Thiên Kiêu Ngạo Thế

chương 84: 84: tặng lệnh bài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Thiên Nhậm tới rất không đúng lúc.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Diệp, khi nhìn thấy sau lưng Tiêu Thiên Nhậm có một đám dân làng đi theo, trong lòng Lâm Diệp trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút căng thẳng.

Bởi vì những dân làng này mỗi một người vác một cái bao tải to lớn, không cần đoán thứ được đựng trong bao bố chính là đá mỏ đồng Phi Vân Hoả được khai thác về.

Càng khiến cho Lâm Diệp nhức đầu hơn là, còn có hai tiểu thí hài cũng đi theo, trong tay mỗi đứa bê một hòn đá mỏ đồng Phi Vân Hoả đỏ rực như lửa đốt, cái này hoàn toàn cũng không che giấu được nữa.

Trong lòng Lâm Diệp chợt loé lên suy nghĩ, người cũng đã chủ động nghênh đón, cười nói: “Tiêu bá, đặt những thứ này xuống đi.”

Tiêu Thiên Nhậm ngơ ngác gật đầu, mang theo đám người hành động tay chân lanh lẹ, không để mắt đến hai người xa lạ một nam một nữ trong sân nhà kia.

Bọn họ cũng nhận ra được, tình hình có hơi không đúng, mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không có ai hỏi nhiều, ngay cả hai tiểu thí hài kia, cũng bị đại nhân ôm chặt lấy, không để bọn chúng nói lung tung.

Cuối cùng, Lâm Diệp nháy mắt với Tiêu Thiên Nhậm một cái, sau đó ngầm hiểu, mang theo một đám dân làng vội vàng mà đi.

“Đá mỏ đồng Phi Vân Hoả?”

Mắt thấy hết cảnh tượng này, lúc này Mộ Vãn Tô mới mở miệng nói: “Không phải nói mạch khoáng cỡ nhỏ kiađã sớm bị khai thác hết rồi sao?”

“Vị tỷ tỷ này có chỗ không biết, cũng là vài ngày trước ta vô tình xông vào một hầm mỏ bỏ hoang kia, lúc này mới phát hiện thì ra ở chỗ sâu nhất còn có một đoạn mạch khoáng chưa được phát hiện ra.”

Lâm Diệp thấy không che giấu được, thì thản nhiên giải thích nói.

“Đây chính là một khoản tài nguyên không nhỏ.”

Mộ Vãn Tô ý nghĩ sâu xa nhìn Lâm Diệp một cái.

Đại công tử ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, nói: “Linh điền, hung thú, lại thêm đá mỏ đồng Phi Vân Hoả này, thôn các ngươi cũng coi như là biết cách làm giàu.”

Lâm Diệp nhún vai cười khổ nói: “Công tử có chỗ không biết, thôn Phi Vân ở xa trong chỗ sâu của Tam Thiên Sơn, bộ lạc Thanh Dương gần nhất cũng cách chừng hơn hai nghìn dặm, tuy nói là có một ít khoáng thạch, linh cốc và thú săn, nhưng muốn đổi thành tài sản, đúng là thực không dễ dàng.”

Đại công tử cười một tiếng, liếc thấy đã phá vỡ Lâm Diệp là đang lo lắng bọn họ tranh giành những tài nguyên này, nhưng hắn ta cũng không vạch trần, nói: “Điều này quả thực cũng là một vấn đề lớn.”

Lâm Diệp thở dài nói: “Còn không phải sao.”

Đại công tử suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một tấm lệnh bài, tiện tay ném cho Lâm Diệp: “Bộ lạc Thanh Dương có một thương hội tên là Thạch Đỉnh Trai, nếu ngươi muốn đổi vật tư, có thể cầm lệnh bài này tới.”

“Đại công tử, tuyệt đối không được!”

Trong lòng Mộ Vãn Tô hoảng sợ, nói, “Lệnh bài này chính là vật tùy thân của ngài, quá quý giá, sao có thể tuỳ tiện tặng người khác?”

Vốn dĩ Lâm Diệp còn dự định từ chối một chút, nhưng nhìn thấy một màn này, không tránh khỏi trong lòng hơi rung động, ngón tay lại nắm chặt tấm lệnh bài này.

“Món đồ chơi này mang trên người của ta cũng vô dụng, chi bằng tặng đi, huống chi, đồ vật Thạch Hiên ta tặng, đâu có đạo lý thu lại?”

