Chương
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh thanh thế ngày càng mạnh như Kiếm Trung Tiên trong truyền thuyết, một thanh kiếm có thể làm cho trời long đất lở.
Rõ ràng hắn ta muốn nhân cơ hội này giết chết nam tử dũng mãnh kia.
Quác!
Vào thời khắc quan trọng, dưới vòm trời có một con chim hung dữ khổng lồ lao xuống, đôi cánh như dao cắt xuyên qua những đám mây.
Toàn thân nó vàng rực rỡ như đổ vàng, đôi cánh dang rộng cũng phải hơn mười trượng.
Tốc độ của nó nhanh không thể tưởng tượng nổi, như tia chớp, như ảo ảnh, nó giải cứu nam tử dũng mãnh kia trong nháy mắt.
Sự cố đột ngột này đã khiến cho nam tử mặc ngọc bào ánh xanh trở tay không kịp, hắn ta vừa định đuổi theo thì con chim hung dữ màu vàng kia biến mất phía chân trời xa.
“Đại bàng ánh vàng dị chủng tối đen.”
Từ trong miệng nam tử mặc ngọc bào ánh xanh phát ra tiếng không cam tâm: “Không ngờ lực sĩ Vu Man này lại đến từ…”
Trận chiến đến đây kết thúc.
Lâm Diệp hoàn toàn không quan tâm đến lực sĩ Vu Man hay đại bàng vàng. Khi thấy trận đấu kết thúc, hắn không kìm được thở dài. Lúc này, hắn mới cảm thấy trên lưng đau nhói, sờ tay vào thì máy chảy đầm đìa, rõ ràng là hắn đã bị thương da thịt trong trận chiến vừa rồi.
Cũng may chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương đến xương cốt.
Hắn kéo cô bé đứng dậy, nhìn thấy cô bé người đầy bụi đất, không bị tổn thương nào thì hắn mới yên tâm.
“Các ngươi có sao không?”
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh bước đến, khu vực này đã bị tàn phá nặng nề, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết giao chiến.
Lâm Diệp vội hành lễ: “Đa tạ công tử đã cứu giúp.”
Giờ hắn mới nhận ra, nam tử mặc ngọc bào ánh xanh còn khá trẻ và đẹp trai phong độ, giơ tay đưa chân để lộ ra hơi thở cao quý vốn có của mình.
“Không sao thì tốt! Không ngờ ở Tam Thiên Sơn này lại có lực sĩ Vu Man ẩn hiện. Chẳng lẽ bọn họ cũng đến vì hôm đó “Tuyệt thế bảo vật” rơi xuống.
Nam tử mặc ngọc bào áo xanh khẽ thở dài như đang lẩm bẩm một mình.
Tuyệt thế bảo vật?
Lâm Diệp ngẩn người.
“Các ngươi mau rời khỏi đây đi.”
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh liếc nhìn Lâm Diệp và cô bé, thấy bọn họ mặc áo quần cũ, rõ ràng là những người dân trên núi sống gần đó, hắn ta dập tắt ngay ý nghĩ hỏi thăm bọn họ.
“Dám hỏi tên ân công, nếu có cơ hội thì ngày sau thích hợp báo đáp ân này.”
Lâm Diệp chắp tay nghiêm túc nói.
Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh nhìn có vẻ kiêu ngạo cao quý, nhưng tính rất tốt, ít nhất là lúc nãy đã cứu mạng hai người họ, ân tình đó thật lớn.
“Báo đáp ta?”