thể biết?" Khóe môi Dịch Khải Văn từ từ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tô điểm thêm vẻ đẹp trai thường ngày.
"Haizz, tôi với tên điên đấy thì có chuyện gì được chứ? Dịch thiếu nghĩ quá nhiều rồi." Bạch Tuệ Nghi bĩu môi, thở dài, đưa tay đỡ trán, cô nàng cười khẩy: "Trác Tiêu Phàm đơn giản chỉ là bạn trai cũ, tôi với anh ta từng yêu đương, nhưng tôi phát hiện tên khốn ấy lén lút làm những chuyện kinh thiên động địa sau lưng tôi, vì vậy tôi trực tiếp đá Trác Tiêu Phàm luôn.
Loại người đấy giữ lại chỉ thêm bẩn mắt thôi.
Sau này đừng nhắc tới Trác Tiêu Phàm nữa, rác thải bốc mùi làm không khí ô nhiễm, tôi khó chịu." Ánh mắt Bạch Tuệ Nghi ngập tràn những tia khinh bỉ, nhất là hễ khi nhắc tới Trác Tiêu Phàm ngay bên tai cô.
Chỉ là hơi khó tin bởi Dịch Khải Văn quan tâm đời tư của cô như vậy đấy.
Bạch Tuệ Nghi đinh ninh cho rằng ông chồng cô mới cưới luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, dù thế giới có sập xuống thì anh vẫn bình thường xử lý.
Lúc nãy rõ ràng khi Bạch Tuệ Nghiên nhắc tới, Dịch Khải Văn đâu phản ứng gì, như kiểu Trác Tiêu Phàm là con ruồi lảng vảng bên tai anh thôi.
Giờ đang yên đang lành hỏi cô, dọa tim Bạch Tuệ Nghi như muốn rớt ra ngoài.
Dịch Khải Văn bật cười: "Xem ra vợ tôi ghét cay ghét đắng Trác Tiêu Phàm nhể? Tôi còn tưởng Bạch tiểu thư yêu hắn ta sâu đậm chứ, lỡ như có ngày cô ụp cho tôi cái nón xanh to đùng rồi chạy theo tình yêu, chẳng khác gì bôi tro trát trấu vào mặt gia đình tôi cả."
"Về việc đó xin Dịch thiếu cứ an tâm." Bạch Tuệ Nghi ngả lưng ra sau, cô hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, môi đỏ mấp máy: "Tôi tự biết thân biết phận, chẳng làm cho anh xấu hổ đâu.
Trong thời gian chúng ta còn hiệu lực hôn nhân, tôi đảm bảo làm tròn trách nhiệm."
Rất nhanh, Dịch Khải Văn dừng xe, Bạch Tuệ Nghi bước xuống bên dưới, cùng anh tiến vào ngôi nhà xa hoa tráng lệ.
Người đàn ông mở lời: "Phòng của cô ở trên tầng ba, được dọn dẹp hết rồi.
Hành lý lát có người làm mang lên.
Cô cứ thoải mái, tự nhiên lên."
"Ok.
Tôi hiểu." Bạch Tuệ Nghi hơi ngạc nhiên, đúng là Dịch Khải Văn có khác, chuẩn bị mọi thứ chu toàn đâu vào đấy hết, chỉ chờ Bạch Tuệ Nghi tới đây thôi.
Người làm được Dịch Khải Văn tập hợp, đứng trước mặt Bạch Tuệ Nghi.
Anh giới thiệu: "Đây là Bạch Tuệ Nghi, vợ tôi.
Mọi người nhớ chăm sóc cô ấy."
"Chào thiếu phu nhân."
"Tôi đảm bảo phục vụ hết mình."
Bạch Tuệ Nghi cảm thấy, dường như họ chả mấy bất ngờ, có lẽ Dịch Khải Văn thông báo cho giúp việc trước rồi nên hành động khá mau lẹ.
Cô trở về phòng mình sau ngày mệt mỏi.
Ở chỗ Bạch Tuệ Nghiên, cô ta đang khóc không ra nước mắt, luống cuống thốt lên từng từ: "Mẹ, Bạch Tuệ Nghi kết hôn, đối tượng còn là Dịch Khải Văn, mình nên làm gì đây?".