Đại công tử hờ hững nói, ngôn từ bình tĩnh lại lộ ra một hơi thở cao ngạo.

Mộ Vãn Tô vẫn vô cùng nóng ruột, nói: “Thế nhưng cái này...”

Đại công tử khua tay nói: “Cứ làm như vậy đi, ngươi chớ có nhiều lời.” Quay đầu hướng về phía Lâm Diệp nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi và ta có thể gặp nhau ở nơi này chính là hữu duyên, nếu như một ngày kia khi ngươi đi tới Tử Cấm Thành, cũng có thể tới Thạch Đỉnh Trai tìm ta, cáo từ.”

Nói đi, quay người rời đi.

Mộ Vãn Tô thấy vậy, không cam lòng liếc mắt nhìn lệnh bài trong tay Lâm Diệp, tiếp đó lại hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Diệp một cái, định làm cho Lâm Diệp chủ động giao ra.

Nhưng Lâm Diệp lại giống không hề hay biết, hoàn toàn cũng không để ý tới nàng ta, quay đầu lại, mặt đầy trang trọng hướng về phía đại công tử ở xa xa nói: “ n tình của công tử hôm nay, ngày sau nhất định có báo đáp.”

Thấy vậy, Mộ Vãn Tô biết tên thiếu niên “vô sỉ” này đã quyết tâm muốn nhận lấy lệnh bài này, lập tức cắn răng thấp giọng nói: “Tiểu tử, sau này ta lại tính sổ với ngươi sau!”

Lâm Diệp lập tức lộ ra vẻ mặt lo ngại hết sức sợ hãi, giọng nói lại vô cùng vang dội: “Vị tỷ tỷ này, ngươi muốn tính sổ gì chứ? Chẳng lẽ là vừa rồi ta chiếu cố không chu toàn, khiến cho ngài tức giận sao?”

Lời này vừa nói ra, Mộ Vãn Tô thầm kêu lên hỏng bét.

Quả nhiên, ở nơi xa rất nhanh đã vang lên giọng nói của đại công tử: “Ha ha ha, tiểu huynh đệ chớ giận, Vãn Tô là đang nói đùa với ngươi, Vãn Tô, đi nhanh thôi.”

Trong lòng Mộ Vãn Tô vừa tức vừa giận, cũng không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt này lại có thể vô sỉ đến mức như vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt nàng ta lại là một nét cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp làn thu thuỷ lưu chuyển, nũng nịu nói: "Tiểu ca, tỷ tỷ ta nhớ bộ lạc Thanh Dương cách thành Đông Lâm cũng không xa, có cơ hội chúng ta chắc chắn gặp mặt nhau lần nữa.”

Nói xong, váy đen của nàng ta đong đưa, đã bồng bềnh mà đi.

“Tỷ tỷ yên tâm, có cơ hội ta nhất định sẽ đến thành Đông Lâm gặp ngươi, đến lúc đó nếu nhỡ có người khi dễ đến trên đầu đệ đệ ta đây, vẫn phải tìm ngài giúp ta ra mặt!”

Lâm Diệp cười tủm tỉm lớn tiếng nói.

Bóng dáng Mộ Vãn Tô vừa đi ra ngoài cửa hơi chậm lại, nhớ tới dáng vẻ vô liêm sỉ gian xảo kia của Lâm Diệp, không chịu được căm tức đến nghiến răng.

“Thằng ranh con, nếu ngươi đã dám gọi ta là tỷ tỷ, sau này có cơ hội sẽ để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của tỷ tỷ ta!”

Mộ Vãn Tô oán thầm, vội vàng đi, nếu không rời đi nữa, nàng ta thật sự lo lắng mình sẽ nhịn không được đi đánh thằng ranh con đáng ghét kia một trận tơi bời.

Thật ra không phải là Mộ Vãn Tô hẹp hòi, mà là nàng ta rất rõ ràng, tấm lệnh bài mà đại công tử Thạch Hiên đeo này có sức nặng bao nhiêu, không chỉ là viết thay cho thân phận, còn có quyền lực khó có thể tưởng tượng được!

Nhưng hôm nay, tấm lệnh bài này lại bị Thạch Hiên tiện tay ném cho một thiếu niên nông thôn, điều này khiến cho Mộ Vãn Tô làm sao không gấp gáp?

