Hắn hiểu rõ tất cả đối thủ đều là cường giả cỡ Chân Vũ Cảnh, cho nên mới điều động tất cả cư dân trong thôn ra ngoài, để mà mượn nhờ địa hình phức tạp rắc rối trong thôn tiến hành ám sát đám người Liên Như Phong.
Kể từ đó hắn cũng không cần phải lo lắng đám Liên Như Phong bọn họ lấy tính mạng thôn dân ra uy hiếp mình.
Vù… vù….
Đam Mỹ Sắc
Giờ phút này Lâm Diệp đang núp ở một góc trong phòng, vừa thở gấp vừa lấy túi nước ra, uống ùng ục từng ngụm lớn.
Trong túi nước chứa “Linh Tôi Tương” có thể lấy linh lực bổ sung cực nhanh, vừa nãy mặc dù chỉ bắn ra bốn mũi tên nhưng lại khiến linh lực trong người tiêu hao hơn phân nửa.
Việc này vẫn khiến người vừa lên cấp “Chân Vũ Tam Trọng Cảnh” như hắn mệt mỏi, hơn nữa còn trải qua sự rèn luyện của vòng xoáy linh lực, linh lực trong người đã cô đọng hùng hậu đến cực hạn.
Nếu là trước kia nhất định không thể nào làm đến bước này.
Cảm nhận được linh lực trong người dần dần khôi phục, vẻ mặt Lâm Diệp bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm đáng tiếc một tiếng.
Vừa nãy hắn vốn muốn bất ngờ giết chết Liên Như Phong, ai ngờ cuối cùng vẫn không thể nào toại nguyện.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Diệp hiện ra bóng dáng “Ngô Hận Thủy”, hắn không ngờ lão già râu dê này có thể dựa vào trực giác khiến hắn thấu hiểu, tên già này còn nguy hiểm hơn Liên Như Phong.
“Rốt cuộc có mưu đồ gì, Liên Như Phong lại mang về một cao thủ như vậy?”
Lâm Diệp nhíu mày, hắn hiểu rõ sự việc hôm nay có hơi phiền toái, vốn dĩ chỉ là đối phó đoàn người Liên Như Phong mà thôi, nhưng hôm nay lại có thêm một nhân vật nguy hiểm không rõ lai lịch, trong lúc vô hình khiến trong lòng Lâm Diệp cảm nhận được một loại áp lực.
Rất nhanh linh lực trong người đã trở về lúc đầu, sức mạnh tràn đầy dồi dào khiến Lâm Diệp mừng rỡ, xóa bỏ tất cả tạp niệm khỏi đầu.
Lâm Diệp gỡ đại cung xương trắng xuống, đổi sang Phá Tiêu Đao, sau đó hít sâu một hơi, bóng người lóe lên, giống như một con báo nhẹ nhàng bay khỏi phòng.
Trận chiến này đã bắt đầu thì chắc chắn phải phân định sinh tử, không cho phép Lâm Diệp nghĩ đến những thứ khác.
Trong thôn đã không còn yên tĩnh, tiếng bước chân, tiếng hò hét thỉnh thoảng vang lên, như xa như gần, mọi thứ đều chứng tỏ đoàn người Liên Như Phong đang cố hết sức lùng tìm bóng dáng Lâm Diệp.
“Giết ba người, vẫn còn mười hai người, nguy hiểm nhất là lão già râu dê kia, Liên Như Phong cũng không thể coi thường…”
Lâm Diệp vừa cẩn thận từng li từng tí lén lút đi trong ngõ nhỏ trong thôn vừa nhanh chóng suy tính.
Lúc Lâm Diệp đến một ngã rẽ đầu hẻm, bước chân đột nhiên ngừng lại, trong ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, mặc dù không nghe được bất cứ âm thanh gì nhưng Lâm Diệp đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Lâm Diệp nín thở tập trung suy nghĩ, nhanh chóng tới gần góc tường và chờ đợi.
Im hơi lặng tiếng, bóng dáng một gã hộ vệ xuất hiện, nhịp chân nhẹ nhàng, vẻ mặt cảnh giác, một tay cầm đao, một tay cầm khiên, cả người tập trung tinh thần đề phòng.
Lúc Lâm Diệp trông thấy đối thủ, đối phương cũng nhìn thấy Lâm Diệp, khoảng cách giữa hai người chỉ có một mét.
Xoẹt!
Một mũi nhọn bỗng nhiên hiện ra, Lâm Diệp không hề do dự dùng trọng phách trong Phách Tự Quyết, thế đao như núi đánh chớp nhoáng tới.
Hộ vệ kia phản ứng cực nhanh, nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà còn tiến tới, nâng khiên chống đỡ, trường đao bên tay phải cũng mạnh mẽ đâm tới.
Ầm!