Nhưng gương vỡ khó lành, Mộ Vãn Tô cũng chỉ có thể chấp nhận.

...!

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Lâm Diệp lẳng lặng đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi đến khi trông thấy một cầu vồng phá vỡ không trung mà đi, lúc này hắn mới thở ra một ngụm khí đục thật dài, cả người như tan ra thành từng mảnh tựa như nằm ở trong ghế.

Tất cả mọi chuyện trải qua vừa nãy, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Lâm Diệp lại cảm giác còn mệt mỏi hơn so với một trận chém giết thê thảm.

Bất kể là đại công tử Thạch Hiên kia, hay là nữ nhân được gọi là "Vãn Tô”, toàn là nhân vật cực kỳ lợi hại, loại lợi hại này, chẳng phải chỉ là tu vi cực kỳ đáng sợ, còn bao gồm tâm trí và thủ đoạn.

Ngồi cùng một chỗ với loại người này, Lâm Diệp nhìn như bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc nào cũng căng thẳng trong lòng, không dám có một tí sơ suất.

Mặc dù giờ phút này tất cả đều đi qua, nhưng trong lòng Lâm Diệp cũng có mấy vài nghi ngờ.

Đại công tử Thạch Hiên kia hẳn chính là một cường giả vô cùng có thân phận, mục đích hắn ta tới đây cũng rất dễ dự đoán, tất nhiên là vì cái gọi là “tuyệt thế bảo vật” kia mà đến.

Mấu chốt ở ngay chỗ này, nếu Lâm Diệp suy đoán không sai, thời gian xảy ra "dị tượng trên trời rơi xuống" mà Thạch Hiên nói tới, vừa vặn là thời điểm gần ba tháng trước, ngày mà mình vừa phá giải bí mặt của “Thông Thiên bí cảnh”!

Ở trong đó phải chăng có liên quan gì?

Lâm Diệp không dám nói bừa, nhưng lại tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất kì người nào.

Chỉ là điều làm cho Lâm Diệp nghi ngờ là, loại người giống như Thạch Hiên này, dường như hoàn toàn không cần phải vì hỏi mấy câu như vậy, thì lấy ra “Tứ Quý Trân Nhưỡng” vật quý báu như vậy chiêu đãi mình, thậm chí cuối cùng khi sắp rời đi, còn đưa cho mình một tấm lệnh bài!

Tại sao hắn ta phải làm như vậy?

Lâm Diệp cũng không tin trên đời này có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống, cho dù có, cũng tuyệt đối sẽ không rơi trên đầu mình.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Diệp cũng khó mà suy đoán được tâm tư của Thạch Hiên, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, chỉ cần đối phương không biểu lộ ra ác ý, như vậy đủ rồi.

Trên bàn đá còn một chén rượu, là "rượu mùa đông" trong “Tứ Quý Trân Nhưỡng”, Lâm Diệp lấy qua, uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt thấu xương giống đao đâm vào cổ họng, chợt hóa thành vô số luồng không khí lạnh nhỏ bé tuôn khắp toàn thân, làm cho toàn thân hắn không chịu được run cầm cập.

Rượu này quả thực là không tầm thường.

Cùng đến từ một bình, lại chia thành bốn loại hương vị khác nhau, mà trong đó còn ẩn chứa linh lực cực kì kinh khủng, cho dù với tu vi bây giờ của Lâm Diệp, cũng chỉ có thể luyện hóa được hai phần sức mạnh trong đó, phần lớn sức mạnh còn thừa lại đều bị hắn áp chế gắt gao bên trong cơ thể dự trữ.

Sức mạnh tăng vọt cũng không phải chắc chắn là chuyện tốt, một khi tên cấp quá nhanh, cực kỳ dễ dàng tạo thành căn cơ tu luyện bất ổn, đối với tu hành sau này xảy ra tai hoạ ngầm cực lớn.

Lâm Diệp theo đuổi là trạng thái tu hành “nước đầy từ tràn, hoàn hảo không thiếu sót”, cực kỳ xem trọng rèn luyện căn cơ tu hành.

Hắn cũng không hi vọng một mực theo đuổi lên cấp nhanh chóng, trái lại để cho con đường tu hành của mình càng đi càng hẹp, đó chính là trèo cây tìm cá, cái mất nhiều hơn cái được.

Cùng lúc đó, ở nơi rất xa dưới bầu trời, một tấm thảm bay linh khí bay nhanh trong tầng mây.

“Đại công tử, vừa nãy tại sao ngài phải làm như vậy?”

Không còn người ngoài, Mộ Vãn Tô không nhịn được nữa hỏi thắc mắc kìm nén trong lòng.

“Biết ngươi sẽ nhịn không được mà hỏi.”

Thạch Hiên hai tay chắp sau lưng, bóng dáng ngang tàng cao lớn tựa như như núi cao không thể rung chuyển: “Nếu như ta nói, đây chỉ là việc làm nông nỗi của ta, ngươi tin không?”

Mộ Vãn Tô giật mình, rất thành thực lắc đầu.

“Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng duyên phận này.”

Thạch Hiên dửng dưng nói: “Người này và tam đệ của ta có lẽ cùng tuổi, nhưng điều hiếm thấy chính là, ở trên người đứa trẻ này lại không có một chút kiêu căng của người thiếu niên thường có, không những như thế, sự dũng cảm, tâm trí, năng lực ứng biến của hắn cũng nổi bật, không thể so sánh tầm thường, địa phương nhỏ giống như thôn Phi Vân này, nhất định là không giữ được nhân vật như vậy.”

Mộ Vãn Tô cười khẩy nói: “Ta thấy hắn chính là một tên tiểu tặc vô liêm sỉ gian xảo, nào có ưu tú như ngài nói.”

Thạch Hiên cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống dòng sông ở dải đất thấp giữa các ngọn núi xa xa, nói: “Ngươi không hiểu, trên đời này có một loại người, chỉ cần cho hắn một cơ hội, thì sẽ bộc phát ra ánh sáng vô cùng loá mắt, hiện nay nói những thứ này còn sớm, người này là rồng hay rắn, có lẽ sau này sẽ biết.”

Mộ Vãn Tô hoàn toàn không nghĩ tới, đại công tử lại có thể đánh giá cao đối với một thiếu niên thôn quê như thế, vẻ mặt cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc.

Suy nghĩ kỹ một chút, từ khi đột nhiên đi vào trong nhà Lâm Diệp, lại đến từng sự việc xảy ra ở giữa lúc đó, chỉ thấy phong thái, ngôn từ mà Lâm Diệp thể hiện ra, quả thực không giống với một thiếu niên thôn quê có thể có được.

Nhưng Mộ Vãn Tô vừa nghĩ tới bộ dạng "gian xảo" mà Lâm Diệp thể hiện ra lúc sắp đi, nàng ta rất khó mà xem thiếu niên này là một người kiệt xuất vô cùng có tiềm lực để đối đãi.

Mộ Vãn Tô thở dài nói: “Ta chỉ lo lắng tiểu tử này cũng sẽ không hiểu được dụng tâm của ngài, trên đời này hạng người vong ân phụ nghĩa cũng nhiều lắm.”

Khoé môi Thạch Hiên hiện lên một nét ung dung: “Một chút rượu ủ cùng với một lệnh bài không có nhiều tác dụng mà thôi, tính là cái gì chứ? Cho dù sau này hắn không nhớ ra được ta, cũng không thành vấn đề, ngươi cảm thấy ta sẽ nghĩ tới làm cho một thiếu niên mang ơn với ta?”

Mộ Vãn Tô không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ không!”

Nực cười, Thạch Hiên là ai?

Là trưởng tử dưới gối "Thạch Tài Thần" ông chủ phía sau “Thạch Đỉnh Trai”, trong thế hệ trẻ ở Đế Đô Tử Cấm Thành, cũng là nhân vật chói lọi hàng đầu trong hàng đầu!

Quan trọng nhất là, Thạch Hiên còn là một vị cường giả cảnh giới Linh Hải có thể cùng“tiểu kiếm quân” Tạ Ngọc Đường tranh cao thấp!

Có lẽ đúng như lời Thạch Hiên nói, mọi chuyện vừa nãy hắn ta làm, vẻn vẹn chỉ là một loại duyên phận tiện tay làm mà thôi.

Chuyện trên đời này, vô cùng kì quặc, thật thật giả giả, hư hư thật thật, có một số chân tướng, quả thực cũng rất đơn giản, không phức tạp giống như trong tưởng tượng..

Truyện Chữ Hay