Chỉ là hộ vệ kia khinh thường sức mạnh của Lâm Diệp, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, tấm chắn trong tay hắn ta vỡ vụn, cả người bị một sức mạnh to lớn ập xuống người, bịch một tiếng bay ra ngoài, nặng nề đâm vào vách tường đối diện, đầu nghiêng sang một bên, nằm uể oải trên mặt đất, muốn bò dậy cũng không nổi.
Phụt!
Lâm Diệp không hề dây dưa, hắn tung người lên, bổ một đao vào cổ họng đối phương, xoẹt một tiếng máu tươi bắn ra.
Mà Lâm Diệp đã lao người xuống, giống như báo săn, mũi chân liên tục gõ nhẹ trên mặt đất, lúc quay người đã biến mất trong ngõ hẻm ấy.
Đối phương mới là đối thủ Chân Vũ Nhị Trọng Cảnh mà thôi, đối với Lâm Diệp mà nói sớm đã không còn uy hiếp nữa, cho nên lần này bất ngờ giao đấu cũng thắng có vẻ gọn lẹ.
Mãi đến khi bóng hình Lâm Diệp biến mất, có người nghe tin đi tới, nhìn thấy xác hộ vệ nằm trên mặt đất thì hét lên một tiếng.
Không bao lâu, một màn tương tự lại xảy ra trong một góc xó xỉnh của thôn làng khác, một gã hộ vệ đang cẩn thận tiến lên, nhưng lại bị một lưỡi đao mạnh mẽ trên vách tường bổ cảm giác thiên linh ra, cũng không kịp thảm thiết kêu lên thì đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Mà Lâm Diệp giống như u linh, bóng hình lại biến mất.
Từ vài ngày trước Lâm Diệp đã đi hết một lượt mỗi một góc thôn Phi Vân, đã ghi nhớ hết chỗ có thể dùng để ẩn thân trong đầu, để mà có thể đối mặt cục diện trước mắt này.
Dưới loại tình huống này, Lâm Diệp có lòng nhưng không có sức, giữ lấy sức mà chờ đợi, mà đám người Liên Như Phong thì vốn chính là chưa hề chuẩn bị, nhất thời bị đánh một phát trở tay không kịp.
Theo thời gian trôi đi, sắc mặt đám người Liên Như Phong đều vô cùng khó coi, trong lòng kìm nén sự phẫn nộ và hồi hộp khó nói thành lời.
Đầu tiên là bị tên bắn ám sát ở cửa thôn, sau đó lại bước vào một “trận chiến trên đường phố” hư hư thật thật tiến hành trong thôn, đám người Liên Như Phong ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu kẻ địch đã sớm chuẩn bị tất cả những điều này xong rồi.
Sau một khắc đồng hồ.
“Liên đại ca, thôn dân đều không ở đây, muốn lấy mạng bọn họ uy hiếp đối thủ cũng không được, điều này nói rõ chính là cạm bẫy.” Một gã hộ vệ sợ hãi, nhỏ giọng nói.
“Nói nhảm, ông đây tất nhiên hiểu rõ.” Liên Như Phong nhìn bên cạnh chỉ còn lại sáu người, trong lòng vô cùng phiền não, hắn ta nhận thấy không ổn bèn gọi một đám thuộc hạ đã phân chia ra tới.
Chỉ là ngay cả hắn ta cũng không ngờ thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủi lại có thêm năm người mất mạng, bây giờ trong thôn này tính cả Liên Như Phong bên trong chỉ còn sót bảy người.
“Lâm Diệp!” Liên Như Phong hận đến nỗi răng cũng sắp cắn nát, cuộc chiến lúc nãy hắn ta đã hoàn toàn hiểu rõ đối thủ lần này chỉ có một, một thiếu niên gầy yếu mười ba tuổi.
Nhưng…
Liên Như Phong cũng không ngờ mới mấy tháng không gặp, thiếu niên này hắn ta vốn không để vào mắt nhưng lại giống như biến thành một người khác, gian dối mà tàn nhẫn, ngay cả sức chiến đấu cũng mạnh mẽ khó mà tin nổi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sở dĩ Lỗ Đinh và Tiền Cơ biến mất không thấy tất nhiên là bị Lâm Diệp này làm hại.
“lão rác rưởi Tiêu Thiên Nhậm này từ nơi nào tìm được thằng nhóc tàn nhẫn như vậy?” Liên Như Phong suy nghĩ cẩn thận.
Vù!
Bỗng nhiên tiếng rít quen thuộc kỳ dị kia lần nữa vang lên từ nơi rất xa, đó là âm thanh xé rách không khí phát ra với tốc độ cực nhanh.
Nhưng lúc này lọt vào tai Liên Như Phong không thua gì âm thanh đòi mạng truy hồn đoạt phách, sắc mặt nhất thời biến đổi, hắn ta hét lên: “Mẹ nhà hắn, lại thêm chiêu này.”|.